Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 137: Được Chọn, Quân Công Trước Mắt

Quả nhiên, người hoàng thượng để ý chính là Mông Thời. Khi Lâm tướng và Hữu tướng báo tên Mông Thời, hoàng thượng lập tức gật đầu: "Mông Thời rất tốt."

Đối với cụ thể tốt như thế nào, vậy thì người tốt sẽ thấy tốt, kẻ khôn ngoan sẽ thấy khôn ngoan.

Người được chọn làm chủ soái đã được quyết định như thế. Khi thánh chỉ truyền đạt tới Trấn Quốc Công phủ, toàn phủ trên dưới đều chết lặng, hoàn toàn không thể tin được những gì mình nghe.

Quốc công nhà bọn họ sẽ ra chiến trường? Còn là chủ soái?

Ồ......

Quốc công nhà bọn họ dường như chưa từng ra chiến trường, hơn nữa quốc công nhà bọn họ đi theo con đường văn nhân danh sĩ, căn bản không hiểu mang binh đánh giặc.

Lần đầu tiên ra chiến trường chính là chủ soái, thật sự sẽ ổn chứ?

Đối với chuyện vì sao Trấn Quốc Công phủ dùng quân công lập nghiệp, đích trưởng tử lại đi theo con đường văn nhân, chuyện này thật đơn giản.

Loading...

Năm đó, lão quốc công tay cầm trọng binh, uy vọng trong quân rất cao, bị tiên hoàng kiêng kị. Quốc công tiền nhiệm cũng chính là ông ngoại của Lâm Sơ Cửu, vì muốn giữ tính mạng già trẻ cả nhà, mượn cơ hội bàn giao binh quyền.

Nhưng như thế vẫn chưa đủ, để hoàn toàn xoá bỏ sự nghi ngờ của lão hoàng đế, lão quốc công không hề chỉ giáo ba nhi tử binh pháp, chỉ giáo dưỡng bọn họ thành văn nhân, không cầu bọn họ có tiền đồ, chỉ cầu bọn họ giữ được tính mạng.

Ngoại trừ ba nhi tử ra, hai nữ nhi ruột thịt cũng không gả vào hoàng thân tông thất. Đích trưởng nữ cũng chính là mẫu thân Lâm Sơ Cửu, năm đó vốn muốn xa gả, nhưng sau đó xảy ra ngoài ý muốn, chọn trúng trạng nguyên con cháu nhà nghèo, cũng chính là Lâm tướng hiện tại.

Đối với đích thứ nữ, lão quốc công đã chọn cho nàng một thám hoa nhà nghèo, nhưng còn chưa kịp nói, đích trưởng nữ đã chết. Đích thứ nữ tiếp tục đòi gả cho Lâm tướng, cũng coi như không gả vào nhà cao cửa rộng.

Năm đó Trấn Quốc Công phủ quyền thế rất lớn, nhưng lão quốc công giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang. Mặc dù mất quyền lợi nhưng lại bảo vệ được một nhà già trẻ trăm năm phú quý.

Phải biết rằng, năm đó có mấy nhà quyền thế cũng tương đương với Trấn Quốc Công phủ, nhưng sau đó đều phạm tội, không một ai sống sót.

Để chiếm được lòng tin của tiên hoàng, lão quốc công hoàn toàn nhất quán trong việc dạy dỗ ba nhi tử, cho dù bọn họ vốn có thiên phú đánh giặc, nhưng lãng phí vài thập niên, dù thiên phú tốt mấy cũng bị bỏ rơi.

Vì vậy, trên dưới trong Trấn Quốc Công phủ đều không hiểu, vì sao hoàng thượng lại chọn đại lão gia nhà bọn họ lãnh binh. Hoàng thượng thật sự không mắc sai lầm?

Đừng nói người khác không hiểu, ngay cả bản thân Mông Thời cũng không hiểu được. Cầm thánh chỉ, Mông Thời sững sờ tại chỗ, hoàn toàn không biết thái giám trước mặt đang nói gì. Hắn chỉ cảm thấy đầu óc vang lên từng tiếng ầm ầm, hoàn toàn trống rỗng.

Thái giám tuyên chỉ đi rồi, mọi người lộn trở lại đại sảnh. Mông Thời cũng theo mọi người đi vào bên trong, nhưng lúc này hắn giống như đang nằm mơ, không có một chút chân thật, cả người lơ lửng, giống như đạp trên đám mây, trước mắt mơ hồ......

Mông Thời còn chưa phục hồi tinh thần lại, đại phu nhân đã mang theo vẻ mặt vui mừng hô to: "Trời xanh có mắt, hoàng thượng rốt cuộc trọng dụng lão gia, đây chính là tin tức tốt. Nương, lão gia, mọi người xem, có phải chúng ta sẽ mở từ đường hay không, bẩm báo tin tốt này cho liệt tổ liệt tông, bọn họ dưới suối vàng biết được chắc chắn sẽ vui mừng cho lão gia."

Trấn Quốc Công chỉ cảm thấy mọi thứ trước mặt đều rất mơ hồ, căn bản không biết đại phu nhân đang nói gì, đương nhiên sẽ không trả lời.

Mông lão phu nhân lại cười lạnh, không thèm nhìn đại phu nhân, tầm mắt rơi xuống trên người Mông nhị gia và Mông tam gia đang vui vẻ tươi cười, "Lão nhị, lão tam, các ngươi cũng nghĩ như vậy?"

Ba nhi tử Mông gia đều do lão phu nhân sinh ra, huynh đệ ruột thịt cùng một mẹ đẻ ra. Mặc dù ngày thường cũng có mâu thuẫn, nhưng đại sự có liên quan tới vinh nhục gia tộc, ba nhi tử Mông gia nhất định sẽ đoàn kết bên nhau.

Thấy đại ca nhà mình được hoàng đế trọng dụng, Mông nhị gia và Mông tam gia đương nhiên vui mừng, hận không thể lập tức đi tới từ đường, nói tin tức tốt này cho phụ thân nghe. Nhưng......

Nhìn thấy sắc mặt nghiêm khắc của Mông lão phu nhân, Mông nhị gia và Mông tam gia lập tức đánh mất ý niệm này, cẩn thận hỏi: "Mẫu thân, vì sao người lại không vui cho đại ca?"

"Vui? Việc này có gì đáng vui?" Mông lão phu nhân đôi khi thực sự hối hận, không khiến cho ba nhi tử khôn khéo một chút, vì thế nên bị hoàng thượng lợi dụng, còn ngây ngốc mang ơn đội nghĩa.

"Mẫu thân, người nói việc này đại ca không dễ làm sao?" Mông nhị gia và Mông tam gia lo lắng trong lòng, một đám giống như đang đối mặt với đại địch. Trấn Quốc Công Mông Thời vẫn luôn trong trạng thái hỗn loạn, lúc này cũng tỉnh táo lại. Vừa nghe thấy lời này, hắn nhíu mày, ánh mắt trông mong nhìn về phía lão phu nhân: "Mẫu thân, sau lưng chuyện này có phải có ẩn tình gì hay không?"

Ba nhi tử Mông gia có tốt có xấu, nhưng có một điểm tốt, đó chính là rất hiếu thuận với Mông lão phu nhân, cũng rất nghe lời Mông lão phu nhân.

Nếu không phải như vậy, Mông lão phu nhân cũng không dám nói ở trước mặt Tiêu Thiên Diệu, toàn bộ Trấn Quốc Công phủ sẽ trở thành hậu thuẫn của Lâm Sơ Cửu.

Mông lão phu nhân biết ba nhi tử của mình không phải kẻ ngốc, chỉ là được nuôi dưỡng quá đơn giản, rất nhiều chuyện không thể nhìn thấu, cần người đánh thức.

Mông lão phu nhân khẽ thở dài nói: "Lão đại, lúc trước ngươi chưa từng lãnh thực chức, chưa từng tới chiến trường. Hoàng thượng đột nhiên điểm ngươi làm chủ soái, để ngươi mang theo 50 vạn binh mã chống lại đại quân Bắc Lịch, ngươi không cảm thấy kỳ lạ hay sao?"

Đương nhiên kỳ lạ, trên dưới cả nhà không ai không cảm thấy kỳ lạ, nhưng đồng thời cũng rất kiêu ngạo, bởi vì gia lão gia nhà bọn họ lần đầu xuất chinh, chính là làm chủ soái. Quả thực chính là, nếu im lặng thì thôi, lên tiếng sẽ khiến người khiếp sợ.

Vừa nghe lão phu nhân nói vậy, chút kiêu ngạo nho nhỏ trong lòng Mông Thời lập tức tắt ngúm, rất buồn bực nói: "Nhi tử chỉ cảm thấy kỳ lạ, vì thế mới không thể tin được thánh chỉ là thật. Từ nhỏ nhi tử chưa từng học về binh pháp mưu lược, không bằng một phần của phụ thân, sao có thể gánh nổi trọng trách như vậy."

Đây là lời nói thật, Mông Thời vui mừng vì mình được hoàng thượng trọng dụng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy áp lực cực lớn.

Lãnh 50 vạn đại quân xuất chinh đúng thật là rất hoành tráng, nhưng đó là 50 vạn mạng người, còn có mấy chục vạn tính mạng bá tánh biên cảnh đều đè ở trên người hắn. Gánh nặng này quá nặng, hắn cõng không nổi!

"Ngươi có thể nghĩ như vậy, mẫu thân cảm thấy an tâm rồi." Mông lão phu nhân nhẹ nhàng thở dài, bà thật sự sợ Mông Thời kích động, khăng khăng đòi lĩnh binh xuất chinh.

Rốt cuộc, không có bao nhiêu người, có thể chịu được cám dỗ như vậy.

"Nói như vậy, đại ca không thể tiếp nhận việc này?" Mông nhị gia đưa ra manh mối, không khỏi vui mừng.

Mông tam gia có chút bất đắc dĩ, lẩm bẩm nói: "Thánh chỉ đã hạ, sao có thể do ngươi định đoạt."

Đại phu nhân sốt ruột trong lòng, sợ Mông Thời bỏ lỡ cơ hội tốt, sau này đừng nói không có cơ hội nắm giữ thực quyền, nói không chừng còn sẽ mất lòng đế vương, vội vàng khuyên bảo: "Tiểu thúc nói không sai, hoàng thượng đã hạ thánh chỉ, sao có thể cho phép lão gia không lãnh việc này. Hơn nữa, ngay cả hoàng thượng đều tin tưởng lão gia, chúng ta còn sợ cái gì? Hổ phụ không sinh khuyển tử, lão gia là nhi tử lão thái gia. Lão thái gia năm đó uy trấn tứ quốc, sao lão gia có thể tệ hơn được?."

Đại phu nhân càng nói càng cảm thấy chuyện là như vậy. Nhưng còn chưa đợi nàng vui mừng, đã nghe thấy Mông lão phu nhân tức giận mắng: "Tức phụ lão đại, câm miệng!"