Yến Khuynh Thành cắn môi, được hai người phân tích cho như vậy, cỗ tức giận trong lòng Yến Khuynh Thành nhất thời tan thành mây khói, sau khi cơn tức tiêu tán, một nỗi sợ hãi lập tức dâng lên.
Năm đó Mộ Thần và Diệp Thạch cùng nhau giết chết mấy vị võ hoàng, những thế lực đối địch liền tả hai người như mãnh thú, rất nhiều người không biết nội tình đều nghĩ hai người là dạng người hung dữ độc ác, Yến Khuynh Thành cũng nghĩ như thế.
Đôi mắt Yến Khuynh Thành lộ ra mấy tia cổ quái, “Sao Mộ Thần với Diệp Thạch lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?”
“Sắp tới sẽ cử hành hội nghị giữa các quốc gia, Mộ Thần và Diệp Thạch xuất hiện ở đây cũng không kỳ lạ.” Phí Trọng nói.
Lưu Kính cười khổ: “Không kỳ lạ sao? Nghe nói Mộ Thần đã là luyện dược sư lục cấp, còn có thể là lục cấp phù chú sư. Càng là thiên tài thì càng tiếc mệnh, càng sợ mình bị chết uổng, nhưng mà Mộ Thần thế mà lại ngay vào lúc này đi tới Thiên Không đế quốc.”
Vị cao nhân ở linh tháp kia suy tính được, lần thú triều này sẽ có quy mô rất lớn, sau khi thú triều biến mất, chỉ sợ mười tu luyện giả cũng không còn lại một.
Trong khoảng thời gian này có không ít cao thủ trong Thiên Không đế quốc chạy trốn mất tăm hơi, Mộ Thần và Diệp Thạch trốn chết bên ngoài đã lâu, cho dù có ở lại bên ngoài thì cũng không có gì đáng trách, thế nhưng, hai người kia lại quay về, hai người này thật sự không phải là loại người sợ chết.
“Vừa rồi Diệp Thạch đúng là ra tay nhanh như chớp!” Lưu Kính nói.
“Đúng thế, thật là đáng sợ, chỉ sợ cho dù là võ hoàng gặp được con yêu thú kia, thì cũng sẽ không thể giải quyết lưu loát giống như Diệp Thạch đâu.” Phí Trọng nói.
Mộ Thần và Diệp Thạch đều là trận pháp sư lục cấp, mà chiến lực của hai người cũng đều có thể qua võ hoàng, lúc này hai bọn họ trở về, Huyền Phong đế quốc sẽ có thêm hai võ vương thực lực tương đương võ hoàng, sợ là thực lực các quốc gia sẽ lại phân chia một lần nữa.
“Vừa rồi Diệp Thạch dễ dàng dùng một tờ phù chú lục cấp mà không đau lòng chút nào, xem ra chuyện Mộ Thần là phù sư lục cấp hơn phân nửa là thật.” Lưu Kính suy tư nói.
Yến Khuynh Thành nhíu mày nói: “Tên Mộ Thần này quả thật đúng là một quái thai!”
Lưu Kính gật đầu: “Chính xác.”
“Hình như đàn ong trước đó Diệp Thạch lấy ra là Thôn Thiên Phong. Đã sớm nghe đồn là thứ này rất lợi hại, lại không nghĩ tới nó lợi hại đến mức này.” Yến Khuynh Thành cảm thán.
Lưu Kính gật đầu, cũng cảm thán.
Trong đám Thôn Thiên Phong vừa rồi, hình như có hơn hai mươi con là ngũ cấp.
Để sử dụng nhiều yêu trùng ngũ cấp như vậy thì phải hao tổn rất nhiều linh hồn lực, linh hồn lực của Diệp Thạch hẳn cao hơn võ vương phổ thông rất nhiều.
“Được rồi, chúng ta nhanh đi về thôi, Lôi Hồng tiền bối vẫn còn đang chờ chúng ta trở về phục mệnh đấy.” Phí Trọng nói.
Diệp Thạch hướng về chiếc giường trên phi thuyền nằm xuống, mở tay chân ra, hữu khí vô lực nói: “Mệt chết người.”
Đầu tiên là phát động một tờ phù chú lục cấp, tiếp đó lại liên tục điều khiển trên trăm con Thôn Thiên Phong đối địch, tuy rằng nhìn thì thấy y dễ dàng đã giết chết con yêu thú lục cấp kia, trên thực tế thì linh hồn lực của y đã sắp khô kiệt. Diệp Thạch cắn chặt răng, mặc dù Hồn Thủy làm cho linh hồn lực của y hùng hậu hơn trước kia, nhưng mà linh hồn lực vẫn không đủ dùng!
“Nếu đã mệt vậy rồi thì ngươi còn lãng phí thời gian, phản ứng với mấy tên tu luyện giả kia làm gì?” Mộ Thần lạnh lùng nói.
Diệp Thạch xoa xoa mũi, ngượng ngùng nói: “Là người đều phải có chút mặt mũi, không thể để cho những người đó nhìn ra kỳ thật ta là nỏ mạnh hết đà, phải cho người ta cảm thấy ta là cao nhân chứ!”
“Ngươi đó! Để mấy tên võ vương nghĩ ngươi là cao nhân thì có ích lợi gì…” Mộ Thần bất đắc dĩ lắc đầu.
Diệp Thạch ôm đầu, kêu lên hai tiếng ai ui, “Mộ Thần, ta đau đầu.”
Mộ Thần bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tiến lên cho Diệp Thạch ăn một viên đan dược, “Có tốt hơn chút nào không?”
Diệp Thạch tựa vào người Mộ Thần, sắc mặt dịu đi vài phần, nói: “Tốt hơn nhiều rồi.”
Mộ Thần cúi đầu hung hăng hôn lên đôi môi Diệp Thạch, khí tức xâm lược mãnh liệt bùng lên.
Diệp Thạch sắc bén cảm nhận được hơi thở Mộ Thần đang trở nên ồ ồ, cũng cảm nhận được khí thế trên người Mộ Thần.
Tâm Diệp Thạch bắt đầu khẩn trương, thân thể lại nhịn không được mà mềm nhũn ra.
Nhìn khuôn mặt Diệp Thạch đỏ rực, tuy rằng khẩn trương, lại mạnh mẽ thả lỏng cơ thể, ánh mắt Mộ Thần một mảnh đỏ rực, vốn hắn còn có thể miễn cưỡng áp xuống dục vọng, hiện giờ đã áp không nổi.
Thật ra Mộ Thần còn tính chờ thêm mấy tháng, chờ đến khi Diệp Thạch đủ mười tám tuổi, nhưng mà hiện giờ, thú triều tùy thời có khả năng bùng nổ với quy mô lớn, hắn cũng không biết được, hắn và Diệp Thạch có thể toàn thân trở ra từ trong thú triều hay không, nếu xảy ra chuyện, đây chẳng phải là…
Diệp Thạch chớp chớp mắt, trong lòng có một loại cảm giác vừa khẩn trương, vừa hưng phấn, còn ẩn ẩn có một loại trần ai lạc định.
Mấy năm trước Trang Du đã làm với Lam Nhược Phong, sau khi Lam Nhược Phong chết, tên đó lại nhảy qua Lục Nghiêu, tuy rằng Diệp Thạch biết, Mộ Thần không làm mình là bởi vì mình “còn nhỏ”, nhưng Diệp Thạch đôi khi cũng sẽ miên man suy nghĩ, lo lắng Mộ Thần không hứng thú với mình, cho nên mới không có làm.
Mộ Thần gắt gao ôm lấy thân thể Diệp Thạch, một cỗ nguyên khí tuần hoàn chạy trong cơ thể hai người, linh hồn lực của hai người cũng giao hòa với nhau.
Trong nháy mắt khi hai người hợp lại thành một, Mộ Thần cảm giác được, không ngờ thực lực vẫn luôn trì trệ không tiến lại nhanh chóng tăng lên một mảng lớn, ẩn ẩn có xu thế tiến vào võ vương cửu tinh.
Diệp Thạch cũng có cảm giác đồng dạng, Diệp Thạch thầm nghĩ, khó trách Trang Du lại thích song tu, thì ra song tu lợi hại như vậy, chẳng những thoải mái, còn có thể tăng lên thực lực.
Linh hồn lực của hai người giao hòa lẫn nhau, không ngờ cũng mạnh mẽ tăng trưởng lên theo.
Diệp Thạch vươn tay ôm Mộ Thần, Mộ Thần hung hăng hôn Diệp Thạch, trong lòng có một cỗ hưng phấn khó nói thành lời, người này, rốt cục cũng là của hắn.
Phi thuyền chậm rãi bay về phía trước, trốn vào trong tầng mây cao cao, mà trong khoang thuyền thì lại là một mảnh xuân triều. ( Hết H =)))
… …
“Hùng tiền bối, Hùng tiền bối!” Lâm Nam vội vã vọt vào phòng Hùng Uy.
Hùng Uy ngẩng đầu thản nhiên nhìn Lâm Nam, hỏi: “Xảy ra chuyện gì hay sao mà lại vội vã như vậy?”
“Tiền bối, có tin tức của hai vị sư đệ Mộ Thần và Diệp Thạch.” Lâm Nam kích động nói.
Hùng Uy mở to mắt: “Thật sao? Có tin tức?”
Lâm Nam gật đầu đáp: “Thật ạ, hai vị sư đệ đã từng hiện thân ở Thiên Không đế quốc, một mình tiểu sư đệ Diệp Thạch ở đó không cần tốn nhiều sức đã làm thịt một con yêu thú lục cấp …”
“Từ từ đã… Ngươi nói là yêu thú lục cấp? Một mình Diệp Thạch? Ngươi có phải đã lầm không? Không phải là yêu thú ngũ cấp mà là yêu thú lục cấp?!” Hùng Uy cắn răng nói.
Lâm Nam nói: “Tiền bối, đúng thật là yêu thú lục cấp, nghe nói, lúc đó ba vị võ vương do Lôi Hồng tiền bối sắp xếp là: Yến Khuynh Thành, Phí Trọng và Lưu Kính, họ đều bị yêu thú rượt đuổi trên trời không đường dưới đất không cửa, kết quả, tiểu sư đệ Diệp Thạch chỉ ra mấy chiêu liền giải quyết được con yêu thú đó.”
Tình hình lúc đó vừa vặn bị một khối ảnh thạch ghi lại, hình ảnh Diệp Thạch ra tay đã truyền sắp điên rồi.
Hùng Uy há to miệng: “Lợi hại như vậy??!”
Lâm Nam gật mạnh đầu: “Đúng vậy ạ!”
“Hai tên nhóc này đi ra ngoài hơn một năm, lại ăn thương dược.” Hùng Uy lẩm bẩm.
“Kỳ thật, hai vị sư đệ hiện thân ở Thiên Không đế quốc, theo lý mà nói, Mộ Thần vàDiệp Thạch hẳn là đã phảisớm đến chứ, nhưng không biết vì sao mà đến bây giờ vẫn còn chưa xuất hiện.” Lâm Nam có chút quái dị nói.
Hùng Uy nhíu mày nói: “Chuyện này cũng không có gì lạ, có khả năng là bọn họ lạc đường, ngươi không biết chứ, thằng nhóc Diệp Thạch này là tên mù đường, có khả năng là hai tên nhóc kia hiện tại đang núp ở chỗ nào đó lêu lổng.”
“Tiền bối, ba vị Lôi Hồng, Miêu Thanh và Võ Bình tiền bối đến.”
Hùng Uy sửng sốt, lần hội nghị tứ quốc này, trừ Huyền Phong đế quốc chỉ có mình võ hoàng là hắn tới tham gia, những quốc gia khác ít nhất đều có hai người, Hùng Uy cũng không được xem là mạnh trong các võ hoàng, thực lực Huyền Phong đế quốc lại yếu, những tên võ hoàng khác đều rất ít phản ứng với hắn, Hùng Uy cũng lười phản ứng với người khác.
“Là khách ít đến sao.” Sắc mặt Hùng Uy cổ quái, ba tên võ hoàng dắt tay nhau mà đến, hẳn không phải là nhìn vào thể diện của Hùng Uy hắn, mà là do Mộ Thần và Diệp Thạch.
… …
Diệp Thạch mở mắt ra, thấy Mộ Thần đang nằm kế bên người, dùng tay đẩy nhẹ Mộ Thần.
Diệp Thạch đỏ mặt nói: “Chúng ta nhanh vào thành đi.”
Mộ Thần nói: “Không vội, qua ba ngày nữa mới cử hànhhội nghị, thú triều đã tạm thời bị khống chế, chỉ cần chúng ta trong vòng ba ngày đuổi tới đó là được.”
Diệp Thạch xoa xoa tay nói: “Nhưng mà, Hùng tiền bối chắc là đã thu được tin tức của chúng ta rồi, nếu như chúng ta chậm chạp không đến, Hùng tiền bối sẽ lo lắng.” Nếu như Hùng tiền bối hỏi họ mấy ngày nay làm gì, thì y phải làm thế nào đây?
Mộ Thần nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thạch đỏ rực, trêu ghẹo: “Nghĩgì vậy? Mặt sắpcháy rồi kìa.”
“Không có gì không có gì.Hình như thực lực ta tăng lên.” Diệp Thạch dời qua đề tài khác nói.
Mộ Thần gật đầu nói: “Không sai, ta cũng như thế, chắc là ta sẽ sớmđột phá lênvõ vương cửu tinh.”
Diệp Thạch nghiêng đầu nói: “Thì rachỗ tốt của việc song tu lớn như vậy, khó trách Trang Du lại thích song tu.”
Mộ Thần cười tà: “Phải.”
… …
Diệp Thạch đậu phi thuyền xuống.
“Là ai?Trong Hoàng thành không cho phép phi thuyền bay, xin mời xuống phi thuyền.” Ba tên võ linh từ trong thành đi ra lạnh lùng nói.
Diệp Thạch quay đầu nhìn qua Mộ Thần.
“Mộ Thần, có người kêu chúng ta rời phi thuyền.” Diệp Thạch nói.
Mộ Thần từ trong khoang thuyền đi ra, nhìn qua người phía dưới.
Ba tên võ linh phía dưới vừa nhìn thấy Mộ Thần và Diệp Thạch hiện thân thì nhất thời ngây ngẩn cả người.
“Không nghĩ tới là hai vị Mộ Thần, Diệp Thạch đại sư giá lâm, thất kính, thất kính, nếu như hai vị đại sư có chuyện, chúng ta sẽ không để hai vị bịchậm trễ.” Tên võ linh cầm đầu lập tức kinh sợ nói.
Mộ Thần và Diệp Thạch năm đó giết mấy vị võ hoàng, lưu lại hung danh bên ngoài, mà sau khi ba người Yến Khuynh Thành, Phí Trọng và Lưu Kính trở về thành, việc Diệp Thạch đơn thương độc mã giết một con yêu thú lục cấp liền nhanh chóng lan truyền, nếu sớm biết đây là phi thuyền của Mộ Thần và Diệp Thạch, bọn họ sẽ không bao giờ ra tay ngăn lại.
Phi thuyền của Mộ Thần thật sự rất mộc mạc, người không quen nhìn hàng có thể sẽ coi nó thành phi thuyền tam cấp.
Diệp Thạch nhìn qua Mộ Thần hỏi: “Mộ Thần, bây giờ chúng ta làm sao?”
“Đi xuống đi, phi thuyền trong thành cũng không tiện, đi tìm chỗ ở của sư phụ đã.” Mộ Thần nói.
Diệp Thạch gật đầu: “Được. Ta đã lâu rồi chưagặp Hùng tiền bối, không biết Hùng tiền bối có lại béo lên không.”