Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê

Chương 64: Đại hội thể dục thể thao

Tống Dụ phi thường muốn tống cổ cái tên Tần Mạch ngu xuẩn kia đi nhưng không tìm được biện pháp, chỉ có thể trước tiên chịu đựng. May là khu phòng học của lớp 10 và 11 cách nhau không quá gần, khó được dịp chạm mặt, cũng không khiến cậu quá lo lắng.

Khí trời vào mùa thu, trong sân trường hoa quế nở.

Khi đi học, gió từ bên ngoài thổi vào lớp đều sẽ mang theo mùi thơm ngát, nhàn nhạt, lành lạnh.

Trong tiết sinh hoạt lớp, lớp trưởng phát tờ đơn đăng ký tham gia hội thao ra, đứng trên bục giảng, hắng giọng: “Đây là hội thao lần đầu tiên của chúng ta trong năm cấp ba, mọi người giữ thể diện, tùy tiện chọn một môn đi. Quan trọng là tham gia, cứ vui đùa đi ngang qua là được rồi, đứng hạng nhất từ dưới đếm lên cũng không sao.”

Tống Dụ không có hứng thú, dù sao kỳ thi giữa kỳ sắp tới rồi, cậu phải chăm chỉ ôn tập, tiếp tục duy trì hình tượng học bá của mình.

Nhưng lúc đơn đăng ký truyền đến, cán bộ môn thể dục cực kỳ tin tưởng cậu, hùng hục đẩy đám bạn học trước mặt mình ra, nhiệt tình như lửa mời cậu tham gia: “Dụ ca, Dụ ca, hội thao cậu báo tên chứ?”

Tống Dụ cầm bút, từ chối: “Không đi. Tôi muốn ôn tập, nỗ lực cho kỳ thi giữa kỳ.”

Cán bộ thể dục không cam lòng: “Dụ ca, cậu đánh nhau lợi hại như vậy, khẳng định chơi thể thao cũng không kém. Đừng lãng phí thiên phú tuyệt vời như thế, làm lớp chúng ta vẻ vang không tốt sao?”

Tống Dụ chậc một tiếng: “Tôi thi đứng nhất khối, chẳng lẽ không phải để làm lớp vẻ vang ư?”

“……”

“Dụ ca…”

Cán bộ thể dục vô vùng đáng thương.

Đương nhiên, Tống Dụ chỉ là mạnh miệng nhẹ dạ, không chịu nổi ánh mắt của một tên to cao như cán bộ thể dục oan ức huhu quấn lấy cậu suốt cả tiết học, cuối cùng vẫn nhắm mắt điền tên, đăng ký thi chạy cự li dài.

Cậu từ trước đến giờ một khi đáp ứng chuyện gì đều sẽ nỗ lực làm.

Ghi danh xong, cậu cũng không nhàn rỗi, sau khi tan học sẽ ra sân chạy vài vòng.

Một người chạy bộ rất nhàm chán, đương nhiên là lôi kéo Tạ Tuy chạy chung.

Qua một đoạn thời gian, trên cơ bản mỗi lần tan học đều sẽ có một đám nữ sinh ngồi trên khán đài sân thể dục vây xem, cười đùa, thuận tiện chụp ảnh. Các nam sinh cảm thấy đây là cơ hội thể hiện bản thân trước mặt các em gái, thời cơ tốt để thoát khỏi kiếp độc thân, thế là từ đó cũng chơi bóng nhiều hơn.

Liên tục một tuần, sân thể dục náo nhiệt chưa từng thấy.

Ánh tà dương chiếu xuống tòa nhà dạy học, nắng chiều nhuộm đỏ bầu trời, trên sân cỏ một đám thiếu niên đang đá bóng, tiếng huýt gió cùng tiếng reo hò không ngừng. Thanh xuân tràn trề, căng tràn sức sống bồng bột.

Trên đường chạy.

Tống Dụ vừa chạy mười vòng, hơi mệt một chút, bắt đầu đi bộ.

Mồ hôi ướt nhẹp mái tóc đen của thiếu niên, gương mặt trắng nõn vì vận động mà đỏ lên. Tống Dụ dừng lại thở dốc, bắt đầu cùng Tạ Tuy thổ tào chuyện gần đây nhất.

“Tại sao sắp đến kì thi thì có một đống chuyện phiền toái xuất hiện vậy. Đại hội thể dục thể thao, còn có cuộc thi hùng biện, Hề Bác Văn tham gia club hùng biện, điên cuồng muốn tớ nhập bọn, hình như hàng năm đều có truyền thống như vậy, tháng này sẽ thi đấu với trường Nhị Trung phía nam thành phố. Hề Bác Văn nói tớ có thể chửi người như thế, nhất định sẽ là hạt giống tuyển thủ. Tớ cảm thấy cậu ta đang tìm cái chết.”

Tạ Tuy đi cùng cậu, cười hỏi: “Cậu không đồng ý à?”

Tống Dụ: “Tất nhiên là không thể đồng ý, cậu có biết luận đề của bọn họ lần này là cái gì không? — ‘Luận tinh thần bên trong quan trọng hơn, hay của cải bên ngoài quan trọng hơn?’ Nhất Trung chọn là của cải quan trọng, cái luận đề này quả thực chính là nhằm vào tớ. Dù sao thì tớ vẫn coi tiền tài là cặn bã. Tuổi này còn trẻ, còn chưa ra trường đã có gia tài ngàn tỉ, còn không cần dựa vào cha mẹ.”

Tạ Tuy nín cười: “Dựa vào bản thân nằm mơ sao?”

Tống Dụ sửng sốt một chút, cười rộ lên, hai bên khóe môi cong lên: “Cậu làm sao mà thông minh vậy. Gần đúng rồi, chính là dựa vào tớ nói bừa.”

Tống Dụ nói tiếp chuyện cuộc thi hùng biện: “Năm nay đề thi hùng biện thật nhàm chán, còn lâu mới có tính khiêu chiến như năm ngoái. Cậu có biết đề năm ngoái là gì không.”

Tạ Tuy làm bộ cảm thấy rất hứng thú: “Sao?”

“Năm ngoái chính là bác gái quản lý ký túc xá, cùng với bác gái bán trong canteen, ai thích hợp làm vợ hơn.”

Nói xong, chính cậu cũng không nhịn được, trước hết cười rộ lên.

Tống Dụ khen ngợi: “Tớ cảm thấy đây thật sự là một vấn đề rất vi diệu, một người lo phần ăn, một người lo phần ở, đều là những người nội trợ tài đức, khó chọn dữ dội.” Cậu nghiêng đầu, đôi con ngươi nhạt màu bao hàm ý cười, sáng sủa tới mức vượt qua cả sắc hoàng hôn nhiệt liệt.

“Tạ Tuy, cậu thì sao? Nếu là cậu, cậu chọn ai?”

Tạ Tuy chậm rãi đi tới, khóe môi cong lên ý cười rất nhạt, giọng điệu lười nhác: “Không bằng tôi chọn cậu vậy.”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Tống Dụ cảm thấy luận đề này thật sự rất tuyệt, Tạ Tuy đáp cái gì kỳ thực cậu đều sẽ cười. Cười đủ rồi, Tống Dụ đột nhiên hỏi: “Có muốn biết đáp án của tớ không?”

Tạ Tuy cười khẽ: “Xin lắng tai nghe.”

Tống Dụ kề sát vào bên tai Tạ Tuy: “Trẻ con mới phải lựa chọn, người lớn đương nhiên là…”

Cậu cố làm ra vẻ bí ẩn, nín cười, hơi thở phả vào bên tai Tạ Tuy: “Cả hai đều không muốn.”

Bước chân của Tạ Tuy dừng lại.

Kỳ thực, hắn căn bản không nghe rõ Tống Dụ đang nói cái gì.

Chỉ cảm giác được cậu áp sát lại gần, mùi thơm nhàn nhạt kia gần như đã khắc sâu vào linh hồn, ngọt ngào, nhẹ nhàng, khoan khoái, như dây leo sinh trưởng ngoài hoang dã, nóng bỏng cắm rễ trong trái tim hắn.

Tống Dụ càng tới gần, có chút đắc ý: “Câu trả lời của tớ có phải rất ngầu hay không a?”

Chữ ‘a’ phát âm khá giống ‘nha’.

Môi sát bên tai, mềm mại tới kỳ dị.

Tạ Tuy nhìn cậu.

Lớp băng trong lòng hòa tan, đồng thời điên cuồng cùng với lớp dây leo. Sự bình tĩnh, tự tin hai đời trong khoảnh khắc tan rã, toàn quân thua trận.

Hắn tựa hồ như nhận mệnh mà cười rộ lên, nhẹ nói: “Quá ngầu, Dụ ca.”

Tống Dụ sững sờ, bị cách xưng hô của hắn làm cho ngốc lăng, có chút ngu ngơ ngẩng đầu.

Nhưng còn chưa kịp mở miệng.

Sự im lặng cùng ám muội đã bị một tiếng kêu đánh vỡ.

“Dụ ca!”

Phía trước truyền đến tiếng reo hò của Mã Tiểu Đinh.

Tống Dụ đột nhiên thanh tỉnh, ngượng ngùng quay đầu.

Liền thấy một tốp người lớp 10A1 đang ở sân bóng rổ bên cạnh chơi bóng.

Mấy người thiếu niên mồ hôi ướt nhẹp cả áo, bây giờ là lúc nghỉ ngơi, đang ngóng qua phía bọn họ phất tay, huýt sáo.

Mã Tiểu Đinh nhìn thấy bọn họ, kích động nhảy vọt lên, vẫy tay.

Đại não Tống Dụ nhanh chóng nóng lên, ho một tiếng, toan tính tìm về bầu không khí: “Tất nhiên là ngầu rồi. Nghỉ ngơi đủ rồi, tớ tiếp tục chạy đây.” Cậu nhanh chân chạy về phía trước, tà dương kéo cái bóng của thiếu niên thật dài.

Lúc cậu đi rồi, bước chân của Tạ Tuy cũng dừng lại. Rất lâu sau, hắn mới thấp giọng nở nụ cười.

… Thật sự là đã triệt để đổ cậu nhóc này rồi.

Bọn Mã Tiểu Đinh còn tưởng là Tống Dụ đang chạy về phía bọn mình.

Đám nam sinh chơi bóng rổ ánh mắt sáng lên, cực kì vui mừng: “Dụ ca cũng tới chơi bóng sao?! Tới tới tới, bắt lấy nè!”

Quả bóng rổ bay một đường vòng cung hoàn mỹ trên không trung.

Tống Dụ đầy đầu lung ta lung tung làm sao mà chú ý đến cái này, trực tiếp bị đập một phát vào mặt.

Đau tới nổ đom đóm mắt.

“Oa!” Cả một đám người vây xem trên khán đài.

Tống Dụ: “……” Đệt! Hoàn toàn tỉnh táo.

Trước mấy ngày đại hội thể dục thể thao diễn ra, diễn đàn chuyên môn mở một bài post dành cho Tống Dụ.

[Mau tới, các chị em mỗi ngày thổi rắm cầu vồng trong chuyên lâu vào đóng góp cho hội thao nào, văn án đều dựa vào các chế đấy.]

1L: ‘Đèn cũ vẫn như trước’ thái thái đâu rồi, đi ra viết văn án nè.

2L: Ô ô ô nói đến chuyện này tôi liền tức, tôi còn chưa kịp nhìn thấy hotboy đè giáo bá lên tường hôn, tại sao văn án đã không còn nữa rồi *oan ức* *khóc lóc*

3L: ? Bà nên vui mừng là chỉ mỗi văn án không còn, chứ không phải người không con *đốt thuốc*

4L: A a a chồng tôi hôm đó thi đấu, tôi có 1000 chữ tỏ tình muốn nói với cậu ấy ô ô ô, một năm cũng chỉ có một cơ hội vậy thôi.

5L: Dụ ca trâu bò! Dụ ca cố lên!

Tan học, theo thường lệ đi chạy bộ ngoài sân. Mã Tiểu Đinh mở điện thoại di động, đọc cho Tống Dụ nghe mấy bình luận trong bài đăng kia, đủ loại văn chương ‘hàng cấm’ mang tính cổ động.

“Mồ hôi của anh nhỏ xuống đường chạy, tưới bỏng suy nghĩ em, ánh mắt của anh nhìn về phía đích cuối, ác liệt xuyên thủng linh hồn em. Quá nhiều từ ngữ hoa mỹ ngày thường em không có cách nào nói với anh, chỉ có thể giờ khắc này lặng lẽ kể ra, giấu sau tiếng reo hò. Anh là ngân hà, là lý tưởng, là tất cả sự tốt đẹp em có thể tưởng tượng đến.” Mã Tiểu Đinh run rẩy, da gà nổi hết cả lên, tiếp tục đọc: “Hôm nay, anh sáng lấp lánh. Cố lên, Tống Dụ lớp 10A1, băng qua vạch đích, vào trong trái tim em.”

Tống Dụ đang uống nước ngọt, suýt chút nữa bị sặc.

Hề Bác Văn bên cạnh lắc đầu thở dài: “Văn chương thế này mà cũng dám viết.”

Mã Tiểu Đinh một mặt cảm thán, “Người trẻ tuổi bây giờ nha, chậc chậc chậc. Còn nữa, cái gì mà vào trong trái tim em, nằm mơ mà.”

Tống Dụ bỏ chai nước ngọt vào trong thùng rác, cười cà lơ phất phơ: “Thôi đừng, đó không phải là giày xéo một mảnh chân tâm à?”

Mã Tiểu Đinh bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Cũng đúng, băng qua vạch đích, là giẫm đạp lên tim người ta rồi. Ha ha ha ha.”

“……”

Hề Bác Văn không muốn thổ tào nữa, đó là những dòng chữ người ta đầy thơ từ sáng tác ra, mấy người hiểu cái đinh.

Mã Tiểu Đinh cùng Hề Bác Văn ngay sau đó đã chạy đi chơi bóng rổ.

Còn lại Tạ Tuy tiếp tục cùng cậu chạy.

Tống Dụ nói: “Tớ cảm thấy tớ chạy khá ổn định. Cậu giúp tớ bấm giờ, từ nơi này bắt đầu, xem xem tớ chạy 1500 mét mất bao lâu.”

Tạ Tuy đứng thẳng người, cười lấy điện thoại di động ra: “Ừ.”

Tống Dụ: “Vậy cậu bảo bắt đầu đi.”

Tống Dụ nửa ngồi xổm người xuống, nhưng cậu vừa mới tụ lực, chuẩn bị xuất phát, tầm mắt thoáng nhìn một cái thì bỗng nhiên toàn thân cứng đơ lại rồi.

Một sinh vật màu vàng đột ngột từ bên kia sân cỏ điên cuồng chạy tới.

“Gâu!”

“Gâu gâu gâu!!”

Là một con chó lông vàng, hình như là thoát khỏi sự khống chế của chủ nhân, sung sướng hạnh phúc chạy khắp nơi. Nó lè lưỡi, đôi mắt tỏa sáng. Từ một đầu sân khác, băng qua bãi cỏ, chạy về phía Tống Dụ.

Tống Dụ: “!!!”

Trừng mắt, mãnh liệt hít vào một hơi. Biểu tình đều sắp nứt ra.

Cậu ngoại trừ hơi sợ độ cao một chút, thì nhược điểm thứ hai chính là sợ chó đó!

“Kim Thiểm Thiểm —!”

*tên chó, nghĩa là vàng óng

Cô bé thở hổn hển, cầm sợi dây dắt chó trong tay, tức giận hô to, chạy theo ở phía sau.

Nhưng con chó lông vàng tên ‘Kim Thiểm Thiểm’ đã tự do tung bay, gâu gâu kêu to. Nó đột nhiên nhảy lên, dùng tư thế bay nhào tới, hai chân giương rộng trên không trung, phóng tới chỗ Tống Dụ.

“Mẹ ơi!”

Tống Dụ bị dọa tới sắc mặt trắng bệch, lập tức nhảy ra phía sau, cấp tốc trốn sau lưng Tạ Tuy, ngón tay nắm thật chặt cánh tay của hắn, lòi cái đầu ra, nghiến răng nghiến lợi quát: “Mày đừng tới đây! Tới đây anh mày nấu mày luôn!”

Lông vàng: “Gâu!”

Tống Dụ: “Mày lớn tiếng thêm chút thử xem?”

Lông vàng đặc biệt nghe lời: “Gâu gâu gâu gâu!”

Tống Dụ: “……”

Tạ Tuy bị cậu chọc cười, vốn là muốn quay đầu lại nói gì đó.

Nhưng khoảnh khắc hắn nghiêng đầu, tư duy xoẹt một tiếng gãy đoạn.

Toàn thân như bị điện giật, cả linh hồn sững sờ.

Tất cả như bị kéo dài ra.

Thiếu niên ôm chặt lấy cánh tay của hắn.

Chạy trốn con chó đang tới.

Lời uy hiếp giống như trong trí nhớ, ngoài mạnh trong yếu.

Chỉ là, âm thanh kia lanh lảnh, non nớt hơn một chút.

Thời gian trong chớp mắt dừng lại.

Con ngươi của Tạ Tuy hơi khuếch đại ra.

Hắn đứng yên tại chỗ.

Giống như thể một thứ gì đó sau bao ngày bị khóa lại, phá toang bóng tối cùng sự giam cầm, lần đầu tiên cho hắn một lời gợi ý.