Cố Giai Đồng lái xe đưa Trương Dương tới bệnh viện. Cố Dưỡng Dưỡng cùng theo họ tới thăm Triệu Tĩnh.
Khi bọn họ tới bệnh viện, Phương Văn Nam, Tô Tiểu Hồng đã tới đây, mua rất nhiều đồ bổ đến thăm hỏi. Trương Dương tỏ ý cảm ơn bọn họ, lúc này nhìn thấy lông mi của Triệu Tĩnh hơi giật giật, tựa hồ như sắp tỉnh lại, vội vàng bước tới cạnh Triệu Tĩnh, nắm lấy tay cô ta, nói: "Em gái, anh ở đây!"
Triệu Tĩnh chỉ gọi một tiếng anh rồi nước mắt men theo khóe mắt rơi xuống.
Trương Dương đưa tay ra lau nước mắt cho cô ta, giọng nói không khỏi có chút nghẹn ngào: "Em gái, em yên tâm đi, anh nhất định sẽ tìm được bọn vô lại đã đánh em để đòi lại công bằng cho em!"
Triệu Tĩnh chỉ khóc.
Cố Giai Đồng thở dài một hơi, nói: "Trương Dương, anh hay là để em nó nghỉ ngơi một lát đi!"
Cố Dưỡng Dưỡng chủ động nói: "Em ờ nhà đằng nào cũng chẳng có việc gì, em ở đây mấy ngày cùng bạn ý nhé!"
Phương Văn Nam sau khi biết Cố Dưỡng Dưỡng là con gái nhỏ của Cố Doãn Tri, trong lòng càng bội phục Trương Dương không thôi, xem ra quan hệ giữa Trương Dương và Cố gia còn mật thiết hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn, lúc đó mình lựa chọn hóa địch thành bạn với Trương Dương là một quyết định vô cùng chính xác.
Bởi vì Triệu Tĩnh cần yên tĩnh, trừ Cố Dưỡng Dưỡng ra, những người còn lại đều ra ngoài. Phương Văn Nam còn có chuyện quan trọng phải làm, cùng Tô Tiểu Hồng cáo từ Trương Dương. Trương Dương tiễn hắn tới cửa phòng bệnh, nói khẽ: "Phương tổng, tôi xem ra phải ở lại Đông Giang thêm vài ngày, lần này không thể về cùng anh rồi."
Phương Văn Nam gật đầu, nói: "Được, cậu cứ ở lại chiếu cố cho em gái đi, đúng rồi, có đủ tiền không, tôi để lại cho cậu hai vạn nhé."
Trương Dương từ chối ý tốt của Phương Văn Nam, hắn không muốn nhận quá nhiều lợi ích từ Phương Vãn Nam, huống chi nếu thiếu tiền thì có thể lấy từ chỗ Cố Giai Đồng.
Sau khi Phương Văn Nam rời đi không lâu. Trương Đức Phóng liền gọi điện thoại tới, nói rằng mấy kẻ tối qua đánh người đã bị bắt rồi, đều là bọn lưu manh lăn lộn ở đường Trường Xuân, chắc không phải là rắp tâm báo thù, căn nguyên là ở trong quán bar phát sinh xung đột với Đinh Bân, cho nên ở bên ngoài đuổi đánh bọn họ. Triệu Tĩnh là vô tình bị vạ lây.
Cố Giai Đồng chuyển cáo tin tức cho Trương Dương. Trương Dương nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh muốn khiến bọn chó đó nợ máu phải trả bằng máu!" Ngữ khí lãnh khốc vô tình của hắn khiến Cố Giai Đồng có chút lạnh người, cô ta vội vàng khuyên hắn: "Trương Dương à, anh không được làm ẩu, bọn chúng phạm tội tự nhiên có pháp luật trừng phạt chúng, anh không thể án chiếu theo cách làm của anh mà đi trừng phạt chúng được!"
Trong lòng Trương Dương quả thực là bực bội tới cực điểm, hắn đấm mạnh một quvền lên tường, phát ra một tiếng "rầm", theo tính khí của hắn thì phải lột da rút gân tên đầu sỏ đánh Triệu Tĩnh thì mới hả giận được, nhưng Cố Giai Đồng nói cũng không phải là không có đạo lý, hắn đã vào quan trường thì nên phục tùng nguyên tắc, nếu như mỗi chuvện đều theo hứng mà làm, sau cùng tất nhiên sẽ không thể tồn tại trong cái xã hội này nữa. Trương đại quan nhân suy xét sự tình đã toàn diện hơn trước rất nhiều rồi.
Cố Giai Đồng nói khẽ: "Anh không phải là đấng cứu thế, cũng không phải là người trừng phạt, trên thế giới này có rất nhiều chuyện đều không thuộc phạm vi quản hạt của anh. Anh phải tin vào pháp luật!"
Trương Dương nói: "Anh chỉ đang hận chính bản thân anh, ngay cả người bên cạnh mà anh cũng không thể nào bảo vệ được, nếu như anh quan tâm tới nó hơn một chút, tiểu Tĩnh sẽ không xảy ra chuvện như thế này đâu."
Lúc này Cố Dưỡng Dưỡng từ trong phòng bệnh bước ra, đi tới trước mặt Trương Dương, nhẹ nhàng nói: "Anh Trương, Tiểu Tình muốn gặp anh!"
Trương Dương gật đầu, đi tới cạnh Triệu Tĩnh. Triệu Tĩnh mắt nhòa lệ nhìn Trương Dương, cô ta đưa bàn tay đang run rầy ra. Trương Dương liền dùng hai tay nắm chặt lấy tay Triệu Tĩnh, an ủi: "Em gái à, kẻ đánh em đều bị bắt rồi, em yên tâm, bọn chúng nhất định sẽ phải nhận sự trừng phạt nghiêm khắc của pháp luật"
Triệu Tĩnh nuốt lệ nói: "Xin lỗi... anh..."
Trương Dương trong lòng chua xót vô cùng, cố gắng gượng cười, nói: "Đừng nói vậy, con bé ngốc này, chỉ cần em mau chóng hồi phục, so với chuyện gì cũng quan trọng hơn cả."
Triệu Tĩnh có chút hối hận, nói: "Em không nên đề nghị đến loại địa phương đó chơi, nếu không phải là em... cũng sẽ không xảy ra chuyện lớn như thế này..." Tới hiện giờ cô ta vẫn kéo hết trách nhiệm lên người mình, cô ta hiểu tính khí của anh mình, chuyện này nhất định srx giận lây sang cả Đinh Bân, cô ta sợ anh mình sẽ tới tìm Đinh Bân gây phiền phức.
Trương Dương hiểu ý của Triệu Tĩnh, hắn đành cười khổ, con bé ngốc này qua chuyện này vẫn muốn nói đỡ cho Đinh Bân, hắn vốn muốn khuyên Triệu Tĩnh, nhưng lập tức lại nhớ tới Triệu Tĩnh hiện giờ đang ở vào lúc yếu đuối nhất, chuyện này không nên nhắc đến.
Bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói kinh ngạc của chị em Cố Giai Đồng: "Chú Đinh, chú sao lại tới đây?"
Trương Dương quay người lại nhìn, phát hiện Cố Dưỡng Dưỡng bước vào trước, sau đó Cố Giai Đồng đưa một người trung niên thân hình trung đẳng bước vào, theo sau là Đinh Bân và Đinh Triệu Vĩ, người trung niên đó tất nhiên là Đinh Ngụy Phong, bí thư ủy ban chính pháp tỉnh.
Trương Dương nhíu mày, hắn cũng không ngờ Đinh Ngụy Phong lại tự mình tới đây. Trương Dương cực kỳ phản cảm với Đinh Bân, hôm qua nếu như không phải là hắn nhát gan sợ chuyện, Triệu Tĩnh cũng sẽ không bị thương đến thế này, hắn đứng dậy tức giận nói: "Các người tới đây làm gì?"
Đinh Ngụy Phong không hề bờở vì thái độ vô lễ của Trương Dương mà cảm thấy tức giận, mặt đầy vẻ xin lỗi cười cười với Trương Dương: "Cậu là Trương Dương phải không, xin lỗi, tôi là cha của Đinh Bân, tôi đặc biệt dẫn nó tới đây để xin lỗi Triệu Tĩnh!"
Trương Dương đang muốn cự tuyệt thì phát hiện Cố Giai Đồng đang đánh mắt ra hiệu cho mình, rõ ràng là không muốn mình ở ngay trước mắt mọi người làm Đinh Ngụy Phong phải mất mặt. Hắn nghĩ thầm trong lòng, ta cùng muốn xem xem cha con các người có thể làm trò gì nào.
Đinh Ngụy Phong quay sang Đinh Bân, tức giận quát: "Thằng mất dạy, còn không mau xin lỗi Triệu Tĩnh!"
Đinh Bân mặt mày xấu hổ bước tới, hắn đặt giỏ hoa quả lên chiếc tủ ở đầu giường, nói: "Triệu Tĩnh... xin lỗi..."
Triệu Tĩnh quay mặt sang bên kia, nói: "Anh đi đi, tôi không muốn thấy mặt anh nữa!"
Đinh Bân còn định nói gì đó thì Trương Dương lạnh lùng nói: "Những gì nên nói thì cậu đã nói xong rồi, xin cậu đừng làm phiền em tôi nghỉ ngơi!" Hắn nói vậy, mặt Đinh Ngụy Phong cùng có chút không nén được giận, ông ta ngượng ngùng cười nói: "Xin lỗi, tiểu Bân còn nhỏ, chuyện này nó phải gánh một phần trách nhiệm nhất định, tiền viện phí của Triệu Tĩnh..."
Trương Dương ngắt lời ông ta: "Cám ơn ý tốt của Đinh gia các người, chút tiền này tôi còn có thể giải quvết được!"
Đã nói tới nước này thì cha con Đinh Ngụy Phong đã không còn cần thiết phải lưu lại nữa rồi, nhưng Đinh Ngụy Phong vẫn biểu hiện ra phong độ vừa phải, rất lễ mạo cáo từ Triệu Tĩnh, sau đó rời khỏi phòng bệnh, Cố Giai Đồng tiễn bọn họ ra cửa.
Đinh Nguy Phong thở dài với vẻ đầy áy náy: "Giai Đồng, thằng nhóc tiểu Bân làm sai, liên lụy tới con gái nhà người ta phải bị thương nặng như vậy, chú muốn bồi thường một chút, như vậy trong lòng người nhà họ Định chúng ta cùng sẽ dễ chịu hơn. Giai Đồng, Trương Dương là bạn của cháu, cháu giúp chú khuyên hắn đi!"
Cố Giai Đồng rất hiểu tính cách của Trương Dương, biết rằng hắn bất kể là như thế nào cũng không tiếp nhận sự bồi thường cùa Đinh gia dưới bất kỳ hình thức nào. Cô ta mỉm cười, nói: "Chú Đinh, chuyện này đã xảy ra rồi, hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là khiến những kè thủ ác phải nhận được sự trừng phạt đích đáng, đây mới là lời ăn nói tốt nhất đối với người bị hại."
Đinh Ngụy Phong gật gật đầu, ông ta thân là bí thư ủy ban chính pháp tỉnh, đương nhiên hiểu ý nghĩ trong câu nói này của Cố Giai Đồng, ông ta nói khẽ:
"Giai Đồng, cháu giúp chú chuyển cáo với Trương Dương, vụ án này, chú sẽ hỏi tới!" Đây giống như là một lời hứa.
Ba cha con Đinh Ngụy Phong quay về xe, Đinh Ngụy Phong đột nhiên thò tay ra gõ mạnh một cái lên đầu Đinh Bân, gấm lên: "Thằng hèn! Tao sao lại đẻ ra loại con như mày?"
Đinh Ngụy Phong nói: "Thân là một người đàn ông, trước tiên là phải có trách nhiệm, có dũng khí, sao lại có thể vào lúc bạn gái gặp nguy mà một mình chạy mất? Vào tình cảnh này mà mày còn có thể bỏ chạy, vậy trên chiến trường thì sao? Mày khẳng định là một kẻ đào ngũ, có biết không hả, mày sẽ vì chuyện này mà cả đời không ngẩng đầu lên được đâu!"
Đầu Đinh Bân càng cúi thấp hơn, tối hôm đó người của đối phương quá nhiều, hắn thục sự sợ hãi, cho tới hiện tại vẫn còn thấy sợ hãi. Có lẽ là hắn không yêu Triệu Tĩnh thật sự, cho nên mới thiếu dũng khí hi sinh cho cô ta.
Đinh Triệu Vĩ nhìn thấy bộ dạng này của em trai, thực sự có chút không nỡ, liền nói khẽ: "Cha, tiểu Bân đã biết sai rồi, hơn nữa lúc đó dưới loại tình huống ấy, nó mà ở lại đó thì e rằng cũng có kết cục như Triệu Tĩnh thôi."
Đinh Ngụy Phong chán nản thở dài một hơi: "Nhớ lấy, đã không có bản lĩnh bảo vệ người ta thì đứng có đi mà chọc giận người khác, cô bé đó là vô tội!"
Trong xe đột nhiên yên tĩnh, mắt của Đinh Bân không biết từ lúc nào đã đỏ lên.
Trương Dương điều phối phương thuốc riêng cho Triệu Tĩnh, loại thuốc cao này có thể đẩy nhanh vết thương liền miệng, hơn nữa có thể khiến vết mổ của cô ta sau này sẽ không lưu lại sẹo. Con gái đều rất thích đẹp, chẳng ai muốn trên thân thể của mình có một vết sẹo dài cả.
Triệu Tĩnh đã đặc biệt dặn dò Trương Dương đừng nói chuyện này cho người trong nhà biết. Trương Dương nghĩ một chút, để tránh người nhà phải lo lắng, hắn quyết định che giấu việc này.
Đám người đánh Triệu Tĩnh đã bị mắc lưới toàn bộ, dưới sự đích thân tra hỏi của bí thư ủy ban chính pháp tỉnh Đinh Nguy Phong, đám vô lại đó khẳng định sẽ phải chịu không ít khổ sở, sau khi biết chuvện này, nỗi uất hận trong lòng Trương Dương ít nhiều gì cũng vơi đi được một chút.
Triệu Tĩnh phục hồi rất nhanh, tính tình của cô ta vốn rất vui tươi và mạnh mẽ, rất nhanh đã có thể nói nói cười cười, đương nhiên trong đó có không ít thành phần đóng kịch, cô ta không muốn để anh trai quá lo lắng. Chị em Cố Giai Đồng cơ hồ mỗi ngày đều đến thăm Triệu Tĩnh. Cố Dưỡng Dưỡng và Triệu Tĩnh rất hợp nhau, mà Cố Dưỡng Dưỡng ở nhà cũng không có việc gì, cho nên cứ rảnh rỗi là tới nói chuyện với Triệu Tĩnh.
Trương Dương thấy Triệu Tĩnh đã khôi phục kha khá rồi, lúc này mới chuẩn bị quay về Giang Thành, dẫu sao thì hắn cũng là người có công tác, từ lần trước đi báo cáo tới hiện tại đã gần mười ngày rồi, thời gian đi làm tổng cộng lại không tới ba ngày, cho dù là Cổ Kính Ngôn đối với hắn không tồi, nhưng dẫu sao thì cục du lịch trên dưới nhiều người như vậy đều nhìn vào hắn, cho nên vẫn cần phải chú ý tới ảnh hưởng. Trương Dương cảm thấy mình trong một năm nay tiến bộ rất nhiều, ít nhất thì về phương diện tự kiềm chế cũng tiến một bước dài, có điều trên người hắn vẫn có chỗ dễ nổ, một khi người nhà và bạn bè bị thương hại, thằng nhóc này trong nháy mắt sẽ mất đi lý trí, hắn biết mình rất khó mà thay đổi được điểm này.
Mấy ngày mà Trương Dương đi, cục du lịch vẫn yên ả như trước đây, khi làm việc người uống trà người đọc báo, có điều ngoài cửa cục du lịch rõ ràng là tiêu điều hơn rất nhiều, người bán hàng rong trước đây chiếm đường kinh doanh ở hai bên đường Lao Động không ngờ đột nhiên bớt đi một nửa lớn, chỉ năm sáu người còn bày hàng ở đó, chủ hàng cũng lộ ra vẻ thẫn thờ. Trương Dương mỉm cười bước tới trước một quầy quần áo, hỏi: "Chuyện gì vậy? Sao đột nhiên là ít đi nhiều người như vậy?"
Người bán hàng ủ rũ nói: "Chẳng phải là vì tên hòa thượng đó ư, mấy ngày trước tới nói là phong thủy không tốt, làm ăn buôn bán ở đây sẽ gặp tai kiếp. Không ngờ mấy ngày sau liền có bốn năm người bị bệnh, tên hòa thượng đó chạy tới nói là sắp có tai họa giáng xuống rồi, thế là dọa cho rất nhiều người không dám bày hàng bán nữa!"
Trương Dương mỉm cười vỗ đầu vai hắn: "Đừng nghe đám giang hồ lừa gạt nói linh tinh, cái gì mà phong thủy chứ, toàn là mê tín phong kiến thôi, tôi chẳng tin gì cả." Đang nói thì hòa thượng Tam Bảo lại lắc lư đi tớ, ông ta vừa đi vừa niệm: "Ngã Phật từ bi hi xả, đám người các anh không nghe lời ta nói, gặp phải họa thì đừng có oán."
Trương Dương cười thầm trong lòng, hòa thượng Tam Bảo này quả nhiên chuyên nghiệp, trong đoạn thời gian mà mình không có ở đây, vẫn chăm chỉ chế tạo bầu không khí sợ hãi ở địa phương này. Người bán hàng rong vừa rồi nói chuyện với Trương Dương thấy Tam Bảo hòa thượng tới, cũng lập tức biến sắc, dẫu sao thì sinh ý cũng chẳng ra làm sao cả. Hắn tựa hồ như sợ dính phải xúi quẩy, dứt khoát dọn hàng đi luôn. Hòa thượng Tam Bảo vừa tới, mấy người bán rong còn lại cũng chả dám làm tiếp nữa, ai ai cũng dọn hàng rồi bỏ đi, quả thực tránh hòa thượng Tam Bảo như tránh ôn thần.
Hòa thượng Tam Bảo đắc ý chớp chớp mắt với Trương Dương. Trương Dương không đáp lại ông ta, quay người bước vào cục du lịch.
Trương Dương về tới phòng làm việc, mấy người trẻ tuổi đều ra ngoài rồi, chỉ có một vị trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu lam đeo kính ngồi ờ đó, hắn chính là một vị trưởng phòng khác của phòng mở rộng thị trường. Trương Dương sau khi tới cục du lịch báo cáo, thủy chung vẫn chưa từng gặp mặt Đổng Cát Danh, hắn mỉm cười bước đến đưa tay ra về phía Đồng Cát, nói: "Trường phòng Đổng, tôi là Trương Dương.”
Đổng Cát danh không giỏi giao tiếp, mỉm cười đứng dậy, bắt tay với Trương Dương: "Chào trưởng phòng Trương!" Bởi vi thượng cấp đã đặc biệt chỉ rõ, sau này do Trương Dương chủ trì công tác phòng mở rộng thị trường, cho nên Trương Dương mới là người đứng đầu ở đây.
Trương Dương ngồi xuống bàn làm việc mói của mình, bàn của hắn và Đổng Cát Danh nằm đối diện với nhau. Đổng Cát Danh không giỏi ăn nói, sau khi hỏi thăm liền ngồi về vị trị của mình, ngượng ngùng mỉm cười, không biết nên nói gì.
Trương Dương nói: "Gần đây cục du lịch có xảy ra chuyện gì không?"
Đổng Cát Danh cười nói: "Cục du lịch thì có thể phát sinh chuyện gì chứ?" Hắn suy nghĩ một lát rồi nói: "À có, ban đào tạo hướng đẫn viên du lịch sắp khai giảng rồi! Bọn Giang Nhạc đều đến đó giúp đỡ!"
Trương Dương gật đầu, lúc này hòa thượng Tam Bảo thậm thà thậm thụt bước vào: "Trưởng phòng Trương có đây không?"
Trương Dương có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Đổng Cát Danh đứng dậy nói: "Tôi ra phía sau có việc, các người nói chuyện đi!" Hòa thượng Tam Bảo này trong mấy ngày này rất nổi tiếng ở đường Lao Động, tất cả mọi người điều biết ông ta dự ngôn những người bán hàng ở chợ quần áo trên đường Lao Đòng sẽ gặp chuvện xui xẻo, hiện giờ nhất nhất ứng nghiệm, khiến cho cả con đường Lao Động đều coi ông ta là ôn thần, ai thấy cũng muốn né.
Sau khi Đổng Cát Danh đi. Tam Bảo hồi báo một chút thành tích hai ngày nay lại cho Trương Dương, ông ta phát hiện vị trưởng phòng của phòng mở rộng thị trường này là một nhân tài, so với mình còn giang hồ hơn, ông ta tới hiện tại vẫn chưa nắm được đám người đó là bị bệnh gì.
Trương Dương nói: "Trình diễn khá lắm, bắt đầu từ ngày mai, ông đi trị bệnh cho bọn họ, tôi cho ông một phương thuốc, ông chiếu theo phương thuốc mà đi mua thuốc, mỗi thang bán một ngàn đồng, ông bán được bao nhiêu thì cứ giữ lại cho mình, coi như là thù lao của tôi cho ông!"
Hòa thượng Tam Bảo bản tính bán nghi nói: "Thật sự sẽ hữu dụng ư? Có thể trị khỏi cho đám người đó không?"
"Trị khỏi là chắc chắn rồi, song có thể bán được bao nhiêu là phải xem vào bản sự của ông! Đừng quên, bảo bọn họ phải nhanh chóng dọn khỏi chợ quần áo đó, nếu không sẽ gặp phải tai kiếp còn lớn hơn đấy."
Ngày hôm sau hòa thượng Tam Bảo bắt đầu bày hàng bán thuốc, bởi vì trước chuyện Trương Dương đã nói một tiếng với đồn công an và phía công thương, cho nên không ai quản ông ta cả, đám tiểu thương không ít người bị bệnh, trên cơ bản đều là từ sau khi bắt tay với Trương Dương. Trương đại quan nhân thừa cơ lúc bắt tay đã đánh thuốc đám tiểu thương mà không để lại dấu vết, khiến bọn họ đều bị bệnh, phối hợp với dự ngôn đáng sợ của hòa thượng Tam Bảo, tạo nên được hiệu quả dọa dẫm cực tốt.
Sinh ý bán thuốc của hòa thượng Tam Bảo tốt tới mức ngay cả bản thân ông ta cũng không thể tin được, sau khi chứng minh rằng thảo dược của ông ta hữu hiệu, trong một tiếng thơi gian ngắn ngủi, hai mươi thang thảo dược đều được bán hết sạch, kỳ thực người thực sự bị bệnh chỉ có năm người, những người khác thì nghe nói rằng thuốc này hiệu nghiệm, ai ai cũng hoang mang sợ hãi đi đến mua, có bệnh trị bệnh, không có bệnh thì cường thân, ai mà biết được lúc nào thì quái bệnh này rơi xuống đầu mình.
Vấn đề di chuyển chợ khiến bộ nghành liên quan khốn đốn rất lâu không ngờ lại được Tam Bảo và thượng cấp nhẹ nhàng làm xong, con đường Lao Động đột nhiên biến thành thanh tịnh hơn nhiều, bởi vì bớt đi những sạp hàng chiếm đường kinh doanh, cả con đường đều lộ ra vẻ rộng rãi thông thoáng.
Trương Dương lái xe Tovota vừa được sửa xong đi trên đường Lao Động, trong lòng sướng khoái vô cùng, đây chính là năng lực, việc đơn giản như vậy, Trương Dương ta chỉ tốn chút thời gian suy nghĩ là làm xong, ông đây muốn hạ một chút độc vào các ngươi, khiến các ngươi mắc bệnh chẳng phải chuyện dễ như búng ngón tay ư! Đây chính là trí tuệ chính trị, đây chính là thủ đoạn chính trị, có điều người được lợi lớn nhất trong chuyện này chính là hòa thượng Tam Bảo. Chuvện này không thể đường đường chính chính ghi lại trên sổ công lao của Trương đại quan nhân được.
Trương Dương vừa dừng xe thì thấy hòa thượng Tam Báo đang đứng ở trong sân cục du lịch, bên cạnh còn có bốn nữ hướng dẫn viên du lịch trẻ tuổi xinh đẹp. Thằng cha này đang xem tướng tay cho người ta. Trương Dương thấy buồn cười, thằng cha này sao nhìn thế nào cũng đều không thấy giống người xuất gia, từ cảnh trước mắt có thể nhìn ra là lục căn không sạch.
Hòa thượng Tam Bảo thấy xe của Truơng Dương tiến vào, vội vàng nghênh đón, cung kính nói: "Chào trưởng phòng Trương!"
Trương Dương cười nhạt một tiếng: "Tôi bảo này, ông là một người xuất gia thì đừng có làm ra vẻ nịnh hót dung tục như vậy có được không? Lại còn ở nơi công cộng như thế này nữa, ông tốt nhất chú ý tới ảnh hưởng một chút, tham tài tham sắc, ông con mẹ nó có chút nào giống đệ tử Phật môn không?"
Hòa thượng Tam Bảo xấu hổ cười cười, nói: "Trưởng phòng Trương, tôi quả thật là đệ tử Phật môn, tôi xem tướng tay cho người ta cũng là phổ độ chúng sinh, trong lòng không có một chút sắc niệm nào cả!"
"Thôi đi! Ông cẩn thận không tròng mắt cũng rớt xuống đất đấy!"
Hòa thượng Tam Bảo sờ sờ cái đầu trọc lốc, bốn nữ hướng dẫn viên du lịch từ xa nói: "Đại sư, lúc nào thì giúp khai quang phát bùa hộ thân cho chúng tôi?"
Hòa thượng Tam Bảo mặt đò bừng: "Cái đó... tôi ở chùa Nam Lâm chờ đợi đại giá của các nữ thí chủ!"
Trương Dương nhìn tên hòa thượng này với ánh mắt khinh thường, thế này thì còn gì là thói đời nữa, hòa thượng này e rằng không phải là muốn khai quan cho người ta đơn giản vây thôi đâu.
Hòa thượng Tam Bảo nói: "Trưởng phòng Trương, tôi lần này là tới nhờ ngài giúp đỡ!" "Nói đi!"
"Chùa của chúng tôi ở phía sau nhà máy dệt Giang Thành, khi cải cách văn hóa bị bọn họ chiếm không ít phật đường tăng xá, hiện tại mãi vẫn chưa trả lại. Tôi muốn trưởng phòng Trương làm trung gian điều đình, xem xem phía nhà máy dệt có thể trả lại đất vốn thuộc về chúng tôi lại cho chúng tôi hay không, chính phủ có thể xuất một chút tiền để giúp chúng tôi tu sửa chùa Nam Lâm không?"
Trương Dương hình như có nghe nói tới tên chùa Nam Lâm này, ngẫm nghĩ kỹ lại thì hình như đã đọc được trong báo cáo về bảo hộ tường thành cổ của Tần Truvền Lương, hắn gật đầu, nói: "Ông không ngờ còn có chùa chiền! Vậy được, sau này tìm ông cũng dễ, hòa thượng thì chạy được nhưng chùa miếu thì lại không chạy được."
Trương Dương quay về phòng viện lấy báo cáo của Tần Truyền Lương ra đọc, quả nhiên trong đó có nhắc tới vấn đề tu sửa kiến trúc cổ chùa Nam Lâm, hắn cầm phần báo cáo này tới nói chuyện với Đổng Cát Danh, rồi đi thẳng tới nhà Tần Truyền Lương.Bởi vì Tần Thanh và Tần Bạch đều đi làm, trong nhà chỉ có một mình Tần Truyền Lương đang hý hoáy với đống cọc gỗ, thấy Trương Dương tới thăm, ông ta cười ha ha đứng dậy, chuyện Tần Thanh bị bắt cóc ông ta cũng biết. Tần Bạch bởi vì vụ án bắt cóc đó mà mất hẳn ấn tượng ác liệt đối với Trương Dương, sau khi quay về lại kể chuyện Trương Dương vì Tần Thanh mà bị thương lại cho cha, cho nên hảo cảm của Tần Truyền Lương đối với tiểu tử này so với trước kia thì tăng lên mấy phần.
Thấy Trương Dương cầm bản báo cáo đó trong tay, Tần Truyền Lương không khỏi lộ ra nụ cười khổ, bản báo cáo này của ông ta là được đưa lên chính phủ thành phố đầu tiên. Không ngờ vòng vo thế nào lại rơi vào trong tay cục du lịch, điều này chứng tỏ báo cáo của ông ta không được chính phủ thành phố quan tâm.
Trương Dương có chút hứng thú ngắm nghía những cột gỗ mà Tần Truyền Lương đang chạm khắc, nói: "Đây là con hổ!"
Tần Truyền Lương cười nói: "Vẫn chưa chạm khắc xong, cậu thích thì tôi tặng cậu!"
Trương Dương cười nói: "Thích thì thích, có điều cháu lại không có chỗ để đặt những cái này. Vả lại quân tử không đoạt thứ mà người khác thích, hay là chú cứ giữ lại cho mình đi!" Hắn hiện tại ở tạm khách sạn Đế Hiệu Thịnh Thế, đang phải lo lắng tới chuyện thuê phòng.
Tần Truyền Lương chỉ vào bản báo cáo đó, nói: "Có phải là chính phủ trả về không?"
"Không phải trả về mà là giao cho phòng mở rộng thị trường chúng cháu xử lý. Cháu đã đọc bản báo cáo này của chú rồi, những thứ bên trong rất có tính xây dựng."
Tần Truyền Lương đối với cục du lịch rõ ràng là không có hi vọng gì, cười cười lắc đầu: "Đây là kế hoạch lớn, cậu không làm chủ được đâu!"
Trương Dương nói: "Chú Tần, chú đây là coi thường cháu rồi, cháu hôm nay tới là để nhờ chú chỉ điểm, nói thực, cháu tới cục du lịch công tác cũng được một đoạn thời gian rồi, nhưng cháu vẫn chưa biết bắt đầu từ đâu, rốt cuộc phòng mở rộng thị trường nên bắt đầu làm từ đâu, tư nguyên du lịch của Giang Thành nên khai quật từ đâu, chú lần này nhất định phải giúp đỡ cháu."
Tần Truyền Lương gật đầu, nói: "Được, dẫu sao thì tôi cũng chẳng có việc gì làm, hai chúng ta vừa đi dạo vừa nói chuvện nhé!"
Trương Dương lái xe chở Tần Truyền Luơng đi quanh thành phố Giang Thành, bọn họ trước tiên là tới nha môn cũ, hiện giờ nha môn cũ tuy đã thành đơn vị bảo quản di vật văn hóa, bên cạnh lại có một nhà máy than, hoàn cảnh ô nhiễm rất nghiêm trọng, Tần Truyền Lương lại bảo hắn đi tới tường thành cổ. Tường thành cổ của Giang Thành nằm ở phía đông bắc chùa Nam Lâm, hiện còn tồn tại khoảng hai km, dưới tường thành cồ xây không ít nhà dân, chen chúc chật chội vô cùng, đã thành một trong những khu được bảo hộ của Giang Thành. Tần Truyền Lương dừng xe ở dưới một gốc cây du lớn. Trương Dương xuống theo, hai người đi tới chân tường thành. Tần Truyền Lương vỗ vỗ gạch tường đã phủ đầy rêu xanh, cảm khái nói: "Gạch tường đều là từ thời Tần Hán, bên trên có không ít tiêu ký của lò gạch." Ông ta chỉ vào một con nhà nhỏ thấp lùn ở phía trước, nói: "Phía sau căn nhà đó còn có một động để giấu binh, hiện tại đã bị người ta bịt rồi, căn cứ vào khảo chứng của tôi, động tàng binh này ít nhất cùng dài hai km, hiện tại đào ra nhất định có thể trở thành một điểm du lịch mới."
Hai người lại đi tới chùa Nam Lâm ở phía sau nhà máy dệt, chùa Nam Lâm vốn có tên là "Đại Bi các", cũng được gọi là "Chân giác thiện tự", là một trong những ngôi chùa cổ xưa nhất của Giang Thành, được xưng là "Thị các lăng tiêu". Được xây dựng vào thời Đường, trong những năm Càn Long Đại Thanh sau khi bị đốt thì được xây lại. Những kiến trúc hiện còn tồn tại có sơn môn, điện Thiên Vương, gác chuông, cổ lầu, các Đại Từ và Đại Hùng bảo điện. Sau cải cách văn hóa nơi đây tuy trải qua nhiều lần tu sửa, nhưng bởi vì tài chính bỏ vào không nhiều, khiến tu sửa lại thành giặt gấu vá vai, không có cải thiện về căn bản gì cả, cả ngôi chùa vẫn lộ ra vẻ cũ nát lụp xụp.
Trương Dương tuy không rõ chức năng cụ thể của các bộ ngành chính phủ, nhưng cũng biết những kiến trúc cổ và chùa chiền này đều thuộc sự quản lý của cục di sản văn hóa, muốn ở những địa phương này mà mở rộng du lịch, tất phải có sự hợp tác với cục di sản văn hóa.
Khi Tần Truyền Lương dẫn Trương Dương đi xem gác chuông, hòa thượng Tam Bảo mặc tăng y màu xám đang bước nhanh tới, ông ta không ngờ Trương Dương lại tới nhanh như vậy, mừng rỡ nói: "Trưởng phòng Trương, hiệu suất làm việc của ngài cao quá, sáng nay tôi vừa nói với ngài mà giờ ngài đã tới chùa chúng tôi khảo sát rồi!" ông ta dẫn hai người tới ngoài thiện phòng bị nhà máy dệt chiếm cứ để xem, bỏi vì kéo tường viện xuống, cho nên chỉ có thể đứng ở ngoài xa xa mà nhìn. Hòa thượng Tam Bảo nói: "Khoảng đất bị nhà máy dệt chiếm kỳ thực là sân sau của chúng tôi, các tăng chúng đều sống ở đó, còn có một vườn hoa nữa, hiện tại cũng thành vườn hoa nhà máy của nhà máy dệt rồi, bên trong còn có mấy gốc cổ thụ ngàn năm nữa!"
Trương Dương cười nói: "Chuyện này ông nên tìm tới cục di sản văn hóa vườn cây!"
Hòa thượng Tam Bảo cười khổ, nói: "Tới rồi, nhưng người ta căn bản không quản, cho nên chỉ có thể cầu trưởng phòng Trương ngài giúp đỡ thôi!"
Tần Truyền Lương nói: "Nếu mở rộng và tu sửa chùa Nam Lâm, sau đó phá bỏ khu nhà lều lá tại khu vực tường thành cổ, khơi thông sông hộ thành ở bên ngoài đào động giấu binh, những cảnh quan chủ yếu này có thể hình thành điểm du lịch của khu vực bắc bộ Giang Thành, đây chính là tài nguyên, tài nguyên nhân văn lịch sử!"
Trương Dương nghe Tần Truyền Lương nói vậy thì bất giác cảm thấy động tâm, hắn đối với việc phác thảo kế hoạch không có sở trường đặc biệt gì, có điều bản sự lớn nhất của hắn chính là áp dụng thực tế, chỉ cần đưa ra phương án hợp lý thì hắn nắm chắc có thể thực hiện được bản kế hoạch này. Sau khi hoàn thành chuyến đi này, Trương Dương rất chân thành đề xuất lời mời với Tần Truyền Lương, bảo Tần Truyền Lương làm cán bộ tham mưu cho hắn. Tần Truyền Lương vốn không có hứng thú lắm đối với chuyện này, hơn nữa vẫn còn giữ thái độ bảo lưu đối với năng lực của Trương Dương, nhưng thấy Trương Dương nhiệt tình như vậy, nghĩ tới Trương Dương nhiều lần cứu Tần Thanh, cũng không tiện từ chối, nghé con không sợ hổ, có lẽ Trương Dương thực sự có thể làm ra một số trò hay.
Lãnh đạo trực tiếp của Trương Dương là Cổ Kính Ngôn, nhưng Cổ Kinh Ngôn đối với loại chuyện này thì vốn không có một chút hứng thú nào, trong lòng ông ta chỉ nghĩ cách cố gắng kiếm được một chút rồi về hưu, vị trí cục trường cục du lịch này cũng là không cầu có công nhưng cầu đừng có tội, ba vị phó cục trưởng khác cùng đều không phải là loại người làm chủ thực sự, nói đi nói lại thì Trương Dương cũng không hi vọng bọn họ giúp đỡ được gì nhiều, nhưng trên trình tự thì vẫn phải đi như vậy, lĩnh đạo người ta có quyền được biết mà?
Sau cùng cũng chỉ có Lý Trường Vũ là có được chút tác dụng, Lý Trường Vũ được phân quản du lịch. Sau khi đọc kỹ bản kế hoạch mở rộng tài nguvên do Tần Truyền Lương soạn. Trương Dương đưa tới, lập tức cho rằng điểm bắt đầu mà Trương Dương chọn sau khi vào cục du lịch là chuẩn xác và có thể thực hiện được, có điều chuyện này vẫn cần đệ trình lên để thảo luận trong hội nghị thường ủy, nhìn thì chỉ là khai phá một điểm nho nhỏ, nhưng bên trong lại liên quan tới không ít bộ ngành, có cục du lịch, có cục di sản văn hóa, hiệp hội Phật giáo cùng rất nhiều xí nghiệp, điều này đối với Lý Trường Vũ mà nói thì cùng không phải là vấn đề lớn gì. Trước đây, bài luận nói về phát triển kinh tế xanh của Giang thành đã giành được sự ủng hộ và bình luận tốt của rất nhiều thường ủy, bản đề xuất này chính là sự bổ sung đối với lý luận của hắn, hắn tin rằng chắc sẽ không gặp phải quá nhiều trờ ngại.
Trên thực tế tầng lớp lãnh đạo hiện tại của Giang thành đã bị vụ án của tiền thị trưởng Lê Quốc Chính làm cho sợ bóng sợ gió, nhân tâm hoảng loạn rồi, ít có người dám đề xuất kiến giải có tính cải cách, ngay cả đại thị trưởng Tả Viên Triệu vừa mới nhậm chức cũng lộ ra vẻ cẩn thận, kế hoạch xây dựng sân bay mới mà hắn dày công chuẩn bị cũng rơi vào tình trạng tạm thời gác lại, vào những lúc như thế này vẫn nên là tĩnh quan kỳ biến, có trời mới biết được vụ án của Lê Quốc Chính sẽ dẫn tới chấn động như thế nào.
Cho nên sau khi Lý Trường Vũ đề xuất bản kế hoạch này, trên hội nghị thường ủy không hề gặp phải bất kỳ trở ngại nào, làm du lịch, dọn dẹp đường phố một chút, hủy vài cái nhà đối với chính phủ thị ủy mà nói thi chỉ là một chuvện nhỏ, bọn họ cho rằng Lý Trường Vũ đây chẳng qua là muốn làm ồn ào một chút, dẫu sao thì hiện tại tập thể dang là một chút cũng không dám bước, loại chuvện nhỏ này để hắn làm đi làm lại một chút cũng tốt.
Lý Trường Vù sau khi nhận được sự thông qua và ủng hộ của thường ủy, lập tức triệu tập lãnh đạo của cục du lịch, cục di sản văn hóa, cùng với chùa Nam Lâm tới họp. Hội nghị còn mời cả Tình Huyền Cao, hội trưởng hiệp hội Phật giáo, phó chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị tham gia.
Đại biểu phía cục du lịch Giang Thành dự hội nghị chính là cục trưởng Cổ Kính Ngôn và trưởng phòng phòng mở rộng thị trường Trương Dương, thân là người trực tiếp đề xuất kế hoạch khai phá hạng mục du lịch. Trương Dương tất nhiên là phải phát ngôn trước, hắn trước tiên báo cáo và nói rõ những điểm du lịch cần khai phá với những người tham dự cuộc họp.
Bản báo cáo này của Trương Dương là kết quả khảo sát và phân tích nhiều năm của Tần Truyền Lương, là kết tinh tâm huyết của Tần Truyền Lương, cho nên trong lý luận không có quá nhiều khuyết điểm, những người tham dự cuộc họp đều nhất trí biểu lộ sự khẳng định.
Khi tới lượt bí thư khu ủy khu Văn Uvên Phạm Bá Hi phát ngôn, Phạm Bá Hi mỉm cười, nói: "Tôi thấy ý tưởng của tiểu Trương rất tốt, xung quanh chùa Nam Lâm có rất nhiều danh lam thắng cảnh, người đời sau bởi vì chục năm hạo kiếp, cho nên khu vực này khá hỗn loạn, dân cư nhà máy hỗn tạp, khu chúng tôi cũng nhiều lần đề xuất kiến nghị triệt để cải tạo lại khu vực này, lý luận của tiểu Trương và kế hoạch công tác nhiều năm nay của khu chúng tôi là không mưu mà hợp."
Những lời này Trương Dương nghe có chút không thuận tai, con mẹ nó, còn chưa ra làm sao mà ngươi đã muốn cướp công rồi, theo như ngươi nói, phải chăng có nghĩa là tương lai sau khi chuyện hoàn thành, ít nhất cũng có nửa phần công lao của ngươi?
Phạm Bá Hi lại nói: "Tôi đồng ý, cải tạo chùa Nam Lâm có thể lấy trọng điểm là khu bắc khu Văn Uyên, tôi..."
Lý Trường Vũ cười ha ha, nói: "Bí thư Phạm và tiểu Trương đúng là cùng chung chí hướng, tôi thấv có sự ủng hộ của bí thư Phạm, công tác của cục du lịch sẽ thuận lợi hơn rất nhiều!" Hắn không đợi Phạm Bá Hi nói xong thì đã ngắt lời.
Phạm Bá Hi vốn muốn đề xuất do khu lý dẫn đầu làm chuyện này, không ngờ LÝ Trường Vũ căn bản lại không cho hắn cơ hội để nói ra những lời này. Phạm Bá Hi cũng là lão tướng nhiều năm lăn lộn trên chính đàn, đối với quan hệ giữa Trương Dương và Lý Trường Vũ sớm đã nghe hỏi rõ ràng, hôm nay tận mắt nhìn thấy Lý Trường Vũ bênh vực cho Trương Dương, trong lòng lập tức hiểu ra, cảm thấy chuyện này là cơ hội để vị phó thị trưởng thường vụ này kiếm chính tích cho Trương Dương, hắn không thể để người khác chia một chén canh trong đây. Hắn không khỏi thầm cảm thán, thì ra chính trị cũng có thể chơi như thế này, tiến cử người hiền không hiềm người thân. Lý Trường Vũ à Lý Trường Vũ, ngươi tìm mọi người đến, mục đích chính là để đưa đứa con nuôi của ngươi lên, chuyện này làm hơi rõ ràng quá đấy.
Lý Trường Vũ sở dĩ cường điệu tác dụng quan trọng của cục du lịch, không chỉ là bởi vì chuyện này là Trương Dương đề xuất trước tiên, mà còn có một nguyên nhân khác, loại chuyện này nếu như để người khác đi làm, e rằng lằng nhằng năm ba năm cũng chưa chắc đã thấy được khởi sắc, nếu Trương Dương ra tay, hắn tin rằng trong vòng một năm sẽ có diện mạo mới, thậm chí không cần tới một năm. Quan hệ cá nhân năm đó của hắn và Trương Dương cũng đã có tác dụng, tiến cử người hiền không hiềm người thân, ông đây chính là làm như vậy đấ,. hắn có năng lực, tôi muốn đỡ hắn, các ngươi có trách thì cứ trách đi!
Thái độ nâng đỡ Trương Dương của Lý Trường Vũ rỡ mồn một như vậy, những người khác tất nhiên là không tiện nói gì, người bực bội nhất chính là cục trường cục di sản văn hóa Khui Thường Tại, chuyện ngày hôm nay nói sao cũng nên là cục của bọn họ mở đầu, đây chẳng khác nào là ngang nhiên cướp đi chức quyền của bọn họ rồi giao cho cục du lịch.
Lý Trường Vũ nói: "Tôi đề nghị chúng ta thành lập một tổ xây dựng khu du lịch chùa Nam Lâm, tôi sẽ đảm nhiệm vị trí tổ trường, công tác cụ thể thì tôi thấy nên do trưởng phòng phòng mở rộng thị trường của cục du lịch Trương Dương đảm nhiệm, những người khác thì cùng phối hợp, mọi người có ý kiến gì không?"
Hắn đã nói vậy rồi thì người ta còn có thể có ý kiến gì được nữa.
Trình Huyền Cao, hội trưởng hiệp hội Phật giáo, phó chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị mỉm cười nói: "Rất tốt, rất tốt!"
Bí thư khu ủy Văn Uyên Phạm Bá Hi vỗ tay đầu tiên, nhưng trong lòng thì lại mỉa mai Lý Trường Vũ, có điều tiếng vỗ tay rất nhiệt liệt, cũng chứng tỏ phó thị trường người ta căn bản không để ý sự mỉa mai của hắn.
Tâm tình hiện tại của Cổ Kính Ngôn rất phức tạp, tuy ông ta mới là người đứng đầu cục du lịch, nhưng hiện giờ Trương Dương rõ ràng đã trở thành người phát ngôn của cục du lịch. Thái độ vi quan của ông ta chính là được chăng hay chớ, thanh nhàn lăn lộn nốt mấy năm cuối cùng. Nhưng sụ xuất hiện của Trương Dương đã khiến ông ta hiểu ra rằng, sau này độ khó của việc lăn lộn qua ngàv sẽ khó hơn nhiều, vô luận là ông ta có tình nguyện hay không thì cục du lịch này đều sẽ biến thành càng lúc càng náo nhiệt, sớm muộn gì thì cũng trở thành tiêu điểm để mọi người nhìn vào, mà nơi trở thành tiêu điểm thì thị phi sẽ càng nhiều hơn, mà đã có thị phi thì cục trưởng như ông ta sẽ tất nhiên không thể thanh tịnh, con mẹ nó, lão tử đã phạm thái tuế à?
Sau khi tan họp, Lý Trường Vũ giữ một mình Trương Dương lại.
Trương Dương tỏ ý cảm tạ với biểu hiện ra sức ủng hộ của Lý Trường Vũ, lén lút giơ ngón tay cái lên với Lý Trường Vũ.
Lý Trường Vũ cười nói: "Trương Dương, chuyện này tôi đã giao cho cậu rồi, có bất kỳ lực cản nào, cậu chỉ cần hồi báo lại cho tôi. Có điều, thằng nhóc cậu cũng phải nhớ rằng, đã làm thì phải làm cho tốt, mau chóng làm ra thành tích cho tôi, để người khác không còn gì để nói, dùng thực lực của mình để chứng minh với người ta đi!"
Trương Dương làm gì mà không hiểu rằng Lý Trường Vũ vì mình mà khẳng định đã phải chịu rất nhiều chỉ trích ở sau lưng, hắn mỉm cười, nói: "Thị trưởng Lý cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài." Hắn lại nhớ tới một vấn đề quan trọng: "À... thị lý có phải là sẽ ủng hộ một chút về phương diện tài chính không?"
Nhưng câu trả lời của Lý Trường Vũ về vấn đề này lại khiến hắn có chút thất vọng: "Tôi sẽ cố gắng tranh thủ, song tình hình tài chính của thị lý rất khó khăn, cậu cũng đừng quá hi vọng làm gì."
"Nhưng tu sửa chùa Nam Lâm cần một bộ phận phí dụng rất lớn."
Lý Trường Vũ trả lời một cách giảo hoạt: "Năm ngoái xây chùa là dựa vào cái gì?"
Trương đại quân nhân làm sao mà không hiểu ý của hắn. Lý Trường Vũ là bảo hắn đi hóa duyên. Ta xxx! Hóa duyên! Công trình lớn như vậy hắn không ngờ lại bảo mình đi hóa duvên.
Lý Trường Vũ mỉm cười nói: "Trên chính sách tôi sẽ ủng hộ cậu hết sức mình, còn về tài chính, thị lý chỉ có thể lượng sức mà làm, quan trọng là phải dựa vào bản thân mình, tôi tin vào đầu óc của cậu, cậu nhất định sẽ làm được!"
Trương Dương là một người đã nói là làm, hắn sau khi quay về đã mở ngay một cuộc họp nhỏ trong phòng ban, những người tham gia trừ trưởng phòng Đổng Cát Danh ra thì chính là bốn cán sụ trẻ tuổi đó, tất cả mọi người nghe nói thực sự phải làm công tác lớn thì ai ai cũng lộ ra vẻ không dám tin, đối với Đổng Cát Danh mà nói thì đúng là như vậy thật, hắn công tác ở cục du lịch hơn hai mươi năm, làm ở phòng mở rộng thị trường cũng mười lăm năm, căn bản chưa từng gặp một công tác cụ thể gì. Vị trưởng phòng Trương mới nhậm chức này đã bắt đấu thay đổi tất cả rồi.
Trương Dương cười nói: "Thông qua điều tra và nghiên cứu cùng với phân tích nhiều phía, phòng mở rộng thị trường của chúng ta cuối cùng cùng xác định được trọng điểm công tác của năm nay, đó chính là khai phá tường thành cổ lấy chùa Nam Lâm làm trung tâm, tạo ra một điểm du lịch mới trong khu vực Giang Thành."
Giang Nhạc nghe vậy liền ngu ngơ hỏi: "Trưởng phòng Trương, tôi muốn hỏi một chút, chúng ta là phụ trách kế hoạch hay là phụ trách thực thi công tác vậy?" Câu này của hắn hỏi rất đúng trọng điểm. Chức năng của cục du lịch là mở rộng thị trường, như vậy hình như là đặt ở việc lên kế hoạch, còn thực thi công trình cụ thể thì vốn chẳng có quan hệ gì tới bọn họ cả. Các hạng mục quy hoạch, duyệt phương án, công trình, báo cáo xin phê duyệt đều thuộc phòng quản lý kế hoạch của cục du lịch, đó là việc mà phó cục trưởng Tường Khánh Thiện phụ trách.
Trương Dương trả lời một cách rất chắc chắn: "Chúng ta phụ trách trù tính quy hoạch, tổ chức thực thi! Thị lý đã thành một tiểu tổ xây dựng khu du lịch ở chùa Nam Lâm, phó thị trưởng Lý đảm nhiệm chức tổ chường, tôi thì phụ trách công tác cụ thể."
Tất cả mọi người đều chấn động tinh thần, trong đầu đồng thời hiện lên một ý nghĩ, đó chính là có quyền rồi! phòng mở rộng thị trường trước kia không có bất kỳ một chút thực quyền nào giờ cuối cùng cũng có quyền rồi.
Chu Hiểu Vân cười nói: "Sếp à, thị lý lần nàv định giao ngân sách bao nhiêu cho chúng
ta?"
Vấn đề này đã hỏi tới chỗ mấu chốt rồi đây, Trương Dương tất nhiên không thể kể lại những gì mà Lý Trường Vũ đã nói với hắn, nếu không tính tích cực của đám thủ hạ khẳng định sẽ lập tức mất sạch chẳng còn tí gì. Hắn mỉm cười, nói: "Thị lý nói rồi, phương diện tài chính không cần phải lo lắng gì cả, bọn họ sẽ đổ tiền vào sự nghiệp du lịch, sau này du lịch sẽ trở thành trọng điểm phát triển kinh tế của Giang Thành."
Phòng mở rộng thị trường lập tức hoan hô, tiếng hoan hô này truyền khắp cả tòa nhà, cục trưởng cục du lịch Cổ Kính Ngôn ở trong phòng làm việc cũng nghe thấy tiếng hoan hô này, không khỏi nhíu mày, hai vị phó cục trưởng ngồi trong phòng ông ta là Cao Hưng QUÝ và Tường Khánh Thiện quay sang nhìn nhau, trên mặt của hai người đều lộ ra biểu tình cực kỳ tức giận và bực bội.
Cao Hưng QUÝ nói: "Cục tường Cổ, ông thấy phòng mở rộng thị trường có phải là nên chỉnh đốn lại không? Hai trưởng phòng cả ngày đều không ở đơn vị, thời gian đi làm còn không bằng thời gian nghỉ làm, bốn người trẻ tuổi đó thì cũng rất không tập trung, ông thấy có cần..."
Cổ Kính Ngôn thầm mắng Cao Hưng QUÝ lắm chuvện, căn bản không thèm trả lời hắn, nếu như ông ta ra mặt đối với Trương Dương, vậy chẳng khác nào là đắc tội với phó thị trường Lý Trường Vũ, Cao Hưng Quý coi mình là thằng ngốc ư? Cổ Kính Ngôn rất giỏi Càn khôn đại na di, lập tức chuyển đề tai lên chuyện ban đào tạo hướng dẫn viên du lịch: "Lão Cao à, ban đào tạo hướng dẫn viên du lịch thế nào rồi? Có thể khai giảng đúng thời gian không?"
Cao Hưng QUÝ nghe thấy Cổ Kính Ngôn nói vậy, cũng minh bạch rằng thái độ của Cổ Kính Ngôn đối với Trương Dương khẳng định là mặc mẹ nó, trong lòng thầm mắng một hồi rồi nói: "Chuẩn bị xong rồi, chỉ đợi học sinh mới nhập học thôi."
Cổ Kính Ngôn lại nói: "Chứng chỉ hướng dẫn viên du lịch năm nay nhất định phải thật chặt chẽ, tố chất của hướng dẫn viên du lịch của Giang Thành không cao, sau này người không đạt được chi tiêu thì nhất định không phát chứng chỉ!"
Chuyện nàvy chẳng liên quan gì tới Tường Khánh Thiện, phát giấy chứng nhận tư cách hướng dẫn viên du lịch là một công việc béo bở. Cao Hưng QUÝ nhờ chuyện này mà thu được không ít lợi ích, được ngủ với không ít hướng dẫn viên du lịch, đây đã là bí mật công khai của cục du lịch rồi.
Tường Khánh Thiện nói: "Không biết lần này thị lý có thể ủng hộ bao nhiêu về tài chính?"
Cao Hưng Quý khinh thường nói: "Ngân sách của tài chinh thành phố đối với cụ du lịch trước giờ đều là kiểu giật gấu vá vai, ở Giang Thành làm du lịch quá khó rồi!"
Qua tháng giêng, tất cả mọi thứ ở bên cạnh Trương Dương đều biến thành thuận lợi, trước tiên Triệu Tĩnh đã khỏe mạnh rời viện. Trương Dương vốn đề nghị cô ta về nhà nghỉ ngơi, nhưng Triệu Tĩnh lại kiên tri ở lại Đông Giang để học, công tác xây dựng khu dịch lịch ở chùa Nam Lâm dưới sự giúp đỡ của Tần Truyền Lương đã bắt đấu tiến hành. Trương Dương phái Chu Hiểu Vân làm trợ thủ cho Tần Truyền Lương, giúp ông ta viết bản kế hoạch cụ thể.Dưới sự can thiệp của Lý Trường Vũ, phía nhà máy dệt rất nhanh liền trả lại thiện viện vốn thuộc chùa Nam Lâm, một vấn đề khác được bày ra trước mặt bọn họ chính là vấn đề phải phá bỏ và di dời các hộ gia đình sống ở xung quanh tường thành cổ. Những hộ gia đình đó tổng cộng gần trăm nhà, công tác phá dỡ và di dời vào những năm chín mươi không khó làm như hiện tại, di dời và phá dỡ do khu Văn Uvên ra mặt, coi như được tiến hành thuận lợi, dẫu sao thì chi cần cung cấp nơi ở cho những người dân này, bọn họ sẽ bằng lòng chuvển khỏi khu lều lá lụp xụp chật hẹp này, huống chi đám tăng nhân của chùa Nam Laam dưới sự dẫn dầu của hòa thượng Tam Bảo đã có dự mưu gieo rắc phong thủy luận, phía chính phủ cũng đề xuất tường thành cổ thuộc loại tường nguy hiểm, lập tức tiến hành cải tạo với quy mô lớn.
Bí thư khu ủy khu Văn Uyên Phạm Bá Hi vốn có nguyên tắc chuyện đặc biệt thì phải làm một cách đặc biệt, đem những lều lá được dựng vững ghép thành ba tòa lâu phòng, cung cấp cho những hộ bị di dời đó sử dụng, trong nửa tháng ngăn ngủi trên cơ bản đã án trí xong công việc di dời hộ dân này.
Không ai ngờ được rằng công việc xây dựng khu du lịch ở chùa Nam Lâm lại được tiến hành thuận lợi như vậy, nhưng vấn đề rất nhanh lại xuất hiện trước mặt bọn họ. Đúng như Lý Trường Vũ đã nói, phương diện tài chính không thể ủng hộ bọn họ quá nhiều, tài chính của khu Văn Uvên cũng rất hạn hẹp, án trí di dời hộ dân bọn họ đã tận hết sức rồi, nếu bảo tài chính của khu rót tiền vào, rõ ràng là điều không thể.
Lý Trường Vũ thông qua nỗ lực từ thị lý tranh thủ được ngân sách hai trăm vạn nhân dân tệ, nhưng hai trăm vạn nhân dân tệ đối với việc tu sửa toàn bộ tường thành cổ và chùa Nam Lâm tự mà nói thì căn bản là như muối bỏ biển, căn cứ vào dự đoán sơ bộ của Tần Truyền Lương, chỉ tu sửa chùa Nam Lâm thôi đã cần khoảng gần ngàn vạn, nếu muốn cả khu du lịch được xảy dựng có quy mô, ít nhất cũng phải bỏ vào hai trăm triệu, con số này ở trước mắt mà nói là điều không thể.
Nhiệm vụ bày ra ở trước mặt Trương Dương là phải đi hóa duyên, nhưng phải bỏ vào hai triệu nhân dân tệ, bảo hắn đi đâu mà hóa duyên đây? Trương Dương trước tiên nghĩ tới An Chí Viễn, toàn bộ tinh lực hiện tại của An gia đều đặt ở núi Thanh Đài, chắc là không có dư nhiều vốn để chiếu cố cả phương diện Giang Thành, vả lại chưởng môn nhân của An gia hiện tại là An Đức Hằng, Trương Dương trong lòng cực kỳ ghét thằng ôn này, càng không thể hợp lực với hắn được. Cố Giai Đồng trước mắt đang liên thủ với Phương Văn Nam để cạnh tranh khối đất của nhà máy bách hóa dệt vải, Trương Dương cũng không muốn làm phiền cô ta, nghĩ đi nghĩ lại hắn chỉ nghĩ tới Sở Yên Nhiên. Sở Yên Nhiên không phải là có bà ngoại có gia sản ức vạn ư, gọi vốn trước tiên cứ tìm người của mình đã.
Từ sau khi Trương Dương tới cục du lịch Giang Thành làm việc, Sở Yên Nhiên vẫn chưa tới lần nào, hai ngày nay vừa hay định tới thăm Trương Dương thì vừa hay nhận được điện thoại của hắn. Sở Yên Nhiên rất vui vẻ đáp ứng ngay, nghe Trương Dương nhắc tới chuyện gọi vốn đầu tư. Sở Yên Nhiên tỏ ý bảo lần này sẽ gọi Lâm Tú đi cùng. Trên phương diện làm ăn Sở Yên Nhiên không hứng thú cho lắm, loại hạng mục cần tiền vốn quá lớn như thế này trên cơ bản phải làm phiền Lâm Tú, lựa chọn đầu tư duy nhất mà cô ta tự mình làm chính là đầu tư bài nuôi lợn của Quách Đạt Lượng, hợp tác xây dựng nhà máy thức ăn gia súc, hiện tại xem ra nhãn quang của cô ta vô cùng chuẩn xác, lúc nàv giá lợn đang tăng cao, hơn nữa nhà máy thức ăn gia súc đã bắt đầu sản xuất được nhiều, tình hình doanh tiêu thụ duy trì khá tốt.
Khi Sở Yên Nhiên tới Giang Thành, mưa hè của Giang Thành rất lớn, cô ta lần này là từ Tĩnh An ngồi xe lửa xuất phát, cho nên không thể tới cùng lúc với Lâm Tú. Trương Dương sớm đã đợi cô ta ở trạm xe lửa Giang Thành, bởi vì xe lửa tới muộn nửa tiếng nên khi Sở Yên Nhiên xuống xe thì đã là sáu giờ tối, mưa hè đang rất nặng hạt. Sở Yên Nhiên nhìn thấy Trương Dương đứng trên bục, vui mừng gọi tên hắn.
Trương Dương mỉm cười vẫy tay với cô ta rồi chạy ra đón. Sở Yên Nhiên chạy nhanh tới lao thẳng vào lòng hắn. Điều này tất nhiên là hấp dẫn không ít ánh mắt của những người xung quanh. Trương đại quan nhân ngượng ngùng nói: "Chú ý ảnh hường một chút..."
Sở Yên Nhiên trừng mắt lườm hắn một cái, nói: "Ảnh hưởng cái gì, người ta nhớ anh mà!"
Trương Dương cười ha ha một tiếng. Giang Thành này nói lớn thì cũng không lớn mà nói nhỏ thì cũng chẳng nhỏ, loại địa phương như trạm xe lửa càng dễ gặp người quen, ở xa xa một bóng người quen thuộc nhoáng lên, không ngờ là cục trường Khui Thường Tại của cục di sản văn hóa vườn cây.
Khui Thường Tại cũng không ngờ lại gặp Trương Dương ở trạm xe lửa, hắn là tới tiễn người, vừa hay nhìn thấy cảnh Trương Dương và Sở Yên Nhiên ôm nhau. Khui Trường Tại cũng không nghĩ nhiều, một là Trương Dương trẻ tuổi, người trẻ tui yêu đương cũng là chuyện bình thường, Sở Yên Nhiên tạo cho hắn một cảm giác là rất xinh đẹp, cô gái dung mạo xuất chúng như thế này đi đâu cũng thành tiêu điểm để mọi người chú ý.
Sỡ Yên Nhiên phát giác ra Trương Dương có gì đó bất thường, lúc này mới lưu ý tới một người trung niên đang nhìn về phía bọn họ, cô ta thì thầm khe khẽ: "Nhìn cái gì mà nhìn?" Trương Dương đã mĩm cười bước tới, chủ động bắt tay với đối phương: "Cục trường Khui ông cũng tới đón người à?"
Khui Thường Tại cười nói: "Tôi đi tiễn người!" Hắn nhìn Sở Yên Nhiên ở phía sau Trương Dương, mỉm cười hỏi: "Bạn gái à?"
Trương Dương gật đầu.
Sở Yên Nhiên trong lòng ngọt ngào tới cực điểm, thằng cha này cuối cùng cũng ở trước mặt người ta công khai thừa nhận mình là bạn gái của hắn rồi.
"Rất xinh đẹp!" Khui Thường Tại khen ngợi một câu, mưa ở bên ngoài rất lớn, nước mưa đập xuống đất liền bắn lên, bọn họ theo dòng người bước ra khỏi trạm xe lửa.
Trương Dương không quen thuộc lắm với trạm xe lửa. Khui Thường Tại thì lại có chút quan hệ, hắn muốn mời Trương Dương và Sở Yên Nhiên cùng đi ra từ cửa dành cho khách Vip. Trên đường Khui Thường Tại bâng quơ nhắc tới chuyện tu sửa chùa Nam Lâm. Trương Dương cười khổ, nói: "Thị lý lần này tổng cộng chi cho hai trăm vạn, ngay cả nhét kẽ răng cũng không đủ, tôi đang vì chuyện này mà phát sầu đây, cục trường Khui có cao chiêu gì không, dạy tôi đi?"
Khui Thường Tại rất bất mãn việc cục du lịch ôm đồm nhiều việc, lần này tuy ngại áp lực bên trên có tham gia vào, cho nên rất ít đề xuất kiến nghị trong việc tu sửa tường thành cổ và chùa Nam Lâm. Hắn tuy là một trong những thành viên của tiểu tổ trù bị khu du lịch chùa Nam Lâm, nhưng lại xuất công không xuất lực, làm một nhân vật không nổi bật, lời nói cũng có chút ý vị chua xót: "Trường phòng Trương tuổi trẻ tài cao, tôi nghĩ vấn đề tiền vốn chắc không làm khó được anh đâu. tiểu tổ trù bị của chúng ta trên dưới đều tràn ngập hi vọng với anh mà." Câu nói này quá rõ ràng, ý là ngươi không phải là có bản sự ư? Ngươi có bản sự thì tự mình đi kiếm tiền vốn đi, chúng ta đằng nào cũng chẳng có năng lực đó. Hiện tại nghĩ rằng ngày đó Lý Trường Vũ không giao chuvện này cho cục di sản văn hóa cũng là chuyện tốt, đổi lại là ai khác cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy mà kiếm được hai trăm triệu tiền đầu tư cả.
Sở Yên Nhiên tuy không hiểu công tác cụ thể hiện tại của Trương Dương cho lắm, nhưng từ trong lời nói của Khui Thường Tại đã cảm nhận được áp lục và sự khó khăn mà hiện tại Trương Dương đang phải đối mặt. Cô ta không nói chen vào, đứng ở cửa vẫy tay chào Khui Thường Tại.
Trương Dương mở ô, giang tay ra ôm lấy vai nhỏ của Sở Yên Nhiên, bước vào trong mưa gió,
ô tuy rất nhỏ, nhưng lại mang tới cảm giác ấm áp ngọt ngào cho đôi tình nhân. S