Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 17: Cái gọi là phụ thân (1)

Edit: ThienDa

Bạch Nhan bị thị vệ chặn ở cửa, nàng cũng không nổi giận, chỉ bước hai bước tới gần thị vệ.

"Trương Nghiêu, con rể quản gia Bạch phủ, ỷ vào cái thân phận này để làm việ tại Bạch phủ, hơn nữa nghe lệnh của Vu thị mẫu thân Vu Dung, nếu ta đoán không sai, ngươi cản ta lại, là mệnh lệnh của Vu thị."

Theo mỗi câu của Bạch Nhan, sắc mặt tên thị vệ càng khó coi một phần, hắn là con rể quản gia Bạch phủ, chuyện này không phải bí mật.

Nhưng hắn nghe lệnh của Vu lão phu nhân, ngay cả gia chủ cũng không biết.

"Vu thị sợ Bạch gia đắc thế, sẽ có nữ nhân tới câu dẫn Bạch Chấn Tường, như vậy ngươi đem tất cả những nữ nhân muốn vào Bạch phủ cản lại, có đúng không?" Trên mặt  Bạch Nhan mang theo tươi cười.

Trước khi tới đây, nàng đem sự tình Bạch gia ra tra rõ một lượt, ngay cả hạ nhân cũng không tha.

Nếu như phía sau hắn không có chỗ dựa, hắn cũng không có khả năng làm càn như vậy.

"A?"

Một giọng nói kinh ngạc đột ngột phát ra tại nơi cửa phủ an tĩnh.

Thời khắc Bạch Nhan theo tiếng kêu nhìn lại, người phía sau đã vòng tới trước mặt nàng, đôi mắt to tròn như nước trong veo hiện lên vẻ không dám tin.

"Ngươi là... đại tỷ tỷ?"

Bạch Nhan nhìn gương mặt thanh tú ngọt ngào của thiếu nữ, trong lòng phát ra một tiếng than vãn.

Đây có tính là oan gia ngõ hẹp?

Nàng vừa về tới nhà, liền gặp nữ nhi Vu Dung.

"Đại tỷ tỷ, thật là ngươi," thiếu nữ vẻ mặt tươi cười, "Ngươi có biết, mấy năm nay ngươi mất tích, ngoại tổ mẫu buồn rầu sinh bệnh, nương ta cũng ngày đêm tưởng niệm ngươi, hiện tại ngươi trở về thật tốt quá."

Khuôn mặt thiếu nữ nhỏ nhắn, đôi mắt lóe sáng như sao.

"Chỉ Nhi, đây là cái người ở Bạch phủ năm đó không tuân thủ phụ đạo, chưa thành thân mà đã mang thai, Đại tiểu thư Bạch Nhan? Chậc chậc, không nghĩ tới một nữ nhân thất trinh, cũng dám trở về!"

Đám thiếu niên thiếu nữ theo sau lưng Bạch Chỉ đều bày ra dáng vẻ khinh thường quét mắt về phía Bạch Nhan, đáy mắt nồng đậm châm chọc.

Một nữ nhân chưa thành thân đã mang thai, lại cùng người bỏ trốn, cũng dám trở lại Bạch gia?

"Không cho phép các ngươi nói như vậy với đại tỷ của ta," khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ đỏ bừng, "Xem như chuyện này là đại tỷ ta không đúng, nhưng đại tỷ là huyết mạch chân nhân của ta! Mẫu thân ta từ trước đến nay thương yêu nàng nhất! Thà rằng ủy khuất ta và Nhị tỷ cũng không chịu ủy khuất nàng! Các ngươi nếu là khi dễ nàng, liền là cùng Bạch phủ đối nghịch!"

Con ngươi Bạch Nhan nheo lại, trong trí nhớ của nàng, Bạch Chỉ từ trước tới nay không phải con người hiền lành!

Lúc trước, hai tỷ muội này không ít lần liên hợp khi dễ nàng!

Vừa rồi nàng còn nghi ngờ, Bạch Chỉ thế mà nói chuyện giúp nàng?

Nguyên lai, chó vẫn không đổi được thói quen ăn phân!

"Mẫu thân ngươi xác thực rất thương ta," Bạch Nhan quét mắt nhìn Bạch Chỉ, " Nàng tốt bụng muốn ta giảm béo, liền cho ta ăn ba bữa cơm không tốt, nàng sợ ta sẽ làm hỏng đồ cưới, liền tốt bụng thay ta đảm bảo! Nàng sợ mẫu thân ta quá mức xa hoa, khi mẫu thân ta qua đời liền không có lấy một món trang sức!"

Bạch Nhan thành công nhìn sắc mặt Bạch Chỉ trở nên khó coi, trên môi giương lên một nụ cười.

"Cho nên ta thực rất muốn cảm tạ mẫu thân ngươi, nhiều năm như vậy yêu thương ta!"

Vừa dứt lời, Bạch Nhan nhấc chân bước vào đại môn Bạch phủ, nàng ưỡn ngực ngẩng đầu, tư thế ngạo nghễ bước vào Bạch phủ sau sáu năm xa cách.

Đám người xôn xao.

Năm đó Bạch Nhan dù có danh xưng đệ nhất mỹ nhân Lưu Hỏa quốc, lại phát dục rất mảnh khảnh, trước ngực chút thịt cũng không có, mà nàng thường xuyên để mặt mộc, đừng nói là trang sức, ngay cả son phấn hay phấn lót đều không thấy nàng bôi qua.