Trương Vô Kỵ nhìn cái cử chỉ của cô ta, liền nhớ tới khi còn ở Băng Hỏa đảo mẹ mình nói chuyện đùa với cha, mỗi khi lỡ lời cũng có dáng diệu như thế, bỗng thấy cô gái xấu xí này thanh nhã dễ thương, phong thái tự nhiên, không còn gì khó coi nữa. Y chăm chăm nhìn cô ta đến ngớ cả người.
Cô gái quay đầu lại, thấy Trương Vô Kỵ đang đờ đẫn, cười nói:
- Ngươi vì sao mà lại thích nhìn ta, nói ta nghe thử nào.
Trương Vô Kỵ thừ người, rồi lắc đầu:
- Tôi không sao nói được. Tôi chỉ thấy là mỗi khi nhìn cô, trong lòng tôi thật thoải mái, thật bình an, cô đối với tôi tốt quá, không hà hiếp, cũng chẳng hại tôi.
Cô gái cười:
- Ha ha, ngươi nghĩ sai rồi, ta sinh bình thích hại người khác lắm.
Đột nhiên cô ta giơ cây củi trong tay, gõ ngay vào cái đùi gãy của y hai cái, rồi nhỏm dậy ra đi. Hai cái gõ đó đúng ngay chỗ xương bị gãy, Trương Vô Kỵ xuất kỳ bất ý không đề phòng, kêu lên oai oái:
- Ái chà.
Chỉ thấy cô ta vui vẻ cười khúc khích, quay đầu lại nhăn mặt trêu y. Trương Vô Kỵ nhìn theo bóng cô ta mỗi lúc một xa, chỗ đau trên đùi chịu không nổi, nghĩ thầm: "Thì ra con gái chỉ thích hại người, người đẹp cũng hãm hại mà đến kẻ khó coi cũng làm cho ta đau khổ". Đêm hôm đó trong giấc mộng, y mấy lần nằm mơ thấy người con gái này, lại mấy lần nằm mơ thấy mẹ y, lại mấy lần khác không biết là mẫu thân hay là thiếu nữ. Y không nhìn rõ trong giấc mơ người xấu hay đẹp, chỉ thấy ánh mắt trong vắt, vừa tinh quái, vừa thiết tha trìu mến nhìn y.
Y lại nằm mơ thấy khi còn bé, mẹ y thường hay đùa nghịch với y, cố ý giơ chân cho y vấp ngã, đến khi y đau quá khóc ré lên, mới ôm y hôn hít không ngừng, luôn mồm nói:
- Cục cưng đừng khóc, mẹ làm đau con rồi.
Y bất ngờ tỉnh dậy, trong đầu đột nhiên hiện ra một câu hỏi mà xưa nay y chưa hề nghĩ tới: "Sao mẹ ta lại thích làm cho người khác khổ? Mắt nghĩa phụ cũng mẹ ta bắn mù, Du tam sư bá cũng do mẹ ta làm cho tàn phế, toàn gia của Long Môn tiêu cục ở phủ Lâm An cũng do mẹ ta giết chết, thế mẹ ta là người tốt, hay là người xấu?".
Y ngước mắt nhìn lên những ngôi sao trên trời, một hồi lâu thật lâu, thở dài một tiếng, nói:
- Không cần biết mẹ ta tốt hay xấu, cũng là mẹ ta.
Y lại nghĩ tiếp: "Nếu như mẹ ta vẫn còn sống đến hôm nay, không biết ta yêu mẹ ta chừng nào". Y lại nghĩ đến cô thôn nữ kia, chẳng duyên cớ gì cũng đánh vào cái đùi gãy của mình: "Ta có làm gì cô ta đâu, tại sao cô ta lại phải làm ta đau đớn kêu toáng lên mới hả dạ? Không lẽ cô ta chỉ thích hại người thật sao?". Y mong cô ta quay lại, nhưng cũng lại sợ cô ta sẽ nghĩ ra những trò quái ác khác để hại mình. Y mò thấy bên mình chiếc bánh ăn dở dang, nghĩ đến câu nói của cô gái: "Mẹ ngươi là người thật xinh đẹp, sao lại đem ra ví với ta? Không lẽ ta cũng dễ coi ư?" nhịn không nổi lẩm bẩm nói một mình: "Cô dễ coi, tôi thích nhìn cô lắm".
Y nằm đó nghĩ ngợi vớ vẩn hết hai ngày, nhưng cô gái quê kia không quay trở lại, Trương Vô Kỵ chắc là không bao giờ còn gặp lại cô ta nữa. Nào ngờ đến chiều ngày thứ ba, cô gái lại xách giỏ tre, từ phía sau sườn núi vòng qua, cười nói:
- Thằng quỉ, ngươi chưa chết đói đấy chứ?
Trương Vô Kỵ cười đáp:
- Chết đói một nửa già, còn sống một nửa non thôi.
Cô gái đó cười hinh hích ngồi bệt ngay xuống bên cạnh y, bỗng nhiêu giơ chân đá vào chỗ đùi gãy, hỏi:
- Thế nửa này là nửa chết hay nửa sống?
Trương Vô Kỵ kêu lên:
- Ối chao, sao cô vô lương tâm đến thế?
Thiếu nữ hỏi:
- Cái gì mà vô lương tâm? Ngươi có tử tế gì với ta đâu nào?
Trương Vô Kỵ ngẩn người ra, nói:
- Hôm trước cô đánh tôi thật đau, thế nhưng tôi không giận gì cô, hai hôm nay tôi vẫn thường nghĩ đến cô là khác.
Cô gái mặt đỏ lên, muốn nổi cáu, nhưng cố dằn, hỏi lại:
- Ai cần tên xú bát quái như ngươi nghĩ đến? Ngươi chắc chẳng nghĩ gì tốt cho ta đâu, bụng rủa ta đã xấu lại ác chứ gì?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Cô đâu có xấu, nhưng tại sao lại cứ phải làm cho người khác khổ thì cô mới vui?
Thiếu nữ kia cười khanh khách nói:
- Nếu người khác không khổ, làm sao hiện rõ cái vui trong lòng tôi được?
Nàng thấy dường như Trương Vô Kỵ không cảm thấy được cái lý đương nhiên đó, lại thấy y trong tay vẫn còn cầm trong tay cái bánh ăn dở hôm trước, đã ba hôm vẫn còn để đó nên nói:
- Chiếc bánh kia vẫn còn đây, chắc không ngon chứ gì?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Vì là bánh cô cho tôi nên tôi không nỡ ăn.
Ba hôm trước y đã nói câu đó nhưng quá nửa là có ý đùa cợt, nhưng lúc này nói ra thật là thành khẩn. Thiếu nữ biết không phải y nói lời đãi bôi, hơi thẹn thùng, nói:
- Ta có đem bánh mới tới đây.
Nói xong lấy từ trong giỏ ra đủ thứ đồ ăn, ngoài bánh ra còn có một con gà nướng và một đùi dê thui. Trương Vô Kỵ thật mừng, bấy lâu nay chỉ ăn thịt chim ưng sống, máu ròng ròng vừa tanh vừa dai, con gà hầm kia mùi thơm nức, cầm trên tay còn nóng, cho vào miệng ngon lạ thường.
Thiếu nữ thấy y ăn uống ngon lành, ngồi ôm gối cười hì hì, nói:
- Thằng quái, ngươi ăn thật ngon lành, trông mà mát cả ruột. Ta đối với ngươi dường như có điểm khác người, không cần phải hại ngươi mà ta vẫn thấy vui.
Trương Vô Kỵ nói:
- Người khác vui mà làm cho cô cũng vui, cái đó mới thực là vui.
Thiếu nữ cười nhạt nói:
- Hừ, ta phải nói với ngươi ngay từ trước, lúc này lòng ta vui, nên không gia hại ngươi. Một ngày nào đó ta không vui, không chừng ta sẽ cho ngươi sống dở chết đở, lúc đó thì đừng có trách ta.
Trương Vô Kỵ lắc đầu:
- Tôi từ bé đã bị người ta hãm hại đến tận cùng rồi, càng hành hạ tôi, tôi càng cứng cỏi.
Thiếu nữ cười khẩy:
- Thôi đừng có nói trước, để đến đó rồi sẽ biết.
Trương Vô Kỵ nói:
- Đợi đến khi chân tôi lành rồi, tôi sẽ cao chạy xa bay, dù cô có muốn hành hạ tôi, hại tôi, cũng không tìm đâu cho thấy.
Cô gái nói:
- Đã vậy để ta đánh gãy đùi ngươi cho ngươi không xa ta được nữa.
Trương Vô Kỵ nghe giọng nói lạnh như băng của cô gái, không khỏi rùng mình, tin rằng cô nàng đã nói là làm, chẳng phải thuận mồm mà nói thôi đâu. Thiếu nữ chăm chăm nhìn y một hồi, thở dài, mặt bỗng dưng biến đổi, gằn giọng hỏi:
- Ngươi chịu không, hả thằng quái. Ngươi có chịu cho ta chặt hai cái đùi chó của ngươi không?
Nàng đứng dậy, giựt con gà nướng y đang ăn dở dang, đùi dê, bánh quăng ra xa, nhổ một bãi nước miếng vào mặt y. Trương Vô Kỵ sững sờ nhìn nàng, chỉ cảm thấy dường như không phải nàng nổi giận, cũng chẳng phải vì khinh khi gì mình, mà trên mặt đầy vẻ thê lương, trong lòng hẳn có điều gì uất ức khó nói. Y định an ủi nàng vài câu, nhưng nhất thời không nghĩ ra được câu nào cho phải.
Thôn nữ kia nhìn thấy vẻ mặt của y như thế đột nhiên ngừng lại, quát lên:
- Thằng quái, ngươi đang nghĩ gì vậy?
Trương Vô Kỵ nói:
- Cô nương, vì cớ gì mà cô lại không vui như thế? Nói cho tôi nghe đi, có được chăng?
Cô gái thấy lời nói của y dịu dàng như thế, không cách nào phách lối được nữa, ngồi bệt xuống bên cạnh, hai tay ôm đầu khóc nức nở. Trương Vô Kỵ nhìn thấy bờ vai cô rung rung, cái eo thon thật là đáng thương, dịu giọng nói nhỏ:
- Cô nương, kẻ nào hà hiếp cô? Đợi khi đùi tôi khỏi rồi, tôi sẽ làm cho cô hả dạ.
Cô gái đó nhất thời không nín được, một lát sau mới nói:
- Chẳng ai hà hiếp tôi cả, chỉ vì số tôi khổ sở đấy thôi. Trong lòng tôi không vui, nghĩ đến một người mà không thể nào quên y được.
Trương Vô Kỵ gật đầu, nói:
- Chắc đó là một chàng trai trẻ tuổi, phải không? Y đối đãi với cô hung ác lắm chứ gì?
Thiếu nữ đáp:
- Đúng thế. Y mặt mũi đẹp trai lắm, nhưng cũng kiêu ngạo vô cùng. Tôi bảo y đi với tôi, để luôn luôn ở bên cạnh tôi, y không chịu, lại còn mắng chửi tôi, đánh tôi, cắn tôi máu chảy dầm dề.
Trương Vô Kỵ giận dữ nói:
- Người đó quả thực là ngang tàng vô lý, cô nương từ nay đừng thèm để ý đến y nữa.
Cô gái chảy nước mắt nói:
- Thế... thế nhưng lòng tôi không sao quên y được, y bỏ đi đâu mất rồi, tôi kiếm y hoài mà không ra.
Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Chuyện ái tình nam nữ làm sao ép uổng được. Cô nương này tuy dung mạo không ra gì nhưng quả thực là người chí tình. Tính nết cô ta có điểm khác thường, cũng bởi vì trong lòng đau khổ, không được như ý đấy thôi. Không ngờ người con trai kia lại đối với cô ta tàn nhẫn như thế". Y dịu dàng nói:
- Cô nương, cô cũng đừng quá khổ đau, trên đời này thiếu gì người tử tế, hà tất phải khắc khoải đến gã ác độc vô lương tâm kia làm gì?
Thiếu nữ thở dài, mắt vọng về chỗ xa xăm, lặng người không đáp. Trương Vô Kỵ biết nàng ta không sao quên được tình lang, nói:
- Gã kia bất quá chỉ đánh cô chửi cô, chứ thảm sự tôi phải chịu còn gấp mười như thế.
Thiếu nữ hỏi:
- Như thế nào? Anh bị một cô gái đẹp lừa dối ư?
Trương Vô Kỵ nói:
- Đúng ra không phải cô ta có ý lừa dối tôi, chỉ vì chính tôi ngu dại, thấy cô ta xinh đẹp quá nên ngơ ngẩn si mê. Thực ra làm sao tôi có thể sánh với cô ta được? Tôi chưa bao giờ hoang tưởng chuyện đó. Nhưng cha cô ta và cô ta lén bày độc kế, hại tôi không biết đâu mà kể.
Nói xong y vén tay áo lên, chỉ cho nàng ta những vết sẹo nhằng nhịt, nói:
- Đây là vết răng, đều do đàn chó dữ của nàng ta nuôi đấy.
Cô gái kia nhìn thấy những vết răng, đột nhiên nổi giận, nói:
- Có phải con tiện a đầu Chu Cửu Chân hại anh đấy không?
Trương Vô Kỵ lạ lùng hỏi lại:
- Làm sao cô biết?
Thiếu nữ đáp:
- Con tiện a đầu đó thích nuôi chó dữ, vài trăm dặm quanh đây ai mà chẳng biết.
Trương Vô Kỵ gật đầu, thản nhiên nói:
- Đúng là Chu Cửu Chân Chu cô nương. Thế nhưng những vết thương này cũng đã lành rồi, tôi không còn thấy đau đớn gì cả, cũng may là mạng mình vẫn còn, nên cũng không có gì phải hận cô ta.
Thiếu nữ kia quay nhìn y một hồi, thấy mặt y thần sắc hòa hoãn, an nhiên tự tại, trong bụng cũng hơi lạ lùng, hỏi lại:
- Thế tên anh là gì? Vì sao lại đến nơi đây?
Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Từ khi ta trở về Trung Thổ tới nay, ai ai cũng muốn ta tiết lộ chỗ ở của nghĩa phụ, lúc ra uy, khi ép buộc, kẻ dụ dỗ, người đánh lừa, không cách gì là không dùng tới, khiến cho ta phải chịu biết bao nhiêu là đau khổ. Từ nay trở đi, cái tên "Trương Vô Kỵ" coi như chết rồi, trên đời này không còn ai biết chỗ Kim Mao Sư Vương đang ở. Nếu như mai sau gặp lại một kẻ lợi hại gấp mười Chu Trường Linh gia hại mình, cũng không sợ rơi vào cái bẫy của y nữa để khỏi vô ý làm hại đến nghĩa phụ". Y mới nói:
- Tên tôi là A Ngưu.[3]
Thiếu nữ mỉm cười, hỏi:
- Thế còn họ?
Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Nếu mình nói họ Trương, họ Ân, hay họ Tạ đều không nên. Trương và Ân hai chữ thiết âm[4] thành Tăng". Y bèn nói:
- Tôi... tôi họ Tăng, còn quí tính của cô nương?
Cô gái kia thân hình hơi run rẩy:
- Tôi không có họ.
Một lát sau, cô ta chậm rãi nói:
- Cha ruột tôi không thích tôi, gặp tôi là giết ngay, làm sao tôi nhận họ của ông ta được? Còn mẹ tôi thì chính tôi làm hại mà chết, nên tôi cũng không mang họ của mẹ tôi. Tôi trời sinh xấu xí, anh cứ gọi tôi là Xú cô nương được rồi.
Trương Vô Kỵ kinh hãi hỏi:
- Cô... cô làm mẹ cô chết ư? Vì đâu nên nỗi?
Thiếu nữ kia thở dài một tiếng, nói:
- Chuyện này nói ra thì dài. Mẹ ruột tôi vốn là vợ cả của cha tôi, trước kia không sinh con đẻ cái gì, cha tôi mới lấy thêm bà vợ hai. Bà hai sinh được hai người anh tôi nên cha tôi thương yêu bà ta lắm. Mẹ tôi về sau sinh ra tôi, nhưng lại là con gái. Bà hai ỷ được cha tôi cưng chiều, nên mẹ tôi hay bị bà ta áp chế. Hai người anh tôi cũng ghê gớm lắm, cứ về hùa với mẹ hành hạ mẹ tôi, mẹ tôi chỉ biết nuốt lệ khóc thầm. Anh thử xem, tôi phải làm sao bây giờ?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Cha cô phải xen vào đối xử cho công bình thì được.
Thiếu nữ nói tiếp:
- Thế nhưng cha tôi lại bênh bà hai, tôi giận quá chịu không nổi, một đao giết luôn bà dì ghẻ.
Trương Vô Kỵ kinh hoảng kêu "A" lên một tiếng. Y nghĩ người trong võ lâm giao đấu giết nhau thì cũng là chuyện thường, đâu ngờ đến một thôn nữ như cô này mà cũng ra tay giết người, quả thực không thể ngờ nổi.
Cô gái nói:
- Mẹ tôi thấy tôi gây ra đại họa, vội đưa tôi trốn đi. Thế nhưng hai người anh tôi đuổi theo kỳ được, định bắt tôi đem về, mẹ tôi cố ngăn mà không xong, vì muốn cứu tôi nên phải cứa cổ tự sát. Anh thử nghĩ coi, tính mạng của mẹ tôi chẳng phải do tôi hại là gì? Cha tôi mà gặp tôi, không thể nào không giết tôi cho được?
Cô ta kể chuyện mình mà thanh âm bình thản, không bị khích động chút nào. Thế nhưng Trương Vô Kỵ nghe xong tim đập thình thịch, tự nhủ: "Ta tuy rằng bất hạnh, cha mẹ đều mất cả rồi, thế nhưng cha mẹ ta khi sống yêu thương nhau biết bao nhiêu, đối với ta lại nuông chiều, so với những gì cô gái khốn khổ này gặp phải, xem ra ta còn may mắn gấp vạn lần". Nghĩ đến như thế, y cảm thấy giữa mình với cô thôn nữ có một mối đồng tình, bèn ôn tồn nói:
- Cô xa nhà đã lâu chưa? Bây giờ ở nơi đây có một mình?
Cô gái gật đầu. Trương Vô Kỵ lại hỏi:
- Thế cô định đi đâu bây giờ?
Cô gái đáp:
- Tôi cũng chẳng biết nữa, thế gian này lớn biết bao, đi phía đông một hồi, đi phía tây một hồi. Chỉ cần không đụng đầu cha tôi và các anh tôi là được rồi.
Trương Vô Kỵ bỗng nổi cơn cao hứng cái cảnh "đồng bệnh tương lân[5]" nên nói:
- Đợi đùi tôi khỏi đau rồi, tôi sẽ cùng đi với cô kiếm cái... cái anh chàng kia, hỏi xem y định đối xử với cô thế nào.
Thiếu nữ đáp:
- Thế nhưng nếu y lại chửi tôi, cắn tôi nữa thì sao?
Trương Vô Kỵ hiên ngang đáp:
- Hừ, nếu y vẫn còn tệ bạc với cô như thế, tôi không để cho y yên đâu.
Thiếu nữ nói:
- Thế nhưng nếu y đối với tôi không thèm để ý đến, chẳng nhìn chẳng nói một câu thì làm sao?
Trương Vô Kỵ cứng họng không trả lời được, nghĩ thầm dù mình võ công cao cường đến đâu, cũng không thể nào ép một người con trai phải yêu một người con gái mà y không thích, thừ người hồi lâu, nói:
- Tôi sẽ cố hết sức.
Thiếu nữ đột nhiên cười ha hả, ngửa cổ gập người về sau, tưởng như nghe một câu chuyện gì thú vị lắm. Trương Vô Kỵ lạ lùng hỏi:
- Có gì đáng cười?
Cô gái vẫn cười:
- Xú bát quái, anh là cái thá gì mà người khác phải nghe lời anh? Hơn nữa, tôi đã đi tìm khắp nơi, không thấy tung tích gì, không biết bây giờ còn sống hay đã chết nữa? Anh sẽ cố hết sức, nhưng anh có tài cán gì? Ha ha, ha ha.
Trương Vô Kỵ vừa định mở mồm nói một câu, nghe cô ta cười như thế mặt đỏ bừng, không nói nên lời. Thiếu nữ thấy y sượng sùng, không cười nữa, hỏi lại:
- Anh định nói gì?
Trương Vô Kỵ nói:
- Cô cười tôi, tôi không nói nữa.
Cô gái lạnh lùng nói:
- Hừ, có cười thì cũng đã cười rồi, cùng lắm thì cũng để tôi cười thêm một trận nữa, có chết ai đâu nào?
Trương Vô Kỵ lớn tiếng nói:
- Tôi đối với cô có lòng tốt, cô không nên cười tôi như thế.
Thiếu nữ nói:
- Tôi hỏi anh, anh định nói với tôi cái gì?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Cô lênh đênh một mình, không nhà không cửa. Tôi cũng tình cảnh như thế, cha mẹ tôi đều chết cả rồi, cũng chẳng anh chị em gì hết. Tôi định nói với cô là, nếu tên ác nhân kia không thèm để ý tới cô, thì hai đứa mình làm bạn với nhau, tôi sẽ kể chuyện cho cô giải sầu. Thế nhưng cô cho rằng tôi không xứng, tôi đâu có dám nói ra nữa.
Cô gái bực tức nói:
- Anh đương nhiên không xứng, gã ác nhân kia so với anh đẹp trai gấp trăm lần, thông minh cũng gấp trăm lần. Tôi ở đây dây dưa với anh, nói chuyện tào lao, thật phí cả lời.
Nói xong cô ta đá tung tóe đùi dê, thịt gà, ôm mặt chạy đi mất hút. Tuy bị cô gái mắng mỏ cự tuyệt không lường được như thế, Trương Vô Kỵ vẫn không nổi giận, nghĩ thầm: "Cô gái này quả thực tội nghiệp, trong lòng cô ta biết bao chuyện không vui, cũng chẳng đáng trách".
Bỗng thấy cô gái kia quay trở lại, mặt hầm hầm hỏi:
- Này thằng quỉ, trong lòng ngươi hẳn không bằng lòng, nghĩ ta tướng mạo xấu xí, lại còn coi ngươi chẳng ra gì, có phải không?
Trương Vô Kỵ lắc đầu đáp:
- Không phải vậy. Tướng mạo cô không đẹp lắm nhưng tôi mới gặp đã thấy hợp bụng, nếu như cô không biến ra xấu xí, trước kia hẳn cũng...
Cô gái kia đột nhiên kinh hoảng kêu lên:
- Sao... sao ngươi... biết ta trước kia không xấu như thế?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Mặt cô hôm nay, so với hôm trước mới gặp bị sưng hơn nhiều, nước da cũng đen hơn, đủ biết không phải sinh ra đã thế.
Thiếu nữ sợ hãi nói:
- Ta... ta mấy hôm nay không dám soi gương, ngươi nói ta mỗi ngày một khó coi ư?
Trương Vô Kỵ ôn tồn nói:
- Con người ta chỉ cần tâm địa tốt, mặt mày đẹp xấu đâu thành vấn đề. Mẹ tôi có bảo tôi rằng, đàn bà càng đẹp thì tâm địa càng bại hoại, càng giỏi lừa người, bảo tôi phải cẩn thận đề phòng.
Thiếu nữ kia đâu có lòng dạ nào nghe chuyện mẹ y nói thế nào, vội hỏi:
- Tôi hỏi anh, lần trước anh gặp tôi, mặt tôi chưa đến nỗi xấu xí thế này, có phải không?
Trương Vô Kỵ biết rằng nếu chỉ "Ừ" một tiếng thì nàng sẽ rất đau lòng, thành thử chỉ nhìn cô ta đăm đăm, trong bụng đầy những tâm tình thương xót. Thiếu nữ nhìn thấy dáng điệu của y như vậy, hiểu ngay câu trả lời như thế nào, ôm mặt khóc nức nở nói:
- Thằng quỉ kia, ta hận ngươi, ta hận ngươi.
Rồi chạy đi mất. Lần này nàng ta không quay trở lại nữa.
Trương Vô Kỵ lại nằm thêm hai ngày. Đêm hôm đó có một con chó sói đánh hơi mò đến gần bị y đấm một cái chết ngay. Con chó sói đã không ăn được gì lại biến thành thức ăn vào bụng y. Mấy ngày sau, hai đùi y đã liền đến quá nửa, chắc chỉ độ mươi ngày nữa là đi lại được như thường, nghĩ đến cô gái kia một lần gặp gỡ rồi thôi, đến tên cũng chưa hỏi, nghĩ thầm: "Sao dung mạo cô ta càng ngày càng xấu đi, khiến mình không sao đoán định được". Suy nghĩ một lúc lâu vẫn không hiểu, y gác chuyện đó sang một bên, mơ mơ màng màng nằm ngủ thiếp đi.
Ngủ đến nửa đêm, trong giấc mơ thấy có mấy người đạp tuyết đi đến. Y kinh hoảng tỉnh dậy, ngồi nhỏm dậy nhìn vọng về hướng bước chân người. Đêm hôm đó trăng treo lưỡi liềm, dưới ánh sáng mờ mờ, thấy có bảy người chạy đến, người đi đầu hình dáng thướt tha, dường như chính là cô thôn nữ. Đến khi bảy người đó đến gần, người đó quả nhiên là cô gái xấu xí, nhưng đằng sau còn thêm sáu người nữa trải ra thành hình cánh quạt, có lẽ phòng cô ta bỏ chạy. Trương Vô Kỵ hơi lạ lùng, nghĩ thầm: "Không lẽ cô ta bị cha và anh bắt được rồi chăng?".
Y nghĩ ngợi chưa xong, thiếu nữ kia và sáu người đằng sau đã tới gần, Trương Vô Kỵ vừa nhìn thấy, giật mình kinh hãi không để đâu cho xiết. Thì ra cả sáu người đó y đều biết cả, bên trái là Võ Thanh Anh, Võ Liệt, Vệ Bích còn bên phải là hai vợ chồng Hà Thái Xung, Ban Thục Nhàn, ngoài cùng là một phụ nữ trung niên, chẳng ai xa lạ chính là Đinh Mẫn Quân của phái Nga Mi.
Trương Vô Kỵ lạ lùng: "Sao cô ta lại quen với tất cả những người này? Hay là cũng là người trong võ lâm, biết được tông tích ta nên dẫn bọn này đến bắt mình, tra hỏi chỗ ở của nghĩa phụ?" Nghĩ đến việc đó, trong bụng không còn hoài nghi, căm giận lắm: "Ta với cô không thù không oán, tại sao cô lại hãm hại ta? Hiện nay hai chân ta không cử động được, sáu người này chẳng ai kém cỏi, mà cô thôn nữ kia có thể cũng ghê gớm. Ta đành phải khuất phục nhất thời nhận lời đưa họ đi kiếm nghĩa phụ. Đến khi hai chân ta khỏi hẳn rồi, sẽ liệu bề thanh toán từng người một".
Nếu năm năm trước gặp phải cảnh này, y chỉ có nước đem tính mệnh ra thí bỏ, dù đối phương có hành hạ uy hiếp cỡ nào, cũng chỉ cắn răng không nói, nhưng bây giờ tuổi cũng đã lớn, tâm trí cũng khôn ngoan hơn, sau khi luyện xong Cửu Dương Chân Kinh thần trí sáng suốt, trầm tĩnh, gặp nguy nan tìm cách đối phó nên tuy cường địch ở trước mặt, nhưng không thấy sợ hãi chút nào. Có điều không ngờ đến cô gái kia lại đem mình đi bán, trong cái phẫn khái, không khỏi có chút đau lòng, nên nằm trơ trơ dưới đất, khoanh tay gối đầu, không thèm để ý tới bảy người kia.
Thôn nữ kia chạy đến, nhìn y chăm chăm một hồi, sau cùng từ từ quay đầu đi. Trương Vô Kỵ dường như nghe cô thở dài một tiếng, tuy rất nhẹ, nhưng đầy vẻ đau thương. Y thầm cười nhạt: "Chẳng biết bụng ngươi dự định gì ác độc, lại còn giở trò mèo khóc chuột nữa đây?".
Chỉ thấy Vệ Bích trường kiếm trong tay rung một cái, cười khẩy nói:
- - Ngươi nói trước khi chết, muốn được gặp mặt một người, bọn ta tưởng phải là một thanh niên đẹp như Phan An, hóa ra chỉ là một tên xú bát quái, ha ha, tức cười thật là tức cười. Gã này với ngươi thật đúng là duyên trời sắp đặt, nồi nào vung nấy.
Thiếu nữ kia không hề tức giận, chỉ thản nhiên nói:
- Đúng thế, ta trước khi chết chỉ muốn nhìn lại y một lần. Ta chỉ muốn rõ ràng hỏi y một câu, ta nghe xong chết cũng cam lòng.
Trương Vô Kỵ lạ lùng, không biết hai người nói năng ý tứ ra sao. Lại nghe cô gái nói tiếp:
- Tôi có một câu hỏi anh, anh phải thật thà trả lời cho tôi.
Trương Vô Kỵ đáp:
- Chuyện của tôi thì tôi sẽ nói cho cô hay. Chuyện người khác thì không dễ gì mà nói được.
Y liệu tưởng cô gái nọ sẽ hỏi về tung tích Tạ Tốn nên đã tính toán việc đối phó với bọn họ, nói nước đôi có thể liệu cách xoay sở sau này. Cô gái nói:
- Chuyện người khác thì tôi để tâm làm gì? Tôi hỏi anh: Hôm nọ anh có nói với tôi, hai đứa mình đều cô khổ lênh đênh, không nhà không cửa, anh bằng lòng làm bạn với tôi. Câu nói đó có thực lòng anh không?
Trương Vô Kỵ nghe rồi ngoài dự tưởng, lập tức nhỏm dậy, thấy ánh mắt cô lộ vẻ bi thương, liền nói:
- Cái đó quả là thực lòng tôi nói ra.
Thiếu nữ kia lại nói:
- Anh quả không hiềm tôi mặt mày xấu xí, bằng lòng ở chung với tôi một chỗ ư?
Trương Vô Kỵ hơi sững sờ, chuyện "ở chung một chỗ với cô ta" y chưa từng nghĩ đến, thế nhưng thấy cô gái buồn rầu tưởng như muốn khóc đến nơi, trong lòng không khỏi bất nhẫn, liền nói:
- Cái gì xấu hay không xấu, đẹp với chẳng không đẹp, tôi không để tâm chút nào cả. Cô muốn tôi nói chuyện vui hay tâm tình, nếu cô không hiềm, tôi rất vui lòng làm việc đó. Còn như cô lừa tôi để nói...
Cô gái run run giọng hỏi:
- Thế anh có bằng lòng lấy tôi làm vợ không?
Trương Vô Kỵ giật mình, một hồi không nói nên lời, lẩm bẩm nói:
- Tôi... tôi chưa nghĩ đến... việc lấy vợ...
Bọn sáu người Hà Thái Xung cùng cười ha hả. Vệ Bích cười nói:
- Đến ngay một thằng nhà quê xấu như ma cũng còn chẳng muốn lấy ngươi, bọn ta không giết ngươi, ngươi sống trên đời này có gì thú vị? Nếu không thì đập đầu vào đá chết đi cho xong.
Trương Vô Kỵ nghe sáu người cười chế riễu rồi Vệ Bích lại mỉa mai, bấy giờ mới biết cô gái và bọn người kia không cùng một phe, dường như bọn Vệ Bích định giết cô ngay lập tức, cô gái này không phải dẫn họ đến hại mình, trong lòng cảm thấy đầm ấm lại. Y thấy nàng cúi đầu, những giọt lệ rơi lả tả, hiển nhiên trong lòng đau thương cùng cực, không biết vì mình sắp chết, mặt mày xấu xí, hay vì lời lẽ chua cay của Vệ Bích? Trương Vô Kỵ trong lòng xúc động mãnh liệt, nghĩ đến sau khi cha mẹ chết rồi, một mình lênh đênh khốn khổ, chịu bao nhiêu điều nhục nhằn, cô gái này mảnh mai yếu đuối, trẻ tuổi hơn, thân thế còn bất hạnh hơn cả mình, bây giờ đến đây hỏi mấy câu lại càng làm cho cô ta đau lòng rơi lệ, khiến cho người ta thêm khinh khi hà hiếp? Huống chi cô ta hỏi với tấm lòng thành trao thân gửi phận, mình từ khi sinh ra, trừ cha mẹ, nghĩa phụ, cho đến thái sư phụ, các sư bá sư thúc, đã có ai quan tâm đến mình đâu? Từ nay trở đi mình phải đối với cô ta cho tử tế, cô ta cũng tử tế với mình, hai người sống thác có nhau, có gì mà không được?".
Y thấy cô gái run run, dường như muốn bước đi, vội đưa tay trái nắm chặt tay phải cô, khẳng khái nói:
- Cô nương, tôi thành tâm thành ý, mong được lấy cô làm vợ, chỉ mong cô đừng cho rằng tôi không xứng đáng thôi.
Thiếu nữ nghe y nói, ánh mắt bỗng sáng bừng lên, hạ giọng nói nhỏ:
- A Ngưu ca ca, anh không đánh lừa em đấy chứ?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Dĩ nhiên anh không lừa em. Từ nay trở đi, anh sẽ hết lòng yêu thương bảo vệ em, lo lắng cho em, dù ai đến gây khó dễ cho em, dù người đó tài ba ghê gớm thế nào đến khinh khi em, anh sẻ xả thân để bảo vệ cho em được chu toàn. Anh mong em được bình yên vui vẻ, quên đi những bất hạnh khổ đau từ trước.
Cô gái ngồi xuống, dựa vào người y, cầm lấy hai tay Trương Vô Kỵ, nhỏ nhẹ nói:
- Nếu anh có lòng với em như thế, em thật sung sướng xiết bao.
Cô ta nhắm mắt lại, nói:
- Anh nói lại một lần nữa cho em nghe, em muốn nhớ từng câu từng chữ. Anh nói đi, anh sẽ đối đãi với em như thế nào?
Trương Vô Kỵ thấy nàng vô cùng sung sướng, cảm thấy an ủi, cầm bàn tay nhỏ nhắn của cô ta, thấy bàn tay nhẵn nhụi ấm áp, mềm mại như bông, nói:
- Anh muốn em được bình an vui vẻ, quên hết những đau khổ trước kia, dù bao nhiêu người khinh khi dày vò em, anh thà chết cũng sẽ bảo vệ cho em chu toàn.
Cô thôn nữ nở một nụ cười, nằm dựa vào ngực y, dịu dàng nói:
- Trước đây em bảo anh đi theo em, anh lại không chịu, còn đánh em, mắng em, cắn em... bây giờ anh nói thế, lòng em sung sướng biết chừng nào.
Trương Vô Kỵ nghe nàng nói như thế, lòng bỗng thấy nguội lạnh, thì ra cô gái nhắm mắt lại nghe mình nói, để mơ tưởng đến người tình trong mộng của nàng.
Thiếu nữ thấy người y rung lên một cái, mở choàng mắt ra nhìn Vô Kỵ, nét mặt bỗng dưng biến hẳn, rõ ràng nàng vừa thất vọng, vừa bực tức, nhưng lại chuyển ngay qua vẻ hòa hoãn dịu dàng. Nàng định thần trở lại, nói:
- A Ngưu ca ca, anh bằng lòng lấy tôi làm vợ, tôi là một cô gái xấu xí thế này, anh cũng không chê bỏ, tôi thật là cảm kích. Thế nhưng mấy năm trước đây, trái tim tôi đã thuộc về người khác mất rồi. Hồi đó y đã không thèm nhìn nhõi gì đến tôi, bây giờ tôi lại thế này, chắc y không thèm coi tôi bằng nửa con mắt. Thế nhưng cái tên tiểu quỉ lang tâm đoản mệnh kia...
Tuy nàng chửi gã kia là "tên tiểu quỉ lang tâm đoản mệnh" nhưng trong giọng nói lại đầy vẻ bồi hồi thương mến. Võ Thanh Anh lạnh lùng nói:
- Y chịu lấy ngươi làm vợ rồi, tâm tình cũng đã xong, có đứng dậy không thì bảo?
Thiếu nữ từ từ đứng lên, nói với Trương Vô Kỵ:
- A Ngưu ca ca, tôi sắp chết đến nơi rồi, mà dù có không chết chăng nữa, thì cũng không lấy anh được đâu. Thế nhưng tôi rất thích nghe những lời anh vừa nói, mong anh cũng đừng phiền trách, khi nào ở không hãy nghĩ tới tôi một chút.
Mấy câu đó nàng nói thật dịu dàng, thật ngọt ngào, Trương Vô Kỵ nghe mà lòng không khỏi chua xót. Chỉ nghe thấy Ban Thục Nhàn cất giọng the thé:
- Bọn ta đã cho ngươi được thỏa nguyện rồi, gặp được gã này một lần. Ngươi nói thì phải giữ lời, cho bọn ta biết người kia ở đâu.
Thôn nữ đáp:
- Được, tôi biết người đó trốn ở nhà ông này.
Nói rồi đưa tay chỉ Võ Liệt. Võ Liệt mặt hơi biến sắc, hừ một tiếng, quát lên:
- Đừng nói nhăng nói cuội.
Vệ Bích giận dữ nói:
- Mau thực thà nói ra, ngươi giết biểu muội của ta, là do ai xúi biểu?
Trương Vô Kỵ nghe thế kinh hoảng không sao kể xiết, lắp bắp hỏi:
- Giết Chu... Chu Cửu Chân cô nương ư?
Vệ Bích trừng mắt nhìn y, mặt hầm hầm nói:
- Ngươi sao cũng biết đến Chu Cửu Chân cô nương?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Đại danh vang dội của Tuyết Lĩnh Song Chu, ai mà chẳng biết tới?
Võ Thanh Anh trên mép thoáng hiện ra một vẻ đắc ý, quát hỏi cô thôn nữ:
- Ồ, thế đích thực ai là người xúi biểu ngươi?
Cô thôn nữ đáp:
- Xúi biểu tôi đến giết Chu Cửu Chân chính là vợ chồng Hà Thái Xung của phái Côn Lôn và Diệt Tuyệt sư thái của phái Nga Mi.
Võ Liệt quát lớn:
- Ngươi đừng hoang tưởng chuyện đâm bị thóc chọc bị gạo, ly gián chúng ta chẳng ích lợi gì đâu.
Nghe vù một tiếng, y đã phóng chưởng đánh tới. Tiếng quát của y uy phong lẫm liệt, tiếng nói vừa ra thì đã đánh theo, chưởng lực khiến cho tuyết trên mặt đất bay lên mù mịt. Cô gái lách mình né tránh, thân pháp thực là linh động.
Trong lòng Trương Vô Kỵ cực kỳ hỗn loạn, nghĩ thầm: "Quả nhiên cô ta... cô ta là người trong võ lâm. Cô ta đi giết Chu Cửu Chân cũng chỉ là vì ta đấy thôi. Ta kể cho cô ta nghe bị Chu Cửu Chân lừa dối, lại bị chó cô ta nuôi cắn khắp người, nhưng ta đâu có yêu cầu cô ta đi giết người. Những tưởng chỉ vì gương mặt biến thành xấu xí, chuyện gia đình biến đổi tang thương nên tâm tính quái dị, đâu ngờ động một tí đã ra tay giết người".
Vệ Bích và Võ Thanh Anh hai bên tả hữu, dùng kiếm xông vào giáp công, cô gái kia lượn trái lách phải, chỉ cố gắng tránh né chưởng lực hùng hậu của Võ Liệt, đột nhiên uốn chiếc lưng ong một cái, chuyển tới bên cạnh Võ Thanh Anh, nghe bốp một cái, đã giáng cho cô nàng một cái tát, tay trái vươn ra, cướp ngay thanh trường kiếm trong tay địch thủ. Võ Liệt và Vệ Bích kinh hãi, cùng xông lại cứu. Cô gái kia trường kiếm rung động, quát lên:
- Trúng.
Đã vạch ngay trên mặt Võ Thanh Anh một đường. Võ Thanh Anh kinh hoảng kêu toáng lên, ngã ngửa về sau. Thực ra cô ta chỉ bị thương rất nhẹ, nhưng vì yêu quí dung mạo, chỉ thấy mặt đau nhói nên trong lòng đã sợ hết hồn. Võ Liệt giơ chưởng trái lên nhấn vào cô gái, cô gái nghiêng người qua, nghe leng keng một tiếng, trường kiếm trong tay đã chạm với kiếm của Vệ Bích. Ngay lúc đó, ngón tay trỏ bàn tay phải của Võ Liệt rung động, điểm trúng ngay huyệt Phục Thố và huyệt Phong Thị ở bên cạnh đùi. Cô gái hự lên một tiếng nhỏ, chân đứng không vững, quỵ ngay xuống trên mình Trương Vô Kỵ, chỉ thấy cả người nóng hổi, một chút hơi sức cũng không còn, muốn giơ một ngón tay cũng xem bằng nặng cả nghìn cân.
Võ Thanh Anh cầm trường kiếm lên, hậm hực nói:
- Xú a đầu, ta chẳng cho ngươi chết một cách yên lành, mà sẽ chặt hai chân hai tay ngươi bỏ đây cho sài lang đói ra ăn thịt.
Nói xong vung kiếm nhắm cánh tay phải cô thôn nữ chém xuống. Võ Liệt nói:
- Khoan đã.
Giơ tay chặn cổ tay con gái lại, đẩy nhát kiếm ra ngoài, nói với cô gái:
- Ngươi chịu nói ai là người xúi biểu ngươi, ta sẽ cho ngươi chết một cách nhanh chóng. Nếu không thì ha ha, ta nghĩ ngươi đứt cả tứ chi, trên mặt tuyết lăn lộn, không thích thú gì đâu.
Cô thôn nữ mỉm cười nói:
- Nếu các ngươi nhất định bắt ta nói, thì ta cũng không dấu diếm gì được nữa. Chu Cửu Chân cô nương muốn lấy một người kia, nhưng có một cô gái đẹp đẽ khác cũng muốn lấy gã đó, cô gái đẹp đó mới cho ta năm trăm lượng bạc, bảo ta đi giết Chu Cửu Chân. Việc này ta vẫn giữ cực kỳ bí mật...
Nàng chưa nói hết câu, Võ Thanh Anh đã giận đến mặt tái mét, cổ tay phóng ra, đâm thẳng vào ngực cô gái.
Cô gái trông mặt đặt tên, đã đoán được phần nào cái liên hệ giữa ba người Võ Thanh Anh, Vệ Bích và Chu Cửu Chân. Nàng muốn khích cho Võ Thanh Anh nổi giận, chính vì muốn mượn tay cô ta đâm mình một kiếm chết ngay, chỉ thấy một luồng ánh sáng xanh lóe lên, trường kiếm đã đâm đến ngực rồi.
Ngay lúc đó, một vật vô thanh vô tức bay vụt tới, đụng ngay vào thanh kiếm, chỉ nghe cạch một tiếng nhỏ, trường kiếm đã bay vụt đi, qua đến mươi trượng mới rơi xuống đất. Trong đêm tối không ai nhìn rõ thanh kiếm của Võ Thanh Anh tuột khỏi tay thế nào, nhưng với kình đạo bay như thế, nếu bảo nàng ta tự tay dùng sức ném ra, cũng không thể nào xa đến thế được, hiển nhiên cô thôn nữ đã có cường viện đâu đây.
Sáu người cùng kinh hãi lùi lại mấy bước, quay đầu xem xét chung quanh. Cả bốn phía đều quang đãng, không có đá tảng hay cây cối gì có thể ẩn náu, cũng không thấy một bóng người nào, khiến cả sáu người đều ngơ ngẩn, kinh nghi bất định. Võ Liệt hạ giọng hỏi nhỏ:
- Thanh nhi, con sao vậy?
Võ Thanh Anh đáp:
- Hình như một loại ám khí nào thật lợi hại, bắn văng kiếm của con đi.
Võ Liệt đưa mắt nhìn bốn bề, quả thực không thấy một ai, hừ một tiếng, nói:
- Chắc là con a đầu này làm trò ma quỉ gì đây.
Trong bụng thấy kỳ quái, nghĩ thầm: "Rõ ràng con nhãi này đã bị trúng Nhất Dương Chỉ của ta rồi, làm sao còn hơi sức nào hất văng trường kiếm của Thanh nhi đi? Võ công của con a đầu này quả thật tà môn". Y mạnh bạo tiến tới, giơ chưởng đánh vào đầu vai trái của cô thôn nữ. Chưởng đó vận kình hùng mạnh, định đánh nát xương vai của cô gái, để cho cô ta không còn chút võ công nào, sau đó mới để cho con gái mình làm gì thì làm.
Cô gái thấy thể nào cũng nát vai nên giơ tay trái lên chống đỡ, song chưởng đụng nhau, ngực Võ Liệt thấy nóng ran, chưởng lực của đối phương chẳng khác nào cuồng phong sóng cả ào tới, thế mạnh không sao đương cự nổi, chỉ "A" lên một tiếng kinh hoàng, thân hình bay vọt về sau, nghe bình một tiếng đã rơi phịch xuống. Cũng may vì võ công của y cao cường, lưng vừa chạm phải mặt đất đã nhảy được lên, nhưng trong ngực máu huyết dồn lên, đầu váng mắt hoa, tuy đứng được nhưng vừa toan điều hòa hơi thở thì đã loạng choạng ngã gục xuống.
Vệ Bích và Võ Thanh Anh kinh hãi quá, vội vàng chạy đến đỡ lên. Bỗng nghe Hà Thái Xung nói:
- Để ông ta nằm một lát.
Võ Thanh Anh quay đầu lại, giận dữ nói:
- Ông nói sao?
Nghĩ thầm: "Cha ta bị địch nhân ám toán, ngươi còn hạnh tai lạc họa[6], đứng ngoài mỉa mai". Hà Thái Xung nói:
- Khí huyết đang bốc lên, nên nằm nghỉ tốt hơn.
Vệ Bích bấy giờ mới tỉnh ngộ, nói:
- Vâng.
Nhẹ nhàng để sư phụ nằm xuống đất. Hà Thái Xung và Ban Thục Nhàn đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt kinh ngạc. Bọn họ đã từng động thủ với cô gái này, thấy cô ta chiêu số tinh diệu, quả thực có chỗ hơn người, nhưng nội lực cũng chỉ bình thường. Thế nhưng vừa rồi đối chưởng với Võ Liệt, rõ ràng thuộc loại nội lực hiếm có trên đời khiến họ không sao hiểu nổi.
Về phần cô gái trong lòng cũng kinh ngạc lạ lùng. Nàng bị Võ Liệt điểm huyệt rồi, nằm gục trong lòng Trương Vô Kỵ không sao cử động được, thấy Võ Thanh Anh múa kiếm chém xuống, bỗng dưng có vật gì ở đâu bay tới, đánh văng trường kiếm đi, tiếp theo là một luồng lực khí nóng hổi truyền vào hai đùi mình, thúc đẩy hai huyện Phục Thố và Phong Thị, lập tức giải ngay hai huyệt bị đóng. Cả thân hình nàng chấn động, cúi đầu nhìn xuống, thấy Trương Vô Kỵ hay tay nắm chặt hai mắt cá chân nàng, nhiệt khí theo huyệt Huyền Chung cuồn cuộn chảy vào thân thể. Việc đó biến chuyển thật nhanh, không kịp suy nghĩ, chưởng của Võ Liệt đã đánh xuống rồi. Nàng thuận tay giơ lên chống đỡ, nghĩ bụng thà để cổ tay gãy lìa, còn hơn để cho đầu vai nát vụn. Nào ngờ hai chưởng vừa đụng nhau, Võ Liệt bị chưởng của mình đánh văng ra xa hơn một trượng. Cô gái ngạc nhiên, nghĩ thầm: "Không lẽ tên nhà quê xấu như ma này, lại là một đại cao thủ võ công không biết đâu mà lường ư?".
Hà Thái Xung bụng vẫn dè dặt, không muốn cùng cô ta tỉ thí chưởng lực, rút kiếm ra khỏi vỏ, nói:
- Để ta lãnh giáo kiếm pháp của cô nương.
Cô thôn nữ cười:
- Tôi làm gì có kiếm.
Vệ Bích nói:
- Được, ta cho ngươi mượn.
Y giơ thanh kiếm lên, mũi kiếm nhắm thẳng vào ngực cô ta, vận sức ném tới. Cô gái giơ tay chộp một cái, bắt được trong tay, cười nói:
- Võ công ngươi kém quá, giết chẳng nổi ta đâu.
Hà Thái Xung là chưởng môn của một môn phái, không muốn chiếm tiện nghi hơn người bề dưới, nói:
- Ngươi ra chiêu đi. Ta nhường ngươi ba chiêu rồi mới trả đòn.
Cô gái kia đâm một kiếm ra, nhắm thẳng vào bụng. Hà Thái Xung giận dữ hừ một tiếng, nói nhỏ:
- Tiểu bối vô lễ.
Giơ kiếm gạt ra. Chỉ nghe lách cách một tiếng, cả hai thanh kiếm cùng gãy làm đôi. Hà Thái Xung sắc mặt đại biến, thân hình loạng choạng, tự mình phải lùi lại nửa trượng. Cô thôn nữ kêu thầm: "Tiếc quá, tiếc quá".
Thì ra Trương Vô Kỵ đem Cửu Dương chân khí truyền vào cơ thể cô ta, nhưng cô ta lại không biết cách phát huy uy lực của thần công, kết quả hai thanh kiếm đều gãy cả. Nếu như biết cách công địch, thì chỉ binh khí của đối phương bị gãy, còn kiếm của cô ta trên tay vẫn không sao. Ban Thục Nhàn lạ lùng quá, hỏi nhỏ:
- Sao thế?
Hà Thái Xung cánh tay vẫn còn tê chồn, cười gượng đáp:
- Tà môn.
Ban Thục Nhàn rút xoẹt thanh kiếm, mặt sầm xuống nói:
- Để ta lãnh giáo.
Cô gái xòe hai tay, ý nói mình không có kiếm. Ban Thục Nhàn chỉ thanh kiếm của Võ Thanh Anh cách đó mươi trượng, quát lớn:
- Ra lấy kiếm kia mà dùng.
Cô gái đâu dám rời xa Trương Vô Kỵ, đành giơ thanh kiếm gãy trong tay, cười nói:
- Tôi dùng thanh kiếm gãy này cũng được rồi.
Ban Thục Nhàn cực kỳ giận dữ, nghĩ thầm: "Con a đầu chết tiệt này lớn lối quá, coi thường ta thật". Bà ta không như Hà Thái Xung giữ gìn thân phận tiền bối cao nhân, trường kiếm vung lên, chém ngay xuống cổ cô thôn nữ. Cô gái giơ thanh kiếm gãy lên gạt qua, nhưng kiếm pháp của Ban Thục Nhàn cực kỳ linh hoạt, đã chuyển qua chém vào vai bên trái. Thiếu nữ vội vàng múa kiếm chống đỡ, Ban Thục Nhàn liền chuyển qua đâm vào cạnh sườn, liên tiếp tám đường, thế như gió cuốn, trước sau vẫn không đụng vào kiếm của cô gái, phát huy sở trường của kiếm pháp không để cho đối phương có dịp thi triển nội lực.
Cô gái nghiêng trái né phải, lập tức gặp phải hung hiểm. Kiếm pháp của nàng vốn đã kém xa Ban Thục Nhàn, trên tay chỉ có nửa thanh kiếm gãy, hai chân lại không thể di động, biến thành thế chỉ thủ mà không công. Chiết thêm mấy chiêu nữa, kiếm của Ban Thục Nhàn đâm tới, nghe soẹt một tiếng đã vạch trên vai trái của cô gái một đường. Kiếm pháp của phái Côn Lôn khi thắng được một chiêu rồi, không để cho địch một giây phút nghỉ ngơi, tùy thế đi theo đánh ép tới, cô thôn nữ "A" lên một tiếng, đầu vai lại trúng thêm một kiếm nữa. Cô gái kêu lên:
- - Ủa, ngươi sao không giúp ta, cứ giương mắt đứng nhìn ta bị người ta giết à?
Ban Thục Nhàn lùi lại hai bước, vung kiếm lên che ngực, nhìn quanh bốn bề, không thấy một ai, lập tức trường kiếm rung động, mũi kiếm lấp lánh thành từng đóa hoa mai, lại tiến tới tấn công. Cô gái múa tít thanh kiếm gãy, gạt ra ba lần. Kiếm chiêu của đối phương thật thần tốc, nàng gạt ra cũng lẹ vô cùng, quả thật mắt sắc tay nhanh, chiêu nào cũng chỉ trong đường tơ kẽ tóc. Ban Thục Nhàn khen ngợi:
- Con nhãi chết tiệt, tay ngươi nhanh lắm.
Cô thôn nữ cũng không chịu kém, chửi lại:
- Mụ già chết toi, tay mụ cũng chẳng chậm.
Thế nhưng Ban Thục Nhàn là kiếm thuật đại danh gia, tập luyện đã mấy mươi năm, miệng nói mà tay không chậm lại chút nào. Cô gái kia chỉ bất quá mười bảy mười tám, tuy đã được danh sư truyền thụ, nhưng làm sao bằng được cung cách của Ban Thục Nhàn? Vì bận nói chuyện nên hơi phân tâm, chỉ thấy cổ tay hơi tê nhức, nửa thanh kiếm gãy đã tuột khỏi tay bay vọt đi. Cô gái chỉ kịp kêu "A" lên một tiếng, thì kiếm của Ban Thục Nhàn đã đâm vào cạnh sườn.
Đinh Mẫn Quân từ trước tới nay vẫn đứng ngoài coi hai người giao đấu, bây giờ không bỏ lỡ dịp may, chưa kịp rút kiếm, vội dùng chiêu Thôi Song Vọng Nguyệt, hai tay cùng đánh vào lưng cô gái. Cũng khi đó, Võ Thanh Anh nhảy vọt tới, giơ chân đá vào bên hông của địch thủ. Cô gái sợ dường như tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bỗng thấy toàn thân nóng bừng như rơi vào lò lửa, thuận tay búng ngay vào thanh trường kiếm của Ban Thục Nhàn. Ngay khi đó, lưng cô ta đã bị chưởng, và hông cũng bị đá trúng. Chỉ nghe "Ối chao" và "Trời ơi" hai tiếng thảm thiết, cả Đinh Mẫn Quân và Võ Thanh Anh cùng bị bắn văng ra ngoài, còn thanh kiếm của Ban Thục Nhàn trên tay chỉ còn một nửa.
Thì ra Trương Vô Kỵ thấy tình thế nguy cấp, lập tức đem toàn thể chân khí trong cơ thể trút vào người cô gái. Cửu Dương thần công của y đã tu luyện đạt đến mức ba bốn thành công lực, uy lực không phải tầm thường, cho nên trường kiếm của Ban Thục Nhàn, hai cổ tay của Đinh Mẫn Quân, và mắt cá chân phải của Võ Thanh Anh đều gãy hết. Hà Thái Xung, Võ Liệt và Vệ Bích ba người kinh hãi đến há hốc mồm, đứng như phỗng đá. Ban Thục Nhàn cầm nửa thanh kiếm ném xuống đất, hậm hực nói:
- Đi thôi, trước mặt người ta thế chưa đủ xấu hay sao?
Y thị hầm hầm nhìn chồng, bao nhiêu bực tức trút cả lên đầu đấng trượng phu. Hà Thái Xung nói:
- Ừ.
Hai người sánh vai chạy thẳng, chỉ trong chốc lát đã đi thật xa, khinh công của phái Côn Lôn quả thực là một tuyệt kỹ trong võ lâm. Hà Thái Xung về nhà bị vợ phạt như thế nào, quả thực người ngoài không sao biết được.
Vệ Bích một tay đỡ sư phụ, một tay đỡ sư muội, chầm chậm bước đi. Ba người chỉ sợ cô gái thừa thắng đuổi theo, nhưng đâu có thể chạy nhanh được như vợ chồng Hà Thái Xung, nên mỗi bước lại lo một bước. Còn Đinh Mẫn Quân tuy hai cổ tay đã gãy nhưng chân không sao, cắn răng một mình bỏ chạy.
Cô thôn nữ cực kỳ đắc ý, cười ha hả, nói:
- Xú bát quái, ngươi...
Đột nhiên nàng thấy ngộp thở, lăn ra bất tỉnh. Thì ra Trương Vô Kỵ thấy cả sáu kẻ đối đầu đã bỏ đi cả, nên rụt tay lại, bỏ gót chân cô ta ra. Cửu Dương chân khí trong người cô gái lập tức thoát hết, tất cả tứ chi và các khớp xương không còn chút hơi sức nào. Trương Vô Kỵ kinh hoảng nhưng hiểu ngay, hai ngón tay cái ấn nhẹ vào huyệt Ti Trúc Không ở tận cùng đuôi mày, hơi vận thần công, cô gái liền từ từ tỉnh lại.
Cô ta mở mắt ra, thấy mình nằm trong lòng Trương Vô Kỵ, thấy y đang nhìn mình cười hì hì, không khỏi thẹn thùng, vội nhỏm dậy, miệng tủm tỉm, lườm y một cái, đột nhiên giơ tay nắm tai trái của Trương Vô Kỵ véo mạnh, mắng:
- Anh nỡm này, đánh lừa tôi. Anh một thân võ công lợi hại như thế, sao không nói cho tôi biết?
Trương Vô Kỵ đau quá kêu lên:
- Ui cha, cô làm gì thế?
Cô thôn nữ cười khanh khách nói:
- Ai bảo anh lừa tôi?
Trương Vô Kỵ nói:
- Tôi có lừa cô bao giờ đâu, cô cũng đâu có cho tôi hay cô biết võ công, tôi cũng không cho cô hay tôi biết võ.
Cô gái nói:
- Được rồi, tôi tha cho anh một lần. Mới rồi anh có ra tay giúp tôi, lấy công chuộc tội, tôi cũng không trách phạt anh nữa. Chân anh đã đi được chưa?
Trương Vô Kỵ nói:
- Còn chưa được.
Cô gái thở dài nói:
- Đúng là lòng tốt được quả báo, nếu tôi không nghĩ tới anh đòi quay lại gặp anh một lần thì anh đâu có cứu tôi được.
Nàng ngừng lại một lát, nói tiếp:
- Nếu biết trước là tài nghệ anh hơn tôi gấp bội như thế, thì việc gì phải thay anh đi giết con quỉ a đầu Chu Cửu Chân làm gì.
Trương Vô Kỵ mặt sầm xuống, nói:
- Tôi có bảo cô đi giết cô ta bao giờ đâu.
Cô gái nói:
- Ối chà, ối chà. Hóa ra trong lòng anh vẫn không quên được cô gái xinh đẹp đó, tôi đâm ra chẳng ra gì, giết mất người trong mộng của anh.
Trương Vô Kỵ nói:
- Chu cô nương đâu có phải là người trong mộng của tôi, cô ta đẹp hay xấu đâu có liên quan gì.
Cô gái ngạc nhiên:
- - Ỏa, thế thì lạ thật, cô ta làm hại anh thảm khốc như thế, tôi giết cô ta để cho anh hả dạ, hóa ra không phải hay sao?
Trương Vô Kỵ bình thản nói:
- Người hại tôi biết bao nhiêu mà kể, nếu người nào cũng giết đi cho hả tức, làm sao giết hết cho nổi. Huống chi có những người định bụng hại tôi nhưng thực sự chính họ cũng thật đáng thương. Chẳng hạn như Chu cô nương, cô ta ngày đêm phập phồng, chỉ sợ biểu huynh không còn yêu cô ta nữa, đổi ý lấy Võ cô nương làm vợ. Nếu như thế, cô ta có gì là sung sướng đâu?
Thiếu nữ giận dữ nói:
- Có phải anh nhạo báng tôi hả?
Trương Vô Kỵ ngẩn người, đâu ngờ mình nói chuyện Chu Cửu Chân lại làm cho cô gái này chạnh lòng, vội nói:
- Không, không đâu. Tôi chỉ nói mỗi người có cái bất hạnh riêng của mình. Người khác đối xử với cô không tốt, cô liền giết họ đi, như thế không được.
Cô gái cười khẩy:
- Thế anh học võ chẳng để giết người, thì học để làm gì?
Trương Vô Kỵ trầm ngâm, nói:
- Học võ cho giỏi, để kẻ xấu đến hại mình, mình có thể chống lại.
Cô thôn nữ nói:
- Thế thì phục anh thật, phục thật. Hóa ra anh là người chính nhân quân tử, tốt bụng quá đi mất.
Trương Vô Kỵ ngơ ngẩn nhìn cô ta, xem thần tình cử chỉ của cô gái này, chàng lại cảm thấy cô ta đối với người có vẻ nhiệt tình, dễ thân thiết. Cô gái bĩu môi, hỏi lại:
- Anh nhìn gì tôi?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Mẹ tôi thường cười cha tôi là người tốt quá mức, một thư sinh cả tin người. Khi mẹ tôi nói chuyện, cung cách mồm miệng, chẳng khác gì cô.
Cô thôn nữ đỏ mặt, trách:
- Hứ, lại định ăn gian, nói tôi giống mẹ anh, còn anh thì giống cha anh phải không?
Tuy cô ta mở miệng trách móc, nhưng mắt lại ẩn một nụ cười. Trương Vô Kỵ vội nói:
- Thề với ông xanh, nếu tôi có bụng lợi dụng cô thì trời tru đất diệt.
Cô gái cười nói:
- Nói hơn nhau một câu, có đáng gì mà phải thề thốt ghê thế?
Vừa nói tới đây, vọng lại một tiếng người hú lên từ phía tây bắc, âm thanh trong trẻo và dài, đúng là tiếng đàn bà. Tiếp theo gần hơn có tiếng hú đáp lại, chính là tiếng của Đinh Mẫn Quân đang chạy chưa xa. Y thị nghe thấy lập tức dừng lại không chạy nữa. Cô gái sắc mặt hơi biến, hạ giọng nói:
[2] kinh tại hầu trung (kinh ở trong con khỉ) đọc theo tiếng Bắc Kinh là jing zai hou zhong và kim tại du trung (vàng ở trong dầu) đọc là jin zai you zhong rất gần nhau nhưng khi dịch ra Việt ngữ thì khó có thể hình dung được sự tương cận của hai câu này.
[3] A Ngưu nghĩa là thằng Bò, một cái tên hết sức bình dân, cũng như ta gọi cu Tí, cu Tèo.
[4] Thiết âm hay phiên thiết là lấy hai chữ đã biết rồi, mỗi chữ cắt đôi, lấy đầu chữ nọ nối với phần sau của chữ sau, hơi giống kiểu nói lái của Việt Nam. Thí dụ tương + nhiên (t -ương và nh - iên) thành tiên. Ở đây Trương + Ân đúng ra phải thành Trân nhưng tiếng Tàu, Trương đọc là zhang, còn Ân đọc là yin hay yan, phiên thiết thành zin, zan, đọc na ná giống chữ Tăng (zeng).
[5] Người cùng một cảnh ngộ (bệnh) thì dễ thương hại nhau