“Đối với hành động lần này của sứ thần Băng Ảnh quốc Ngôn Hinh ở hậu cung, còn ai có nghi vấn gì không?” Hình bộ thượng thư giải quyết việc chung nói.
Trên đại điện nhất thời yên tĩnh lại, các đại thần vừa rồi còn đang nghị luận sôi nổi đều nín thở đứng ở một bên.
“Đã không có người nghi vấn, như vậy bản quan tuyên án —— phán xử Ngôn Hinh ngọ môn chém đầu răn chúng!” Lãnh ngạnh tuyên đọc bản án, Hình bộ thượng thư Nghiêm Ẩn khom người hướng Hoàng Tố Yên ý bảo tuyên án xong.
Gật gật đầu, Hoàng Tố Yên từ đầu chí cuối trên mặt không có bất luận biểu tình gì.
“Bệ hạ.” Tể tướng bước về phía trước một bước, lo lắng nhìn Hoàng Tố Yên, “Ngôn Hinh dù sao cũng là sứ thần Băng Ảnh phái tới lần này, ngài xử tử nàng ta, chỉ sợ rằng…”
“Chỉ sợ cái gì? Trẫm sẽ viết thư cho nữ hoàng Băng Ảnh quốc, việc
này từ đầu đến cuối trẫm sẽ viết rõ ràng, làm cho nữ hoàng Băng Ảnh
chính mình nhìn rõ, lần này trẫm xử trảm Ngôn Hinh là có tình và lý ở
trong!” Nếu như bà ta không muốn hiểu rõ, trẫm sẽ giúp bà ta nghĩ
rõ ra, xem hoàng vị của bà ta quan trọng hay là mạng của Ngôn Hinh quan
trọng! Đương nhiên những lời này Hoàng Tố Yên cũng không nói ra miệng,
chỉ là trong con ngươi lãnh ý lại dày thêm một tầng.
“Vâng.”
Ngự thư phòng…
“Tể tướng, phiền khanh tự mình đưa phong thư này cho người của dịch quán.” Đưa thư vừa viết xong tới trước mặt tể tướng, tâm tình Hoàng Tố Yên đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
“Vâng.” Tiếp nhận thư, tể tướng một khắc cũng không dừng lại,
xoay người đi ra ngoài. Nàng biết việc nán lại càng lâu, chuyện này sẽ
càng khó giải thích.
Nhìn bóng lưng tể tướng ly khai một lúc lâu, Hoàng Lan Chanh mới quay đầu nhìn chằm chằm nữ hoàng, “Hoàng muội, ta hiện tại càng ngày càng không hiểu được ngươi, tại sao ngươi
lại muốn làm như vậy, ngươi biết rõ chuyện này không phải chỉ cần một
phong thư là có thể giải quyết.”
“Ta chỉ là muốn thử xem.” Nghiêng người dựa vào ghế mềm, Hoàng Tố Yên bưng chén ngọc lên, quơ quơ, trong chén chính là sản phẩm nổi
tiếng của Uyển Thành —— rượu nho, nàng thực sự không ngờ đến thế giới
này còn có loại thức uống như thế, nghe nói là gần đây mới nghiên chế ra (nghiên cứu + chế tạo), mặc dù công nghệ còn khá thô, nhưng ở cổ đại mà có thể làm đến mức này đã là rất tốt.
“Hoàng muội, ngươi có đang nghe hoàng tỷ nói chuyện không?”
Thanh âm có chút lo lắng, Hoàng Lan Chanh nguyên bản vẫn duy trì sự tôn
kính đối với nữ hoàng, nhưng chuyện ngày hôm nay nàng xác thực nhịn
không được, mới dùng loại khẩu khí này nói chuyện với Hoàng Tố Yên.
Liếc mắt nhìn Hoàng Lan Chanh có chút nôn nóng, Hoàng Tố Yên khẽ cười nói: “Hoàng tỷ hôm nay ngược lại không hề câu nệ a!“
Nhíu nhíu mày, “Hoàng muội, bây giờ không phải là lúc để cười!”
“Ta không có nói đùa, hoàng tỷ, ‘Trẫm’ làm mỗi một việc gì cũng đều có lý do.” Buông chén ngọc, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Hoàng Lan Chanh.
“Lý do? Này có thể sẽ gây ra chiến tranh đó, ngươi hiểu chưa?”
“Ta biết.” Nhíu mày, nàng phát giác Hoàng Lan Chanh hôm nay có chút không bình thường, tựa hồ đối với chiến tranh phá lệ …mẫn cảm?
Dường như cũng chú ý tới sự “Không bình thường” của mình, Hoàng Lan
Chanh một lúc lâu không nói chuyện, tâm tình bình tĩnh một chút, mới mở
miệng lần nữa, “Ngươi biết những thứ gì? Và muốn thăm dò cái gì?”
Một lần nữa bưng chén ngọc lên, Hoàng Tố Yên do dự một chút, giương mắt nhìn chằm chằm Hoàng Lan Chanh chậm rãi nói: “Hoàng tỷ, lần này Ngôn Hinh không chỉ mạo phạm Ảnh phi mà còn nói vài chuyện không sạch sẽ.” Những thứ này là bởi vì nàng không muốn khiến cho sự việc có thêm phiền toái không đáng có mà che giấu một phần sự thực, dù sao cổ trùng thất
truyền đã lâu giờ xuất hiện lần nữa sẽ là sự kiện làm hỗn loạn nhân tâm, cho nên lúc ban đầu Ngạo Thiên cũng không dám công bố chuyện nữ hoàng
thân trúng dâm độc ra ngoài.
“Còn có?”
“Ân, trước khi ả ta mạo phạm Ảnh phi, ả ta đã nói vài lời với Ảnh phi.” Cố ý dừng lại một chút. “Ả bảo Ảnh phi ăn cắp bản đồ bố trí quân sự của chúng ta. Ngươi nói xem Băng Ảnh có rắp tâm gì?”
Khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, Hoàng Lan Chanh không ngờ còn có chuyện như vậy, cau chặt mày, “Như vậy, nói cách khác, Băng Ảnh muốn phát động chiến tranh? Thế nhưng, tại sao họ lại muốn làm như vậy?”
Bởi vì hoàng thất Băng Ảnh đã bị người khống chế! Những lời này Hoàng Tố Yên cũng không có nói ra miệng, kỳ thực đây cũng chỉ là suy đoán của
nàng mà thôi, tạm thời vẫn không nên nói ra ngoài, để tránh khỏi mang
đến phiền toái không cần thiết.
Theo mấy ngày nay Tác Hồn điều tra báo cáo, xem ra, rất nhiều chuyện
đều nhắm thẳng vào Âm giáo, nàng hiện tại vẫn không hiểu rõ mục đích của Âm giáo, cũng không thể nói trước cái gì. Núp trong bóng tối như vậy,
lại là một tổ chức dùng thủ đoạn không đồng nhất để ‘khống người’, nếu
không có điều tra rõ trước, thì không nên đả thảo kinh xà mới tốt!
“Chiến tranh cần lý do sao?” Nàng hiện nay chỉ có thể nói như vậy.
Sửng sốt, lập tức cười khổ một tiếng, “A, đúng vậy! Chiến tranh là không cần lý do … Hoàng muội, ta mệt mỏi, xin được cáo lui trước!”
Nhìn bóng lưng cô đơn của Hoàng Lan Chanh, Hoàng Tố Yên thở dài, khúc
mắc của hoàng tỷ xem ra rất khó cởi a! Đảo mắt nhìn phong thư trên bàn,
ánh mắt lại trở nên băng lãnh, chiến tranh? Đây mới thật là mục đích của ngươi sao?
Ngày hôm sau, kinh thành, tửu điếm dành cho khách hành hương…
“Tiểu nhị, khách.” Một nữ tữ bộ dạng trâu cao mã đại thô lỗ gào thét. Đi theo phía sau còn có hai vị nam tử vóc người yểu điệu, một vị
mang khăn che mặt, thấy không rõ tướng mạo lắm, nhưng đôi mắt xếch yêu
mị lộ ra ngoài, cũng làm cho tầm mắt của tất cả khánh nhân trong khách
điếm câu qua; một vị nam tử khác diện mạo thanh tú mắt thấy nhiều người
dùng loại ánh mắt háo sắc nhìn công tử nhà mình như vậy, tức giận mà
trừng ngược lại. Ai biết hắn vốn là bộ dạng không tệ, đôi mắt to trừng
người như thế, chỉ làm cho người khác cảm thấy đáng yêu, mà không có
chút lực uy hiếp. Thẳng làm cho các nữ nhân trong khách điếm mắt mở còn
lớn hơn nữa…
“Ha ha...” Một tiếng cười khẽ, nam tử đeo khăn che mặt vươn tay ngọc cốc đầu nam tử thanh tú một cái, liền đi theo nữ tử khôi ngô phía
trước lên lầu.
“Aiz…” Không nhìn được mỹ nhân, người dưới lầu phát ra một mảnh tiếng thở dài. Nhưng lập tức khôi phục lại cảnh tượng náo nhiệt vừa
rồi.
“Aiz! Ta đã nói với ngươi, nghe nói hôm nay sẽ xử trảm sứ thần Băng Ảnh đó!” Một nữ tử tựa hồ muốn tỏ ra mình biết rất nhiều chuyện bí mật, nên cúi đầu giả vờ thần bí nói với người ngồi cùng bàn.
“Hừ, chuyện ngươi nói chúng ta đã sớm biết có được không! Này là tin tức lớn nhất mấy ngày nay a!” Một đồng bạn khác của nàng ta chẳng đáng liếc mắt nhìn nàng một cái.
Nữ tử kia không cam lòng lên giọng, “Nhưng các ngươi khẳng định không biết tại sao nàng ta bị xử trảm a!”
“Biết a! Không phải là mạo phạm nữ hoàng, nói một vài lời không nên nói sao?”
“Hừ! Ngươi thì biết cái gì? Kỳ thực, nàng không phải mạo phạm nữ hoàng, mà là mạo phạm Ảnh phi.”
“Mạo phạm Ảnh phi? Ảnh phi không phải hoàng tử Băng Ảnh của họ sao? Nàng thế nào…” Bàn bên cạnh có một người kinh ngạc bu lại.
“Ha ha, các ngươi đây chắc cũng không biết đi!” Nữ tử kia đắc ý hất càm lên, cố ý giảm thấp thanh âm xuống, “Nghe nói! Ảnh phi kia trước đây khi còn ở Băng Ảnh đã từng có một đoạn tình cảm dây dưa với sứ thần Ngôn Hinh!”
“Oa…”
“Thì ra là như vậy a…”
“Đó chính là tình cũ, khó có thể khống chế”
“Xuỵt —— ngươi muốn bị xử trảm sao?” Một người còn chút lý trí, vội vàng kéo nữ tử vừa phát câu cảm khái ra.
Mọi người cũng dần dần ý thức được chuyện này không thể thảo luận trước
mặt mọi người như vậy, dù sao cũng xem như là “Gièm pha” hoàng thất. Cả
đám sôi nổi tản ra…
Nữ tử vừa mới dẫn đầu buôn chuyện không dấu vết cười lạnh một cái, ngay sau đó trộm chạy ra khỏi khách sạn.
“Theo sau!”
“Vâng.”
Trong con ngươi lộ ra quang mang lãnh khốc, quét mắt toàn trường một
cái, cúi đầu phẩm trà, trong lòng Hoàng Tố Yên lại không bình tĩnh như
mặt ngoài. Bọn họ làm như vậy rốt cuộc là có mục đích gì? Theo như biểu
hiện của nữ tử khi nãy, là một người có võ công cao thâm, nghĩ đến lần
này phát tán lời đồn cũng là có kế hoạch đi?
Không được một khắc thời gian, một bóng đen đi tới trước mặt nàng.
“Thất bại?” Cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục phẩm trà, trong giọng nói Hoàng Tố Yên mang theo hiểu rõ.
“Được rồi, ngươi biết ta sẽ không trừng phạt ngươi, hơn nữa… Đây là sự tình ta đã sớm dự liệu được. Ả tự sát?” Liếc mắt nhìn Ảnh một cái, Hoàng Tố Yên nhàn nhạt nói.
“Vâng.”
“Được rồi, đi thôi!” Đứng dậy, đặt một thỏi bạc ở trên bàn, đi ra đại môn.
Lầu hai khách sạn…
Đưa mắt nhìn thân ảnh màu trắng kia rời đi, nam tử che mặt đôi mắt đẹp hơi cong, trong mắt hiện lên một tia hứng thú.
Một bên nam tử thanh tú còn đang thao thao bất tuyệt: “Công tử,
người nói ăn cá chua ngọt hay là sườn xào chua ngọt ngon hơn? Hay là ăn
một ít thức ăn sáng thanh đạm, không được, đã lâu không ăn thật ngon
rồi, công tử cần phải bồi bổ, như vậy liền ăn…”
“Được rồi, Phong nhi, tùy tiện gọi một chút đi!” Nam tử che mặt cười nhạt quay đầu lại.
“Đúng vậy, đúng vậy, Phong nhi, ngươi cũng đừng chọn tam lấy tứ, ta sắp chết đói rồi đây!” Nữ tử khôi ngô bên cạnh quái, phụ họa nam tử che mặt nói.
Tà trừng liếc mắt nữ tử một cái, Phong nhi gật gật đầu với nam tử che mặt, “Vâng, công tử, vậy ta gọi bọn họ dọn lên mấy món chiêu bài của khách điếm a!” Nói xong, liền thu xếp đi.
Buồn cười nhìn Phong nhi hưng phấn, nam tử che mặt bưng trà xanh trên
bàn lên, nhấp một ngụm. Cuối cùng đã tới kinh thành Hoàng Nguyệt quốc,
nhưng hắn đối với con đường sau này cũng chưa tình toán tốt, ừ, nhìn kỹ
hẵn nói đi!
Ngự thư phòng…
“… Các ngươi nói, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Đem sự tình mình nghe được ở khách điếm nói cho những đại thần một lần, Hoàng Tố Yên tức giận vỗ bàn đọc sách một cái.
“Ùm” một tiếng, ngay cả tể tướng trong sáu vị đại thần trụ cột, tất cả đều sợ đến quỳ rạp xuống đất, “Nữ hoàng bệ hạ thứ tội”
“Thứ tội? Chút chuyện như thế cũng làm không xong, các ngươi nói trẫm thứ tội thế nào đây?” Tay chỉ Hình bộ thượng thư, nghiêm khắc hỏi: “Nghiêm Ẩn, ngươi nói, sao chuyện này lại để lộ ra, chuyện cũ năm xưa của hoàng Băng Ảnh cũng không đến mức tất cả mọi người đều biết đi!” Mặc dù
trong lòng Hoàng Tố Yên biết rõ chuyện lời đồn lần này không có liên
quan đến những đại thần ở đây, nhưng nàng muốn mượn cơ hội này hảo hảo
làm cho thần kinh các nàng căng thẳng một chút. (Aqua: căng kiểu này có
ngày đứt bong chết đó chị.)
“Vi thần, vi thần…” Mồ hôi lạnh từng giọt một rơi xuống, Nghiêm Ẩn thực sự không biết nên nói cái gì.
“Bẩm báo bệ hạ, giờ ngọ hôm nay Ngôn Hinh đã bị xử trảm.” Thanh âm của một thị vệ phá vỡ tầng áp suất thấp trong ngự thư phòng.
“Được rồi, các ngươi lui xuống hết đi! Sau này chú ý một chút cho trẫm!” Cảm giác đã đủ rồi, Hoàng Tố Yên phất phất tay, “Giải phóng” những đại
thần kia. (Aqua: giống y chang nấu ăn, thấy vừa rồi bắt xuống a.)
“Tạ ân bệ hạ không trách phạt.” Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vô cùng cảm tạ vị thị vệ báo tin kia, sôi nổi lui xuống.
Một lần nữa ngồi trở lại ghế mềm, Hoàng Tố Yên vỗ về nguyên giới rơi vào trầm tư…