Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)

Chương 52: Suy đoán

Lý Phong không để Đường Xuân Minh đi làm việc trong ruộng, Đường Xuân Minh nhận phần ý tốt này, nhưng mà hắn cũng không phải không có chuyện gì làm, giao tiểu hỗn đản cho Hà lão chăm sóc, cũng để A Lâm cùng Nhị Mao ở nhà, chính hắn đi ra sau núi.  Thời điểm ngày mùa không ai là nhàn rồi cả, vì vậy bên phía mẹ kế của hắn cũng không thể lại đây giúp hắn trông con.

Trước ngày mùa, Trương Trường Minh không phụ sự mong đợi của hắn, không ngừng chạy ra ngoài vơ vét dê con, bây giờ chuồng dê ở sau núi đã  có chừng ba mươi con dê đực nhỏ cùng mười một con dê con mới chào đời không bao lâu, ngay cả dê mẹ cũng mua vài con, may mà đã dự kiến trước xây xong chuồng dê, bằng không số dê mua về này sắp xếp thế nào cũng là một vấn dề.

Người trông dê đã được Lý Phong chọn ra, Lý Phong cũng có cân nhắc của chính mình, lần này là chọn một người trong Lý gia, năm năm trước cùng nhau đi lính, hai năm trước sống sót trở về từ phương bắc, nhưng mà tuy rằng sống sót trở về, thân thể vẫn kém xa trước kia, một cánh tay bởi vì kinh mạch bị thương tổn cho nên không hoạt động được nhiều, vốn trước đó cũng bởi vì trong nhà không lấy được bạc mới không thể không đi lính, hai năm trước sau khi trở về cũng bởi vì thân thể nên không thể làm được nhiều, vì vậy những ngày qua càng ngày càng gian nan.

Lý Phong vô cùng thông cảm những người như vậy, trên chiến trường phương bắc, có thể may mắn sống sót đã là không dễ dàng gì, dưới tay hắn cũng từng có không ít huynh đệ để lại mạng sống ở nơi đó, ngay cả chính hắn cũng mấy lần xông tới quỷ môn quan, cho nên đối với hán tử như vậy hắn chấp nhận quan tâm hơn một chút. Đường Xuân Minh cũng không có chuyện không đồng ý, dưới cái nhìn của hắn nhân tài như vậy cần phải được tạo điều kiện.

Hơn nữa Lý Phong cũng có cân nhắc của mình, hiện tại hắn giúp đỡ những nhà khó khăn trong tộc, sau này lời nói ở trong tộc cũng sẽ có sức nặng hơn, nếu như có người nói hắn không giúp Lý gia chỉ lo giúp người  khác thì chẳng khác nào tự vả miệng.

“Minh ca nhi sao lại tới nữa rồi.” Bên ngoài chuồng dê có một hán tử gầy yếu thành thật đang đứng, chỉ mới ngoài ba mươi mà lại như bốn mươi, năm mươi tuổi, trên mặt còn có vẻ xanh xao, có thể thấy được những tháng ngày này khó khăn khốn đốn đến mức nào, nhưng mà người như vậy cũng không giống như nhà Lý Hạ Căn không ngừng nhảy nhót trong tộc, đợi đến khi Lý Phong tìm tới nhà hắn thì hắn cùng phu lang nghe xong cũng không dám tin tưởng, sau đó kích động đến đỏ cả mắt.

“Đạt thúc, chỗ này để ta là được, ngươi nhanh chóng trở về giúp thúc sao làm xong việc trong nhà đi, thúc sao cùng đứa nhỏ cũng không dễ dàng gì, ta cũng mang Tiểu Hoa đến, một mình nó như hai người liền.” Đường Xuân Minh chỉ chỉ con chó lớn uy phong vẫn luôn đi phía sau lưng hắn, con chó nghe được tên nó liền dùng cái đầu to cọ cọ bắp chân của chủ nhân, nó bây giờ giữ nhà trông viện rất tốt, xem vài con dê càng không thành vấn đề.

“Được, Minh ca  nhi nếu như có chuyện gì thì gọi bọn Thiết thúc ở bên dưới, nhà ta hết bận  liền tới ngay.” Đạt thúc biết đây là ý tốt của Minh ca nhi, cũng không cố chấp, bởi vì hai ngày nay đều như vậy, vì vậy liền bàn giao chuyện bên chuồng dê giao cho Đường Xuân Minh rồi vội vã rời đi, nhanh chóng trở về làm xong việc trong nhà. Tuy nói rằng một cánh tay của hắn không linh hoạt lắm, nhưng còn có một cánh tay khác cùng đôi chân, đều có thể phụ giúp người trong nhà một chút.

Đường Xuân Minh cũng rất hài lòng đối với Đạt thúc, có lẽ trời còn chưa sáng liền quét dọn chuồng dê, mấy chục con dê cũng được chăm sóc sạch sẽ, không có chút mùi nào. Vỗ vỗ cái đầu to của Tiểu Hoa, “Tự mình chơi đi, nhưng mà không được phép chạy vào trong núi.”

Tiểu Hoa thấp giọng kêu hai tiếng, Đường Xuân Minh không hiểu sao lại nghe hiểu được ý tứ của nó, tức giận nở nụ cười, bây giờ còn biết cò kè mặc cả nữa, hết cách rồi, lấy ra một quả táo lớn từ trong không gian, Tiểu Hoa lập tức ngậm lấy chạy đi, bộ dáng giống như là sợ có người chạy theo chân muốn cướp đồ với nó vậy.

Hai ngày nay Đường Xuân Minh đều đến chuồng dê là vì muốn cho đám dê mới đến uống nước suối không gian, phải nhanh chóng điều chỉnh chúng nó một chút, đưa đến giữa chừng khẳng định là không ngon được như nuôi từ ban đầu, nhưng mà mấy ngày nay hắn đều dùng nước suối trong không gian thuần túy, vài ngày nữa liền cho uống nước suối pha, trải qua một thời gian khẳng định sẽ không thành vấn đề.

Ở góc độ người khác không nhìn thấy được, nước suối không gian theo ngón tay của Đường Xuân Minh chảy vào máng đá, không cần hắn xua đuổi, dê ngửi được mùi vị liền nhanh chóng chạy tới, từng ngụm từng ngụm uống nước trong máng. Chuồng dê được tách ra thành từng gian, mỗi gian chừng năm, sáu con dê, Đường Xuân Minh bỏ ra chừng nửa canh giờ liền cho đàn dê uống xong, còn bỏ vào máng không ít hoa quả cùng rau dưa trong không gian.

Đường Xuân Minh để cho người ta đặt một cái lu lớn bên cạnh chuồng dê, bên trong vại được Đường Xuân Minh thả chút nước suối pha căn dặn Đạt thúc mấy ngày nay dùng nước trong này cho đàn dê ăn. Trên núi dùng nước không được thuận tiện như dưới núi, gánh nước cũng chỉ có thể đến bên phía chuồng gà, nhưng mà Lý Phong có nói cho hắn một tin tức tốt, phát hiện một con suối trong núi, chờ đến khi kết thúc ngày mùa liền đem người đến mở rộng con suối đó, sau này nguồn cung nước trên núi liền không thành vấn đề, Đường Xuân Minh dự định chờ đến khi đó bỏ chút nước suối không gian vào trong đó, giống như nước suối của mình vậy, như vậy đến lúc đó dùng nước tưới tiêu cũng vô cùng thuận tiện.

Sau một thời gian tự mình thí nghiệm hắn đã tìm ra được khoảng thời gian bỏ nước suối vào tốt nhất, có thể đảm bảo mùi vị của nước giếng khoảng ba tháng vẫn như một, nói như vậy đến lúc đó nước trong núi cũng giống như vậy.

Sau khi cho dê ăn hoa quả xong hắn lại tưới thêm chút nước cho mấy câu cẩu kỷ cùng mấy cái cây có thu hoạch khác, còn có mấy cây lê dại đã được dọn dẹp, nửa năm nay cố gắng chăm sóc, đợi đến sang năm liền có thể trực tiếp chiết với cây ăn quả trong không gian, đỡ mất thời gian trồng, đại thụ muốn lớn được như vậy cần ít nhất mấy năm chăm sóc a, đây mới là mục đích chính khi hắn giữ lại mấy cây đại thụ ở trên núi.

“Tiểu Hoa, chúng ta phải về nhà thôi!” Nhìn thấy Đạt thúc đang đi lên núi, Đường Xuân Minh cũng làm xong việc của mình kêu to một tiếng, ước chừng một phút, một con chó lớn chạy ra khỏi một cái cây, vui sướng chạy tới chỗ Đường Xuân Minh, trong miệng lại ngậm một con thỏ hoang, khá lắm, đã học được cách săn thỏ, đương nhiên trên người cũng dính không ít cỏ dại.

“Khá lắm, lại bắt được một con thỏ béo!” Sau khi Đạt thúc lại đây nhìn thấy vậy liền khen ngợi nói, hiện tại con chó này ra ngoài đều khiến cho đám trẻ con không dám lại gần.

“Ha ha, ” Đường Xuân Minh cũng đắc ý, “Đạt thúc, chỗ ngươi cũng nên nhanh chóng tìm hai con chó về nuôi đi, sau này chăn dê gì đó, những con chó này cũng có thể nhìn giúp ngươi được một chút, hơn nữa buổi tối cũng có thể cảnh giác chút.”

“Yên tâm đi, Minh ca nhi, ta sẽ lưu ý .” Đạt thúc không phản đối, nuôi chó thực sự là cảnh giác hơn so với người nhiều, trên núi này nếu thiếu một con dê hắn cũng không thể đền nổi.

“Đạt thúc, ta về đây, đúng rồi, ta vừa mới cho dê ăn, buổi tối lại cho chúng nó ăn thêm một lần nữa là được rồi.” Vừa nói người đã đi xa, con chó đen không  ngừng chạy quanh chân hắn, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cười mắng của Đường Xuân Minh.

&&&

“Rầm” Lý Phong dội một thùng nước lên người mình mới khiến cho mình thoải mái hơn một chút, mấy ngày nay nhiệt độ ban ngày có tăng lên một chút, lại bận rộn suốt ngày như vậy, khiến cho Lý Phong đã quen thuộc nhiệt độ của phương bắc có chút không thích ứng được.

Lắc đầu cho ra bớt nước, quần áo trên người đương nhiên cũng ướt sũng, nước không ngừng nhỏ xuống đất, Lý Phong định trở về nhà tắm lại lần nữa mới thay quần áo, quay đầu lại nhìn thấy Minh ca nhi đứng một bên ánh mắt nóng bỏng nhìn hắn.

Đường Xuân Minh cũng mời về từ bên ngoài, cũng cảm thấy trời hơi nóng, trước khi ra ngoài đã đun ít đỗ xanh, nghe thấy Lý Phong trở về, chuẩn bị kêu hắn vào uống chút nước cho mát, vậy mà vừa đến liền bị vẻ ngoài đẹp trai của hắn khiến người ta muốn chảy cả máu mũi, quần áo bị dính nước dính vào trên người, phác họa rõ nét từng bắp thịt trên người hắn, vóc người đẹp đến phát hờn, Đường Xuân Minh cảm thấy cái mũi của mình đã có chút ngứa ngứa.

Tê ~ nếu như lột sạch thì càng câu nhân, Đường Xuân Minh không nhịn được xuyên thấu qua quần áo tưởng tượng phong cảnh phía dưới, sắc tâm nổi lên.

Gào, hắn muốn hóa thân thành sắc lang a!

Gào, hắn thật sự muốn nhào tới thì làm sao bây giờ!

Nhào, hay là không nhào, căn bản không chọn được  có được hay không!

“Minh ca nhi, chúng ta chờ một chút, chờ ngươi ra hiếu liền kết hôn.” Một thanh âm vang lên khiến Đường Xuân Minh tỉnh lại, sau đó liền nhìn thấy bóng người chạy trối chết của Lý Phong, lúc này mới phản ứng được Lý Phong mới nói cái gì, ý tứ trong lời nói là cái gì.

Ý này giống như là người không chờ được chính là mình sao? Nhưng mà lúc nãy thực sự là muốn nhào tới, ý của Lý Phong chính là mình nên rụt rè một chút?

Đường Xuân Minh  ở bên kia xoắn xuýt, Hà lão ôm tiểu A Sâm đi qua sân, người lớn đều đang bận rộn, tiểu A Sâm chỉ có thể để cho hắn trông. Hà lão quay đầu nhìn tiểu hán tử bị hắn đung đưa qua lại nên có chút buồn ngủ nói, “Không cần nhìn, nhìn cha a mẫu ngươi cũng không sợ dạy hư trẻ con a, ai, xem hỏa khí này, nếu không ta kê chút thuốc giải nhiệt cho cha cùng  a mẫu ngươi? Tiểu A Sâm nói có đúng không?

“A a…”

“Xem ra tiểu A Sâm của chúng ta cũng đồng ý a, ha ha…” Không nghĩ tới đến khi về già lại được hưởng thụ lạc thú tuổi già, Hà lão mang theo đứa nhỏ nổi tính trêu đùa.

Trở lại trong phòng, Đường Xuân Minh còn nhớ đến phải đem đỗ xanh cho Lý Phong, đợi đến khi gặp được Lý Phong, người này đã khôi phục lại trấn định như trước, khiến cho Đường Xuân Minh cổ quái nhìn hắn mấy lần liền, khiến cho Lý Phong suýt chút nữa không duy trì được bộ mặt hằng ngày. Minh ca nhi ra tháng, Lý Phong phát hiện mình càng ngày càng không khống chế được chính bản thân mình, vì vậy bây giờ đã không còn thân cận với Đường Xuân Minh như lúc trước khi sinh con, ngoại từ sờ sờ tay một chút, ngay cả hôn cũng đều rất ít khi làm, có lúc ở chung cũng phải lén lút duy trì khoảng cách nhất định.

Ban đầu Đường Xuân Minh cũng không hiểu được, trong lòng còn nghi ngờ, chẳng lẽ là vì mình béo lên nên Lý Phong mới không tiêu hóa được? Đương nhiên cũng chỉ là nghi ngờ một chút, phải biết rằng lúc mang theo cái bụng lớn khó coi như vậy người này cũng thường gặm hắn, cho tới khi nhìn thấy một loạt biểu hiện ngày hôm nay, Đường Xuân Minh bống nhiên tỉnh ngộ, nhìn nhìn lại không nhịn được cười nhạo thành tiếng.

Lý Phong bị chế nhạo mặt có chút nóng lên, nghĩ thầm hắn nhịn khổ cực như vậy, lại còn bị ca nhi này cười như thế, ca nhi này thật sự là xấu xa. Nhưng mà nên thủ lễ nhất định phải thủ, vào lúc này, không thể để cho Minh ca nhi bị người nói gièm pha làm hỏng thanh danh, càng gần đến thời gian cuối càng phải cẩn thận, may mà đã mời Hà lão đến đây, bằng không hai người ở một mình với nhai nhất định sẽ khiến cho người ta nghi ngờ.

Hơn nữa, hiện tại sau khi ăn cơm tối xong Lý Phong cũng không giống như trước đây tiếp tục làm phiền, sau khi giúp đỡ thu dọn tẩy rửa bát đĩa xong liền về nhà rất sớm, có lúc người trong thôn chưa về nhà cũng có thể nhìn thấy hắn trên đường liền chào hỏi hắn một chút, lúc bàn tán với người khác cũng sẽ nhắc đến hành động của hắn, ý tứ là Lý Phong cũng biết thủ lễ.

“Khặc, Minh ca nhi, ” Lý Phong không được tự nhiên nhẹ nhàng nói, “Đã thống kê những nhà muốn mua hạt giống cho năm sau chưa? Nếu tiếp tục như vậy thì có đủ hạt giống cho năm sau không?” Kỳ thực trong lòng hắn còn có chút nghi hoặc, đến cùng có tác dụng như vậy là do hạt giống hay là do nước tưới? Bởi vì chính hắn cũng phát hiện ra vấn đề bên trong, đồng thời cũng không để cho người khác giúp đỡ thu hoạch cho nhà của mình, chỉ sợ để cho người khác nhìn ra được cái gì không bình thường.

Vài mẫu kia của hắn, mấy năm qua bị nhà đại bá chiếm đi như vậy đều không cố gắng trồng trọt, lúc trở lại trong tay hắn đã không phải là cấp bậc như xưa, thật sự là biến thành nát. Lúc xuân canh trồng cùng những người trong thôn, vốn đã chuẩn bị tâm lý thu hoạch thấp. Nhưng mà sau này Minh ca nhi lại bảo hắn dùng nước giếng ở đây tưới cho những cây kia, dần dần, hắn nhìn ra được biến hóa trong đó, giống như phán đoán của hắn, ban đầu một mẫu chỉ có thể được một hai trăm cân lúa hiện tại phòng chừng có thể thu được đến hai, ba trăm cân.

Như vậy sao hắn không thể đoán ra được, biến hóa như vậy hiển nhiên là do nước tưới, mà Minh ca nhi khẳng định đã làm cái gì để cho nước giếng trở nên tốt hơn. Cũng chính bởi vậy, hắn không muốn để cho người khác phát hiện ra cái gì, đều tự mình thu hoạch, lúc xay thóc cũng mang đến chỗ Minh ca nhi để, hơn nữa còn quyết định trong lòng, mặc kệ sau này Minh ca nhi có nói hay không, hắn đều sẽ thay Minh ca nhi bảo vệ tốt bí mật này, bởi vì bí mật này quá mức kinh người, nếu để cho người ngoài biết, hắn không dám nghĩ sẽ như thế nào.

Nhưng mà sức mình của mình còn quá nhỏ, nhưng mà thêm Hà lão vào, có thể ngăn cản được một ít người có rắp tâm hại người.

“Ngươi yên tâm đi, sau khi thống kê xong ta sẽ để lại đủ hạt giống.” Đường Xuân Minh căn bản không nhận thấy được diễn biến trong lòng Lý Phong, nhưng mà hắn cũng đang suy nghĩ, ở cùng Lý Phong muốn che dấu sự tồn tại của không gian thật sự là càng ngày càng không tiện, bởi vì hiện tại rất nhiều chuyện đều là Lý Phong làm, hơn nữa cũng có nhiều chỗ cần dùng đến không gian, không chỉ có nước suối trong không gian, còn có những cây ăn quả mình trồng nhiều năm trong không gian, cần phải lấy ra, bao gồm cả chuyện sang năm chiết cành lên cây đại thụ, hắn có thể giải thích được lấy những cành kia ra từ chỗ nào sao?

Hiện tại hắn làm thế nào Lý Phong cũng không rõ rõ ràng ràng, hiện tại, Đường Xuân Minh chỉ cảm thấy mình đang tự lừa mình dối người, coi Lý Phong thật sự không phát hiện được chút khác thường nào sao?

Đường Xuân Minh nghĩ đến đây liền xoắn xuýt nhìn Lý Phong một chút, rốt cuộc có nên nói hay không? Hơn nữa nên nói như thế nào mới có thể làm cho người ta tin tưởng?  Còn chuyện Lý Phong có thể bán hắn hay không, Đường Xuân Minh vẫn tin tưởng nhân phẩm của Lý Phong đã vượt qua bản thân mình, cho dù là đối xử với hai đứa nhỏ A Lâm cùng A Sâm, hắn thật sự là xem chúng như con trai ruột của mình, chăm sóc A Sâm còn cẩn thận hơn hắn.

Còn có những lời nói lúc sinh con hắn cũng đã quên mất, nhưng mà sau này ngay cả mẹ kế hắn cũng đã nói, nói hán tử như Lý Phong không thể để hắn thiệt thòi, còn nữa không được nói cái gì mà không sinh con nữa, để cho nhà hán tử nghe được sẽ khó chịu trong lòng, sau này thành thân vẫn phải lưu lại đời sau cho Lý gia.

Lời của mẹ kế nói rất đúng, tuy rằng trong lòng Đường Xuân Minh vẫn còn khíc mắc với chuyện sinh con tiếp, nhưng mà suy bụng ta ra bụng người, phần tình cảm này của Lý Phong đã vượt qua mức hắn có thể báo đáp lại, nếu như là mình chỉ sợ sẽ không làm được như vậy, nếu như hắn còn nghi ngờ tấm lòng của hán tử nay hắn có cảm giác mình không phải là người nữa rồi.

“Minh ca nhi sao vậy?” Nhìn thấy vẻ mặt xoắn xuýt của Đường Xuân Minh, Lý Phong lo lắng đưa tay sờ sờ trán Đường Xuân Minh, “Đã nói mấy hôm nay ngươi ở nhà đi, chuyện trên núi để hai ngày nữa ta rảnh liền làm, không cần ngươi chạy lên núi mỗi ngày, lại ốm hả?”

Đường Xuân Minh tức giận hất tay hắn xuống, nhưng mà cũng không thả ra, cầm đầu ngón tay Lý Phong thưởng thức từng cái một, tiện đà tiếp tục xoắn xuýt nhìn Lý Phong xem đến cùng là có nên nói hay không.

Lý Phong bỗng nhiên linh mẫn hẳn lên, hiểu được Minh ca nhi xoắn xuýt cái gì, trong lòng lập tức như được uống mật ngọt, thái độ của Minh ca nhi như vậy rõ ràng là để hắn trong lòng cho nên mới xoắn xuýt như vậy, phải biết ban đầu thái độ của Minh ca nhi với hắn vẫn chỉ là cân nhắc, đến khi chính thức xác định trong lòng hắn mới bắt đầu có chỗ cho hắn, đến bây giờ thì lại như vậy, hắn biết được chính mình đã thực sự đi vào lòng Minh ca nhi, làm gì có chuyện không vui.

Giật mình, Lý Phong đưa tay ôm lấy người Minh ca nhi, cằm đặt nhẹ lên vai hắn khẽ cọ cọ, “Có chuyện gì ngươi chỉ cần làm là được, ta sẽ vì ngươi mà chống đỡ mọi chuyện, chờ đến khi ngươi đồng ý nói với ta cũng không muộn, chúng ta cùng nhau.”

Đường Xuân Minh vừa nãy rục rà rục rịch, chuẩn bị động móng vuốt sờ một chút xem có phải giống như trước đó hắn nghĩ hay không, nhưng mà nghe được lời này lại cảm thấy tất cả xoắn xuýt nữa nãy đều là vô nghĩa, quả nhiên hắn chính là một người ngu ngốc còn tự lừa mình dối người người khác không nhìn thấy, vậy mà đều bị người khác nhìn thấy hết, không khỏi nhe răng nhếch miệng làm biểu tình hung ác, không vui nói, “Xem ra chỉ có một mình ta là ngu ngốc, còn tự coi là mình thông minh a.”

Lý Phong vội vã bắt được tay của Minh ca nhi, động viên ca nhi mới quan trọng: “Nào có, Minh ca  nhi thật sự thông minh, những ca nhi khác làm sao kiếm được tiền như Minh ca nhi, ta có thể nhìn ra là vì Minh ca nhi không đề phòng ta.”

Đường Xuân Minh không chịu được khen ngợi, trên mặt cũng không kiềm chế được, nhưng mà vẫn rất nghi ngờ về thái độ của người mình lừa dối, hỏi, “Hà lão cũng nhìn ra cái gì đúng không, có thể nghi ngờ hay không?”

“Hà lão là người có thể tin tưởng, nếu không ta đã không đón Hà lão đến đây, không cần lo lắng.” Lý Phong động viên nói, lúc đón người đến đây hắn đã cân nhắc qua, hơn nữa mấy ngày này Hà lão cũng rất  hưởng thụ sinh hoạt như thế này, rất là thích thú, dù sao Hà lão đã trải qua những chuyện kia vẫn có thể sống sót được, tâm thái này chắc chắc không phải người bình thường có thể so được.

“Được rồi, ngươi để ta suy nghĩ một chút nữa.” Đường Xuân Minh vung vung móng vuốt, vuốt cằm làm bộ dáng trầm tư, mà Lý Phong bị hắn làm cho rục rà rục rịch lại bị hắn vứt sang một bên, Lý Phong cố ý nhào tới cắn hai cái, nhưng mà cuối cùng vẫn kìm nén được bản thên, vẫn chưa đến thời điểm, hắn tự nói với mình.

&&&

Khí lực của Lý Phong lớn, lúc làm đồng áng không hề thua kém so với mấy tay già đời trong thôn, hơn nữa lại có người giúp đỡ, mấy ngày liền đem việc của nhà của mình cùng Đường Xuân Minh làm xong hết, lương thực thu hoạch xong đều để ở trong sân phơi, thấy thời tiết cũng thuận lợi, Lý Phong nhanh chóng cưỡi ngựa đến thôn Trấn Sơn, nhà nhạc mẫu cùng em vợ còn nhiều hơn nhà hắn cùng nhà Minh ca nhi gộp lại, hơn nữa hai người kia dù sao cũng chỉ có thể coi là hai lao động yếu, khẳng định là không thể làm nhanh được như vậy.

Đối với chuyện Lý Phong đi giúp đỡ Đường Xuân Minh cũng không có phản đối, trong thôn cũng đều như vậy, hơn nữa khoảng thời gian này mẹ kế cũng rất chăm sóc hắn, trong tháng còn thường giúp mình trông con, đứa nhỏ mới sinh ra đương nhiên là không thể dễ trông như A Lâm, khiến người ta luôn phải xoay vòng vòng không thể làm chuyện gì khác được, hơn nữa nói thật, hắn đối với chuyện trông trẻ con như vậy không có bao nhiêu kinh nghiệm, kinh nghiệm của nguyên chủ để lại dưới cái nhìn của hắn cũng không có tác dụng gì nhiều, vì vậy mẹ kế đến hắn vẫn rất hoan nghênh.

Có qua có lại mới là hợp lý.

Lý Phong qua cùng nhạc mẫu tương lai cùng em vợ làm hai ngày nữa mới thu hoạch xong hết hoa màu, điều này khiến cho Vương Anh thở phào nhẹ nhõm, dựa vào sức của hắn cùng con trai còn phải nhờ thêm hai người làm giúp, mỗi ngày mùa qua đi eo mỏi đến mức không còn là của mình, lần này ca tế tương lai đến đúng là giúp hắn chuyện lớn, hơn nữa cũng có thể khiến cho con trai thoải mái hơn chút, dù sao cũng đau lòng đứa con trai này.

“Được rồi, còn lại ta tự mình làm được, bên Minh ca nhi kia cũng không rảnh rỗi, lại còn có người già trẻ con cần chăm sóc, ngươi nhanh về đi, đúng rồi, để A Vanh cũng qua đó ở hai ngày đi, sau khi trở về hắn vẫn nhắc suốt.” Vương Anh nhìn sân lương thực trên mặt cũng thoải mái hơn, có số bạc lần trước con riêng hắn cho nên hắn cũng thoải mái hơn, có thể thuê mấy người giúp làm việc, trước đây không phải là hắn không nỡ, mà là biết con trai vẫn luôn muốn đi học, tuy rằng ngoài miệng nói không đồng ý, nhưng mà vẫn âm thầm tích góp tiền bạc.

“A Mẫu…” Đường Xuân Vanh thực sự không muốn để a mẫu một mình bận rộn.

“Đi thôi, xem ca ngươi đi, trong nhà có người giúp ta a.” Vương Anh trực tiếp đuổi người.

“A Mẫu, mấy bình hoa quả ngâm Minh ca nhi nhờ ta mang đến ngươi nhớ phải uống, đối với thân thể mới tốt, không cần tiết kiệm, A Vanh cũng có phần rồi.” Lý Phong vừa chỉnh lý xe ngựa vừa dặn dò.

“Đừng có tiêu tiền lung tung, trở lại nói cho Minh ca nhi, có bạc liền cho tích góp đi, sau này có nhiều chỗ cần dùng bạc, nếu như hắn không nghe, lần sau ta đến nói hắn một trận.” Vương Anh trong miệng mắng con riêng, nhưng mà trong lòng cũng rất tốt, bình hoa quả mang đến vừa nhìn là biết tốn không ít tâm tư làm, con riêng có thể nhớ đến hắn cũng sẽ ghi nhớ phần ân tình này.

“Được rồi, ta trở lại sẽ nói hắn, A Vanh, lên xe.” Lý Phong cười cười, không nói thực ra Minh ca nhi cũng không tốn bạc, sau lần nói chuyện lần trước, hình như Minh ca nhi càng thêm không che lấp nữa, hắn không biết Minh ca nhi lấy ra từ đâu, nhưng biết được tuyệt đối không phải là mua từ bên ngoài.

Thực ra Đường Xuân Minh dứt khoát chọc thủng, đều đã bị người khác nhìn ra còn muốn che lấp cái gì, liền lợi dụng hết tất cả hoa quả không ăn hết trong không gian, trực tiếp lấy ra ăn hoặc là tặng người khác, những cái đấy sau khi làm đều ăn rất ngon, hơn nữa cũng có thể bảo quản trong thời gian dài, liền dùng trái cây làm mứt hoa quả các loại rồi đưa đến nhà mẹ kế một phần.

“Vâng, A Mẫu, ta đi đây, A Mẫu cũng không nên quá mệt nhọc, chuyện trong nhà để người khác làm đi.” Đường Xuân Vanh cũng biết tình huống trong nhà, số bạc từ cửa hàng của ca ca cũng không nhỏ chút nào, Đường Xuân Vanh vô cùng cảm kích tâm ý này của ca ca, cũng không muốn cho a mẫu vất vả, sau này còn phải cho hắn hưởng phúc a.

Vương Anh đưa tiễn ca tế cùng con trai, xoay người đi về sân nhà mình, hàng xóm đều cười chào hỏi hắn, “Vương a sao thật là tốt, có thể hưởng phúc của ca tế, ca tế này còn tốt hơn ca tế trước nhiều, đối với A Vanh cùng a mẫu là ngươi cũng rất hiếu thuận.”

“Đó là tấm lòng của bọn nó, con của các ngươi cũng không kém a, đều trở về giúp các ngươi.” Vương Anh cười khen ngợi những nhà khác một chút.

“Đúng vậy, bọn nhỏ đều hiếu thuận lắm. Nghe nói Minh ca nhi sống càng ngày càng tốt ở thôn Bình Sơn…” Hàng xóm bắt lấy Vương Anh hỏi một chút, bọn họ cũng tò mò, trong tay Minh ca nhi đến cùng có bao nhiêu bạc mới có thể làm như vậy, còn có ca tế tương lai này đến cùng kiếm được bao nhiêu bạc ở bên ngoài giao cho Minh ca nhi, hơn nữa có tiền như vậy lại nhìn trúng Minh ca nhi, điều này khiến cho những ca nhi chưa kết hôn hối hận đến thối ruột, nếu như lúc trước không ngại người ta lớn tuổi danh tiếng lại không tốt, như vậy số bạc này còn không phải đều là của mình sao? Có số bạc này cũng có thể mua được một tòa nhà lớn trên trấn cả nhà có thể hưởng phúc, làm gì có chuyện như Minh ca nhi ném vào trong nước làm chuyện lung tung.

Vương Anh đương nhiên biết được trong lòng những người này đang nghĩ gì cùng với ánh mắt ước ao đố kỵ của bọn họ, người trong nông thôn đều là như vậy, điều này cũng là phúc khí của con riêng, lại nói, con riêng ở nhà động động ngón tay một chút, liền có thể kiếm được nhiều tiền như vậy ở trong thành, nếu nói làm chuyện lung tung hắn lại không nghĩ vậy. Chỉ là trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng chủ ý này của con riêng là có được từ đâu, sao trước kia ở nhà lại không hề biết.

Đương nhiên ý nghĩ như vậy cũng chỉ bất ngờ lóe qua rồi biến mất, sống càng ngày càng tốt mới quan trọng, những các khác cần gì phải tính toán nhiều.

&&&

Về đến nhà, nghênh đón Lý Phong cùng Đường Xuân Vanh chính là tiếng chó sủa trong sân, tiếng bọn nhỏ cười đùa cùng tiếng gào khóc.

Lý Phong dừng xe ngựa rồi nhanh chóng chạy vào trong sân, Đường Xuân Vanh cũng vội vàng đuổi theo. Trong sân mấy đứa nhỏ nghe được tiếng ngựa liền nhanh chóng chạy ra, A Lâm hướng về Lý Phong nói, “Phong thúc thúc, đệ đệ đại tiện lên người a mẫu nên bị a mẫu đánh mông, vì vậy đệ đệ đang khóc.”

Đường Xuân Vanh cũng nghe được bên trong nhà ca ca đang mắng “Tiểu hỗn đản”, thực sự là dở khóc dở cười.

Vào phòng, Hà lão đang sửa lại động tác của Đường Xuân Minh, “Nhẹ tay một chút, tay nâng đầu đứa nhỏ, đứa nhỏ như vậy xương mềm lắm, được rồi, rửa sạch liền nhanh chóng lau khô rồi mặc quần áo tử tế đi, tuy trời còn nóng nhưng cũng không phải là không thể cảm lạnh.” Hà lão nhìn động tác của Đường Xuân Minh có cảm giác run như cày sấy, không thể không đứng ở một bên nhắc nhở không ngừng.

Vụng về dùng khăn lau khô người thằng nhóc, Đường Xuân Minh tức giận lại nhéo nhéo cái mông của tiêu hỗn đản này một cái, đứa nhỏ vừa nãy còn đang gào khóc bây giờ được nhẹ nhàng khoan khoái trả lại cho a mẫu nó một nụ cười không răng, a a kêu to đưa tay nắm quần áo của a mẫu, ồn ào khiến cho Đường Xuân Minh không còn cách nào khác, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một lớn một nhỏ đi vào, đem thằng nhóc ném lên giường, nói, “A Phong cuối cùng ngươi cũng về, tiểu tử thối này quá hành hạ người, các ngươi tùy tiện mặc quần áo vào cho nó đi, ta đi tắm, trên người thật là thối a.” Đường Xuân Minh ghét bỏ nhanh chóng đi ra ngoài, bị tiểu tử thối làm cho mệt lả.

Hà lão lắc đầu, cầm quần áo nhỏ sạch sẽ mặc vào cho A Lâm: “Ai, thật là chưa từng thấy ca nhi không kiên nhẫn như vậy, người khác đều là coi trọng tiểu hán tử, còn với Minh ca nhi, đương nhiên A Lâm của chúng ta cũng rất khiến người khác thương yêu.”

“Hà gia gia, A Lâm giúp người.” A Lâm chạy xuống  muốn giúp đỡ.

“Được, được, rất tốt.”

Đường Xuân Vanh sờ sờ mũi không biết nói cái gì mới tốt.

Lý Phong sờ sờ cái bụng nhỏ của tiểu A Sâm nói “Ta đi đun nóng sữa dê, khẳng định khóc đói rồi.”

Chờ đến khi Đường Xuân Minh ra, trừng mắt nhìn tiểu hỗn đản đang vui sướng phun bong bóng trong lồng ngực của Lý Phong một chút, hình như nhìn thấy a mẫu xuất hiện, tiểu A Sâm còn chuyển chuyển đầu tìm phương hướng của a mẫu, căn bản đã quên nguyên nhân lúc trước bị làm cho khóc, từ nhỏ đã là đứa không thù dai, điều này cũng khiến cho Hà lão rất bất đắc dĩ.

Có người giúp trông con Đường Xuân Minh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, xưa nay hắn không biết trông trẻ con lại phiền toái như vậy,ôm lấy A Lâm hôn một cái,vẫn là A Lâm ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn,  xoay người nói với Đường Xuân Vanh, “A Vanh, hai đứa con trai nhà Lý Chính cũng đều ở nhà, nhân dịp này qua đó nói chuyện cùng hai tiểu tử kia, hỏi bọn họ chuyện học được, có nên đi huyện hay không ngươi hỏi bọn họ xong rồi quyết định.”

“Ừm, ca, ta biết rồi.” Đường Xuân Vanh vội vàng gật đầu, hắn cũng đã sớm muốn làm quen với hai đứa con trai nhà Lý Chính, nhìn xem tình huống của phu tử dạy học trong huyện thế nào, nếu như có thể làm bằng hữu với bọn họ thì càng tốt hơn, sau này có thể thỉnh giáo bọn họ nhiều hơn, bọn họ lớn tuổi hơn mình nhất định có học thức tốt hơn mình.

“Đúng rồi, còn có Hà lão, tiểu tử ngươi đừng quên  Hà lão, tuy Hà lão là đại phu nhưng một bụng học thức không hề thua kém so với mấy phu tử kia, đúng không Hà lão?”  , Đường Xuân Minh nhắc nhở đệ đệ mình, khiến cho Hà lão bị Đường Xuân Minh hết sức tận dụng không biết nên nói gì, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt vô cùng thành khẩn của Đường Xuân Vanh lại đành đồng ý.

&&&

Không đợi Đường Xuân Minh mang đệ đệ đến nhà Lý Chính, Trầm phu lang liền dẫn bọn họ đến đây trước.

“Bọn họ muốn đến xem hai người cháu trai, ta liền mang tới, hơn nữa biết được A Vanh đến đây cũng thừa dịp quen biết một chút, sau này cũng có thể cùng nhau thảo luận vấn đề học vấn một chút.” Trầm phu lang nói như vậy, đương nhiên là muốn dựa vào danh nghĩa cho hai đứa con trai lại đây nhìn cháu để đưa lễ vật cảm ơn Đường Xuân Minh, trước đó Trầm phu lang đi huyện nhìn cửa hàng cũng tiện đường xem hai đứa con trai, hai đứa con trai hắn cũng đến xem tình huống của cửa hàng, biết có phần của nhà mình đương nhiên cũng vui vẻ, vì vậy sau khi trở về cũng mang chút đồ chơi cho hai đứa cháu nhỏ là A Lâm cùng A Sâm chơi.

“A Mẫu, Minh ca sao, đây là trống bỏi ta chọn cho tiểu A Sâm, tiểu A Sâm, có thích hay không?” Đây là con thứ hai tính tình hoạt bát của Trầm phu lang, cầm trong tay cái trống bỏi đùa với đứa nhỏ, âm thanh leng keng thùng thùng  khiến cho đứa nhỏ nhìn vô cùng chăm chú, vô cùng nhiệt tình giơ móng vuốt ra chơi.

“A Mẫu mau nhìn, tiểu A Sâm nắm lấy đầu ngón tay của ta.” Con trai nhỏ của Trầm phu lang ngạc nhiên hô lên, bị Trầm phu lang vỗ một cái, vẫn là con lớn của hắn  trầm ổn hơn, ở bên cạnh chắp tay với Đường Xuân Vanh: “Ta là Lý Thừa Tổ, đó là đệ đệ ta Lý Thừa Tông, ngươi chính là đệ đệ của Minh a sao đúng không, đã sớm muốn gặp mặt ngươi.”

“Ta cũng vậy, đang có vấn đề muốn thỉnh giáo các ngươi a.” Đường Xuân Vanh cũng không ngại ngùng, cười trả lời.

“Từng đứa từng đứa đều khách sáo đến kỳ cục, nhanh ra ngoài chơi đi, đừng có cùng chúng ta chen ở trong phòng.” Trầm phu lang nhìn dáng vẻ nho nhã nói chuyện của bọn họ liền khó chịu, nhanh chóng đem bọn hắn đuổi ra ngoài, tiểu tử ở nông thôn làm quen rất nhanh, ra ngoài chơi một vòng liền quen biết.

“A Mẫu, vậy chúng ta ra ngoài chơi.” Lý Thừa Tông ước gì được như vậy, nhanh chóng thả trống bỏ xuống chạy ra ngoài cùng Đường Xuân Vanh, thật vất vả mới gặp được tiểu bằng hữu còn nhỏ tuổi hơn mình phải nhanh chóng làm quen a.

Lý Thừa Tổ đi ở phía sau không nhanh không chậm, chào hỏi với từng người từng người trong nhà xong mới ra ngoài, Đường Xuân Minh nhìn cũng thấy vui vẻ, ngày hôm nay hắn mới nghe được đại danh của hai đứa con trai của Trầm phu lang, thường nghe Trầm phu lang nói A Tổ A Tông, hiện tại nghe được đại danh này liền biết Lý Chính có kỳ vọng với hai đứa nhỏ này lớn đến mức nào, đây là hi vọng bọn họ kế thừa vinh quang của tổ tông đây.