Mộ Thần với Diệp Thạch an tĩnh thành thật đi theo phía sau những người kia.
Mộ Thần nhanh chóng liền phát hiện, địa phương mà họ sắp tới chính là Thương Cấm trong truyền thuyết võ hoàng cũng có tới không có về.
Dọc đường đi, mọi người gặp hơn mười con yêu thú vương cấp, nhưng đều bị vài cao thủ võ hoàng giải quyết.
Ý thức được mình đang giao tiếp cùng mấy cao thủ võ hoàng, tuy Diệp Thạch luôn to gan lớn mật nhưng giờ cũng có chút bất an.
“Tiền bối, đến tột cùng thì chúng ta sắp tới đâu?” Diệp Thạch cắn răng hỏi.
Lâu Thanh nhếch miệng cười nói: “Tới một địa phương tốt! Đến đó rồi các ngươi sẽ biết, vận khí của hai bọn ngươi đúng là tốt! Địa phương mà chúng ta đi có thể cho các ngươi một tạo hóa mới, vô cùng ích lợi đối với cả đời các ngươi nha! Lúc ta còn trẻ như các ngươi thì cũng không có vận khí như vậy đâu.”
“Không cần cảm tạ gì đâu.” Lâu Thanh bày ra vẻ mặt hiền lành phúc hậu.
Diệp Thạch bất an bắt lấy tay Mộ Thần, Mộ Thần nắm chặt lại tay Diệp Thạch, cho Diệp Thạch một ánh mắt yên tâm.
Mộ Thần âm thầm cắn răng, đối phương phí sức bắt bọn họ như vầy rồi, hẳn là có chỗ dùng tới, chắc là sẽ không dễ dàng giết bọn họ.
Mộ Thần hơi đề phòng nhìn Lâm Mặc Uyên – ngũ cấp trận pháp sư có thực lực võ hoàng, Mộ Thần biết, trong cái đám người kia thì người chân chính được nể trọng nhất chính là hắn ta, còn hắn và Diệp Thạch bất quá chỉ là hai người mang tới để phòng ngừa, mà cái tên kia tựa hồ không có ý tốt với Diệp Thạch.
Mộ Thần hít nhẹ một hơi, hắn đã từng tính đợi tới lúc thực lực mạnh thêm một chút thì sẽ tới Thương Cấm, không nghĩ tới… Thế sự vô thường, không có gì có thể tính được cả!
Không biết cái vị sư phụ tiện nghi của hắn thế nào… không chừng Hùng Uy đã sắp điên rồi.
Bọn họ không ngừng xâm nhập, nguy hiểm gặp được càng ngày càng nhiều, thậm chí lúc Ninh Hoài đối phó với một con yêu thú hoàng cấp cũng vô ý bị thương.
Cuộc chiến cao cấp như vậy Mộ Thần và Diệp Thạch không nhúng tay được, chỉ có thể tránh qua một bên xem náo nhiệt, cứ như vậy mà một đường đi vẫn còn khỏe không tổn hao gì.
… …
“Chúng ta tới rồi.” Lâu Thanh âm trầm nói.
“Xảy ra chuyện gì? Chỗ nàysao lại xuất hiệnThất Thải Huyết Cưu?” Sắc mặt Ninh Hoài khó coi hỏi.
“Lần trước chúng ta công kích trận pháp, tuy rằng không có phá được trận pháp, nhưng có vẻ đãtạo thành ảnh hưởng nhất định đối với trận pháp, thế cho nên linh khí trong cấm địa bị tiết ra, dẫn đám Thất Thải Huyết Cưu này lại đây.” Lục Hành Phong chắp tay sau lưng, suy tư một chút rồi thản nhiên nói.
Mấy người cảm thụ một chút, quả nhiên nguyên khí chung quanh nồng đậm hơn địa phương khác một ít.
Cả người Thất Thải Huyết Cưu đều là độc, hơn nữa lại giỏi về phi hành, thập phần khó giải quyết.
“Làm sao đây? Phải đánh bừa sao? Ta không muốn chính diện giao phong vớiđám súc sinh này đâu.” Cố Diệu Ngọc nhíu mày nói.
Trong một đàn Thất Thải Huyết Cưu này có ba con là lục cấp, cho dù bọn họ cùng nhau xông lên thì cũng không chiếm được tiện nghi gì.
Diệp Thạch cắn răng tựa vào người Mộ Thần, uy áp mà Thất Thải Huyết Cưu phát ra làm cho y thập phần khó chịu.
“Chúng ta không cần cứng đối cứng với bọn nó, Thất Thải Huyết Cưu thích độc vật, trong tay ta vừa lúc có một chai Khổ Độc, chỉ cần chúng ta dùng Khổ Độc dẫn đàn Thất Thải Huyết Cưu này đi là đươc.” Lâm Mặc Uyên nói.
Cố Diệu Ngọc híp mắt hưng phấn nói: “Đó là một ý kiến hay! Nhưng, ai sẽ đi dẫn Thất Thải Huyết Cưu đi?”
Đôi mắt Cố Diệu Ngọc đầy hưng trí nhìn Mộ Thần với Diệp Thạch, Diệp Thạch theo bản năng muốn trốn ra phía sau Mộ Thần, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lại bước lên chắn trước Mộ Thần.
“Cần gì phải để ngườilàm? Không phải là Lục huynh có một conTật Phong Điêu sao? Ta cảm thấy con linh sủng này tương đối thích hợp.” Lâu Thanh đảo mắt nói.
Lâu Thanh cũng không phải là muốn giữ gìn Mộ Thần và Diệp Thạch, mà do để hai đứa nhóc kia đi cũng không có bao nhiêu tác dụng, Mộ Thần và Diệp Thạch bất quá chỉ có tu vi võ linh, cho dù để hai tên đó đi dẫn Thất Thải Huyết Cưu thì có năng lực dẫn được bao lâu? Đến lúc hai người chết thì không phải là Thất Thải Huyết Cưu lại vòng vèo trở về sao, tự dưng bồi không một chai Khổ Độc.
Tật Phong Điêu của Lục Hành Phong là linh sủng ngũ cấp, bản lĩnh khác thì không có, nhưng tốc độ phi hành lại phi thường nhanh, nếu để con linh sủng kia ra tay thì họ có thể tranh thủ thêm càng nhiều thời gian, phần thắng cũng lớn hơn một chút.
Lâu Thanh vừa nói xong, ánh mắt vài người còn lại dừng lại trên người Lục Hành Phong.
“Không nghĩ tới Lâu huynh lại nhớ thương Tật Phong Điêucủa ta như thế.” Thanh âm Lục Hành Phong lạnh lẽo, ánh mắt nhìn Lâu Thanh cũng có chút hàn.
Lâu Thanh cười khan, “Lục huynh, tình hình hiện giờ để Tật Phong Điêucủa ngươi ra tay là thích hợp nhất, nếu Tật Phong Điêucủa ngươi thật sự có thể dẫn đi mấy conThất Thải Huyết Cưu, vậy cũng không uổng công ngươi tân tân khổ khổ nuôi dưỡng nó bấy lâu nay.”
Lục Hành Phong híp mắt suy nghĩ, “Có thể, nhưng sau khi đi vào, vô luận bên trong có cái gì thì ta đều đượcchọn trước.”
“Ta cũng muốn chọn trước, giá trị của Khổ Độc cũng không dướiTật Phong Điêu.” Lâm Mặc Uyên lạnh lùng nói.
Đám người Lâu Thanh, Cố Diệu Ngọc hai mặt nhìn nhau, gật đầu lần thứ hai.
Khổ Độc là độc dược mà ngay cả cao thủ võ hoàng cũng có thể giết được, giá trị quả thật không dưới Tật Phong Điêu ngũ cấp.
Diệp Thạch bất an cắn môi, trầm mặc không lên tiếng đứng ở một bên.
“Lát nữaTật Phong Điêu sẽ dẫn đámThất Thải Huyết Cưu này đi, chúng ta phải khẩn cấp phá trận, phải phá kịp trước khi Huyết Cưu trở về, nếu như phá không xong mà còndẫn Huyết Cưu về thì liền phiền toái.” Lục Hành Phong lạnh lùng nói.
“Lâm huynh, ngươi xác định là nếu chúng ta đồng thời công kích bốn vị trí Kim Mộc Thủy Thổ thì có thể phá trận pháp?” Lâu Thanh hơi bất an hỏi Lâm Mặc Uyên.
Lâm Mặc Uyên là do mấy người mời tới sau này, sở dĩ mời hắn ta là bởi vì mấy người họ muốn mượn thực lực về pháp trận của hắn.
“Đương nhiên, chỉ cần các ngươi làm theolời tathì sẽ không có vấn đề gì cả.” Lâm Mặc Uyên tự tin nói.
Lục Hành Phong gật đầu, “Một khi đã như vậy, chúng ta liền động thủ thôi!”
Lục Hành Phong đeo Khổ Độc lên cổ Tật Phong Điêu rồi để cho nó bay đi, ngửi thấy khí vị của Khổ Độc, mấy con Thất Thải Huyết Cưu phía sau lập tức đuổi theo Tật Phong Điêu.
“Động thủ!” Thất Thải Huyết Cưu vừa đi, mọi người đồng thời công kích trận pháp.
“Oanh!!!”, trận pháp phát ra một luồng ánh sáng, từ từ mở ra, không đợi cho mấy người này vui sướng, họ liền nhìn thấy phía sau trận pháp, cư nhiên còn có một cái trận pháp nữa.
“Trận trong trận.” Lâm Mặc Uyên nheo mắt, tầng trận pháp bên ngoài vừa bị phá, trận pháp bên trong liền bị lộ ra.
“Lâm huynh, làm sao bây giờ?” Ninh Hoài vội vàng hỏi. Chờ Thất Thải Huyết Cưu bay về thì đã ‘kiếm củi ba năm thiêu một giờ’ rồi, nói không chừng còn sẽ có một hồi ác chiến.
Lâm Mặc Uyên cắn răng, nhanh chóng động thủ tính toán, nhưng mà, trận pháp bên trong càng phức tạp hơn trận pháp bên ngoài, Lâm Mặc Uyên tuy là cao thủ võ hoàng, nhưng trình độ trận pháp lại chỉ có ngũ cấp, trong nhất thời, hắn cũng tìm không ra manh mối nào.
Đôi mắt Diệp Thạch toát ra một trận thanh quang.
“Công kích ở đây, phá được tiết điểm này của trận pháp thì trận pháp này sẽ bị phá.” Diệp Thạch lập tức nói.
Đám người kia một tên hai tên đều rất nham hiểm, Diệp Thạch kỳ thật cũng không nguyện ý hỗ trợ họ, nhưng nếu y không giúp, vậy sau khi đám Huyết Cưu kia bay về, người thứ nhất bị ăn có thể sẽ là Mộ Thần và y.
Lâm Mặc Uyên liếc mắt nhìn Diệp Thạch một cái, không nghĩ ngợi liền nói: “Chiếu theo hắn nói mà làm.” Lâm Mặc Uyên nhìn đôi mắt toát ra thanh quang của Diệp Thạch, trong lòng hâm mộ ghen tị.
“Phanh!”
Không kịp vui sướng, đám người Lâm Mặc Uyên liền nhanh chóng chui vào trong trận pháp, mấy người chân trước vừa xuyên qua trận pháp, tiếng chim hót bén nhọn sau lưng liền vang lên.
Mộ Thần nhanh tay kéo Diệp Thạch vào bên trong trận pháp.
Nhìn đám Thất Thải Huyết Cưu vẻ mặt dữ tợn đang bị ngăn trở bên ngoài trận pháp, Diệp Thạch lòng còn sợ hãi, vỗ vỗ ngực.
“Nhãn lực của ngươi tốt nhỉ.” Lục Hành Phong tán thưởng khen Diệp Thạch.
Không biết tại sao, y cảm thấy lời này của Lục Hành Phong không giống như đang tán thưởng, ngược lại giống như là vui sướng khi người gặp họa.
Ánh mắt Lâm Mặc Uyên nóng bỏng nhìn về Diệp Thạch, Diệp Thạch cúi đầu tránh đi ánh mắt của Lâm Mặc Uyên, y cảm thấy ánh mắt của Lâm Mặc Uyên như là một con dao đang hướng về mình.
Đôi mắt Trang Du sâu kín nhìn Diệp Thạch.
“Bang! Bang! Phanh!!” Từng đợt thanh âm công kích truyền tới.
“Đám Thất Thải Huyết Cưu đang công kích trận pháp.” Ninh Hoài nhíu mày nói.
“Đám súc sinh chết tiệt kia cũng muốn tiến vào phân một ly canh sao!” Cố Diệu Ngọc tức giận nói.
Bọn họ là từ chỗ hổng trong trận pháp tiến vào, trí tuệ của Thất Thải Huyết Cưu hiển nhiên cũng không thấp, nhưng mà vẫn còn chưa lý giải được thứ trận pháp này, chỉ biết đâm trái đâm phải.
Lâm Mặc Uyên đánh tới một ít Liệt Pháp Quyết lên trận pháp, phục hồi trận pháp như cũ một lần nữa.
“Trận pháp này đại khái chỉ có thể bám trụ đàn Huyết Cưu này một đoạn thời gian.” Sắc mặt Lâm Mặc Uyên khó coi thông báo một tin không tốt lắm.
“Chúng ta đi nhanh đi.” Lâu Thanh nhanh chóng thúc dục.
Mộ Thần và Diệp Thạch cắn răng, đi theo phía sau.
Trang Du nhíu mày, nhịn không được liền hỏi: “Lục tiền bối, nơi này là địa phương nào vậy?Nguyên khí ở đây thật nồng đậm!”
Lục Hành Phong cười trả lời: “Nơi này là nơi tu luyện của mộtvị cường giả võ tông vạn năm trước.” Thời thế đổi thay, người cho dù có lợi hại hơn thì cũng có một ngày chết đi.
Mộ Thần sửng sốt, đôi mắt xẹt qua vài phần ánh sáng.
Bởi vì hắn xuất hiện, cho nên mệnh đồ của Trang Du đã bị cải biến khá nhiều, lộ tuyến vốn có trong truyện cũng không còn giống nữa.
Thương Cấm, một vạn năm trước, nơi tu luyện của một vị cường giả võ tông, tựa hồ trong truyện có viết về nó!
Mộ Thần nắm tay Diệp Thạch đi theo mấy vị phía trước, không bao lâu, một tòa cung điện nguy nga ánh vào mi mắt của mấy người.
“Bàn Long Trụ này thoạt nhìn không tồi!” Ninh Hoài nói.
“Bàn Long Trụ này có vẻ như đã dung nhập lục cấp Bí Kim vào, đích xác không tồi.” Lâm Mặc Uyên lạnh lùng nói.
Ninh Hoài cười nói: “Tuy rằng đã dung nhập loại tài liệu lục cấp này vào, nhưng mà cũng không nhiều lắm, đợi ta tìm luyện khí sư lấyraBí Kim, rồi thay đổi thành nguyên thạch, sau đó sẽ chia đều cho các vị.”
Diệp Thạch mím môi thầm nghĩ, thì ra võ hoàng đối với bảo vật cũng như nhạn quá bạt mao* nha!
*Nhạn quá bạt mao: chim nhạn bay qua còn muốn đưa tay rút mấy cộng lông, ý nói chuyện gì đã qua tay mà có lợi ích thì sẽ nhất quyết không bỏ qua.
Mộ Thần và Diệp Thạch đi phía sau nhìn mấy người kia thu bảo vật, dọc đường đi, mấy người kia đều có thu hoạch, nhưng thu hoạch cũng không lớn.
Mọi người đi vào một gian phòng treo tranh, “Nhiều tranh ghê!” Cố Diệu Ngọc hơi kinh ngạc thốt ra.
“Không nghĩ tới là vị võ tông kia lại là một người yêu tranh.”
Mấy trăm bức tranh trưng bày trong phòng, mỗi bức đều giống như thật.
Đôi mắt Mộ Thần nhanh chóng quét qua trên một hàng tranh, ánh mắt dừng lại trên một bức tranh trên cửa, trong bức tranh vẽ một nam tử diện mạo thanh nhã, dung mạo của nam tử cũng không tính là xinh đẹp, nhưng lại có một cỗ khí chất ôn nhuận như ngọc.
Trang Du vừa định đi tới lấy bức họa kia, bức họa đã bị Mộ Thần nhanh chân chạy tới nắm vào tay.
“Mộ Thần…” Trang Du theo bản năng gọi lên tiếng.
Mộ Thần một tay nắm bức họa, một tay nắm tay Diệp Thạch, trên bức họa tản ra một luồng kim quang, kéo hai người Mộ Thần và Diệp Thạch đi vào.
“Hai người các ngươi muốn làm gì?” Ninh Hoài cả kinh bật thốt.
Lúc đám người Lục Hành Phong phát giác không ổn thì Mộ Thần đã phát động truyền tống trận trên bức tranh.
Lâm Mặc Uyên phất tay một kiếm bổ vào truyền tống trận, truyền tống trận phát ra một màn kim quang, bắn ngược lại Lâm Mặc Uyên. Trước khi truyền tống trận được phát động thì ai cũng có thể dễ dàng hủy diệt, nhưng sau khi đã phát động được truyền tống trận, cho dù là võ hoàng thì cũng vô pháp nghịch chuyển!
Vài tên võ hoàng mắt mở trừng trừng nhìn Mộ Thần và Diệp Thạch biến mất ngay tại trước mắt mình.