1
Hoàng thượng ban cho ta một bát canh tránh thai.
Ta đã uống nó.
Sau đó dứt khoát, không chút do dự mà bước vào lãnh cung.
2
Ta là Ô Mộc Lãng Ý, là chính thê của bệ hạ hiện thời.
Ta luôn nhấn mạnh một điều, sợ rằng đám lão thái bà đó không biết.
Ta, Ô Mộc Lãng Ý, là nữ nhân tôn quý nhất của Bắc Ngụy quốc.
Không ai được phép giẫm đạp lên đầu ta!
3
“Chính là hắn, Tiểu Lãng Ý, hắn chính là phu quân tương lai của con.” A Đạt thúc thúc chỉ vào một thiếu niên Trung Nguyên gầy yếu, cười lên là không thể nhìn thấy mắt đâu, đang ngồi đối diện ta trong yến tịch.
Ta bực bội giậm chân: “Con không muốn gả cho hắn, người gì nhạt nhẽo, giống như một khúc gỗ vậy!”
Giọng nói của ta được thừa hưởng từ A Đa, lời vừa nói ra, đoàn ca vũ trên điện vừa hay kết thúc, tất cả mọi người đều đang nhìn về phía ta.
Ta cảm thấy hơi quẫn bách, nhưng lại có lý chẳng sợ mà tự tin hét lên: “A Đa của ta đã nói rồi, ta sẽ được gả cho đại hoàng tử của Trung Nguyên, sau này sẽ trở thành Đại phi!”
Tất cả mọi người đều bật cười phá lên, A Đa có chút đau đầu, trừng mắt nhìn ta: “Là một cô nương, tốt xấu gì cũng nên giữ chút thể diện cho chính mình!”
Ta thè lưỡi, ánh mắt lại lướt qua người thiếu niên của Trung Nguyên kia.
Tướng mạo của hắn ngược lại lại khá khôi ngô, chỉ có điều ánh mắt lạnh như băng, giống như một cây đao vậy, cắt xé vào thịt ta.
Ta có chút run sợ, rụt cổ mình lại.
Như thể, đã chọc phải một con sói nhỏ.
4
Người thiếu niên đến từ Trung Nguyên này, hắn ta tên là Triệu Linh Việt.
Cái tên đã thật khó đọc lại còn không hay.
Nghe A Đạt thúc thúc nói, hắn ta là tiểu hoàng tử của Bắc Ngụy ở Trung Nguyên, còn có một nửa huyết thống với người Hồ, bởi vậy nên cũng không nhận được sự hoan nghênh của Hoàng đế Trung Nguyên.
Trung Nguyên cùng với thảo nguyên Tây Bắc của chúng ta những năm gần đây liên tiếp xảy ra xung đột, nhưng bọn họ đang bận rộn đánh trận với người Hồ, thế là liền phái tên tiểu hoàng tử này đến đàm phán với chúng ta, thuận tiện muốn cầu thân.
Kiểu nói này, làm ta cảm thấy có chút tội nghiệp hắn.
Người Hồ thì thế nào, người Hồ không phải người à.
Ta rầu rĩ lẩm bẩm.
A Đạt thúc thúc liếc nhìn ta một cách kỳ lạ.
5
Ta phụng theo mệnh lệnh của A Đa, cùng đi chu du khắp nơi với tên tiểu hoàng tử này.
Nếu là thường ngày ta chắc chắn là đã không vui, nhưng nhìn hắn lẻ loi trơ trọi một mình, ngay cả đám nhóc ở thảo nguyên cũng không chịu chơi cùng hắn, ta bỗng chốc lại nghĩ đến thân thế của hắn.
“Này, ngươi tên là gì?” Cách chào hỏi của ta cũng giống như lúc trước, khí thế hung hăng rồi giáng cho hắn một đấm.
Hắn đau đớn vịn lấy bả vai, ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đen láy của mình, trợn mắt lên nhìn ta.
Ta lắp bắp nói: “Ngươi cũng yếu đuối chết đi được, một đấm này của ta, đến con cừu non còn nhảy nhót tưng bừng.”
Hắn nghe vậy, khe khẽ cười xùy một tiếng: “Đồ dã man.”
Ta nhất thời tức giận đến chân mày trên trán nheo cả lên: “Ngươi nói ai là đồ dã man? Ngươi cái tên đầu gỗ!”
“Đồ dã man!”
“Đồ đầu gỗ!”
“Ngươi không phải là nữ nhân!”
“Ngươi không phải nam nhân!”
“Ngươi là cái đồ trâu điên!”
“Ngươi là cái loại yếu như gà!”
6
Lúc đại ca bị kinh động rồi chạy đến, bọn ta đã đánh nhau túi bụi đến mức khó mà tách ra.
Ta đè trên người hắn, trên dưới trái phải một tập hợp, nhắm chuẩn vào mặt hắn rồi đấm móc vào.
Hắn cũng không hề thua kém, đôi tay gắng sức cù lét ta.
Thế là lúc đại ca bọn họ chạy tới, tiếng cười của ta và tiếng thét đau đớn của hắn đã đan xen vào nhau.
Đại ca nhị ca nói, cảnh tượng này, quỷ dị đến mức có mắt mà chẳng muốn nhìn.
7
Trải qua trận đánh này, bọn ta xem như đã kết được thù.
Ta biết người Trung Nguyên không quen ăn những món ăn từ sữa ở chỗ chúng ta, ta lại liên tục gửi những món ăn từ sữa đến cho Triệu Linh Việt, nào là đậu phụ váng sữa, cái gì ngon ta sẽ gửi đến cái đó.
A Đa khen ta hiểu chuyện, ta kiêu ngạo hất mặt mũi lên, trừng mắt nhìn Triệu Linh Việt.
“Ấu trĩ.” Hắn lạnh lùng thốt ra hai từ này.
Ta đắc ý đắc thắng cười to, nhưng khi liếc mắt, thấy hắn đang cau mày cố nuốt thức ăn, lại cảm thấy có chút xót xa.
“Hắn chắc là sẽ không kén ăn đâu, hắn do một nô tỳ người Hồ sinh ra mà, năm đó khi hắn được sinh ra, là lúc hạn hán xảy ra nghiêm trọng, bị coi là một điềm báo, hắn lúc còn bé đến miếng ăn cũng không có, Hoàng đế lại luôn muốn bỏ đói hắn đến chết, vẫn là lão thái phi trong cung thấy hắn đáng thương nên cho hắn đồ để ăn.”
Về sau ta cũng không còn gửi đến những món ăn từ sữa cho hắn nữa.
8
Bọn ta cùng nhau cưỡi ngựa rong ruổi, cùng nhau hái hoa rồi ngắm hoàng hôn.
Đương nhiên, đều là ta ép buộc, hắn bày ra một gương mặt đáng ghét.
A Đạt thúc thúc nói ta xuân tình chớm nở, dù nghe không hiểu là có ý gì, nhưng lại lộ ra một gương mặt đỏ ửng hiếm thấy.
Triệu Linh Việt cả ngày đọc sách, ta thì nằm trên bàn của hắn ngáy to, khi mơ mơ màng màng tỉnh lại, lúc nào hắn cũng một mặt ghét bỏ, mặt khác lại dịu dàng lau đi nước miếng cho ta.
“Nữ nhân Tây Bắc các ngươi đều như thế sao …” Có lẽ là bị ta đánh đến sợ, hắn cuối cùng cũng hiểu được nên cân nhắc dùng từ, chậm rãi nói: “Ngông cuồng không?”
“…”
9
Có một ngày ta cùng hắn cùng nhau cưỡi ngựa lùa dê, lại không cẩn thận mà càng chạy lại càng xa, giống như tất cả tùy tùng đều biến mất vậy, bọn ta lại chạy quá xa, đã gần như hoàn toàn lạc mất phương hướng.
Con ngựa nôn nóng bất an gạt xới cỏ xanh dưới chân, màn đêm sắp buông xuống.
“Dọc theo con đường lúc đến đây, chúng ta còn có thể trở về không?” Triệu Linh Việt hỏi.
“Sợ rằng là không thể.” Ta lắc lắc đầu: “Trời tối rồi, chúng ta không có gì chiếu sáng, chỉ sợ càng chạy sẽ càng xa.”
Bọn ta tìm đến một sườn dốc chắn gió, rồi ngồi phía sau nó.
Cũng may trong túi ta có cất mấy khối đá lửa, nhóm được đốm lửa, bọn ta mới xem như là không bị chết rét.
“Ở chỗ của các ngươi lúc nào cũng lạnh như vậy à?”
Triệu Linh Việt vươn tay ra sưởi ấm, gương mặt thiếu niên thanh tú phảng phất vẻ trẻ con của hắn, dường như chỉ cách ta một tấc.
Ta cúi đầu xuống, rồi lại tiếp tục ngước lên dò xét hắn.
Trông hắn thật sự rất ưa nhìn, không quá giống người Trung Nguyên, nét mặt so với người Trung Nguyên có vẻ sắc sảo hơn một chút, ánh mắt của hắn trong giờ phút này lại trong veo, mềm mại và thật là người khác rung động.
“Tiểu hoàng tử, ta nghe A Đạt thúc thúc nói, A Đa của ngươi phái ngươi đến để cầu thân, A Đa của ngươi muốn gả ta cho ai?” Ta nhỏ giọng hỏi.
“Ta không biết.” Hắn cúi đầu, chậm rãi nói: “Ngươi muốn gả cho ai?”
“Làm sao ta biết các ngươi là có những ai chứ?” Ta tức giận thở hồng hộc nói: “Đều chưa từng gặp mặt qua… làm sao có thể lựa chọn chứ.”
Triệu Linh Việt cười: “Không phải chọn ai thì đều giống nhau cả sao? Dù sao chỉ là thân phận thông gia, là ai lại quan trọng tới vậy sao?”
Ta cảm thấy những gì hắn nói không đúng, nhưng lại không biết nên làm sao phản bác hắn, thế là ta tăng dũng khí lên nói: “Vậy ta chọn ngươi, được không?”
10
Triệu Linh Việt quay đầu nhìn ta, dưới sự phản chiếu của ánh lửa, đôi mắt hắn vừa xinh đẹp lại trong veo, chỉ là dường như chúng đang chất chứa điều gì đó mà ta không thể hiểu được, trong phút chốc lại trở nên thật lạnh lùng và ảm đạm.
“Không thể.” Hắn nói.
Hắn nói không thể..