Ánh mắt Đế Tiểu Vân lấp lóe, không dám đi nhìn thẳng vào mắt Bạch Nhan.
"Nói đi, chuyện gì?" Bạch Nhan nhìn bộ dáng này của Đế Tiểu Vân, càng thêm xác định nàng ta có chuyện giấu diếm nàng, "Ngươi không nói cũng không quan trọng, sau khi giải quyết xong chuyện của Đổng gia, ta không ngại ở chỗ này ở lại mười ngày nửa tháng."
"Tẩu tử, " Đế Tiểu Vân gấp muốn khóc, "Không được, ngươi không thể ở nơi này, để ca ca Sở Y Y tới, ta liền bị thua thiệt!"
Bạch Nhan dừng lại: "Lời này của ngươi có ý gì?"
"Ta... Ta vừa thấy Sở Y Y truyền tin cho ca ca nàng, nói là hai ngày này hắn mới nhìn thấy thư của Sở Y Y đưa cho, bây giờ đang chạy tới đây, Sở Y Y đã để thị vệ của nàng ra ngoài chờ hắn."
Từ Thánh địa đến Lưu Hỏa quốc, Xích Hà quốc là khu vực cần phải đi qua, chỉ cần thị vệ Sở Y Y ở ngoài cửa chờ, liền có thể đón Sở Dật Phong.
"Ta đã sớm nói chuyện của ta không cần Thánh địa nhúng tay, vì sao Sở Dật Phong còn tới?"
"Tẩu tử, chúng ta nhanh xử lý xong chuyện bên này rồi cùng nhau trở về đi, chờ về nhà rồi, có lão ca của ta ở đó, không có người có thể cướp ngươi đi."
Đế Tiểu Vân phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi.
Sở Y Y liền là cái tâm - cơ - biểu, không phải thấy lần này không có lão ca nhà mình đến, mới để cha nuôi Thần nhi đến đây cướp người.
Nàng nhất định phải giúp lão ca trông chừng tẩu tử, quyết không để những người kia đạt được.
Nghĩ tới đây, Đế Tiểu Vân đưa mắt nhìn sang Bạch Tiểu Thần, trong lòng ngược lại là dễ chịu chút.
Như thế nào đi nữa, tiểu Thần nhi đều là nhi tử thân sinh của lão ca, hắn khẳng định sẽ đứng tại bên lão ca khuyên Bạch Nhan rời đi.
"Thần..."
Đế Tiểu Vân muốn khuyên Bạch Tiểu Thần thống nhất đứng cùng mặt trận với nàng, ai ngờ bánh bao nhỏ đã nháy một đôi mắt to manh manh, tràn ngập mong đợi nhìn Bạch Nhan.
"Mẫu thân, cha nuôi muốn tới hả? Nếu không chúng ta đợi cha nuôi tới rồi hẵng đi?"
Lời Đế Tiểu Vân muốn nói lời lập tức nghẹn trong cổ họng, không trên không dưới.
Thậm chí, nàng đã nghe được tiếng cõi lòng mình tan nát...
...
Đúng lúc này, từng đợt bước chân ồn ào từ ngoài viện truyền đến, không đợi một lát, liền gặp Phó Bảo Vân vênh váo hung hăng lao đến.
Ả lập tức vọt tới trước mặt Bạch Nhan, vút một tiếng, đá lăn bàn đá trước mắt nàng, tức giận quát: "Vừa rồi có phải tiểu tiện nhân này đả thương con ta hay không?"
Bạch Nhan ngay cả mí mắt đều không có hạ xuống, hai tay lười biếng ôm cái ót nằm trên ghế, khóe môi giương lên, câu lên một ý cười.
"Nhớ kỹ phải liếm sạch sẽ nước trên đất cho ta đấy."
Bạch Tiểu Thần nháy mắt: "Mẫu thân, nếu như ả liếm không sạch sẽ thì sao?"
"Cái này dễ thôi, chân nào đá lăn bàn của ta, thì đập cái chân đó."
Quả nhiên, gần mực thì đen, gần son thì đỏ.
Nàng và Đế Thương ở chung đã lâu. Ngay cả bệnh chặt chân cũng học rồi.
"Tiện nhân!"
Ánh mắt Phó Bảo Vân lạnh lẽo, một bàn tay quăng về phía Bạch Nhan.
Nhưng tay của ả còn chưa đụng đến Bạch Nhan, Đế Tiểu Vân chợt giơ cổ tay lên thật chặt nắm tay của ả.
"Vừa rồi ngươi mắng ai tiện nhân?" trong mắt to xinh đẹp đựng đầy lửa giận, "Tẩu tử ta là người ngươi có thể mắng hay sao?"
Tại trước mặt Đế Tiểu Vân nàng còn dám mắng tẩu tử, đây có phải không đặt nàng vào mắt hay không?
Phó Bảo Vân xùy cười một tiếng, ánh mắt châm chọc nhìn Bạch Nhan: " Bạch Nhan biểu tỷ của Lam Tiểu Vận, cái tên này mọi người Lưu Hỏa quốc đều biết, ngay cả Xích Hà quốc chúng ta cũng biết ả là nữ nhân dâm đãng! Dạng tiện nhân này, làm sao ta không thể chửi?"