Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 187

Mộc Hạc nghiến răng nghiến lợi nói: “Tụi nó đây là đang tự tìm đường chết, hai lần công kích, tiêu hao khoảng một nửatinh nguyên lực mà đại trận tích tụ nhiều năm, nguyên bản Đoạt Tinh Trận bố trí xong thìtụi nó có lẽ sẽ chống được một năm, hiện tại phỏng chừng chỉ có thể chống khoảng năm sáu tháng.

Trên thực tế thì hai lần công kích kia hẳn chỉ hao một phần ba nguồn sinh lực, chẳng qua Mộc Hạc cố ý nói thêm một ít.

Mộc Hạc vẫn cảm thấy, tuy Mộ Thần và Diệp Thạch có năng lực đối nghịch cùng đám người Lâu Thanh, nhưng lại không phải là đối thủ của mình.

Hắn vốn định giống như mèo vờn chuột, trêu đùa con chuột đủ liền xuống tay, kết quả, con chuột trong mắt hắn lại đưa cho hắn một phần lễ lớn như vậy.

Hạ Thành Mặc, Lý Nhã chết thảm, ba người hắn mượn sức tới đã chết mất hai người, liên minh thành một hồi chê cười, uy tín của hắn trong lòng mọi người giảm xuống rất nhiều, mà hai tên nhóc chết tiệt kia còn làm hắn bị trọng thương.

Mộc Hạc thành danh đã lâu, rất nhiều võ hoàng đều kiêng kị hắn, hắn đã thật lâu chưa có bị thiệt lớn như vậy.

Một nửa? Đây không phải ý nói, chỉ cần hai thằng nhóc kia muốn, vậy tụi nó còn có thể phát động ra thêm công kích như vậy nữa?” Cố Diệu Ngọc hoảng sợ nói.

Mộc Hạc lạnh lùng trừng Cố Diệu Ngọc, Cố Diệu Ngọc xấu hổ cúi thấp đầu xuống, nhưng lo lắng trong lòng lại không tản ra được.

Nếu kia tên kia lại tiếp tục xuống tay, người chết kế tiếp sẽ là ai? Đã chết ba người rồi.

Chỉ là mấy con súc sinh sắp chết đang giãy dụa mà thôi, nguồn sinh lực của đại trận khi dùng hết thì sẽ tự sụp đổ, ta không tin tụi nó sẽ tiếp tục phát động công kích.” Sắc mặt Mộc Hạc lạnh như băng nói ra.

Chúng ta còn phải tiếp tục bày Đoạt Tinh Trận sao?” Nhớ tới công kích mà đại trận phát ra ngày hôm qua, Ninh Hoài lòng còn sợ hãi.

Đương nhiên là phải bày tiếp, chẳng lẽ chỉ bởi vì một chút suy sụp mà liền buông tha sao?” Mộc Hạc âm trầm hỏi.

Cố Diệu Ngọc cúi đầu, chuyện đã tới tình trạng này rồi, nàng thật đúng là có chút muốn buông tha.

Mỗi lần khi nàng cho rằng nàng đã nắm chắc phần thắng, Mộ Thần và Diệp Thạch sẽ luôn có biện pháp khiến cho sự mong đợi của nàng tan thành mây khói.

Thời gian dài vậy rồi, nàng đúng là có hơi mệt mỏi, chẳng qua nếu muốn nàng cứ như vậy buông tha, nàng lại thật sự không cam lòng.



Sao không thấy đám Mộc Hạc đâu vậy?” Hùng Uy hỏi.

Cơ Phi Diễm nhún vai nói: “Chắc bị hai kích ngày hôm qua dọa rồi, nghe nói ngày hôm qua có tới ba tên võ hoàng bị chết.

Cộng thêm Lâm Mặc Uyên đã chết lúc trước, Mộ Thần và Diệp Thạch tổng cộng đã giết chết bốn võ hoàng!

Đám quần chúng ở ngoại điện vốn rất xúc động, nhưng hiện giờ, tâm tình mọi người lại rất bình tĩnh.

Cơ Phi Diễm cắn chặt răng, lúc đầu nàng ở cấp bậc võ vương, võ hoàng đối với nàng mà nói giống như là tồn tại như thần vậy, tuy hiện giờ nàng đã là võ vương cửu tinh, nhưng so với võ hoàng thì vẫn kém hơn không chỉ một đường, vậy mà Mộ Thần và Diệp Thạch lại…

Hùng Uy chắp tay sau lưng, nói thầm: “Lợi hại! Đúng là lợi hại! Nếu sớm biết hai đứa nhóc này mạnh mẽ như vậy, ta làm sao lại cần đi tới phá hư đại trận chứ!

Cơ Phi Diễm hít nhẹ một hơi, “Có lẽ là hai tụi nó đã bị bức đấn không còn cách nào, ta nghe nói, hai lần công kích ngày hôm qua đã tiêu hao khoảng một nửa tinh nguyên lực mà đại trận chứa đựng, một khi Đoạt Tinh Trận được bố trí xong, thời gian trận pháp có thể duy trì liền ngắn đi một nửa.

Hùng Uy nhíu mày, giết chết ba tên võ hoàng, thời gian đại trận duy trì lại ngắn khoảng một nửa.

Trong lúc nhất thời, Hùng Uy cũng không nói được, rằng cọc sinh ý này của Mộ Thần, là lời hay là lỗ.

Hai đứa nhóc này sao lại có thể phát động được công kích như thế nhỉ?” Hùng Uy cảm thán.

Cơ Phi Diễm nhún vai, “Nghe nói hai tụi nó đều đã là trận pháp sư lục cấp. Tụi nó dựa vào trận pháp lục cấp mới làm được.

Hùng Uy cảm thấy có hơi đau răng: “Không ngờ đều đã là trận pháp sư lục cấp rồi, hai đứa nhóc này đúng là nghịch thiên.



Mộ Thần, ta không nhìn thấy đám Mộc Hạc đâu cả.” Diệp Thạch tìm tòi mấy lần, xác nhận không có nhìn thấy thân ảnh mấy người kia.

Mộ Thần gật đầu, “Ừ, đúng là không thấy.

Diệp Thạch vuốt cằm, đôi mắt sáng lên, đắc ý đoán: “Chẳng lẽ là bị dọa sợ nên chạyrồi?

Mộ Thần cười khổ, “Nào có dễ dàng như vậy! Chắc làlão gia hỏa Mộc Hạc kia đãđoán được ở trong này sẽ bị chúng ta giám thị, nên đã chuyển ra ngoài đàm luận kế hoạch rồi.

Diệp Thạch chớp mắt nói: “Ta nghe nói, hình như ngày hôm qua mình nổ chết ba tên.

Cụ thể chết ba người nào, y lại không rõ.

Mộ Thần gật đầu lên tiếng, “Ừ.

Lại nói, ta cũng không nhìn thấy Trang Du và Lục Nghiêu. Chẳng lẽ cũng bị nổ chếtrồi?” Diệp Thạch đột nhiên nghĩ tới điều gì, đầy vui sướng nói.

Mộ Thần liếc mắt xem thường, Trang Du chính là nhân vật chính, nào dễ chết như vậy.

Lục Hành Phong đã sớm đưa Trang Du và Lục Nghiêu ra ngoài rồi.” Mộ Thần thản nhiên nói.

Diệp Thạch kinh ngạc: “Có hả?

Mộ Thần gật đầu: “Có!

Diệp Thạch cắn môi, có chút thất vọng: “Đúng là rất đáng tiếc.

Từ từ sẽ đến.” Mộ Thần thản nhiên nói.

Vốn đồ vật trong nội điện này đều là của Lục Nghiêu và Trang Du, hiện tại lại bị mình đoạt mất, con đường của Lục Nghiêu hẳn là sẽ không thuận lợi như trong truyện nữa.

Diệp Thạch gật đầu. Y thầm nghĩ, đối nghịch cùng tiểu tiện nhân Trang Du đánh không chết này, mình đúng là nên chuẩn bị để trường kỳ kháng chiến.

Bỗng trên một trăm con Thôn Thiên Phong bay về phía hai người, Diệp Thạch nhìn đám Thôn Thiên Phong đang bay kia, nghiến răng nói: “Mộ Thần, khẩu vị của đám kia càng lúc càng lớn.

Mộ Thần gật đầu đồng ý: “Phải.

Hắn đã bắt đầu nuôi dưỡng Thôn Thiên Phong, đã nuôi ra hơn trăm con, nuôi hơn một trăm con Thôn Thiên Phong này, mỗi ngày đều phải tiêu hao đại lượng nguyên thạch, Diệp Thạch đã sớm đau thịt, mà Mộ Thần cũng đã bắt đầu đau thịt rồi.

Hơn trăm con này đều là tứ cấp, nếu mà thả ra, cho dù làvõ vương thì gặp đượccũng phải chết không có chỗ chôn.” Mộ Thần âm trầm nói.

Nếu đàn Thôn Thiên Phong này đều là ngũ cấp, vậy cho dù võ hoàng thì gặp được họ cũng chỉ có thể trốn.

Diệp Thạch gãi đầu, “Tụi nó mới chỉ tứ cấp mà đã ăn như vậy rồi, nếu như làngũ cấp, chúng ta…

Chỉ sợ sẽ bị đám Thôn Thiên Phong kia gặm đến chết không có chỗ chôn! Nếu sớm biết mình sẽ dưỡng ra một đám bại gia tử như thế, y mới không muốn nuôi đâu.

Đàn Thôn Thiên Phong này tuy rằng cái gì cũng ăn, nhưng yêu nhất là ăn nguyên thạch, từ khi đám Thôn Thiên Phong này tiến vào tứ cấp, thân gia Diệp Thạch liền ngâm nước.

Tuy rằng ăn hơi nhiều, nhưng thực lực tụi nó lại không kém, về sau sẽ có chỗ dùng tới.” Mộ Thần an ủi.

Diệp Thạch cắn chặt răng, “Được rồi.” Nếu không phải nhìn trên phân thượng về sau tụi nó có khả năng được trọng dụng, y đã sớm xào chúng nó lên ăn rồi.

Mộ Thần, ngươi đã là võ vương tam tinh.” Diệp Thạch nhìn Mộ Thần, nói.

Sau khi tiến vào võ vương, Diệp Thạch cảm thấy tiến độ tu luyện của mình đã chậm lại, nhưng Mộ Thần mới thăng cấp võ vương chưa bao lâu, thực lực lại nhanh chóng tăng lên, tiến độ tu vi còn nhanh hơn so với khi ở cảnh giới võ linh, Diệp Thạch có chút theo không kịp.

Mộ Thần duỗi tay ra, một ngọn lửa màu xanh bay ra từ lòng bàn tay Mộ Thần.

Đều là lấy phúc của Cừu Phong, phẩm chất mấycon Thôn Hỏa Trùng củahắn xác thực không tồi, Thanh Minh Diễm đã tiến vào lục phẩm.” Bởi vì Thanh Minh Diễm tiến vào lục phẩm, thực lực Mộ Thần cũng bay lên theo một mảng lớn.

Cừu Phong thật đúng là người tốt.” Diệp Thạch cười nói.

Còn không phải sao.” Mộ Thần mỉm cười đồng ý, “MấyconThôn Hỏa Trùng đầu đàn của hắn hẳn là đã được dùng mấy loại hoả diễm bồi dưỡng.

Hắn thật sự là người rất rất tốt!” Diệp Thạch gật đầu.

… …

Diệp Thạch chán chết dọc theo đại trận đi dạo một vòng, có thể là bởi vì nguyên nhân ngày hôm qua y và Mộ Thần nổ hai pháo làm chết người, ở ngoại điện có chút tiêu điều.

Nguyên bản bên ngoài đại trận, cả ngày có người nhốn nháo đánh đấm, nhưng hôm nay một người cũng không có.

Diệp Thạch chắp tay sau lưng, đôi mắt loạn nhìn chung quanh.

Trong ngày thường, y vừa đi ra, tầm mắt chung quanh dừng ở trên người y sẽ tràn đầy tham lam, ghen tị, còn có thêm thương hại, nhưng hôm nay, Diệp Thạch lại từ trong mắt rất nhiều người nhìn ra một chút sợ hãi.

Diệp Thạch ngẩng cao đầu, trong lòng không khỏi có hơi đắc ý.

Diệp Thạch chắp tay sau lưng đi loạn, y có chút ngoài ý muốn phát hiện thân ảnh Cố Diệu Ngọc bên ngoài đại trận.

Ô, ngươi vẫn còn sống cơ à.” Diệp Thạch có chút ngoài ý muốn nhìn Cố Diệu Ngọc.

Cố Diệu Ngọc sửng sốt một chút, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Ngươi cho rằng ta đã chết?

Diệp Thạch nghiêng đầu, “Ta nghe nói, hôm qua có ba tên chết.

Cố Diệu Ngọc híp mắt, “Cũng bởi vì như vậy mà ngươi liền cho rằng ta đã chết rồi? Đúng là chết ba người, nhưng trong đó không có ta.

À, ta vốn nghĩ ngươi có hơi yếu, không nghĩ tới còn có người yếu hơn ngươi nữa, ba ngườibị chết mà ngươi lại còn sống, ngươi có vẻcũng lợi hại nhỉ!” Diệp Thạch nhỏ giọng nói thầm.

Cố Diệu Ngọc giận sôi lên, Diệp Thạch coi nàng thành cái gì?

Diệp Thạch mở to mắt, tò mò hỏi: “Ba tên bị chết là ai thế?

Cừu Phong, Hạ Thành Mặc, Lý Nhã.” Cố Diệu Ngọc tức giận trả lời.

Diệp Thạch gãi đầu, hỏi Cố Diệu Ngọc: “Cừu Phong? Là cái ngườithả sâu đốt đại trận sao?

Cố Diệu Ngọc gật đầu, “Không sai, chính là hắn.

Diệp Thạch hít nhẹ một hơi, “Không nghĩ tớihắn lại chết.

Cố Diệu Ngọc nhìn vẻ mặt tiếc nuối của Diệp Thạch, trong lòng không biết là cái tư vị gì.

Đây chính là một người tốt nha! Ta vốn đang trông cậy hắnnuôi thêm chút sâu tớiđốt đại trận, lấy phúc của hắn, dị hỏa của Mộ Thần đã tăng lên lục cấp, thực lực cũng tăng lên cấp bậc võ vương tam tinh rồi nha.” Diệp Thạch tràn đầy cảm thán.

Cố Diệu Ngọc gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Thạch, âm thầm nghĩ, cũng may Cừu Phong đã chết rồi! Nếu như hắn mà nghe được lời này của Diệp Thạch, nói không chừng sẽ bị tức chết thêm một lần.

Ngươi giờ sống tự tại nhỉ.” Cố Diệu Ngọc cười lạnh nói.

Diệp Thạch gật đầu, nói: “Cũng được, chỉ là sắp không có thịt ăn rồi.

Cố Diệu Ngọc tức giận: “Không thịt thì sao, không phải là ngươi còn có thể gặm nhân sâm à.

Diệp Thạch nhún vai nói: “Vị của nhân sâm không có ngon.

Cố Diệu Ngọc thiếu chút nữa bị một câu này của Diệp Thạch làm tức giận đến nội thương. Đây là nhân sâm mấy ngàn năm đó! Đám võ hoàng bọn họ cầu mà không được, Diệp Thạch lại phung phí của trời mà gặm, vậy mà còn ghét bỏ hương vị nó không tốt.

Muốn ăn thịt thì ngươi có thể ra đây ăn!” Cố Diệu Ngọc ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Sắc mặt Diệp Thạch hơi đổi, có chút đề phòng nhìn Cố Diệu Ngọc, nghiêm nghị nói: “Chờ tới khi ta trở thành võ hoàng, ta sẽ đi ra.

Cố Diệu Ngọc cười lạnh: “Ngươi còn muốn trở thành võ hoàng?

Diệp Thạch nhíu mày nhìn, sắc mặt hơi cổ quái nói: “Hình như hôm nay ngươi không giống lúc trước.

Cố Diệu Ngọc lạnh lùng hỏi: “Sao lại không giống?

Ngươi hôm nay không mắng chửi ta nha. A, không phải là ngươi sợ ta chứ?” Diệp Thạch mở to mắt, vui vẻ hỏi.

Cố Diệu Ngọc lạnh lùng nói: “Thằng nhóc ngươi đang tìm chết sao?

Diệp Thạch nhún vai: “Thì sao?

Cố Diệu Ngọc nhìn vẻ mặt thiếu đòn của Diệp Thạch, trong lòng nói không nên lời là tư vị gì, tuy rằng không nguyện ý thừa nhận, nhưng quả thật hiện giờ Diệp Thạch và Mộ Thần cho nàng áp lực không nhỏ.