Phú Nguyên Bảo mang Diệp Thạch tới Bách Bảo Các trong học viện, “Diệp đồng học, Bách Bảo Các này kinh doanh các loại bảo vật, nó chuyên sáng lập một chỗ cung cấpcho các đệ tử gửi bán đồ vật. Ngươi sắp sửa bán đồ, vậy viết ở bên kia rồi gửi bán linh bảo là được.”
Phú Nguyên Bảo kiên nhẫn giải thích: “Nếu có người cảm thấy hứng thú đối với đồ vật ngươi muốn bán, người đó sẽ viết giá cả, đặt ở bên trong hộp tối phía dưới, hộp tối hoàn toàn phong bế, người tham dự cạnh tranh lẫn nhau sẽ không biết đối phương báo giá bao nhiêu, Diệp đồng học, đến lúc đó ngươi từ trong hộp tối lựa chọn giá cả cao nhất là có thể.”
Diệp Thạch gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
“Đúng rồi, gửi bán đồ vật ở chỗ này, một ngày thu một ngàn nguyên thạch tiền thuê.” Phú Nguyên Bảo vân đạm phong khinh nói.
Diệp Thạch trừng lớn mắt, “Cái gì?!” Đồ vật còn chưa có bán được, đã muốn y tốn nguyên thạch trước, nào có chuyện như vậy.
“Diệp đồng học, thứ này của ngươi nếu bán đượctốt, trên trăm vạn nguyên thạch cũng không thành vấn đề, gửi bán chỗ này chỉ thu mấy ngàn nguyên thạch, không coi là gì.” Phú Nguyên Bảo nhìn bộ dạng xót ruột của Diệp Thạch, lập tức tận tình khuyên nhủ.
Diệp Thạch âm thầm liếc mắt xem thường, một ngày một ngàn, sao không đi cướp luôn đi, không phải là nguyên thạch của mập mạp chết bầm này, mập mạp này tất nhiên không đau lòng.
Bất kể thế nào, Diệp Thạch cũng vẫn nhịn đau giao ba ngày tiền thuê, lĩnh được một vị trí.
“Hình ảnh này là gì?” Diệp Thạch nhìn chỗ gửi bán khác có nhiều lần truyền phát hình ảnh, hỏi.
“Bên trong này có thể đặt ảnh thạch, nếu biểu đạt bằngngôn ngữ không được, thì có thể đặt ảnh thạch, triển lãm thêm về đặc tính của vật phẩm.” Phú Nguyên Bảo giải thích.
Trong con ngươi Diệp Thạch hiện lên ánh sáng, “Vậy à.” Trước đó y đi xem Mộ Thần, đã thuận tiện quay lại quá trình Mộ Thần thí nghiệm, hiện tại có vẻ vừa vặn cần dùng đến.
Phú Nguyên Bảo nhìn Diệp Thạch thả ảnh thạch, run run khóe miệng một chút.
Mộ Thần thí nghiệm ngày đó, tuy rằng có không ít người đều thấy được, nhưng người nhìn thấy phần lớn là tân sinh, mà lời nói của tân sinh lại không có lực thuyết phục lớn, gần đây việc này đã chậm rãi bình ổn xuống, hiện giờ Diệp Thạch lại thả ra đoạn hình ảnh này, sợ là danh dự của Phạm Li tiền bối sẽ bị quét sạch.
… …
“Diệp Thạch, ngươi ở trong này à? Mộ Thần đâu?” Thanh âm Trang Du từ phía sau Diệp Thạch truyền tới.
Diệp Thạch quay đầu, ánh mắt âm trầm nhìn Trang Du: “Mộ Thần không có ở đây.”
Phú Nguyên Bảo rất biết quan sát, vừa nghe ngữ khí của Diệp Thạch, trực giác biết là đang bực mình, ngược lại Trang Du không phản ứng gì.
“Thì ra hắn không ở đây. Ta còn muốn chúc mừng hắn đã thuận lợi lưu lại học viện.” Trang Du tỏ vẻ thất vọng nói.
Trên mặt Diệp Thạch hiện lên nụ cười lạnh, lời này của Trang Du đối với Diệp Thạch mà nói giống như là đang thị uy vậy, Diệp Thạch triệt để bị chọc giận.
Diệp Thạch nổi giận nói: “Trang Du, tiện nhân ngươi thật lẳng lơ, bên cạnh ngươi có nhiều nam nhân như vậy còn chưa đủ cho ngươi câu dẫn sao, cần gì phải nhìn chằm chằm vị hôn phu của ta không tha, ngươi muốn đàn ôngnhư vậy sao? Ngươi rốt cuộc dâm đãng đến cỡ nào thế! Câu dẫn hết tên này đến tên khác, lại vẫn trưng ra bộ dáng oán phụ.”
Diệp Thạch đột nhiên bùng nổ, xác thực làm tất cả mọi người trong đây kinh hãi. Tuy rằng người trong đây phần lớn đều là bộ dáng nghiên cứu thương phẩm, nhưng mà, lực chú ý đều đặt ở trên người Diệp Thạch cùng Trang Du.
Diệp Thạch cùng Trang Du là hai thiếu niên tư chất cấp tám, vừa tiến vào học viện liền khiến không ít người hiếu kỳ.
Trang Du mở to mắt, bi thương nhìn Diệp Thạch: “Diệp Thạch, ngươi đang nói cái gì? Ngươi sao có thể nói như vậy?”
“Ta đang nói gì á hả, đừng trưng cái bộ mặt đáng thương này của ngươi trước mặt ta, ta không phải là những vịđó của ngươi, không chịu nổi bộ dáng này của ngươi, nếu muốn làm nũng thì đi tìm những người tình đó củangươi, đừng có ở trước mặt ta phát tao, nhìn ghê tởm.” Diệp Thạch không kiên nhẫn nói.
Lam Nhược Phong bất đắc dĩ nhìn Diệp Thạch, lên tiếng: “Diệp Thạch, rốt cuộc là emxảy ra chuyện gì? Trang Du em ấyđâu có đắc tội em.”
Ánh mắt Diệp Thạch sắt bén hướng về phía Lam Nhược Phong, trong con ngươi sát khí quay cuồng: “Ngươi đau lòng sao? Đau lòng thì ngươi mang hắn cách xa ta và Mộ Thần ra một chút, cả ngày cứ lôi kéo hắn tới trước mặt ta cùng Mộ Thần. Ngươi không biết hắn đối Mộ Thần tâm hoài bất quỹ à!”
“Lam Nhược Phong, ngươi không phải là “vậy”chứ? Một mình ngươi thỏa mãn hắn không được, cho nên, ngươi mới muốn tìm thêm người giúp ngươi? Ngươi nếu muốn tìm người hỗ trợ thì đi tìm người khác đi, đừng nhìn chằm chằm Mộ Thần. Ngươi muốn tìm bao nhiêu thì tìm bấy nhiêu, chỉ cần không tìm Mộ Thần, ta cũng sẽ không can thiệp.” Diệp Thạch nói một trận như pháo.
Sắc mặt Lam Nhược Phong xanh mét, bất luận một nam nhân nào khi bị hoài nghi năng lực phương diện kia sắc mặt cũng sẽ không quá tốt.
Trên mặt Diệp Thạch hiện lên tươi cười khoái ý, y đã sớm nhìn hai người kia không vừa mắt, nhưng mà trước kia Mộ Thần luôn ở bên cạnh, thế nên y vẫn luôn không có phát tiết ra được.
“Ta quá đáng? Lam Nhược Phong, đừng tưởng rằng ngươi làm cái gì thì ta cũng không biết, ngươi tiểu nhân không biết liêm sỉ, chỉ biết dùng chút âm mưu quỷ kế không đến nơi đến chốn, ngươi vĩnh viễn cũng không so được với Mộ Thần, Lam Nhược Phong, ngươi sẽ gặp báo ứng!” Diệp Thạch hừ lạnh một tiếng.
Nhìn thấy chung quanh có không ít ánh mắt vui sướng khi người gặp họa nhìn qua, Lam Nhược Phong gắt gao siết chặt tay, Diệp Thạch người này, quá đáng!
Lam Nhược Phong cắn rang, mình trước kia thế mà lại cảm thấy Diệp Thạch sẽ yêu mình, vì mình liều lĩnh hết thảy, đúng là ý tưởng vớ vẩn.
Trong điếm có không ít người hứng thú nhìn một màn này, có rất nhiều nam nhân luyến mộ Trang Du, thấy bộ dáng Trang Du ảm đạm, thì cảm thấy Diệp Thạch không khỏi có chút quá đáng; có rất nhiều nữ nhân ghen tị Trang Du, cảm thấy Diệp Thạch làm thật sự là quá tốt, người giống Trang Du như thế, nên hảo hảo mắng một trận, cả ngày giả một bộ Tiểu Bạch Hoa, xác thực đáng giận.
“Diệp Thạch, ngươi là bởi vì Mộ Thần không phải thật tâm thích ngươi, cho nên tức giận sao?” Trang Du ngẩng đầu, ánh mắt sâu kín nhìn Diệp Thạch, mở miệng hỏi.
Diệp Thạch cảm giác khó chịu giống như ăn phải ruồi bọ, “Kể cả Mộ Thần không thích ta, cũng sẽ không thích cái hàng dâm đãng như ngươi, ngươi rốt cuộc muốn Mộ Thần cự tuyệt ngươi mấy lần, ngươi mới có thể biết khó mà lui đây? Ngươi rốt cuộc có biết xấu hổ hay không vậy?”
Diệp Thạch xem thường liếc mắt nhìn hai người, ngẩng đầu bước ra ngoài.
Trang Du nhìn bóng dáng Diệp Thạch, mặt mũi nóng bừng. Từ trước tới nay, Trang Du còn chưa bị đối đãi như vậy.
Phú Nguyên Bảo tránh qua một bên, thấy Diệp Thạch đi ra ngoài, cũng thừa dịp hỗn loạn mà chạy ra theo. Hai người Diệp Thạch với Trang Du, hắn ai cũng cũng không đắc tội nổi!
… …
Thời điểm Diệp Thạch cùng Trang Du phát sinh xung đột, Trình Uyển Bạch và Tạ Đan Yên vừa vặn cũng có mặt.
“Không ngờmiệng Diệp Thạch lại ác như vậy, trước kia ta thật không nhìn ra.” Tạ Đan Yên mở to mắt nói, trước đây thấy bộ dáng Diệp Thạch không lạnh không nóng, khúm núm đi theo phía sau Mộ Thần, còn tưởng rằng chỉ là một quả hồng mềm, nàng thật sự là… có mắt như mù.
Trình Uyển Bạch cười: “Đúng vậy, nhìn người không thể nhìn tướng mạo.” Bởi vì Mộ Thần, lúc trước Diệp Thạch đối với nàng cũng rất lãnh đạm, nhưng tốt xấu cũng không có thẳng mặt mắng như vậy!
Dựa theo nguyên tác, Tạ Đan Yên sẽ từ từ bị Lam Nhược Phong mê hoặc, từ từ không thể tự kềm chế.
Nhưng hiện giờ, do không thu được dị hỏa, mị lực của Lam Nhược Phong bị giảm lớn. Tạ Đan Yên lại mơ hồ đoán được vấn đề thí nghiệm nhập học của Mộ Thần có liên quan tới Lam Nhược Phong, ấn tượng đối với Lam Nhược Phong liền thấp xuống. Thánh Tinh học viện nhiều cao thủ như mây, Tạ Đan Yên ngược lại đối với Lam Nhược Phong không còn để bụng như trước nữa.
“Hình như là Diệp Thạchđến gửi bán đồ vật?” Trình Uyển Bạch nói.
Tạ Đan Yên: “Hình như là vậy, chúng ta đi xem y gửi bán cái gì đi.”
Trình Uyển Bạch gật đầu, đi tới trước đài gửi bán.
Trên chỗ gửi bán nhiều lần truyền phát hình ảnh Mộ Thần vào đợt thí nghiệm thứ hai, rất nhiều người đứng trước mặt hai người, hội tụ phía trước nơi gửi bán, từng đợt tiếng thảo luận khe khẽ truyền vào trong tai hai người.
“Nghe nói cái này là bản thay đổi, hiệu quả so vớiXuân Phong Hóa Vũ Phù phổ thôngthì tốt hơn không ít.”
“Vị phù viện đạo sư này thật đúng là có mắt không tròng! Rõ ràng là một tấm phù kiểu mới, ông ấy lại nói là lỗi sai rất nhiều, không thể nào phát động, nếu không phải có Kinh Sí Diễm tiền bối vừa vặn ở đó, học viện liền bỏ qua một thiên tài rồi.”
“Thiên tài thì ta không thấy được, có khả năng là mèo mù vớ phải chuột chết.”
“Mèo mù vớ phải chuột chết hả, có bản lĩnh thì ngươi đi làm một cái đi!”
“A! Là Thang Châu Nhi, nàng bỏgiấy vào kìa.”
“Trong nhà Thang Châu Nhi kinh doanh mấy ngàn vạn mẫu linh điền, nghe nói nàng ta đã sớm cảm thấy hứng thú với loại Xuân Phong Hóa Vũ Phù này.”
“Không biết nàng ta lấy ra bao nhiêu, nha đầu kia luôn tài đại khí thô, ta nghĩ nàngta hẳn là lấy ra ít nhất một trăm vạn.”
… …
Mộ Thần đi vào ký túc xá, phát hiện ánh mắt mấy người trong ký túc xá nhìn hắn càng thêm quỷ dị.
“Làm sao vậy?” Mộ Thần nghi hoặc hỏi.
“Mộ Thần, Diệp Thạch là vị hôn thê của ngươi hả?” Lữ Ý ngạc nhiên hỏi.
Mộ Thần gật đầu, “Đúng vậy.”
“Hôm nay y với Trang Du và Lam Nhược Phong cãi một trận lớn, ngươi biết không?” Lữ Ý chớp mắt hỏi.
Mộ Thần nhíu mày, hỏi: “Thạch Đầu với Trang Du cãi nhau? Y chịu thiệt hả?”
Đám người Lữ Ý hai mặt nhìn nhau, nói: “Có vẻ nhưDiệp Thạch không bị thiệt thòiđâu.” Nghe mấy người lúc ấy ở chỗ đó kể Diệp Thạch nói chuyện rất cay nghiệt, Trang Du bị y mắng đến muốn ngất luôn.
Mộ Thần gật đầu, thở ra một hơi: “Thạch Đầu không bị thiệt thòi là được rồi.”
“Mộ Thần, ngươi với Diệp Thạch cùng một chỗ, có cảm thấy áp lực rất lớn không?” Nghiêm Hạ đánh giá Mộ Thần, hỏi.
Mộ Thần không hiểu: “Áp lực lớn? Sao ta lại có áp lực?”
Nghiêm Hạ cười gượng hai tiếng, nói: “Mộ Thần, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy, Diệp Thạch y có chút... ừm...hung dữ sao?”
Mộ Thần nhún vai: “Thạch Đầu không hung dữ chút nào cả.Rốt cuộc các ngươi đang nói gì đấy?”
Mộ Thần đi ra ngoài hỏi thăm một vòng, mới phát hiện, lần này Diệp Thạch và Trang Du nháo có chút lớn, hai người đều là đệ tử của võ vương, là nhân vật trước mắt chạm tay có thể bỏng, xác thực có không ít người chú ý tới.
Diệp Thạch và Trang Du nháo lớn, đưa tới vô số lời đồn đãi.
Tỷ như, Diệp Thạch với Trang Du, hai người kết thù kết oán đã lâu, Trang Du đã từng hoành đao đoạt ái.
Tỷ như, Diệp Thạch kỳ thật luyến mộ Lam Nhược Phong, nhưng mà Lam Nhược Phong một lòng đều ở trên người Trang Du, Diệp Thạch bởi vì yêu sinh hận.
Tỷ như, vị hôn phu của Diệp Thạch là Mộ Thần có một chân với Trang Du, Diệp Thạch bị Trang Du đeo nón xanh*.
*cắm sừng
Tỷ như, người Mộ Thần thật tâm thích chính là Trang Du, do ngại hôn ước mà không thể không cùng một chỗ với Diệp Thạch.