Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông

Chương 17: Nhân thủ có sẵn

Edit: Rei

Beta: TrinhTrinh

Ngày đông sơn cư sinh hoạt vô cùng nhàn nhã. Sau khi nhiều thêm hai tên lao động cường tráng, ngay cả Đại Hùng cũng thanh nhàn.

Mỗi ngày buổi sáng, trừ bỏ Ôn Luân ra, sáu người khác đều sẽ trước luyện công, vốn chính là Đại Hùng cùng Hác đại nhân, Cổ quân sư; nhưng sau lại Thúy Liên ba người cũng gia nhập vào. Bọn họ đương nhiên không như bọn Đại Hùng luyện chính xác từng quyền, chỉ là đánh một lần quyền hoạt động thân thể một chút mà thôi. Chờ đến khi thu công, ba hạ nhân liền đi làm điểm tâm, hai tráng hán đi quét tuyết, dư lại Đại Hùng thì đi đào tức phụ nhà mình từ trên kháng ra.

Đây là một nhiệm vụ vô cùng gian khổ. Mùa đông không ngủ nướng, quả thực không khoa học!

Đại Hùng đến phải trải qua một loạt sự kiện cực kỳ tàn ác, bị tức phụ câu dẫn, mới có thể đem người hảo hảo sắp đặt ở trước bàn cơm.

Ôn Luân ăn điểm tâm rất ít. Cậu đã tỉnh, dạ dày nhưng còn chưa tỉnh lại, trừng mắt nhìn cái đầu đầy mồ hôi của Đại Hùng: “Rất nóng?”

Đại Hùng buồn bực cực kỳ. Nhìn đến tức phụ quần áo không chỉnh còn nhắm thẳng trên người mình cọ, y vừa phải can ngăn, vừa phải quy củ mà mặc quần áo cho cậu, đã vậy còn phải nhắc nhở chính mình về trạng huống thân thể của tức phụ, bây giờ tức phụ còn thần tình vô tội hỏi y “Rất nóng”?

Đại Hùng cảm thấy vô cùng nôn nóng, hơn nữa bên người tùy thời còn có đám người rãnh rỗi quấy nhiễu, càng là khiến y có chút hỏa cấp công tâm.

Ôn Luân nghe được Đại Hùng tim đập có chút dồn dập, kỳ quái mà nhìn y một cái.

Có loại bình tĩnh này chỉ có một mình Ôn Luân. Năm người kia tiếp thu lực uy hiếp của Hùng Tướng quân, cũng không dám thở mạnh. Vừa vặn có người gõ cửa, Lý Nhị cầm chén thả xuống: “Ta đi mở cửa!”

Lý Nhị chạy đến một nửa, đột nhiên nhớ tới lúc trước hai lần mở cửa, nhất thời động tác mở chốt cửa chậm lại. Lúc này ngoài cửa hẳn không phải là cái gì đại nhân đi?

Thôn trưởng lui cổ đứng ở ngoài cửa, lạnh đến dậm chân. Nhìn thấy Lý Nhị, thôn trưởng cũng không dám oán giận hắn mở cửa lâu, nhắc lên rổ tre đặt ở bên chân đặt vào trong ngực Lý Nhị: “Một ổ gà con, trước nuôi, chờ trong thôn có người lại có gà mái ấp, lại đưa cho các ngươi một chút.” Nói xong, cũng không chờ Lý Nhị phản ứng, thôn trưởng liền nhanh như chớp đi mất.

Hai ngày trước qua tới hai nhóm người làm thôn trưởng bị dọa sợ. Tám trăm dặm đại sơn dân phong xưa nay bưu hãn, các nhà các hộ có nghèo như thế nào, nhưng dao phay thì nhà nào cũng có. Tiểu hài nhi năm sáu tuổi đều biết tự mình làm cung tên bắt con thỏ. Nhưng mà hai nhóm người vừa đến kia, trên người đều mang kiếm dài như vậy, thôn trưởng cho tới bây giờ đều chưa từng thấy qua. Kia so với đao trên thắt lưng bọn nha dịch trong huyện nha còn muốn uy phong hơn nhiều. Lại nói, cái gọi là đại tuyết phong sơn này, cũng không phải do bọn họ người trong tám trăm dặm đại sơn chính mình tùy tiện nói nói. Ngày đông lạnh, có thể đi vào trong núi, cần có bao nhiêu năng lực a? May mà thôn trưởng không nghe đến tuyên chỉ, nếu không có khi còn bị dọa đến liệt giường cũng không chừng.

Lý Nhị vén cái chăn bông đắp trên rổ, lộ ra mười con gà con nhét cùng một chỗ.

Ôn Luân xem qua, để nuôi trong lều gia súc. Dân quê sử dụng giữ ấm, loại này gà con giống nhau đều nuôi tại phòng bếp, thậm chí phòng ngủ. Nhưng là Ôn đại thiếu gia không thiếu tiền, nhà cậu củi lửa cùng than củi đều đầy đủ, trong lều gia súc cũng có thể cam đoan đủ ấm.

Nuôi qua một sóng gà con bọn hạ nhân cũng đã có chút kinh nghiệm. Nhóm gà con so với bọn hắn càng có kinh nghiệm, chờ người đi rồi sau, liền nghiêng ngả lảo đảo mà từ trong rổ đi ra, chui vào ngồi xổm dưới cái bụng gà trống.

Xem qua gà con, Ôn Luân cuối cùng là thanh tỉnh, nhìn Đại Hùng ba người thu thập trang bị, tò mò mà lấy dao nhỏ đặt lên bàn.

Loại dao nhỏ này cũng không phải là hàng mỹ nghệ, Ôn Luân trước kia đã từng gặp qua, là lợi khí thật dùng để giết người. Ôn Luân cầm ở trong tay chỉ cảm thấy nặng trịch, không đầy một lúc liền thả lại trên bàn. Cậu lại cầm lấy cung đến, lôi kéo, không kéo động.

Đại Hùng cười mị mị mà lại đây dạy tức phụ: “Đứng vững, chân tách ra, dùng lực eo…” Hai chỉ bàn tay to nói đến chỗ nào liền mò tới chỗ đó.

Lúc học tra Ôn Luân nghe được dùng lực thắt lưng, liền nháy mắt chập mạch. Kéo cung không là dùng tay kéo sao? Như thế nào muốn dùng lực thắt lưng? Xoay một chút sao?

Cổ quân sư quay đầu nhắc nhở: “Đại nhân, chúng ta nên xuất phát.”

Đại Hùng vô cùng tiếc nuối mà dừng tay, lôi kéo Ôn Luân tha thiết dặn, lại đối một đám ba hạ nhân dùng ánh mắt hung tàn quét một lần, lúc này mới võ trang đầy đủ mà vào núi.

Mùa đông khắc nghiệt trong nhà không có cái ăn mới mẻ. Đồ ăn là đồ chua, thịt cũng là thịt muối. Ôn Luân ăn nửa tháng, cảm giác mình người đều nhanh thành dưa muối thịt khô, mấy ngày nay chính là uống chút cháo hoa phối dưa muối cái gì.

Đại Hùng nhớ kỹ Cổ quân sư nói muốn bồi bổ, liền quyết định lên núi chuẩn bị món ăn thôn quê.

Hác đại nhân cùng Cổ quân sư cảm thấy lão lãnh đạo rất phiền toái.

“Lộc rất bổ.” Đại Hùng nhổ tên xuống, chém thêm một kiếm lộc liền mất mạng, quay đầu bước đi.

Bộ hạ cũ tha lộc theo sau.

“Lợn rừng, con này quá lớn, thịt thô.” Đại Hùng xoay người ngắm chuẩn một đầu lợn rừng con bảy tám chục cân.

Bộ hạ cũ xử lý lợn rừng lớn.

“Chim trĩ, cái này tốt, cho tức phụ hầm canh uống.” Đại Hùng dễ dàng mà xách một chuỗi chim trĩ, một con lợn rừng con xuống núi.

Hai bộ hạ cũ kéo lộc cùng lợn rừng lớn ở phía sau đuổi theo.

Ba người sau khi vào cửa, Ôn Luân đang mang theo ba hạ nhân làm nỏ liên phát. Cậu đọc được nó từ một thiên văn tự nằm trong đống tạp thư nhà mình, hơn nữa chính mình lại có một chút ham mê quân sự, liền cân nhắc vẽ ra một tấm bản vẽ mèo quào.

Đại Hùng cùng Hác đại nhân đều nhìn không hiểu lắm, Cổ quân sư lại càng xem ánh mắt trừng càng lớn, cuối cùng ngay cả tay đều có chút run lên.

Hác đại nhân thấy không đúng, nhanh chóng hỏi: “Làm sao vậy?”

Cổ quân sư nuốt một ngụm nước bọt, như gặp quỷ trừng Ôn Luân: “Ôn tiên sinh, đây là nỏ liên phát?” Tiên sinh không phải là gọi không, cũng không phải mỗi người đọc sách đều có thể được đến hai chữ tiên sinh. Cổ quân sư hiện tại mặc dù là cái quân hán, nhưng trong khung vẫn là có một phần thanh cao của người đọc sách. Hắn ở Hùng gia trụ vài ngày, nhìn Ôn Luân dạy vài người đọc sách biết chữ, trong lòng tuy rằng bội phục Ôn Luân dạy không trừ ai, nhưng là ẩn ẩn cảm thấy Ôn Luân làm như vậy có chút…nhục nhã.

Luận võ khí, ba quân hán hiểu biết đều không ít. Chẳng sợ xem không hiểu bản vẽ, tên nỏ liên phát vừa phát ra, hai người khác cũng mở to hai mắt nhìn. Ba hạ nhân ngược lại hiểu biết không nhiều lắm, cũng không cảm thấy có bao nhiêu giỏi lắm.

Nỏ, cung là có. Bởi vì chỉ có thể một phát, lên dây cung quá lâu, ở trên chiến trường sở dụng không nhiều lắm. Càng nhiều là trên tường thành dùng cho thủ thành cùng công thành cung nỏ to lớn, uy lực vô cùng kinh người.

Liên nỏ chính là một cái khái niệm, phần lớn đều xuất hiện ở trong một ít tiểu thuyết dã sử chí quái. Trong hiện thực, vô luận là cục quân khí của triều đình, hay là những cái gọi là thế gia đại tộc, tất cả đều chưa bao giờ dừng nghiên cứu liên nỏ.

Ôn Luân là ai? Bất quá là một thứ tử của Huyện Bá phủ mà thôi. Thế lực Huyện Bá phủ, cũng bất quá ở Long Châu huyện xưng vương xưng bá, thế gia đại tộc à, ngay cả nói đều chưa được nói tới. Chỉ bằng một tờ văn tự nói không tỉ mỉ, cậu liền có thể làm ra liên nỏ?!

Ôn Luân còn chưa cảm thấy có cái gì không đúng, cả hôm nay cậu đều chỉ đang rối rắm với cái ngoạn ý này: “Trên sách này nói không đúng, chiếu làm ra đến, căn bản không được.” Vẫn là hình phân giải trước kia mình nhìn thấy đáng tin hơn nhiều, nhưng mà tài liệu kỹ thuật lại không qua cửa, nếu không, có một cái liên nỏ, nói không chừng cậu cũng có thể đi săn đâu?

Ba người mặt mày quỷ dị nhìn cuốn sách kia. Kia bất quá là một quyển câu chuyện truyền kỳ, đương nhiên sẽ không thực sự có phương pháp chế tác vũ khí cao thâm như vậy.

Đại Hùng sắc mặt đều lập tức biến đến nghiêm túc: “Tức phụ, đừng đùa cái này.” Y tuy rằng không có học vấn gì, nhưng là đối vũ khí độ mẫn cảm cũng là có. Không nói bản vẽ, chính là trên bàn một đống linh kiện này, cũng có thể nhìn ra tính khả thi không nhỏ, càng miễn bàn trên tay Ôn Luân đang tại tổ kiến một cái mô hình đầy đủ.

Ôn Luân ngẩng đầu vừa thấy sắc mặt ba người, chỉ biết sự tình không ổn, biết nghe lời phải phải đem tất cả vật thu thập lại, nộp lên cho Đại Hùng, sau đó dường như không có việc gì hỏi: “Các ngươi nhanh như vậy đã trở lại, bắt được cái gì?”

Đại Hùng nhất thời lộ ra tươi cười, lôi kéo Ôn Luân triển lãm chiến lợi phẩm.

Cổ quân sư cùng Hác đại nhân đồng thời đem đồ vật cất kỹ.

Thúy Liên ba người vốn rất có ánh mắt. Tình huống này nhìn cùng trong Huyện Bá phủ bất đồng, lập tức đi theo cùng nhau ra cửa, giúp đỡ giết con mồi. Chờ đến thời điểm chân chính giết, ba người chỉ có thể làm trợ thủ.

Chim trĩ lớn lên rất xinh đẹp, bị Ôn Luân sờ sờ mà nhổ hói đầu. Cậu cầm lông chim còn dính tơ máu tìm Bích Hà làm chổi lông gà cùng quả cầu. (như phim kinh dị =)))

Trong viện, ba tráng hán vội đến khí thế ngất trời.

Cổ quân sư nhìn bóng dáng Ôn Luân, cảm thán: “Tiên sinh đại tài.” Lại nhìn thoáng qua Đại Hùng, lắc lắc đầu, thở dài.

Đại Hùng trừng mắt, đây là có ý tứ gì? Đại Hùng y còn không xứng với tức phụ của mình?

Cơm chiều rất phong phú. Ôn Luân còn để Lý Nhị mở một vò rượu. Trừ cậu không thể uống ra, ba hạ nhân đều từng người uống một chung, ba tráng hán càng là uống đến thần tình đỏ bừng.

Uống rượu nhiều, nói tự nhiên đi theo cũng nhiều hơn.

“Đại nhân, ngài hồi gia còn có cái tức phụ, chúng ta rất nhiều huynh đệ hồi gia, ngay cả cái cửa nhà cũng bị mất.”

“Đúng vậy, Hà Tam Nhi còn nhớ rõ không? Cái người thiếu chút nữa sắp chết đấy.”

“Nhớ rõ, tiểu tử kia mạng thật lớn.”

“Hắc! Hắn trở về, bà nương hắn đã cùng người chạy. Trong nhà lão mẫu chết đều không người xử lí hậu sự.”

“Trương Cẩu Tử trước kia lớn lên không phải rất tuấn tú. Trở lại trong thôn, tức phụ trực tiếp xin hòa ly.”

“Ai, Trương Cẩu Tử kia mặt xem như hủy.”

Ôn Luân nghe xót xa trong lòng. Giống Đại Hùng cái này tuổi có thể xuất ngũ chính là số ít. Đại bộ phận quân hán chờ đến tuổi xuất ngũ, cũng đã hơn ba mươi. Ở Tề Quốc, hơn ba mươi tuổi, sớm cũng đã có thể làm gia gia. Những người này mười bảy mười tám tuổi nhập ngũ, có chút thậm chí càng nhỏ hơn liền vào quân doanh, vừa đi liền hơn mười năm, hồi gia ngay cả cửa nhà ở nơi nào cũng không biết.

Buổi tối Ôn Luân lăn qua lộn lại ngủ không được.

Đại Hùng rõ ràng đem người lôi kéo vào trong ngực: “Làm sao vậy?”

Ôn Luân cảm thấy chính mình có chút bệnh thánh mẫu, nhưng không nói ra rối rắm thực sự: “Những đồng bào đó của ngươi, có thể để cho bọn họ tới vườn trà làm việc không? Ngươi xem, bọn họ không có chỗ để đi, vừa lúc vườn trà chúng ta thiếu người.”

Đại Hùng đột nhiên mở to mắt, ấn gáy Ôn Luân liền hôn lên. Miệng lưỡi cường ngạnh mà cạy mở môi răng Ôn Luân, bá đạo mà cường bách cậu đáp lại, không cho cậu trốn tránh, một chút góc đều không để lại cho cậu!

Ôn Luân cũng không thèm giãy dụa một hai cái. Khí lực là một, về cái khác là…âm thanh miệng lưỡi giao triền, trong thính lực của cậu phóng đại quả thực mất thể diện. Cảm giác ngại ngùng chiếm thượng phong, huống chi… Cảm giác còn giống như khá tốt.

Âm thanh máu lưu động so thường ngày càng kịch liệt một ít, như là biển rộng xé đi ngụy trang bình tĩnh, nháy mắt biến thành ba đào mãnh liệt lên.

Đại Hùng nhìn Ôn Luân khó được thuận theo, bỗng nhiên có chút hiểu được Cổ quân sư thở dài. Một người tại sao có thể tốt như vậy đâu? Người tốt như vậy thế nhưng lại gả cho y, còn cùng y đồng thời quy ẩn núi rừng, như vậy tốt sao? Rõ ràng Ôn Luân có thể dựa vào tài học cùng khí độ, càng thích hợp ở trong triều đình kia, so với nhiều người càng thích hợp ở trong triều đình nha!

——————————————————

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Kế mẫu/phụ

Gà con: Chíp chíp? Cơm đâu?

Gà trống mổ thóc uy đồ ăn.

Gà con: Chíp chíp. Buồn ngủ.

Gà trống thật cẩn thận mà đem gà con ấp tốt, nghiệp vụ không thuần thục, bị gà con hành hung.

Gà trống┭┮﹏┭┮: Ta không là ma ma, cũng không phải ba ba.

Quần chúng vây xem o(*≧▽≦)ツ: Ân ngang ân ngang~