Xuyên Việt Uy Vũ, Vương Phi Có Cái APP

Chương 158: Bách thọ bảo đồ

Editor: Luna Huang

"Tạ hoàng thượng thông cảm, vị hôn thê của bổn vương hiện tại ngay Đông Sóc, tốt nhất sớm một chút tìm được nàng, bằng không thọ yến của hoàng thượng sợ là cũng không làm được."

Lời này vừa ra, trong lòng Đông Sóc hoàng đế chính là cả kinh. Thọ yến của hắn cùng Mộ Tiêu Thư có quan hệ gì? Đàm Hạo Uyên nhất định là cố ý nói như vậy, hắn hết lần này tới lần khác tiếp không được cái gì.

Đông Sóc hoàng đế nhìn trái phải nói với hắn: "Hảo hảo, trẫm nhất định mau chóng cho người đi thăm dò. Nghe nói Bắc Vọng vì trẫm chuẩn bị một phần hạ lễ đặc biệt, vì sao thật lâu không thấy trình lên a?"

"Bởi vì phần lễ vật này có chút đặc thù, bổn vương thật vất vả đem nó bình an đưa đến Đông Sóc, vốn tưởng rằng an toàn, lại không nghĩ rằng, vừa vặn vào lúc này phát sinh sự cố!"

Đông Sóc hoàng đế nghe xong chính là sửng sốt: "Lễ vật tặng trẫm thế nào phát sinh sự cố?"

Nếu không phải là bởi vì việc này phát sinh ở Đông Sóc, lời trong lời ngoài của Đàm Hạo Uyên đều vạch vấn đề của Đông Sóc, hắn mới không tra việc này, dù cho lễ vật là tặng hắn cũng không ngoại lệ! Thế nhưng Đàm Hạo Uyên nói cũng đúng. nên Đông Sóc hoàng đế cũng vô pháp không nhìn điểm này.

"Cái này phải nói đến vị hôn thê của bổn vương."

"Cái này..." Đông Sóc hoàng đế hơi không nói nhìn trái phải một chút, trọng tâm câu chuyện lại chuyển trở về, "Lễ vật của Bắc Vọng dâng tặng có quan hệ với vị hôn thê của Vương gia?"

"Không sai." Đàm Hạo Uyên nói, "Hạ lễ của Bắc Vọng lần này, là một bức bách thọ chi đồ, do vị hôn thê của bổn vương chính tay thêu."

Đông Sóc hoàng đế nghe vậy ngẩn ra, nói cách khác, đó là... Lung tú?

Về lung tú, có vài người biết sơ sơ, mà hiểu rõ nhiều một chút, cũng sẽ không chỉ cho nó là tú phẩm đơn giản như vậy. Phải biết rằng, lúc đầu Mộ Tiêu Thư dâng long bào lên, Nam Minh Châu bởi vì cầm giữ không được, làm Đông Sóc công chúa dĩ nhiên hướng Bắc Vọng hoàng đế quỳ xuống!

Đây là một loại lực lượng đáng sợ, bọn họ nắm trong tay không được, lại đích xác tồn tại.

Một kiện long bào, lại là long uy chân chính. Mà một bức bách thọ chi đồ thì sao? Bức đồ này có thể hỗ trợ kéo dài tuổi thọ hay không? Tương quan truyền thuyết có không ít. Có nói bách thọ chi đồ có thể kéo dài thọ mệnh, thậm chí có ghi chép biểu thị, nếu là bách thọ chi đồ bị mất, người sở hữu nó sẽ đoản mệnh... Loại thuyết pháp này chính xác hay không, đích xác không thể nào kiểm chứng.

Đông Sóc hoàng đế có chút đứng ngồi không yên, kéo dài thọ mệnh với hắn mà nói có lực hấp dẫn phi phàm, mà đoản mệnh nghe vào cũng rất đáng sợ... Mặc kệ xuất phát từ người nào, bức đồ này hắn đều phải lấy được.

"Vị hôn thê của bổn vương vì bức bách thọ chi đồ kia, mất không ít tâm huyết. Không nghĩ tới đến Đông Sóc, nàng nhận được cũng chỉ có bị treo giải thưởng, không biết có bao nhiêu người tâm tâm niệm niệm muốn lấy tính mạng của nàng..."

Nói chung Đàm Hạo Uyên có một ý tứ, người là ở địa bàn của ngươi gặp chuyện không may, trên người còn mang theo bách thọ chi đồ, nên làm như thế nào chính ngươi nhìn mà làm đi.

Đông Sóc hoàng đế chỉ suy tính chốc lát, gọi Lưu đại nhân đến, để hắn toàn lực truy tra việc này, tìm được Mộ Tiêu Thư, hộ tống nàng đến đây.

Nam Minh Châu đang làm gì hắn là biết đến, thế nhưng mạng người sau này có thể lấy tiếp, chuyện này không vội đúng không? Thọ mệnh của một hoàng đế, không thể so với tính mạng của một nữ nhân quan trọng?

Có một tiếng ra lệnh này của Đông Sóc hoàng đế, Lưu đại nhân lâm vào quẫn cảnh trợ thủ đắc lực hỗ bác.

Ngay thời gian Lưu đại nhân suy nghĩ lung tung, Đàm Hạo Uyên nhìn hắn một cái. Cái nhìn này tựa như một chậu nước lạnh, tưới tỉnh Lưu đại nhân.

"Khụ," Lưu đại nhân hướng phía thủ hạ của mình hắng giọng... "Hoàng thượng có lệnh, Mộ cô nương quan hệ trọng đại quan hệ trọng đại, bọn ngươi nếu là muốn làm hại tính mạng của nàng, đừng trách chúng ta không khách khí. Nàng và Lân vương một dạng, đều là quý khách của hoàng thượng, không cho phép bất luận kẻ nào làm càn!"

Nam Minh Châu ngây dại, người theo nàng cũng ngây dại. Bọn họ là tới giết Mộ Tiêu Thư, bọn họ vẫn là kinh qua cho phép của Đông Sóc hoàng đế tới giết Mộ Tiêu Thư, nhưng là bây giờ, vị hoàng thượng Đông Sóc này nói không chuẩn cho bọn họ động Mộ Tiêu Thư, nói nàng là quý khách!

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a? Nhất là Nam Minh Châu, phá lệ vô pháp lý giải điểm này.

"Ngươi..." Nàng đẩy đoàn người ra, đi tới trước nhất, từ trong tay của một tùy tùng đoạt lấy một cây tiên, dùng tiên chỉ vào Lưu đại nhân nói, "Ngươi giả truyền thánh dụ, ta muốn... Ta muốn đến trước mặt hoàng thượng tố giác ngươi!"

Nàng nói vung trường tiên, quất lên trên người Lưu đại nhân!

Ở đây ai cũng không có nhúc nhích, Lưu đại nhân biết rõ thân phận của Nam Minh Châu, càng không dám tránh, chỉ có thể âm thầm không ngừng kêu khổ, nhắm mắt lại chờ bị đánh.

"Bổn công tử hiện tại thay hoàng thượng giáo huấn ngươi!"

Phần phật một tiếng, mắt thấy roi sắp quất vào trên người của Lưu đại nhân, Đàm Hạo Uyên lại động thủ.

Hắn một tay để sau lưng, tay kia hung hăng kéo một cái, roi khí thế hung hăng đã bị hắn chộp vào trong tay. Đàm Hạo Uyên cố sức kéo một cái. Nam Minh Châu chưa đã bị hắn lôi nhào đến.

Trong quá trình này, Nam Minh Châu thấy được bản thân không ngừng tới gần Đàm Hạo Uyên, nhìn thấy hắn trong ngực của nhìn thấy hắn, gần trong gang tấc.

Nàng đột nhiên nghĩ: "Cứ như vậy bị hắn kéo qua cũng không sai..."

Ngay thời gian nàng gần dán lên trong ngực Đàm Hạo Uyên, tay kia của Đàm Hạo Uyên lại lăng không một trảo, thân thể lập tức nhảy, đứng qua một bên, mà trong tay của hắn, sinh ra một mặt nạ.

Nam Minh Châu chỉ cảm thấy thân thể mất đi cân đối, lồng ngực của trong dự đoán không có thấy, trái lại thấy đầu cắm trên mặt đất, nếu không phải nàng lấy tay chống giữ một chút, liền rơi vào kết quả mặt cắm đất!

Đàm Hạo Uyên liếc mặt nạ trong tay một cái, ánh mắt lại nhìn chăm chú vào Nam Minh Châu đang giùng giằng muốn bò dậy.

Mặt nạ đã tróc, chân diện mục của nàng trước mắt của tất cả mọi người.

Lúc này, Lưu đại nhân đột nhiên tỉnh ngộ lại, một đôi tay lập tức vươn, cầm lấy đầu của Nam Minh Châu liền hướng mặt đất nhấn một cái! Nam Minh Châu chưa đứng lên, đã bị người nhấn trở lại, mà lần này, thiên chân vạn xác, mặt nàng đã cắm vào trong đất a!

Nam Minh Châu: "..."

Mọi người: "..."

"Lưu đại nhân, bắt người là được, không cần phải đối đãi như vậy."

Thanh âm của Đàm Hạo Uyên quạnh quẽ không mặn không lạt vang lên, người còn lại giờ mới hiểu được, nguyên lai Lưu đại nhân thay Nam Minh Châu che giấu!

Lưu đại nhân hắc hắc cười ngây ngô hai tiếng, nói rằng: "Người ghê tởm này, quá ghê tởm! Phải khiển trách!"

Cảm giác được đầu dưới tay động hai cái, tay hắn lại là nhấn một cái, muốn nghiền nó trong đất!

Nam Minh Châu bị cắm mặt xuống đất hiện tại miễn bàn có bao nhiêu hận! Nàng lúc nào xấu như vậy a? Hiện tại đầy miệng đều là bùn, phỏng chừng đều nhìn không ra tướng mạo sẵn có của nàng rồi!

Lúc này Lưu đại nhân cuối cùng là bỏ qua nàng, buông lỏng tay kiềm chế nàng ra. Nàng vội vã bính lên, chỉa vào vẻ mặt bùn đen nhảy lên về tới ở giữa đám thủ hạ của nàng.

"Vương gia, theo ta thấy, đám người này mặc dù có ý xấu, nhưng còn chưa kịp làm chuyện xấu xa gì, để cho bọn họ đi đi, chúng ta vẫn là tìm kiếm Mộ cô nương quan trọng hơn."

Đàm Hạo Uyên nhìn cũng không nhìn Nam Minh Châu, nói rằng: "Ngươi nói có lý."

Lưu đại nhân như được đại xá, hướng phía phương hướng của Nam Minh Châu xua tay: "Đi mau đi mau, Vương gia đại nhân không nhớ tiểu nhân, các ngươi cũng về đi."

Nam Minh Châu hận hận nhìn bọn họ một mắt, mang theo người của chính mình đi.

Trong lòng Lưu đại nhân không ngừng kêu khổ, cũng không biết mình có bị vị công chúa này hận hay không, đây thật là một chuyện khổ sai a.

Đàm Hạo Uyên từ trong miệng của Cố Triêu, biết được dự định của Mộ Tiêu Thư, hắn ngẩng đầu nhìn trên núi một mắt, sau đó phân phó: "Bảo vệ cho các nơi nhập khẩu của ngọn núi này, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào."

Có hắn và vị Lưu đại nhân này ở, cả ngọn núi này đều được bảo vệ. Bọn họ trực tiếp thủ cửa ra vào, nỗ lực ngăn người vào núi bên ngoài. Về phần tình huống của Mộ Tiêu Thư...

Đàm Hạo Uyên còn nhớ rõ ước định của mình và Tống Tử Nho, Tống Tử Nho nói qua, hắn nhận thức một người, có thể cứu Mộ Tiêu Thư, nhưng người này tính tình cổ quái, trừ hắn ra, bất luận kẻ nào cũng không cho phép theo.

Tống Tử Nho phí hết tâm tư cũng phải bỏ qua người của hắn phái đi, có thể thấy được chấp nhất của hắn. Vô luận như thế nào, trước khi thân thể của Mộ Tiêu Thư chuyển biến tốt đẹp, hắn tạm thời tuân thủ cái hứa hẹn này.

Đàm Hạo Uyên mặt khác phái một đội người vào núi thăm dò, vững tin không có uy hiếp khác, mới yên lòng.

Lưu đại nhân một lòng nghĩ sớm xong xuôi một chút, kết quả Đàm Hạo Uyên bố trí xong nhân thủ, cư nhiên không có bước tiếp theo, hắn thực sự rất nóng lòng.

"Lân vương, chúng ta lúc nào vào núi đi tìm người a? Có tin tức nói Mộ cô nương ở trên núi này, chúng ta..."

"Không phải là phái người đi tìm sao?"

Lưu đại nhân mở to hai mắt nhìn: "Có chút xíu người như vậy! Phái hết tất cả mọi người đi tìm a!"

"Không cần thiết, nàng còn có chuyện phải làm, chúng ta chờ là tốt rồi."

"Chờ?"

"Chờ."

Lưu đại nhân muốn nói hắn vô tâm tư chờ, thế nhưng Đàm Hạo Uyên nói như vậy, hắn cũng chỉ có thể chờ.

Trên núi, Tống Tử Nho cõng Mộ Tiêu Thư, từng bước một đi tới.

Mộ Tiêu Thư chắc là mệt muốn chết rồi, đi chưa được mấy bước, nàng liền không được rồi. Tống Tử Nho càng phải cõng nàng, ai biết cũng không lâu lắm, nàng đã ngủ.

Hô hấp ôn nhu nhỏ nhẹ đảo qua cổ của hắn, ngứa một chút, cho người khó chịu. Đối với Tống Tử Nho mà nói, đây là dày vò, lại không rõ hắn có chút không muốn. Cứ như vậy đi không biết bao lâu, bọn họ đi tới rừng cây đen kịt trước mặt.

Rừng cây nhỏ rất cổ quái, lùi sau một bước vẫn là cây cỏ lục thông thông, đi phía trước một bước chính là đen kịt âm trầm kinh khủng. Những cây cỏ này, đều giống như là bị ngâm độc, tất cả đều hủ bại suy sụp.

Tống Tử Nho định thần nhìn, xác định đây chính là địa phương hắn muốn đến.

Từ trong lòng ngực hắn lấy ra hai hương nang, đem một người trong đó đọng ở trên cổ của Mộ Tiêu Thư, cái còn lại hắn treo trước ngực mình.

Đóng nắp hương nang, động tác của Tống Tử Nho chợt ngừng lại, ánh mắt cảnh giác nhìn về bên chân phía mình.

Trước mặt của hắn phảng phất có một cái phân cách tuyến, địa phương chân đạp vẫn là xanh hoá, đi lên trước nữa chính là địa bàn màu đen. Mà lúc này, trên cái tuyến kia, xếp thành một hàng, một đám cóc ngồi xổm cổ quái.

Nhan sắc của cóc cũng kỳ quái, cùng hoa cỏ cây cối nơi này hầu như dung vi nhất thể.

Ngay từ đầu chỉ có một con, sau lại biến thành hai, ba con... Càng ngày càng nhiều.

Tống Tử Nho bị những con cóc này làm sợ hãi, lúc này Mộ Tiêu Thư tỉnh, đưa tay dụi mắt, xoa xoa, nàng bất động, nàng cũng nhìn thấy cóc.

"Cái này là..."

Nàng cảm giác mấy thứ này, cùng cổ trùng nàng dùng chủy thủ đâm có điểm giống. Thân thể của cóc có loại cảm giác mềm hoá, mặt ngoài còn có dính nhớt niêm hồ hồ...