Cơ Phi Diễm ôm hai tay đánh giá Mộ Thần, tà tà liếc mắt nhìn Hùng Uy, “Hùng Uy, tên đồ đệ này củangươi, nhìn qua thì là một quân tử, nhưng trên thực tế lại có sát khí rất nặng.”
“Ít độ lượng cũng không phải làkhông quân tử, không độc không phải là người.Là nam nhân, có chút tâm huyết thìtốt hơn, chứ không lạnh không nóng thì giống cái gì?” Hùng Uy không để bụng, nói.
“Tên đồ đệ nàycủa ngươi không tồi.” Cơ Phi Diễm khen.
“Đó là tất nhiên.” Hùng Uy đắc ý nói. Nếu không phải là Mộ Thần, đừng nói là thăng cấp võ hoàng, số năm mà hắn còn có thể sống còn khó nói ấy chứ.
Mộ Thần đích thật là một kỳ tài: đan thuật, phù thuật, trận pháp, minh văn, không gì không giỏi, nhưng càng đáng quý chính là, tên đồ đệ này học nhiều như vậy, lại vẫn không chậm trễ việc tu luyện, xác thực khó có được.
“Đồ đệ ngươi hiểu phong tình hơn ngươi nhiều!” Cơ Phi Diễm giận dữ liếc Hùng Uy.
Mộ Thần đối với Diệp Thạch luôn luôn ôn nhu như nước. Không giống như Hùng Uy, cả ngày một bộ lạnh lùng.
Hùng Uy chắp tay sau lưng, ưỡn ngực nói: “Là nam nhân mà cả ngày nhi nữ tình trường thì giống cái gì?”
Nếu Cơ Phi Diễm có thể ôn nhu được một chút, vậy hắn cũng không phải là không thể… Đáng tiếc, Cơ Phi Diễm là một mẫu dạ xoa quỷ gặp quỷ khóc, cho dù bây giờ hắn đã có thực lực cao hơn Cơ Phi Diễm rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy nữ nhân này thì vẫn có chút sợ.
Cơ Phi Diễm một cước đạp qua Hùng Uy, Hùng Uy nhanh nhẹn né đi.
“Không nghĩ tới ngươi đã béo giống con heo thế này rồi mà động tác vẫn còn rất lưu loát nha!” Cơ Phi Diễm nghiêng đầu, cười như không cười nói.
Hùng Uy tức giận sửa sang lại quần áo, nghiêm trang nói: “Ta bây giờ là võ hoàng, ngươi còn làm bậy như vậy nữa thìcoi chừng ta đánh ngươi.”
Cơ Phi Diễm cười lạnh hai tiếng, bình tĩnh nói: “Ai da, ta không nghe lầm chứ? Ngươi muốn đánh ta? Ngươi tới đây đi! Ngươi tới đi! Lão nương đang chuẩn bị tiếp đòn đây!”
Hùng Uy thấy Cơ Phi Diễm càng ngày càng bước tới gần, lúc này hắn liền liên tục lui về phía sau.
“Xì, ngươi chỉ có chút lá gan như vậy mà còn dám lên mặt với ta sao, ngươi đùa à?” Cơ Phi Diễm chế giễu.
Hùng Uy: “…”
Diệp Thạch lui vào trong ngực Mộ Thần, thấy Cơ Phi Diễm đối diện cười như không cười nhìn bọn hắn chằm chằm, khuôn mặt Diệp Thạch nhịn không được mà đỏ bừng.
“Hai vị, đã ôm đủ chưa? Ôm đủ rồi thì nên tiến vào khoang nghỉ ngơi thôi.” Cơ Phi Diễm ý cười đầy mặt cao giọng nói.
Diệp Thạch lưu luyến thoát ra khỏi ôm ấp của Mộ Thần, nhấc chân đi về phía Cơ Phi Diễm.
“Tiểu Thạch Đầu thật ngoan nha, ta muốn ôm A Uy mà hắn luôn không cho.A Uy, ngươi mau tới đây đi!” Cơ Phi Diễm nói rồi giang hai tay về phía Hùng Uy.
Hùng Uy đen mặt tức giận: “Ngươi đừng đùa!”
Cơ Phi Diễm trách cứ trừng mắt nhìn Hùng Uy, oán giận với Diệp Thạch: “Ngươi nhìn hắn xem…”
Diệp Thạch không đồng ý nhìn Hùng Uy, dùng lời lẽ chính nghĩa nói: “Hùng tiền bối, ngươi nên ôn nhu một chút với Cơ tiền bối!”
Hùng Uy: “…” Cơ Phi Diễm cần có người ôn nhu với nàng sao?
… …
Diệp Thạch theo Cơ Phi Diễm đi vào khoang thuyền, Cơ Phi Diễm ném qua danh sách một phần bán đấu giá cho Diệp Thạch.
Đôi mắt Diệp Thạch rất nhanh đã bị danh sách mà Cơ Phi Diễm đưa tới hấp dẫn.
“Có nhìn trúng thứ nào không?” Cơ Phi Diễm hỏi.
“Có!” Diệp Thạch nói, nhưng đó đều là mấy thứ rất mắc, mua xong hắn khẳng định liền táng gia bại sản.
Cơ Phi Diễm thấy Diệp Thạch đang bĩu môi thì hỏi: “Làm sao vậy?”
“Quá mắc.” Diệp Thạch nói thầm.
“Có để mua là không tồi rồi.” Cơ Phi Diễm nói.
Thực lực đến cỡ Hùng Uy thì có rất nhiều đồ vật không phải cứ dùng nguyên thạch là có thể cân nhắc được, không có gia tài bạc triệu để mua thứ muốn mua mới là chuyện làm cho người ta khó có thể chịu đựng.
Diệp Thạch khẽ thở dài, hình như nguyên thạch trên người Mộ Thần đã sạch sẽ rồi, mà trên người hắn chỉ còn có một trăm vạn, đưa một trăm vạn này vào khu đấu giá, phỏng chừng là một chút cuộn sóng cũng kinh không nổi.
Hùng Uy hỏi Cơ Phi Diễm: “Ngươi nghĩ khối hàn băng ngọc tủy kia có thể đấu giá rabao nhiêu nguyên thạch?” Tuy rằng thực lực của hắn cao hơn Cơ Phi Diễm, nhưng nhãn lực lại không bằng người thường xuyên vào Nam ra Bắc như nàng.
Cơ Phi Diễm nhún vai, “Ít nhất cũng mười lăm triệu.”
“Tiền bối, bán ngươi cũng mua không nổi đó nha!” Diệp Thạch nhịn không được mà chen vào.
Hùng Uy tức giận trừng mắt nhìn Diệp Thạch: “Đang nói chuyện với ngươi à?Không phải chỉ là mười lăm triệu thôi sao…” Tuy rằng tạm thời thì hắn lấy không ra được nhiều như vậy, nhưng không phải là còn nhiều thời gian sao, tốt xấu gì hắn cũng là võ hoàng mà!
Diệp Thạch nhún vai, lời hắn nói chính là sự thật.
“Sư phụ, xem ra thời gian kế tiếp ngươi sẽ rất vội.” Mộ Thần nói với Hùng Uy.
Hùng Uy gật đầu, “Đúng vậy!” Nhiều nguyên thạch như vậy, không biết phải giết bao nhiêu con yêu thú vương cấp mới có thể đủ.
“Một conyêu thú hoàng cấp có thể bán được bao nhiêu nhỉ?” Diệp Thạch tò mò hỏi.
Cơ Phi Diễm sửng sốt một chút, liền cười cười trả lời: “Yêu thú hoàng cấp toàn thân đều là bảo bối, phẩm chất kém cỏi nhất thì cũng có giá năm triệu, mà phẩm chất tốt thì mấy chục triệu cũng có thể.”
Diệp Thạch kinh ngạc mở to mắt, “Nguyên lai yêu thú hoàng cấp đáng giá như vậy, Hùng tiền bối, không bằng ngươi đi giết một conyêu thú hoàng cấp đi.”
Cơ Phi Diễm xuy xuy nở nụ cười, “Hùng Uy? Để hắn đi giếtyêu thú hoàng cấp?Đây không phải tương đương vớiđưa đồ ăn cho yêu thú sao? Lại nói tiếp, yêu thú thích nhất là cái dạng thịt nhiều mỡ nhiều như Hùng tiền bối các ngươi ấy.”
Hùng Uy: “…” Mặc dù đây là sự thật, nhưng Cơ Phi Diễm cũng không cần phải nói ra nha!
Mộ Thần bất đắc dĩ nhìn Diệp Thạch, “Thạch Đầu, sư phụ chỉ vừa mới tiến vàohoàng cấp, ngươi không nên yêu cầu quá cao với hắn.”
Nói chung, thực lực hoàng cấp của nhân loại luôn kém hơn yêu thú một đường, đương nhiên, nếu có pháp khí lục cấp, phù lục cấp, hoặc trận pháp lục cấp tương trợ, thì đó là một chuyện khác.
Vấn đề là, giá cả của pháp khí, phù, trận pháp lục cấp đều là giá trên trời, Hùng Uy là một người nghèo, làm sao có thể mua nổi.
Diệp Thạch đánh giá Hùng Uy, trong mắt âm thầm hiện lên vài phần ảo não.
Hùng Uy trừng Diệp Thạch, biểu tình này của Diệp Thạch là có ý gì!
Cơ Phi Diễm bất đắc dĩ thở dài, “A Uy, khi nào thì ngươi lại bắt đầu mơ mộng hão huyền rồi, là hai triệu.”
Diệp Thạch đảo mắt nhìn Hùng Uy, nói: “Tiền bối, hai triệu nhiều lắm nha. Có thể thành giao đó.”
Hùng Uy hung hăng trừng Diệp Thạch, mắng: “Nói bậy bạ gì đấy? Tiền bối như tamà không đáng giá tiền như vậy sao?”
Diệp Thạch bĩu môi nói: “Hùng tiền bối, nếu không phải là ngươi có nhiều thịt thì không đáng giá cỡ đó đâu, hai triệu đã rất không tồi rồi, qua lần này thì khó có cơ hội khác lắm nha.”
Cơ Phi Diễm vỗ vỗ vai Diệp Thạch, “Không sai, không sai, ta cũng nghĩ như vậy.”
Hùng Uy nghiến răng nghiến lợi, cả hai người này đều khốn khiếp.
“Mộ Thần, ngươi nên quản giáo cái tên ngu ngốc nhà ngươi chút đi.” Hùng Uy giận dữ nói. Tên Diệp Thạch ngu xuẩn này, mới nhận thức Cơ Phi Diễm được bao lâu chứ? Cơ Phi Diễm nói cái gì cũng kêu đúng sao!
Mộ Thần lại không nghe theo sư phụ, hắn híp mắt cười, nói: “Sư phụ, lời Thạch Đầu nói cũng có lý.Tính tính thử, Cơ tiền bối phong hoa tuyệt đại như vậy, chuyện xứng với sư phụthì dư dả luôn, sư phụkhông nên cứ mãi chọn ba lấy bốn. Nên bán đi, sư phụ à.”
Nghe được lời Mộ Thần nói, Hùng Uy mém nữa đã hộc máu.
Diệp Thạch ăn cây táo rào cây sung thì không nói gì, không ngờ tên nhóc Mộ Thần này cũng như thế, hắn đã tạo ra cái nghiệt gì đây!
“Đúng vậy! Đúng vậy! Hùng tiền bối, ngươi cũng đã trưởng thành rồi, không nên đã có tiện nghi mà còn khoe mẽ, đây chính là hai triệu đó nha!” Diệp Thạch đứng bên cạnh khuyên bảo Hùng Uy.
Mới có hai triệu thôi, chỉ hai triệu đã làm cho thằng nhóc Diệp Thạch này kích động tới đó rồi sao? Đúng là đứa nhóc chưa thấy qua cảnh đời.
“Mộ Thần, ngươi có nhìn trúng cái gì sao?” Cơ Phi Diễm cười cười nhìn bộ dáng Hùng Uy đã mặt đỏ tai hồng, không đùa giỡn Hùng Uy thêm, ngược lại hỏi Mộ Thần.
“Bộ trận pháp này.” Mộ Thần thản nhiên chỉ vào hàng chữ phía trên danh sách.
“Âm Dương Ngũ Hành trận vây yêu thú?” Đôi mắt Cơ Phi Diễm hiện lên vài phần dị sắc. “Là một trận pháp không tồi.”
Bộ trận pháp này có danh khí cực lớn, yêu thú vương cấp phổ thông mà muốn thoát khỏi trận pháp thì cũng phải tốn thời gian một nén nhang. (hình như cỡ 40p đến 60p)
Diệp Thạch bước tới xem xét, Âm Dương Ngũ Hành trận không phải là vật phẩm bán đấu giá, giá khoảng hai trăm vạn.
Mộ Thần híp mắt nghĩ, hắn và Diệp Thạch đạt được trận pháp truyền thừa trong bí cảnh, trận pháp thuật của hắn đã gần tới ngũ cấp, chỉ là hắn vẫn chưa thấy qua trận pháp ngũ cấp.
Mua một bộ về nghiên cứu một chút, hẳn là sẽ có tác dụng xúc tiến rất lớn đối với trận pháp thuật của hắn và Diệp Thạch, có bộ trận pháp này rồi, an toàn bọn hắn sẽ càng được bảo đảm.
“Nhưng có chút mắc, ngươi mua nổi?” Cơ Phi Diễm cười cười hỏi Mộ Thần.
Mộ Thần đáp lời: “Nguyên thạch trên người quả thật không đủ, nhưng bán một bình đan dược đi thì hẳn là sẽ đủ.”
Mộ Thần lấy ra một bình đan dược, đặt ở trên bàn.
Cơ Phi Diễm cầm lấy bình đan dược lên, mở nắp ra nhìn thử, khuôn mặt nhất thời sửng sốt, “Thượng phẩm Trúc Linh Đan tứ cấp? Ngươi không cần để dùng sao?”
Công hiệu của Trúc Linh Đan là trực tiếp làm cho võ linh thăng cấp một tinh, đây là một trong những loại đan dược được cường giả võ linh mơ ước tha thiết nhất.
“Ta và Diệp Thạch đã dùng rồi.” Mộ Thần thản nhiên nói. Mộ Viễn Phong cũng đã dùng qua, hắn tổng cộng thu được hai gốc chủ dược luyện chế Trúc Linh Đan từ trong bí cảnh, luyện chế ra bát khối Trúc Linh Đan, Mộ Thần tính bán đi ba viên, lưu lại hai viên đã dùng.
“Bán ba viên này cho ta đi.” Cơ Phi Diễm đề nghị.
Mộ Thần gật đầu đáp: “Nếu Cơ tiền bối muốn mua thì ta có thể cho một cái giá ưu đãi, ba khối một trăm vạn.”
Cơ Phi Diễm lập tức gật đầu: “Được, thành giao.” Cái giá mà Mộ Thần đưa ra quả thật rẻ hơn bình thường.
Diệp Thạch ngồi nhìn bút giao dịch này, ấp úng không biết nói gì, Mộ Thần bán đi đan dược được một trăm vạn, cộng thêm trên người mình có một trăm vạn, giờ bọn hắn đã có hai ngàn vạn, mà hai ngàn vạn thì vừa đủ mua một bộ trận pháp.
Chỉ là, cứ như vậy, bọn họ lại thành người nghèo rồi.
Cơ Phi Diễm đánh giá Mộ Thần, nói: “Đan dược này là do ngươi tự mình luyện ra?”
Mộ Thần gật đầu trả lời: “Vâng.”
“Không tồi!” Cơ Phi Diễm khen ngợi.
Trúc Linh Đan là loại đan dược tương đối khó luyện chế trong nhóm đan dược tứ cấp, nhưng Mộ Thần chẳng những luyện chế ra được, hơn nữa, phẩm chất luyện ra còn thật không tồi. Đáng tiếc, người này đã là hoa có chủ, nếu không thì mình đã có thể đưa một nữ hài của Cơ gia qua cho hắn rồi.
Cơ Phi Diễm nhìn chằm chằm Mộ Thần, cười như không cười hỏi: “Mộ Thần, ngươi có hứng thú nạp thiếp không? Cơ gia ta có mấy khuê nữ, diện mạo xinh đẹp như hoa như ngọc, tính tình lại dịu dàng như nước, rất xứng với ngươi đó nha.”
“Ngươi đứng qua một bên đi! Nha đầu Cơ gia các người đều giống như ngươi ấy, người này hung dữ hơn người kia, Mộ Thần hắn sao có thể tiêu thụ nổi!” Hùng Uy tức giận nói.
“Mộ Thần hắn không có hứng thú!” Diệp Thạch lập tức nói.
Nhìn thấy bộ dáng Diệp Thạch như đang lâm đại địch, Cơ Phi Diễm buồn cười trêu chọc: “Tiểu Thạch Đầu yên tâm, ta nói giỡn mà thôi.Hơn nữa, nhìn lại ngươi đi, ngươi cứ luôn nhìn chằm chằmMộ Thần. Người bình thường không bắthắn nổi đâu.”
Diệp Thạch mặt mày đỏ ửng lén nhìn Mộ Thần một cái.