Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 160

Hôm nay là ngày cuối cùng.” Cảm thụ nồng đậm nguyên khí thiên địa trong bí cảnh, Diệp Thạch chưa thõa mãn, nói.

Thu hoạch lần này cũngđược, đáng tiếc là thời gian quá ngắn.” Mộ Thần hơi tiếc nuối nói.

Đúng thế!” Trong bí cảnh này còn có thiệt nhiều địa phương hắn còn chưa kịp đi dạo, xem ra những chỗ tốt đó chỉ có thể lưu lại cho người sau, “Không biết sư phụ có lo lắng cho ta không.” Diệp Thạch nói thầm.

Mộ Thần cười nói: “Hẳn là có đi.” Kinh Sí Diễm xác thực đối với Diệp Thạch không tồi, hắn nhìn ra được, Kinh Sí Diễm đích thực rất quan tâm tới Diệp Thạch.

Về phần tên sư phụ kia của mình, nói không chừng lão gia hỏa kia chỉ biết lo lắng rượu của hắn có đủ uống hay không thôi.

Diệp Thạch như có điều suy nghĩ, nói thầm: “Có lẽ, sư phụ đã cho rằng ta đã chết rồi không chừng.

Mộ Thần tức giận trừng Diệp Thạch, “Ngươi nói bậy bạ gì đấy?

Diệp Thạch thè lưỡi, ngượng ngùng cười.

Mộ Thần cúi đầu nghĩ: Kinh Sí Diễm hẳn là sẽ không cho rằng Diệp Thạch đã chết, nhưng có lẽ người này đã cho rằng hắn đã chết.

Diệp Thạch điểm nhẹ một cái lên hộp ngọc trên tay, tính toán: “Cộng thêm một gốc đã dùng, chúng ta tổng cộng thu hoạch được mười ba gốc linh thảo ngàn năm.

Trang Du cùng Lục Nghiêu chỉ thu hoạch được mười một gốc linh thảo ngàn năm, tuy rằng bên mình thu hoạch nhiều linh thảo hơn Trang Du, nhưng Diệp Thạch vẫn có chút không cao hứng, dù sao, bọn họ cũng đã mở ra tới hai mươi sáu cái cấm chế, kết quả chỉ có một nửa là có ngàn năm linh thảo, mà Trang Du và Lục Nghiêu chỉ mở ra mười hai cái, nhưng chỉ có một cái là không có ngàn năm linh thảo bên trong.

Nhanh thu hồi lại đi, đừng rêu rao quá.” Mộ Thần nhắc nhở.

Diệp Thạch gật đầu.

Mộ Thần, vì sao Trang Du lại có vận khí tốt như vậy?” Diệp Thạch không cam lòng, hỏi.

Bởi vì hắn là nhân vật chính! Nhưng linh thảo mà bọn họ thu hoạch vẫn nhiều hơn Trang Du, cũng chứng minh được, cái thứ số mệnh này không phải là vạn năng!

Vận khí, luôn có thời điểm hao hết.” Mộ Thần thản nhiên nói.

Diệp Thạch gật đầu, “Ngươi nói đúng.

Mộ Thần, nghe nói ngày hôm qua Lục Nghiêu bị người ta tập kích! Không biết đã chết hay chưa.” Diệp Thạch bát quái nói.

Lão quái vật Lục gia đích thực đối với Lục Nghiêu không tồi, trên người Lục Nghiêu không chỉ có lệnh bài bảo mệnh, còn có pháp khí bảo mệnh.

Nghe nói cái người ngày hôm qua xuống tay với Lục Nghiêu có thực lực thực cường, nhưng mà cũng không thể đắc thủ.

Không chết, nhưng nghe nói là bị thương.” Mộ Thần nói.

Ngày hôm qua cũng không biết là ai, hẳn là một cao thủ, thủ đoạn phi thường độc ác, nghe nói thực lực không thua gì ngũ tinh võ linh.

Khi Lục Nghiêu bị thương, Trang Du liền khóc sướt mướt chạy tới chỉ trích Diệp Thạch, minh lý ám lý chỉ trích bọn họ xuống tay với Lục Nghiêu, làm cho Diệp Thạch tức giận ngoan độc mắng tên kia một trận.

Khi Lục Nghiêu gặp chuyện, Mộ Thần, Diệp Thạch cùng rất nhiều đệ tử Thánh Tinh đều đang cùng một chỗ, rất nhiều người đều chứng minh được hai người không có khả năng ra tay.

Lục Nghiêu gặp chuyện làm mọi người ý thức được rằng trong bí cảnh còn có một tên cao thủ ẩn giấu, địch hữu khó phân biệt, một đám đệ tử không khỏi hoảng sợ.

Mộ Thần, ngươi nói thử coi, người ra tay kia là ai? Chẳng lẽ lại là ám thủ do hiệu trưởng nhét vào?” Diệp Thạch nói thầm.

Mộ Thần nhún vai, “Hẳn là không phải.” Lấy nội tình của Thánh Tinh học viện, có thể nuôi dưỡng được đôi tứ tinh võ linh huynh muội kia đã là không tồi, làm sao còn có thể cất giấu ám thủ như vậy nữa.

Không phải là hiệu trưởng, vậy là ai? Không phải là trong đám đệ tử bên Minh Nguyệt kia đi.” Diệp Thạch nói thầm.

Mộ Thần lắc đầu, “Không rõ ràng lắm, tóm lại, hết thảy cẩn thận.

Diệp Thạch cúi đầu, đôi mắt hiện lên lãnh ý, “Mộ Thần, tiểu bạch kiểm Lục Nghiêu kia đã bị thương, hiện tại chúng ta có cần đi qua đánh cướp hắn không?

Mộ Thần trầm tư một phen nhìn Diệp Thạch, lắc đầu nói: “Bỏ qua đi, qua thêm vài ngày nữa là chúng ta sẽ bị truyền tống ra ngoài, đừng làm phức tạp.

Diệp Thạch có chút nhụt chí bĩu môi.

Mộ Thần bất đắc dĩ vươn tay nhéo nhéo mặt Diệp Thạch, “Còn nhiều thời gian, sau này còn cơ hội, không cần nóng vội, nóng nảy không ăn hết đậu hủ nóng.

Nghe được lời Mộ Thần nói, Diệp Thạch có chút ngại ngùng lui vào trong ngực Mộ Thần, Mộ Thần vươn tay ôm chặt Diệp Thạch.

Trong sơn động.

Trang Du bất an hỏi Lục Nghiêu: “Ngươi không sao chứ?

Lục Nghiêu lắc đầu nói: “Không có việc gì.” Đáng tiếc lại không thể lưu lại người kia, thiếu chút nữa đã chết trong tay đối phương, hắn lại ngay cả đối phương là ai cũng không biết, ngẫm lại thật là có chút dọa người!

Ta đã hỏi qua Mộ Thần cùng Diệp Thạch, không phải là hắn và Mộ Thần hạ thủ, chỉ sợ trong bí cảnh còn có cao thủ khác, nhưng mà không thể nào!” Trang Du lẩm bẩm.

Lục Nghiêu híp mắt, thực lực của người ra tay hẳn là tại lục tinh võ linh, không ngờ trong bí cảnh còn có một cao thủ như vậy, xác thực là ngoài dự đoán.

Nhìn tư thế nam nhân kia ra tay, quả thật không giống như là Mộ Thần và Diệp Thạch.

Người kia không phải là sẽ đến nữa đi.” Trang Du lo lắng nói.

Không biết, nhưng nếu người này lại đến, hắn sẽ không thể dễ dàng đi nữa rồi.” Đôi mắt Lục Nghiêu xẹt qua một tia sát khí.

Trang Du không hiểu: “Vì sao?

Lục Nghiêu cười nói: “Ta đã thiết hạ cấm chế trong này, nếu như hắn đã đi mà còn quay lại, nhất định sẽ thi cốt vô tồn.

Trang Du sửng sốt một chút, có chút chần chờ hỏi: “Nói như vậy, những người khác tới đây cũng như thế sao?

Lục Nghiêu gật đầu, ý vị sâu sa nhìn Trang Du, “Không sai, những người khác đến, cũng là như vậy.

Trang Du cúi đầu, trong mắt hiện lên vài phần phức tạp.

Lục Nghiêu nhìn thấy sắc mặt của Trang Du, trong lòng ngũ vị tạp trần.



Thời gian bí cảnh đóng cửa rốt cục đã tới, Kinh Sí Diễm đã sớm đứng chờ bên ngoài bí cảnh.

Kinh Sí Diễm nguyên bản tưởng rằng Hùng Uy sẽ không đến, không nghĩ tới Hùng Uy cư nhiên cũng tới rất sớm, hơn nữa, không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, Kinh Sí Diễm cảm thấy Hùng Uy giống như đã bị giảm mấy cân thịt.

Hạ Thanh Nghiên bất an nhìn chung quanh, mặt mày có chút tiều tụy.

Không Sát cũng đến, Liên Thành Không cũng tới rất sớm, không khí của hai viện có chút giương cung bạt kiếm.

Truyền tống trận sáng lên từng đợt kim quang.

Đệ tử bên trong bí cảnh cơ hồ cùng một thời gian bị truyền tống ra.

Ai u.” Diệp Thạch từ trên bầu trời nện xuống thật mạnh, nhất thời đau đớn rên một tiếng.

Ưm.” Một tiếng ưm từ dưới thân Diệp Thạch truyền ra, ý thức được mình đã đè một người ở dưới thân, Diệp Thạch vội vàng đứng lên.

Thấy được người bị mình đặt ở dưới thân là ai, Diệp Thạch nhịn không được mà sợ hãi.

Diệp Thạch nhăn chặt mày, thời điểm mình bị truyền tống ra, cư nhiên đặt Trang Du ở dưới thân, đây là cái nghiệt duyên gì đây?!

Lại nói tiếp, thân thể Trang Du giống như không xương cốt vậy, đè lên người thật là thoải mái nha, thật sự là thân kiều thể yếu dễ đẩy ngã, khó trách có thật nhiều nam nhân muốn đè hắn.

Mộ Thần ôm hai tay, tiến tới bên tai Diệp Thạch thổi khí hỏi: “Cảm giác khi áp đảo Trang Du thế nào?

Không ra làm sao cả! Cứng rắn, một chút cũng không thoải mái.” Diệp Thạch vội vàng lắc đầu nói.

Mộ Thần nhìn bộ dáng mơ hồ của Diệp Thạch thì buồn cười, “Không thoải mái sao? Ta thấy khi ngươi áp lên thì rất say mê nha.

Ta nào có!” Diệp Thạch tức giận nói.

Mộ Thần cùng Diệp Thạch ở một bên liếc mắt đưa tình, Không Sát cùng Liên Thành Không lại lòng nóng như lửa đốt.

Minh Nguyệt học viện đi vào hai mươi người, giờ còn lại sáu, Thánh Tinh học viện đi vào tám mươi người, giờ còn lại hai mươi bốn.

Sáu người còn lại của Minh Nguyệt học viện, Không Sát liếc mắt một cái liền nhìn ra, Ân Tung không có ở trong đám đó.

Liên Thành Không thấy bọn người Trình Uyển Bạch, Tạ Đan Yên đi ra, hắn cũng không có bao nhiêu lo lắng, quét mắt tìm tòi một vòng, lại không phát hiện thân ảnh của Cảnh Phi Nguyệt và Cảnh Phi Ly, nhất thời lại sốt ruột.

Tung nhi đâu?Tung nhi đâu rồi?” Không Sát âm trầm hỏi một tiếng.

Lục Nghiêu đi tới trước mặt Không Sát, mặt mày ảm đạm nói: “Sư phụ, sư huynh đã qua đời.

Sắc mặt Không Sát biến đổi.

Không Sát vẫn luôn nghĩ rằng Ân Tung đã giết hết bảy tám phần đám người trong bí cảnh, hắn đã chuẩn bị tốt để xé rách mặt với Thánh Tinh học viện, lại không nghĩ tới, Ân Tung cư nhiên lại chết trong bí cảnh.

Sao có thể như vậy?! Sư huynh ngươi chết như thế nào? Hắnsao lại chết được?” Không Sát lạnh lùng hỏi, nhìn chằm chằm vào Lục Nghiêu.

Ân Tung đã là bát tinh võ linh, trong đám người vào bí cảnh, không có một ai có thể địch lại hắn mới phải.

Tam tinh, tứ tinh võ sư của Thánh Tinh đều có thể sống sót, nhưng Ân Tung lại chết.

Lục Nghiêu có chút bực mình, hắn và Ân Tung đều là đồ đệ của Không Sát, nhưng hiển nhiên Không Sát càng thiên vị Ân Tung hơn.

Sư huynh bất hạnh ngã xuống dưới sự liên thủ của Mộ Thần và Diệp Thạch.” Lục Nghiêu làm ra vẻ mặt bi thương trả lời.

Không Sát ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn qua Mộ Thần và Diệp Thạch.

Hùng Uy vẫn luôn nghiêng tai nghe động tĩnh bên này, nghe được lời Lục Nghiêu nói rằng cái tên bát tinh võ linh mà Không Sát bỏ vào bí cảnh, đã chết trên tay Mộ Thần và Diệp Thạch, trong lòng vui vẻ, thân hình nhanh chóng di động đến gần Mộ Thần và Diệp Thạch, chắn trước mặt hai người.

Kinh Sí Diễm chậm hơn Hùng Uy một bước, nhưng sau đó Diệp Thạch cũng được Kinh Sí Diễm chắn phía trước.

Không Sát nhìn Hùng Uy, trong ánh mắt có vài tia sát ý lạnh như băng.

Tuy trên mặt Hùng Uy đang nở nụ cười thản nhiên, nhưng thực chất toàn bộ tinh thần đều đang đề phòng nhìn Không Sát.

Mộ Thần nhìn thân ảnh Hùng Uy phía trước, đôi mắt hiện lên vài phần dị sắc, Mộ Thần đột nhiên cảm thấy, cái tên sư phụ này của mình, kỳ thật, cũng không tệ lắm.



Liên Thành Không lấy ra một cái la bàn màu xanh, khi la bàn được lấy ra, trên người Diệp Thạch liền sáng lên một đạo kim quang.

Liên Thành Không nhìn chằm chằm Diệp Thạch, sắc mặt có chút lãnh liệt, “Nhẫn không gian của sư huynh ngươi sao lạiở trên người ngươi?

Mộ Thần nhíu mày, Liên Thành Không cư nhiên lưu lại ấn ký trên nhẫn không gian của Cảnh Phi Ly.

Hùng Uy nhìn trên người Diệp Thạch sáng lên kim quang, lòng trầm xuống, thầm nghĩ: Hai tên này chẳng lẽ không chỉ giết chết ám thủ của Minh Nguyệt học viện bỏ vào, mà ngay cả đồ đệ của hiệu trưởng bỏ vào bí cảnh cũng xử lý? Hai gia hỏa này cũng quá hung tàn rồi.

Sư huynh bị người khác giết, chúng ta giết người nọ rồi thu nhẫn không gian củangười nọ làm chiến lợi phẩm, nhẫn không gian của sư huynh cũng ở trong đó.” Diệp Thạch không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

Diệp Thạch lén nhìn la bàn trên tay Liên Thành Không, không khỏi âm thầm may mắn, nếu trên nhẫn không gian của Cảnh Phi Ly có lưu ấn ký của Liên Thành Không, vậy Cảnh Phi Nguyệt tất nhiên cũng có, thật may, may mà mình không lấy cái nhẫn không gian kia, nếu không thì phiền toái lớn.

Hùng Uy nghe được lời Diệp Thạch nói, nhất thời thở ra một hơi, nguyên lai là như vậy.

Chỉ là, nghe nói đồ đệ Cảnh Phi Ly của hiệu trưởng là một tứ tinh võ linh, người nọ chết ở trên tay cái tên bát tinh võ linh của Minh Nguyệt, Diệp Thạch cùng Mộ Thần liên thủ, lại xử lý được cái tên kia, cũng không biết hai người làm như thế nào được, thật giỏi!

Phi Ly chết rồi? Vậy Phi Nguyệt đâu? Các ngươi có nhìn thấy không?” Liên Thành Không vội vàng hỏi.

Diệp Thạch mở to mắt nói dối: “Ta không biết.