Từ Chính Anh trong lòng tự nhủ tiểu tử này thật là dối trá, rõ ràng là ngươi hẹn ta đến đây gặp mặt, còn khách sáo nói cái gì không có từ xa tiếp đón, chẳng qua là ngươi chưa từng nghĩ đến chuyện đón tiếp ta. Thế nhưng Từ Chính Anh ngoài miệng cũng không lên tiếng quở trách Hồ Tiểu Thiên thất lễ, Hồ Bất Vi là cấp trên trực tiếp của hắn. Trong suy nghĩ của Từ Chính Anh, con trai của lãnh đạo sinh ra đã có khí chất cao quý, chính là quan uy mà bọn họ muốn cho người khác nhìn thấy, trước mặt vị công tử phủ Thượng Thư này, biểu hiện của hắn phải thật khiêm tốn. Từ Chính Anh cười ha ha, tiến lên một bước, nắm tay Hồ Tiểu Thiên, dáng vẻ vô cùng thân thiết.
Hồ Tiểu Thiên cảm thấy có chút không quen, ta nói, lão tử với ngươi rất quen thuộc sao? Ta và ngươi trước giờ gặp mắt cũng chưa tới hai lần, cũng chưa từng chào hỏi nhau một câu đàng hoàng, giờ lại tay bắt mặt mừng, da mặt lão khọm này cũng dày thât đấy. Muốn lôi kéo ta sao? Hắc hắc, chắc lão già này nhắm không bợ đỡ được cha ta, vì vậy mới nảy ra chủ ý, trước tiên cùng ta lôi kéo làm quen phải không? Những thủ đoạn nịnh bợ thế này của cấp dưới ta đã thấy qua không ít, thậm chí còn cao minh hơn nhiều.
Từ Chính Anh điệu bộ vô cùng thân thiết, nắm chặt tay Hồ Tiểu Thiên không buông, đôi mắt híp nhìn thẳng mặt hắn mà nói: "Hiền chất, ta nghe nói thân thể ngươi suy yếu, gần đây vừa vặn có bằng hữu từ Yến quốc mang đến cho ta một củ nhân sâm nghìn năm, cho nên ta đặc biệt đưa tới đây cho hiền chất bồi bổ thân thể."
Sau khi nhận từ tay một gia đinh, Từ Chính Anh liền hai tay dâng lên một cái hộp gấm. Bộ Hộ Thị Lang quan hàm tứ phẩm lại dùng biểu hiện cung kính như vậy tặng lễ vật cho một gã dân đen không chút chức tước như Hồ Tiểu Thiên, tên nhãi này xem ra cũng được một phen mở mày mở mặt.
Hồ Tiểu Thiên đã sớm đoán được Từ quan gia này đến đây nhất định là muốn kéo gần quan hệ với mình. Chỉ là hắn không khỏi cảm thấy tò mò, sâm núi nghìn năm sao, lão già này liệu có khoác lác, dược vật nghìn năm nào có thể tìm thấy dễ dàng như vậy, đây chính là bảo bối có giá trị liên thành đấy. Nghĩ lại, không thể dùng giá trị tiền bạc để đo lường mọi thứ, có lẽ tại Đại Khang giá nhân sâm đúng là rẻ như cho không nhưng hơn ai hết Hồ Tiểu Thiên hiểu rõ, đã là vật mà người ta dùng để tặng lễ thì giá trị nhất định là vô cùng xa xỉ.
Nhận lấy hộp gấm được đóng gói đẹp đẽ, không kìm nén được sự tò mò, hắn liền mở hộp gấm trước mặt Từ Chính Anh, liền thấy bên trong là một gốc nhân sâm dài hơn thước. Hồ Tiểu Thiên tuy xuất thân là bác sĩ Tây Y nhưng đối với dược liệu Trung Y cũng có nghiên cứu qua, có một bài thơ thế này dùng để phân biệt phẩm chất của nhân sâm: "Tinh điểm lô tế mao mao 艼, Nhân tự lăng hình đoản kê thối, Thâm đâu văn thô cẩm đoạn bì, Long triền tu thượng chuế trân châu, Kiện tráng tiểu xảo lô tu trường, Khinh như hải miên dã sơn tham."
Dịch nghĩa: Tinh điểm lô da lông cao cấp cọng lông 艼, Chữ nhân hình thoi ngắn đùi gà, Câu túi văn thô gấm vóc da, Long quấn tu bên trên xuyết trân châu, Cường tráng khéo léo lô tu dài, Nhẹ như bọt biển dã sơn sâm.
Đại ý là nhân sâm tốt nhất định thân ngắn râu dài, thân thể tốt nhất là hình thoi, càng nhẹ càng tốt, những đường vân trên thân càng nhiều càng tốt, nếu trên gốc có một đám trân châu li ti thì càng trân quý.
Có thể thấy củ sâm này có rất nhiều đốt đầu, ước chừng 12 đốt, nếu dựa theo công thức cứ một trăm năm mới sinh ra một đốt thì có thể đoán nhân sâm này đại khái đạt đến một nghìn hai trăm năm tuổi rồi. Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ lão già này hẳn không có lừa ta, nhân sâm này chất lượng quả thật rất tốt, sâm núi nghìn năm không phải dễ kiếm, xem ra phen này thu được một món hời lớn rồi.
Hắn cười tủm tỉm đậy hộp gấm lại, thong thả đưa trả cho Từ Chính Anh rồi mới lên tiếng: "Từ thúc thúc, người thật sự là quá khách khí, lễ vật quý giá như vậy ta thật không dám nhận."
Từ Chính Anh một lần nữa đem hộp gấm đặt trước mặt hắn, khuôn mặt tỏ ý không vui: "Hiền chất, ta và cha ngươi làm bạn đã lâu, thân như anh em, trong mắt ta, ngươi cũng giống như con trai của lão phu vậy, ngươi bị bệnh đã nhiều năm, thân thể nhất định cần tẩm bổ thật tốt, chỉ cần sức khỏe của ngươi có thể khôi phục, đừng nói chỉ một cây sâm, ngươi thích thứ gì, Từ Thúc Thúc cũng có thể làm ngươi hài lòng!"
Hồ Tiểu Thiên thầm mắng trong lòng, lão già này rõ ràng là chiếm tiện nghi của ta mà, làm con của ngươi sao, ngươi muốn nhưng ta lại không muốn. Hồ Tiểu Thiên phát hiện ở thời đại này, vuốt mông ngựa có thể nói là xu thế vô cùng thời thượng, người hầu là vậy, đến quan viên cũng như thế. Những lời Từ Chính Anh vừa nói quả thật khiến người ta buồn nôn tới cực điểm, Hồ Tiểu Thiên vừa nghe đã cảm thấy da gà trên người dựng hết cả lên, thế nhưng lão già này miệng nói mặt không đổi sắc, đối với một vãn bối lại khúm na khúm núm như thế, nói da mặt lão dày vẫn là coi thường lão hết sức.
Hơn ai hết, Hồ Tiểu Thiên hiểu rõ không ai cho không ai cái gì. Cha hắn đã an bài một người bị liệt làm vợ của hắn, hắn dứt khoát không thể để vị phụ thân này được yên ổn, ngươi không cho ta thoải mái, ta cũng không thể khiến ngươi tự tại, chính là đạo lí làm người của hắn. Hồ Tiểu Thiên liền cười hắc hắc rồi lên tiếng: " Nếu như Từ thúc đã có ý tốt như vậy, ta còn từ chối thì thật sự là bất kính rồi." Kỳ thật gốc sâm kia hắn đã sớm muốn, vừa rồi trả lại chẳng qua là làm bộ làm tịch mà thôi.
Từ Chính Anh biết đến Hồ Tiểu Thiên đã lâu nhưng trước giờ cũng chưa từng gặp mặt thật sự. Kinh thành này ai mà không biết Bộ Hộ Thượng Thư Hồ Bất Vi sinh ra một đứa con trai ngu ngốc. Chỉ là nửa năm trước đột nhiên có tin đồn, kẻ ngốc này trong một đêm đã khôi phục thần trí nhưng Từ Chính Anh vẫn cho rằng, kẻ đần dù có khôi phúc lý trí cũng chỉ hơn kẻ đần một tí mà thôi. Nhưng hôm nay gặp mặt mới biết, tên nhóc này không những không ngốc, mà ngược lại có thể nói là vô cùng khôn khéo, lanh lợi cùng xảo trá.
Từ Chính Anh không ngồi xuống mà cười nói: "Hiền chất, ta hôm nay tới đây chính là muốn tặng ngươi dược vật kia để bồi dưỡng thân thể, ta còn có việc, đợi lúc nào rãnh rỗi lại tới tìm ngươi trò chuyện."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Từ thúc thúc, nhìn trang phục của người, dường như không phải là đến cơ quan?"
Từ Chính Anh cười cười: "Ta có hẹn mấy vị đồng liêu cùng tham gia bút hội ở Yên Thủy Các."
Hồ Tiểu Thiên hai mắt láo liên, gia hỏa này gần đây thật sự rãnh rỗi đến nhức cả dái, nghe nói Từ Chính Anh muốn đi bút hội, liền nảy ra ý muốn tham gia náo nhiệt, hắn cười nói: "Từ thúc thúc, chất nhi có một yêu cầu quá đáng, ta có thể cùng người đi xem một chút?"
Từ Chính Anh hơi chút chần chờ nhưng liền lập tức gật đầu nói: "Tốt! Nếu hiền chất đã muốn thì tất nhiên là được!" Nhưng trong lòng có chút buồn bực, ngươi biết chữ sao? Nơi phong nhã như vậy hình như không có hợp với ngươi a, dù sao hắn đối với Hồ Tiểu Thiên cũng có chút hiểu rõ, tiểu tử này đọc sách chưa tới nửa năm, chỉ sợ một chữ bẽ đôi cũng không biết.
Hồ Bất Vi trước khi ra ngoài đã căn dặn Hồ Tiểu Thiên hạn chế ra ngoài lêu lổng, nếu như nhất định ra ngoài thì phải đem theo sáu gã gia đinh bên người. Cho tới nay, đám gia đinh do Lương Đại Tráng cầm đầu đều nhất nhất chấp hành mệnh lệnh của Hồ Bất Vi.
Nghe nói Hồ Tiểu Thiên muốn ra ngoài, sáu gã này liền bám sát không rời, Hồ Tiểu Thiên đối với mấy cái đuôi này đã không còn kiên nhẫn, hắn hung hăng trừng mắt: "Làm gì? Ta cùng Từ đại nhân tham gia bút hội, các ngươi đi theo làm gì? Nơi phong nhã như vậy lại có chỗ cho các ngươi sao?"
Lão quản gia Hồ An nói: "Thiếu gia, lão gia trước khi ra ngoài đặc biệt dặn dò, Thiếu gia muốn đi đâu, chúng ta phải đi theo bảo vệ, xin người đừng làm khó chúng tiểu nhân."
Hắn không nói những lời này còn đỡ, Hồ Tiểu Thiên nghe xong liền phùng mang trọn má, ta tại sao phải nghe lời lão giặc già đó, hắn cũng không phải cha ruột ta... Người làm cha lại đi đẩy con mình vào hố lửa? Đạo lí hổ dữ cũng không ăn thịt con, nhưng Hồ Bất Vi kia lại là một kẻ máu lạnh, sắp đặt chuyên hôn nhân của hắn, cảm giác tức giận trong lòng Hồ Tiểu Thiên lại được dịp bùng phát. Hồ Bất Vi ơi Hồ Bất Vi là ngươi đối với ta vô tình trước, đừng trách ta vô nghĩa. Nghĩ tới đây Hồ Tiểu Thiên liền mở trừng hai mắt, nhấc chân đạp vào bụng Lương Đại Tráng.
Lương Đại Tráng vốn vẫn đứng yên một chỗ, miệng cũng không nói câu nào, không nghĩ đến người ăn đạp lại chính là mình, hắn bị đạp ngã lăn ra đất, thật sự oan uổng.
Người nói là Hồ An nhưng Hồ Tiểu Thiên sẽ không ra tay với một lão già sáu mươi tuổi như vậy, cho nên hắn liền chọn Lương Đại Tráng thân thể to béo, một cước này vô cùng bất ngờ, chẳng riêng gì Lương Đại Tráng mà những người ở đây đều không nghĩ tới.
Lương Đại Tráng mặt mày méo xệch, nước mắt nước mũi tèm lem, không nói nên lời, ta chọc đến ngươi khi nào, ta một tiếng cũng không có nói ra.
Một đám gia đinh chứng kiến thiếu gia nổi giận, lập tức ngậm miệng lại, ai cũng không muốn rước họa vào thân, người làm của Thượng thư cũng không phải là thứ ngu ngốc, mỗi người đều biết đạo lí phải giữ lấy mình. Đầu sỏ gây tội là Hồ An cũng ngượng ngùng ngậm miệng, Lương Đại Hán nặng gần hai trăm cân cũng bị Thiếu gia một phát đạp ngã, huống chi lão già gầy yếu như hắn, cước vừa rồi nếu đặt trên người lão, tám chín phần mười cái thân già này sẽ bay tuốt sang bờ tường bên kia.
Từ Chính Anh dù sao cũng là người ngoài, chứng kiến Hồ Tiểu Thiên giáo huấn gia đinh trước mặt hắn, cũng tỏ ra lúng túng, đã không thể khích lệ lại càng không tiện khuyên can.
Lương Đại Tráng bỉu môi nói: "Thiếu gia..." Gia hỏa này đúng là khóc không ra nước mắt.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Từ đại nhân đã có ý tốt mời ta đi tham gia bút hội, có Từ đại nhân chiếu cố thì có chuyện gì xấu xảy ra chứ? Cha ta nếu biết được ta cùng Từ đại nhân ra ngoài, sẽ không trách tội, không biết chừng lại còn trở nên cao hứng!"
Từ Chính Anh nghe những lời này, tức thì cảm thấy đầu to ra như cái đấu, ta khi nào nhiệt tình mời mọc, ta hôm nay tới đây là tặng nhân sâm cho ngươi bồi bổ thân thể, không hề rủ rê tên nhóc nhà ngươi tham gia bút hội, là tự ngươi đòi theo đấy chứ, lại còn mặt dày xin ta cho theo. Từ Chính Anh không thể vạch trần lời nói dối của hắn, trong lòng không khỏi hối hận, ta sao lại nói cho hắn biết chuyện bút hội? Thật là ăn no rỗi việc, giờ thì hay rồi, hắn đem tất cả trách nhiệm đổ lên người mình, Hồ Bất Vi nếu biết được, có khi còn cho rằng ta muốn bắt cóc con trai hắn.
Hồ Tiểu Thiên thân mặt khoát vai Từ Chính Anh cợt nhả: "Chúng ta đi nào, đừng để đám hạ nhân này làm ảnh hưởng đến nhã hứng của Từ thúc."
Từ Chính Anh chỉ có thể ngượng ngùng cười cười.
Đám gia đinh nhìn thấy thảm trạng Lương Đại Tráng gặp phải, đều không dám nhiều lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hồ Tiểu Thiên cùng Tử Chính Anh ra ngoài.
Lương Đại Tráng xoa xoa bờ mông, từ trên mặt đất đứng lên, không ngừng kêu khổ: