76
Sau khi đuổi được Na Sách đi, ta lặng lẽ trèo lên cửa sổ phòng bên.
Trong bóng tối, tôi thấy hai người đứng đối diện nhau.
“Ta chỉ muốn huynh cho ta một câu trả lời.” Là Nhạc Bình, giọng nói của nàng ta rất bình tĩnh, nhưng dường như ẩn chứa vô số cảm xúc lẫn lộn trong đó.
“Ta không thể lấy nàng.” Là Đoan vương.
“Tại sao? Không phải huynh vẫn còn vấn vương tới hoàng… nàng ta sao?” Nhạc Bình bắt đầu có chút nghẹn ngào.
Ta không thể không bắt đầu tự hỏi Hoàng Đạp là ai.
*Câu thoại trên của Nhạc Bình “…hoàng … nàng ta…” bị ngắt quãng nên Lãng Ý đã nghe nhầm thành Hoàng Đạp (tưởng là một cô nương nào đó, vì pinyin tiếng Trung trùng nhau.)
“Không phải như muội nghĩ đâu.” Giọng nói Triệu Linh Việt đầy sự vô tình: “Ta không yêu nàng ấy, cũng lại càng không thể yêu nàng.”
“Huynh nói không yêu nàng ta?” Nhạc Bình bất ngờ thốt lên: “Huynh nói không yêu nàng ta sao lại còn nghìn dặm xa xôi đến tìm nàng ta chứ? Huynh không yêu nàng ta sao lại chật vật trở về đây chứ? Tại sao huynh lại quỳ dưới tuyết cầu xin cho nàng ta? Tại sao lại đỡ kiếm cho nàng ta? Tại sao tại sao tại sao vậy chứ!”
Nhạc Bình hét lên, đến cuối cùng đã biến thành tiếng khóc thảm thiết: “Huynh thay nàng ta hái hoa! Đầu óc huynh có vấn đề sao lại thay nàng ta leo lên vách đá hái hoa! Huynh trở nên khuyết tật, nàng ta liệu có biết không? Huynh ròng rã ba tháng trời không thể đứng dậy đi được, nàng ta có biết không? Nàng ta vốn dĩ là không biết gì hết?”
Não ta như ầm vang lên, những ký ức bị lãng quên và không trọn vẹn lại trào lên như vậy.
“Sao huynh lại đến Tây Bắc? Chỉ là để xin cầu thân cho Bắc Ngụy?”
“À, hay là nhân tiện đến gặp một người.” Khuôn mặt hơi trẻ con của người thiếu niên kia trong ký ức xa xăm lại hiện về…
“Cách Tang có nhiều cánh hoa và nhiều màu sắc! A Nương của ta từng nói, hoa càng nhiều cánh và càng nhiều màu sắc thì lại càng tốt.”
“Biết rồi.” Thiếu niên đó vội vàng rời đi…
“Oa, thật là đẹp!” Ta cầm đóa hoa giơ dưới ánh nắng, xoay tròn xoay tròn: “Thanh củi đâu? Hắn rốt cuộc đã làm được chuyện tốt, ta nhất định phải cảm tạ hắn!”
“Hắn quay lại Trung Nguyên rồi.” Sắc mặt A Đạt thúc thúc có vẻ nghiêm nghị và do dự nói với ta.
“Bệ hạ mắng ngươi sao?” Ta nhìn bóng lưng của hắn, lẩm bẩm nói: “Đúng là bệnh!” Ta cảm giác có gì đó không đúng.
“Ngươi chán ghét Đoan vương đến vậy sao?”
“Hắn có thân phận đặc biệt, hắn đối với ngươi…” Trong mắt hiện lên vẻ thương hại.
“Chân của ngươi bị sao vậy?” Trong mật đạo, ta vội vàng đặt câu hỏi, nhưng vô số kim độc xông tới trong không trung, làm gián đoạn nhận thức mờ mịt của ta một lần nữa.
“Mau đi gọi người đến cứu ta… ta không muốn chết ở đây.” Triệu Linh Việt đang nằm chật vật đến không chịu nổi trong vũng máu, mỉm cười nhìn ta, ánh mắt đó ẩn chứa sự tiếc nuối, dịu dàng… và nỗi quyến luyến sâu sắc.
Ngoài miệng là nói không muốn chết ở đây, nhưng trong lòng đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ lẳng lặng chết đi ở nơi này.
Thanh kiếm lạnh lẽo xuyên qua vai hắn, nhưng hắn vẫn cố quay đầu lại và cau mày nhìn ta.
Trong mắt anh hiện lên sự lo lắng, sợ hãi và trách móc, nhưng chỉ là không có niềm hạnh phúc.
Không biết bao nhiêu ngày đêm ta nghĩ về hắn, hắn lại nằm trên giường bệnh, khó nhọc bước đi, cố gắng không để cái chân khuyết tật trông thật đáng thương.
Lúc ta cùng bệ hạ tiếp nhận triều bái của chúng thần, hắn đang làm gì chứ?
Có phải như linh tính của ta ngày hôm đó, băng qua đám đông, băng qua nhà cao lầu… lặng lẽ quan sát buổi lễ.
Cũng giống như hắn xuất hiện trong cuộc đời ta, thầm lặng không nói nhưng luôn dốc hết sức lực của mình.
77
Cuối cùng đầu óc ta cũng trở nên trống rỗng, ta không thể thở được, không thể thở nổi…
Với một tiếng thịch, ta từ cửa sổ loạng choạng bước vào trong.
“Lãng Ý?” Triệu Linh Việt vội vàng đỡ ta dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhạc Bình một cái, hắn nhanh chóng đỡ ta ngồi xuống.
Nhạc Bình lúc này đã khóc đến nỗi hai mắt đỏ hoe và sưng lên, nàng ta lau lấy nước mắt, rồi trầm giọng, nói: “Huynh nợ ta.” Nói xong nàng ta liền lao ra khỏi cửa.
“Có bị thương không? Tự mình xem xem…” Triệu Linh Việt cau mày: “Ngươi khóc cái gì chứ?”
Ta sững sờ một lúc, sờ lên mặt mình, thật sự có dòng chất lỏng rất nóng chảy xuống, không biết từ lúc nào, lệ đã rơi đầy mặt.
“Xin lỗi.” Ta nghe thấy giọng nói của mình có phần hơi khàn.
“Ngươi đều đã nghe hết rồi sao?” Triệu Linh Việt trầm giọng, nói: “Nàng ấy đã nghĩ nhiều rồi, ngươi cũng như vậy sao?”
“À… xin lỗi, chỉ là ta không thể kiềm được…” Ta nói nhanh cho xong rồi bật khóc ngay lập tức.
78
“Đừng khóc nữa.” Khuôn mặt tuấn tú, xinh đẹp của Triệu Linh Việt lạnh như băng: “Xấu quá đi.”
????
79
Ta đã khóc rất lâu, như thể ta sắp khóc ra hết những gì tội lỗi và bất bình của mình.
Triệu Linh Việt bất lực nói: “Ngươi đã là hoàng hậu rồi, đã là người lớn rồi, sao lại còn thích khóc như vậy? Những chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi đừng quá buồn.
Hơn nữa, ta cũng không chết đâu, không phải tôi đang sống rất tốt sao? Ngươi so với khóc tang còn dữ dội hơn.”
“Ngươi thật là đáng ghét, ngươi sao lại nhiều nước mắt đến vậy? Không phải ngươi được làm bằng đá sao? Không phải một đấm cũng có thể giết được cừu con hay sao? Không phải đánh nhau cũng rất giỏi, có thể đánh đến mức hai vị ca ca phải bật khóc sao?”
Lần đầu tiên Triệu Linh Việt nói liên miên còn lải nhải cực kỳ lâu…
Ta cũng đã khóc rất lâu, rất lâu.
80
“Thật ra ngươi cũng không cần phải quá bận tâm… có thể còn có bước ngoặt, còn chưa biết chừng…”
Rốt cuộc là sau đó, trong mắt hắn nước mắt cũng lưng tròng, khóe mắt đỏ bừng như thể đang cố gắng chịu đựng, hắn như là tự an ủi bản thân mình, cứ liên tục lặp lại: “Còn chưa biết chừng, còn chưa… biết chừng…”
81
Ta khoác chiếc áo choàng đen và quay đầu nhìn lại.
Triệu Linh Việt đứng dưới tán cây, vẻ mặt bình tĩnh, ánh trăng chiếu vào làm tăng thêm phần dịu dàng nhưng hắn lại vô cùng lãnh đạm, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng khiến người xa lạ không thể rời mắt.
Bất luận là trong quá khứ trong lòng hắn có ta hay không, thì tương lai giữa bọn ta vẫn là chuyện không thể nào.
Ta rất tỉnh táo, nhưng lại là quá tỉnh táo.
Nếu hắn được gả cho tam công chúa ở Tây Bắc, bệ hạ nhất định cũng sẽ không giữ lại tính mạn cho hắn, huynh đệ ở hoàng gia này, là vô tình nhất.
Có lẽ ngay từ đầu bọn ta không nên gặp nhau.
Ta mệt đến mức không muốn nghĩ ngợi thêm gì nữa, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Nửa mê, nửa tỉnh, bệ hạ nhìn ta thật lâu…
83
Khi ta tỉnh dậy lần nữa, trời đã sáng trưng.
Mắt ta sưng lên còn đầu thì đau nhức.
“Bệ hạ đã hạ triều chưa?” Ta xoa lấy cổ họng, khàn giọng hỏi.
“Vẫn chưa…” Na Sách vội vàng nói: “Đã xảy ra chuyện lớn rồi nương nương.”
Ta lật người lại, trong lòng có chút sợ hãi, Na Sách vẫn luôn rất bình tĩnh, đã có khi nào nàng ấy lại luống cuống như vậy.
“Đừng nóng vội, từ từ nói!”
“Vân Châu bùng phát dịch hạch, ban đầu chỉ là vài ca bệnh ở huyện Lễ, Vân Châu.
Bệ hạ cũng đã ra lệnh phong tỏa huyện Lễ, nhưng chỉ mới trong ngày hôm qua, ở Kinh thành đã xảy ra mấy chục ca bệnh.
Dân chúng bây giờ cảm thấy bất an.
Bệ hạ và chúng thần giờ này đang thảo luận các biện pháp đối phó với chuyện này…” Na Sách nắm chặt tay: “Toàn bộ Kinh thành… toàn bộ Bắc Ngụy đã rơi vào khủng hoảng rồi…”
Ta gần như không thể đứng vững.
“Làm sao có thể như vậy? Vân Châu không phải bị kiểm soát được rồi sao… bổn cung nhớ rằng dịch hạch lần đầu tiên xuất hiện là ở…”
“Ở nước Hồ.” Na Sách nghiêm trọng nói.
Lòng tim trong phút chốc như chìm xuống đáy..