Ỷ Sủng Mà Cưới

Chương 8: Lời Mời Cuộc Gọi Video



Editor: littlesunflower05
(*) Từ chương này mình đổi cách xưng hô giữa hai anh chị là “tôi-em/anh” nhé.
Gửi tin nhắn xong, Hạ Thanh Trì liền bỏ điện thoại xuống, đi đến phòng để quần áo.
Cô mang sườn xám từ trong vali ra sửa sang lại, treo trong tủ kính, bọc khăn tắm lại, xoay người, đem kiện áo sơmi trắng kia cùng treo trong tủ, để không bị hằn vết nhăn.
Dưới đèn, cả phòng đều là quần áo phụ nữ cùng sườn xám, đột nhiên có nhiều thêm một kiện áo sơ mi nam.
Hạ Thanh Trì nâng hai mắt đen nhánh lên, trong lúc lơ đãng, nhìn lên trên tủ quần áo, thân ảnh tuyết trắng của cô lại gần một chút, liền phảng phất cách tấm kính thủy tinh trong suốt cùng cái áo sơ mi này thân mật rúc mình dựa sát lại với nhau.
Cô ngơ ngác một hồi, đột nhiên bị âm thanh thông báo tin nhắn ngắn ngủi bên ngoài làm cho hoàn hồn.
Hạ Thanh Trì xoay người đi ra phía ngoài, dưới khăn tắm, hơi lộ ra một đoạn bắp chân trắng ngần.
Ánh sáng trên màn hình điện thoại di động vẫn chưa tắt, Hạ Thanh Trì còn chưa đến gần, đã có dự cảm là Ôn Thụ Thần.
Cô cũng không biết tại sao lại nghĩ như vậy, cầm lấy điện thoại, quả nhiên thấy người đàn ông gửi tới một đoạn tin nhắn lời ít mà ý nhiều: [ Thứ tư tuần sau tôi về Giang thành.

]
Hạ Thanh Trì ngồi trên sô pha mềm mại, còn đang suy xét xem trả lời như thế nào.
Mà Ôn Thụ Thần lại gửi tới một cái tin nhắn: [ Thêm cái WeChat? ]
Đinh một tiếng, giây tiếp theo trên WeChat liền thông báo lời mời kết bạn.
Hạ Thanh Trì ngón tay cũng là theo bản năng mà nhấn một chút “Chấp nhận.”
Trên giao diện WeChat khung chat rất nhanh nhảy ra: “Bạn đã thêm W (*), hiện tại có thể bắt đầu trò chuyện.”
(*) W, viết tắt của Wen- Ôn, họ của anh nhà.
Hạ Thanh Trì nhìn chằm chằm thông báo trên màn hình, trong lúc nhất thời cũng không biết hình dung tâm trạng như nào.
Cô đang muốn click mở xem avatar WeChat của Ôn Thụ Thần, ai ngờ đối phương trước một bước gửi lời mời gọi video.
Hạ Thanh Trì ngón tay quá nhanh, chờ phản ứng lại, trên giao diện điện thoại đã xuất hiện một khuôn mặt nam nhân tuấn mỹ.
Hai người đều ngẩn ngơ trong giây lát.
Hạ Thanh Trì trợn mắt há hốc mồm sửng sốt, là không có chuẩn bị tâm lý thật tốt liền cùng hắn call video.
Cũng quên chính mình chỉ bọc một tầng khăn tắm mỏng, còn không có thắt chặt.

Dưới bả vai rất trắng lại gầy, mép khăn tắm mơ hồ lộ ra nửa hình cung tuyết trắng trước ngực.
Video bên kia, Ôn Thụ Thần hiển nhiên cũng không đoán trước được Hạ Thanh Trì sẽ không mặc quần áo.
Ánh mắt sâu thẳm của anh co chặt, giây tiếp theo liền lễ phép dời tầm mắt.
Kế tiếp, coi như là chỉ cách màn hình, không khí lại an tĩnh đến hít thở không thông.
Chờ đến khi mở miệng.
Hạ Thanh Trì: “Tôi……”
Ôn Thụ Thần: “Mới vừa rồi……”
Hai người lại đồng thời ngưng nói.
Không khí lại lần nữa an tĩnh, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ của nhau.
Hạ Thanh Trì đưa điện thoại di động ném ở một bên, ôm đầu gối ngồi ở sô pha bất động, mái tóc dày đen nhánh phủ lên tấm lưng xinh đẹp.


Nửa ngày sau, cô cắn môi dưới, lại ngẩng đầu, dư quang khóe mắt nhìn về phía màn hình vẫn đang sáng lên.
Ôn Thụ Thần thân ảnh cũng không xuất hiện ở trong video, lại sợ cô nương sẽ xấu hổ nên không ngắt video.

Bất quá tiếng nói của anh, ngược lại là trầm thấp lại rõ ràng mà truyền đến: “Ở Giang thành có một nhà hàng khá nổi, danh tiếng cũng không sai, ngày thường thực khách xếp hàng phải đặt lịch tới sang năm.

Thứ tư tuần sau tôi về nước, buổi tối 7 giờ rưỡi có thể mượn của em ba tiếng không?”
Tim Hạ Thanh Trì đập nhanh, mới vừa rồi Ôn Thụ Thần ánh mắt xuyên qua màn hình, rơi xuống ngực cô trong chớp mắt, cũng làm da thịt cô phảng phất có ảo giác bị thiêu đốt, liền đầu óc cũng choáng váng.
Thanh âm của cô rât nhẹ mà lên tiếng.
Ôn Thụ Thần nghe được.
Tiếp đó, hai người đều rất ăn ý không đề cập đến một màn xấu hổ vừa rồi.
Bên người anh xung quanh có tiếng nói nam tính khác truyền đến, là tiếng Đức chuẩn, hẳn là còn đang bận bịu làm việc.
Hạ Thanh Trì trước hết muốn kết thúc video trò chuyện, đầu ngón tay còn chưa cúp máy, Ôn Thụ Thần cố ý đem âm điệu ép tới cực thấp, phảng phất như đôi tình nhân đang thì thầm: “Hai phút nữa tôi sẽ có một cuộc hội nghị, về nước tôi sẽ liên hệ.

Em mặc quần áo vào đi, đêm nay Giang thành nhiệt độ rất thấp, đừng để bị cảm lạnh.”
“……”
Hạ Thanh Trì ngón tay trắng nõn treo trên màn hình, trơ mắt mà nhìn bên kia cúp máy trước.
Mới vừa rồi lúc kết thúc video, lời nói của Ôn Thụ Thần bỗng nhiên trở nên thân mật.
Không phải muốn tạo một cuộc đối thoại ái muội, mà là cái kiểu rất tự nhiên dặn dò.
Hạ Thanh Trì đột nhiên ý thức được, anh sẽ không cho rằng mình ở trong video mặc khăn tắm, là đang cố ý mà —— dụ dỗ chứ?
*
Buổi tối 8 giờ rưỡi, nhiệt độ không khí xuống thấp, trung tâm thành phố phồn hoa vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Hạ Thanh Trì thay một thân váy dài màu xanh rì, không có tâm tình ăn mặc đẹp, để mặt mộc liền ra cửa.
Đón xe đến nhà hàng cơm Tây đã đặt bàn, chỗ này khắp nơi đều là nữ nhân diễm lệ tinh xảo, mà cô một bộ nhan sắc tươi mát ưu nhã xuất hiện, ngược lại hấp dẫn ánh mắt nam sĩ ở đây.
Nhân viên phục vụ lễ phép dẫn cô đến bàn ăn thứ năm, Tần Xuyên đã sớm lười biếng ngồi ở đây chờ.
Chung quanh vốn là có vài nam sĩ muốn tiến đến bắt chuyện, vừa thấy giai nhân đã có hẹn với người khác, đành phải bỏ cái ý niệm này.
Hạ Thanh Trì ngồi xuống, liền bị Tần Xuyên không đứng đắn trêu chọc: “Cái người cà vạt vàng bên trái, từ lúc bà vào cửa liền bắt đầu không rời được mắt khỏi bà.

Đúng là hồng nhan họa thủy, tôi thấy bà vẫn là nên nhanh chóng tìm một nam nhân có quyền thế làm chỗ dựa, để tránh đi soàn soạt nam nhân khác.”
Hạ Thanh Trì tiếp nhận thực đơn nhân viên đưa tới, tùy tiện gọi hai món, sau đó thưởng cho anh ta một cái nhìn xem thường: “Ông kỳ thật không phải tiểu công tử Tần gia, cùng bố tôi có chung đức hạnh, là con riêng của bố tôi phải không?”
Tần Xuyên cười ha ha.
Lại nói, coi như Hạ Thanh Trì lớn lên giống búp bê sứ tinh xảo xinh đẹp.
Anh ta mấy năm nay nhìn chán cũng không có gì cảm giác.
Không giống bàn cách vách……
Tần Xuyên hướng về phía Hạ Thanh Trì chớp mắt vài cái: “Phía chếch đối diện bà.”
Hạ Thanh Trì còn tưởng rằng anh ta lại nhàm chán muốn ám chỉ nam nhân nào đó nhìn mình chằm chằm, không kiên nhẫn mà ngẩng đầu, nhìn qua lại là một nữ nhân mặc váy dài màu trắng, trên người lộ ra khí chất thanh ngạo mềm mại.

Đến lúc cô ấy ngẩng đầu, Hạ Thanh Trì phát hiện cô ấy có một khuôn mặt đẹp hoàn mỹ không tì vết.
Cũng khó trách Tần Xuyên sẽ hưng phấn.
“Đừng nói, bà cùng cô ấy mặt mày quạnh quẽ có vài phần rất giống nhau.”
Tần Xuyên mới vừa nói xong, Hạ Thanh Trì liền thu hồi tầm mắt.
Mà vị mặt mỹ nhân kia, vào lúc này theo tầm mắt nhìn lại đây.
Đôi mắt thâm thúy lại mơ hồ, trong đó phảng phất cất giấu thiên ngôn vạn ngữ(*) cũng giống như có chuyện xưa khó nói.
(*) Thiên ngôn vạn ngữ: ngàn lời muốn nói.
Hạ Thanh Trì hướng về phía cô ấy lộ ra nụ cười lịch sự, tay phải nâng chén trà lên đụng tới bên môi, Phật châu trong suốt mà rũ ở giữa cổ tay.
Đối phương con ngươi thanh đạm không có cảm xúc, vài giây sau, liền cúi đầu tiếp tục dùng cơm.
Tiểu nhạc đệm(*) này, Hạ Thanh Trì cũng không để ở trong lòng.
(*) Tiểu nhạc đệm: sự việc nhỏ xen giữa, tình tiết nhỏ, một cái gì đó…nhỏ nhặt, không quan trọng, không đáng chú ý.
Cô thậm chí không biết vị mỹ nhân này họ tên là gì, vẫn là kết thúc xong bữa tối, thời điểm chuẩn bị thanh toán, lại bị nhân viên phục vụ báo cho: ‘Thư tiểu thư đã thay cô thanh toán cho bàn này rồi ạ.”
Thư tiểu thư???
Hạ Thanh Trì khó hiểu mà nhìn về phía Tần Xuyên: “Bạn ông à?”
Tần Xuyên phất phất tay để nhân viên phục vụ rời đi, nhướng mày: “Không phải…… Bà biết vị mỹ nhân kia là ai sao?”
Hạ Thanh Trì mím môi, chờ anh ta ở dưới.
Tần Xuyên một bên đưa cô đi ra khỏi nhà hàng, trêu chọc nói: “Bà tiến giới giải trí đều không cần làm công khóa(*), đại danh đỉnh đỉnh Thư ảnh hậu bà cũng không quen biết sao?”
(*) công khóa: chỉ các sự việc phải làm mỗi ngày; các việc làm theo thứ tự đã quy định; bài học, bài tập (quy định cho học sinh), nói chung là bài vở, việc học hành.
“Tôi không truy tinh(*).”
(*) truy tinh: theo đuổi thần tượng, đu idol,…
“Vị Thư ảnh hậu kia trong giới điện ảnh quốc tế mức độ nổi tiếng rất cao, là một trong số ít nữ diễn viên trẻ tuổi nhất, có thể dựa vào kỹ thuật diễn mà được giới điện ảnh ngoại quốc tán thành, có giải thưởng nào mà chưa cầm qua.

Đúng rồi, vị Quách đạo diễn mà tìm bà để diễn vai chính kia, còn công khai đánh giá qua, trên người cô ấy có kiểu đẹp không dính khói lửa phàm tục…… Hơn nữa Thư ảnh hậu còn cực kì điệu thấp, không lăng xê, không nói chuyện tình yêu, không nhận bất kỳ quảng cáo nào.”
Hạ Thanh Trì nghe xong không hiểu ra sao, nhịn không được nhìn Tần Xuyên đang hưng phấn đầy mặt.
Lúc trước khi anh ta nói về Ôn Thụ Thần, tựa hồ cũng là bộ dáng này.
“Cho nên…… Vị mỹ nhân này, lại là thần tượng mà ông theo đuổi?”
“Tôi không truy tinh.” Tần Xuyên khinh bỉ nói.
Hạ Thanh Trì lên xe trước, ngồi ở trên ghế lái phụ, lại hỏi: “Vậy sao ông lại biết?”
Tần Xuyên quơ quơ di động, rất có ý vị lấy làm tự hào: “Ai bảo bà ăn một bữa cơm laị có thể đến trễ, tôi nhàn đến phát chán tìm mấy anh em đầu tư vào ngành giải trí hỏi thăm qua……”
“Trọng điểm là cái gì, bà có biết không?”
Hạ Thanh Trì: “……” Thật cmn kích động, ông kể chuyện xưa nửa ngày, còn chưa cả lật sang trang à?
Tần Xuyên giơ tay chém xuống, chỉ chân trái của mình, cách quần một khoảng, vẽ vẽ minh hoạ một chút.
Hạ Thanh Trì nhìn hắn, không hiểu.
Tần Xuyên đè thấp giọng nói: “Vị Thư ảnh hậu này là mang theo chân giả xuất đạo.”

Hạ Thanh Trì biểu tình ngoài ý muốn, trước đó ở nhà hàng lúc cô cùng mỹ nhân nhìn nhau, không có chú ý tới tình huống dưới váy dài của đối phương.
“Vị ảnh hậu này chỉ diễn phim quốc tế, rất ít diễn phim trong nước, hiếm khi nhận một hai bộ, cũng chỉ là diễn phim cổ trang.” Tần Xuyên đem trọng điểm nói xong, bắt đầu khởi động xe rời đi.
Nói cho cùng, toàn bộ chân trái đeo chân giả, nếu là diễn phim hiện đại trong nước, không nói đến trình độ tiếp nhận của người xem, còn dễ dàng bị đồng nghiệp thuê marketing bôi đen.
Hạ Thanh Trì đã hiểu, chỉ là cô không rõ vị “Thư ảnh hậu” này quen biết mình sao?
*
Vấn đề này, Hạ Thanh Trì không để trong lòng.
Thậm chí là đêm đó ngủ một giấc cũng đã quên đi, bởi vì ngày hôm sau buổi chiều, cô tiến tổ đóng phim.
Bởi vì hiện tại công ty chưa phân công trợ lý.
Lần này là người đại diện tự mình tới đón đưa.
Trong xe bảo mẫu, Lê Linh ngồi ở trên ghế lái phụ, một thân trang phục làm việc hàng hiệu, đi giày cao gót, tóc đen ngang tai tôn lên đường nét lạnh lùng của khuôn mặt, trên lỗ tai còn đeo tai nghe Bluetooth, đang gọi điện thoại, sắp xếp lịch trình cho một nghệ sĩ khác.
“Chờ thêm hai ngày, tôi sẽ xin công ty cấp cho cô một trợ lý.”
Lê Linh không biết từ khi nào đã cúp điện thoại, đột nhiên lên tiếng, làm tầm mắt Hạ Thanh Trì đang nhìn ngoài cửa sổ lấy lại tinh thần.
Môi đỏ hơi cong, uyển chuyển từ chối ý tốt của người đại diện: “Tôi không quen dùng trợ lý.”
Lê Linh có đôi khi rất tò mò, vị cô nương này rốt cuộc là xuất thân như nào?
Nói cô có tiền, lại không có bối cảnh liền tiến giới giải trí, trên người mặc váy, cũng không nhìn ra được là thương hiệu gì.
Nói cô không có tiền, ngàn vạn tiền vi phạm hợp đồng cũng dọa không được cô, dù là tự hủy đi tương lai cũng náo loạn muốn cự diễn.
Hiện tại muốn cho cô một người trợ lý, còn nói không quen?
Hạ Thanh Trì nhìn biểu cảm lạnh băng sắp tan vỡ của Lê Linh.
Kỳ thực, ăn ngay nói thật mà thôi.
Đối với người cực kỳ chú trọng riêng tư như cô mà nói, nếu bên người có một trợ lý đi theo 24 giờ cái gì cũng mách lẻo cho công ty quản lý, thế này cùng với việc cô về Hạ gia, bị ông già sắp xếp bảo tiêu cả ngày giám sát, có gì khác nhau?
Huống chi cô cũng không phải đỉnh cấp lưu lượng gì cả, không cần trợ lý cũng được.
Trước đó nếu không phải đã ký hợp đồng bộ phim《 Hồng trang 》này, Hạ Thanh Trì cảm thấy giới giải trí quá mệt mỏi, cô muốn chuyển nghề, chọn một công việc có thể làm người ta thanh tĩnh.
Lê Linh cũng lười quản cô, trước khi đến đoàn phim, đầu tiên nói rõ ràng sự tình: “Nói là hôm nay chính thức tiến tổ, kỳ thật Quách đạo diễn cùng nam chính đều không tới, nên phó đạo diễn tổ chức cho các diễn viên trong đoàn phim tụ tập một chút trước, quen biết lẫn nhau thì sẽ hợp tác tốt.”
“Cô trước tiên ở lại trong khách sạn gần Hoành Điếm(*), nếu ở không quen……”
(*) Hoành Điếm: phim trường ở Chiết Giang, Trung Quốc, là phim trường rộng nhất thế giới.
Lê Linh vừa mới nói đến đây, liền hận không thể cắn đứt lưỡi.
Đã chậm, Hạ Thanh Trì nói: “Tôi ở không quen, Hoành Điếm cùng chung cư chắc là lại chạy cả hai đầu (?????)”
“……”
Trước đó khi công ty ký hợp đồng với Hạ Thanh Trì, Lê Linh cực kì xem trọng vị đệ nhất mỹ nhân sườn xám này.
Cô ta cực lực cướp được lên tay mình, lúc không đợi được muốn lên kế hoạch làm sao để khiến cô nổi tiếng……
Lê Linh phát hiện một sự thật khủng bố.
—— Hạ Thanh Trì căn bản là không có tâm với sự nghiệp!!!
Nếu không, chỉ bằng diện mạo xuất sắc của cô, ở trong giới giải trí làm một mỹ nhân bình hoa cũng có thể lên được màn ảnh lớn.
Cố tình vào giới giải trí, hành vi cử chỉ lại một chút cũng không giống một người nghệ sĩ.
Tới đoàn phim rồi, bộ phim《 hồng trang 》này được quay kín ở Hoành Điếm, cho nên chung quanh cũng không có fans đến thăm dò.

Hạ Thanh Trì đi theo Lê Linh ở phía sau, đi trước là phó đạo diễn trông rất thành thục trưởng thành, mới tìm một gian phòng nghỉ an tĩnh một lát.
Tuy rằng không có danh khí gì, rốt cuộc vẫn là nữ chính, đãi ngộ so diễn viên khác sẽ tốt hơn gấp đôi.
Hạ Thanh Trì đi qua hành lang quẹo vào, vừa lúc thấy có cánh cửa phòng làm việc bị mở ra, Quách đạo diễn tươi cười đầy mặt mà đi ra trước ra, hắn không ngừng quay đầu lại muốn cùng người phía sau đáp lời, thái độ nhiệt tình khó gặp.
Ngay sau đó, một làn váy đỏ bừng ra trước ra.
Hạ Thanh Trì đứng yên, nhìn thấy người có khuôn mặt mỹ nhân tối hôm qua.

Cô ấy được trợ lý che chở ra, dáng người cao gầy, đẹp không thể nói.

Làm Quách đạo diễn loại cáo già ở trong giới giải trí lâu như vậy, trước thể diện của mỹ nhân đều phải cười làm lành: “Thư tiểu thư, sự tình kia cứ quyết định như vậy, tôi sẽ gọi người đem hợp đồng đưa tới đây.”
Thư ảnh hậu trên khuôn mặt dị thường mỹ lệ, vĩnh viễn đều là một biểu cảm quạnh quẽ, lười cùng người bên cạnh nói chuyện.
Tầm mắt của cô cũng thấy Hạ Thanh Trì cách đó không xa, ngừng lại vài giây, phảng phất như chưa bao giờ gặp qua, được Quách đạo cung nghênh rời đi.
Hạ Thanh Trì nhìn bóng dáng Thư ảnh hậu đã đi xa, làn váy đỏ bừng dính mặt đất, bước đi không khác gì người bình thường, nếu không phải trước đó nghe nói chuyện cô ấy mang chân giả, hoàn toàn là nhìn không ra.
Kỳ thật việc tư của người khác, Hạ Thanh Trì sẽ không quá mức chú ý.
Chỉ là thái độ của vị này Thư ảnh hậu này, khiến trong lòng thấy kì quái nói không nên lời.
Cô không nghĩ nhiều, tìm được phòng nghỉ treo bảng tên của nữ chính bộ phim, đẩy cửa mà vào.
……
Hạ Thanh Trì hoàn toàn đem trọng điểm việc Quách đạo vì cái gì mà ở đoàn phim vứt ra sau đầu.
Cô bởi vì cùng Ôn Thụ Thần call video nháo ra việc xấu hổ, tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt.
Thậm chí còn mơ thấy, lúc call video, khăn tắm rớt xuống dưới……
Hạ Thanh Trì cuộn tròn trên sô pha an an tĩnh tĩnh mà ngủ bù, mới ngủ chưa đến nửa giờ, đã bị Lê Linh đánh thức.
Cửa phòng nghỉ bị mở ra, lại phanh một tiếng thật mạnh đóng lại.
Dựa vào thanh âm cùng lực đạo, Hạ Thanh Trì còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, đều có thể cảm nhận được rằng Lê Linh đang tức giận.
“Đây là làm sao vậy?” Cô chậm rì rì từ sô pha ngồi dậy, tinh tế sửa sửa làn váy.
Lê Linh mặt lạnh sắc, ở phòng đi qua đi lại vài lần, chờ phẫn nộ cảm xúc có chút giảm bớt, mới nói: “Cô vừa rồi có phải nhìn thấy Quách đạo hay không?”
“Đúng vậy.” Nhưng mà Quách đạo vội vàng tiếp ảnh hậu, căn bản không chú ý tới một nhân vật nhỏ bé như cô.
“Vậy thì chúc mừng cô…… Quách đạo đã quyết định thay nữ chính, để Thư ảnh hậu tới diễn.” Lê Linh ngoài miệng nói chúc mừng, ánh mắt đằng đằng sát khí lại không giống nhau.
Tuy rằng Hạ Thanh Trì không có tâm với nghề, nhưng cũng là nghệ sĩ trên tay cô ta.
Đều tiến tổ, còn vô duyên vô cớ bị người ta cướp mất vai diễn, đây là chuyện gì vậy?
Hạ Thanh Trì lặp lại lời nói của cô: “Quách đạo thay tôi ư?”
“Lúc trước, khi nghe nói Quách đạo chuẩn bị bộ phim dân quốc này, hình như là mời Thư ảnh hậu tới diễn, lại mời không nổi, mà cô trời sinh thích hợp sườn xám, khí chất lại có vài phần rất giống Thư ảnh hậu, Quách đạo mới tìm đến người mới không bối cảnh không chỗ dựa như cô tới diễn chính.”
Lê Linh mặt không biểu cảm mà nói, càng nói càng tức: “Hôm nay Thư ảnh hậu tự mình tới đoàn phim, nguyện ý nhận chút cát-xê để diễn nữ chính bộ phim này, mà cô bị đẩy sang làm nhân vật nữ phụ rồi.”
“Lúc trước cô nháo muốn Quách đạo xóa bỏ lâm thời phần diễn thêm, hiện tại ngược lại may váy cưới cho người khác (*)! Theo như tôi thấy, vị Thư ảnh hậu này lại không hề thiếu bộ phim tốt khác để nhận……”
(*) May váy cưới cho người khác:
+ Ý ban đầu là: một người con gái nhà nghèo, không có tiền mua áo cưới nhưng hàng năm chăm chỉ đâm đầu vào trấn yểm chỉ vàng, may áo cưới cho người khác.
+ Ý nghĩa sâu xa hơn là: bạn không nhận được bất kỳ lợi ích nào mà ngược lại, bạn đã đóng góp vào việc tốt của người khác.
Hạ Thanh Trì nhìn Lê Linh nói, an tĩnh hồi lâu.
Đột nhiên, hàng mi dài cô khẽ nhúc nhích, lên tiếng hỏi: “Người đầu tư bộ phim này của Quách đạo…… Vị Phó tổng kia, cũng đồng ý sao?”
“Phó tổng?”
Câu nói tiếp theo của Lê Linh, làm Hạ Thanh Trì đang chuẩn bị nói chuyện, đều nuốt trở vào: “Cô không biết bộ điện ảnh này thay người đầu tư rồi sao? Trước đó Phó tổng kia mới mặc kệ Quách đạo trong phim thêm phần diễn gì, nhưng người đầu tư mới nhậm chức yêu cầu phim không được thêm phần diễn, ngay cả cảnh hôn, đều không thể có.”
“Mà chỗ dựa chân chính sau lưng vị Thư ảnh hậu này, chính là người đầu tư bộ phim này ——”
****
Thôi chết anh Ôn:)))))), đợi đấy chị Hạ cho quỳ sầu riêng!!!
Tình hình là gần chỗ toy có người bị dính covid ???? nhà trường cho nghỉ, zui zẻ được một hôm(????????) thì hôm sau thấy thầy cô bảo đang lên kế hoạch định cho thi online, tại vì bọn tui đang phải thi cuối kì hjc????????
Mọi người nhớ giữ gìn sức khoẻ, bảo vệ bản thân thậc tốt nhe!!!!!!!!!! ฅ^•ﻌ•^ฅ
Đừng quên vote he????????nhắc nhở nhẹ nhàng zậy hoi(◕ᴗ◕✿)
21:36, tối mát.❤️.