Hàn Thanh Quan cùng song thân rời đi, Lục Phu và Vu Tiên Lạc trở lại cuộc sống hai người như thường lệ. Trước đó căn nhà nhỏ của y ngày ngày đều vang lên tiếng cãi vã của đôi trẻ, từ chuyện nhỏ nhặt đến chuyện đại sự nha đầu cùng tiểu tử kia đều có thể đem ra cãi đến đầu rơi máu chảy. Thật ra trong lòng hai cha con họ đều có chút trống trải .
Tuy nhiên họ hiểu rõ sự chia ly này đối với hắn không hẳn là điều xấu. Hàn Thanh Quan trở về Hàn phủ sẽ có cuộc sống đầy đủ hơn, càng có nhiều thời gian cho việc ôn thi khoa cử. Sự chia ly giữa Hàn Thanh Quan và họ có thể nói là để lần tới gặp mặt sẽ rực rỡ hơn.
Bóng tối dần phủ khắp nhân gian, mọi thứ dường như phủ một màu âm u ảm đạm. Trong nhà những ngọn đèn lồng được thắp lên, giữa bàn có rất nhiều món ăn dân dã ngon mắt do Lục Phu chuẩn bị, Vu Tiên Lạc ngồi gần đó chăm chú đọc sách dạy y thuật - cô tạm gọi nó là Đông y, bởi tất cả những vị thuốc đều là cây cỏ - không giống Tây y thời cô dùng các phương pháp hóa học chế tạo thuốc. Ngoài ra Vu Tiên Lạc còn bái một lang trung làm sư phụ , cô muốn tiếp tục với nghiệp cứu người ở đây.
Lục Phu ủng hộ cô - chính y cũng cho rằng tài năng của cô không nên để lãng phí. Nhưng một nữ nhân yêu thích cái nghề của nam nhân, liệu có là điều tốt?
Lục Phu gắp miếng cá đã gỡ hết xương vào bát cho cô đang chăm chú đọc sách, ông dịu dàng nói:
" Nha đầu ăn cơm đi. Nguội hết rồi "
Vu Tiên Lạc đặt sách xuống vươn vai rồi cười hì hì:
" Đa tạ.. người cũng ăn đi ạ "
Không chỉ cơ nhà cô ăn cơm, Hàn phủ cũng bắt đầu tới giờ cơm. Nhược Lan phu nhân làm rất nhiều món ngon sơn hào, hắn và cha làm việc ở nha phủ đã về được một lúc. Nhà hắn ba người cùng nhau ngồi vào bàn ăn, Nhược Lan âu yếm gắp thức ăn cho hai nam nhân mình yêu thương nhất đoạn nói:
" Lão gia, Thanh Nhi hai người ăn nhiều vào "
Hàn Thanh Quan, Hàn Đông Uy gắp lại vào bát mẫu thân / phu nhân. Hai phong thái giống nhau như đúc một lớn một nhỏ khoan thai dùng cơm. Lòng hắn man mác - nếu bây giờ vẫn là quãng thời gian trong một tháng có lẽ cô vẫn ngồi ngay đối diện hắn đấu khẩu.
Bữa cơm diễn ra an bình không được bao lâu thì nha sai hớt hải chạy tới báo tin, dáng điệu hắn ta rất khẩn cấp - phi ngựa nhanh đến độ mặt cắt không còn một giọt máu. Hắn ta quỳ một chân xuống tay chắp cách ngực một quãng :
" Đại nhân!! Đại nhân!!!"
Hàn Đông Uy đứng dậy đỡ hắn ta lên:
" Có chuyện gì nói đi.."
Sai nha thở dốc khó khăn thông báo:
" Bẩm đại nhân. Ban chiều tiểu nhân đi tuần phát hiện một chiếc xe ngựa chở đầy xác người ở ngoại thành. Tiểu nhân nghi ngờ.. bọn họ đều nhiễm dịch bệnh.. có kẻ nào đó cố ý đẩy đến Phủ huyện của chúng ta."
Hàn Đông Uy tức giận nắm chặt hai tay thành quyền. Ông xưa nay là quan thanh liêm tính cách thẳng thắn bộc trực đắc tội không ít người. Thế nhưng họ có thể hại ông nhưng không thể động đến con dân của phủ ông, truyền bệnh dịch sẽ hại chết trăm nghìn mạng người, quá bỉ ổi.
Hắn bình tĩnh hơn cha vài phần đoạn nhìn tên sai nha:
" Chiếc xe ngựa đó ngươi giải quyết ra sao rồi? "
Sai nha rành mạch đáp:
" Bẩm công tử, chiếc xe ngựa đã đem đi chôn."
Hàn Thanh Quan gật đầu:
" Tốt lắm."
Họ không hề biết đem xác chết mang dịch bệnh chôn xuống đất sẽ gây ô nhiễm nguồn đất, tốc độ lây lan sẽ càng nhanh hơn...