“Sư phụ, thực xin lỗi, ta thua rồi.” Quý Đông Thành cúi đầu nói với Tống Thừa.
Tống Thừa cười tủm tỉm nhìn Quý Đông Thành, không để bụng nói: “Không có việc gì. Đông Thành, ngươi làm đã rấttốt, đi nghỉ ngơi đi.”
Quý Đông Thành gật đầu ngồi xuống trên khán đài, trong mắt Tống Thừa hiện lên vài phần hứng thú.
Lúc trước hắn đã công đạo cho Quý Đông Thành chủ động nhận thua, nhưng mà Quý Đông Thành lại náo loạn ra một trận này, xác thực ngoài dự kiến của hắn.
Tiểu tử Lục Nghiêu này cũng rất ghê gớm, bị hơn mười tờ phù chú tứ cấp oanh tạc mà không bị thương nặng, chỉ là bị thương nhẹ.
Việc này rất quỷ dị, hơn mười tờ tứ cấp phù chú, cộng lại ít nhất cũng cần ba bốn trăm vạn nguyên thạch, chỉ vì để cho Lục Nghiêu ăn cái mệt, Quý Đông Thành liền hạ vốn gốc lớn như vậy?
Tống Thừa rất rõ ràng, cái đồ đệ này của hắn, gia cảnh bình thường, sinh hoạt vẫn rất túng quẫn.
Còn có một việc càng quỷ dị, đó là linh hồn lực của Quý Đông Thành không thể nào có trình độ như vậy, không nên có thể phát động nhiều tờ phù chú như vậy trong giây lát, trên người hắn tựa hồ có pháp khí đặc biệt giúp hắn.
Quý Đông Thành luôn luôn cẩn thận lại đột nhiên mạo hiểm lớn như vậy, cái này là vì sao?
“Quý sư huynh, ngươi thật lợi hại, tiểu tử Lục Nghiêu kia cư nhiên ăn mệt lớn như vậy trên tay ngươi.”
“Tiểu bạch kiểm kia không coi ai ra gì, hiện tại cuối cùng gặp báo ứng.”
“Thật chật vật! Bình thường luôn luôn giả tiên, bây giờbị lộ nguyên hình rồi.”
“Y phục của hắn tựa hồ là ngũ cấp pháp khí, nếu không phải như vậy, hắn chỉ sợ là đang lỏa thể chạy trốn rồi.”
“Thật đáng tiếc, nếu không phải là ỷ vào quần áo, nói không chừng người thắng chính là Quý sư huynh ngươi rồi.”
Khi Quý Đông Thành đang ngồi xuống nhìn lên đài, vài đệ tử lập tức chen lại đây, vui sướng khi người gặp họa mà đàm luận.
Quý Đông Thành hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh tâm tình lại một chút, hơn mười tờ phù chú tứ cấp kia đã lấy hết linh hồn lực cùng nguyên lực của hắn, nếu không phải là hắn phản ứng nhanh, vậy thì chờ khi Lục Nghiêu phản ứng kịp mà xuống tay với hắn, nói không chừng bây giờ hắn đã chết tan sát rồi.
Quý Đông Thành cười khổ một chút, cầu phú quý trong nguy hiểm a! Nếu không phải là có tám trăm vạn nguyên thạch trên đầu, hắn tất nhiên sẽ không dám vươn tay về Lục Nghiêu, đây chính là một võ linh đó! Hơn nữa lại là nhị tinh võ linh.
Nếu như có tám trăm vạn nguyên thạch, Quý gia bọn họ hẳn là rất nhanh có thể quật khởi.
… …
Quý Đông Thành nhìn về phía đài của Mộ Thần.
Mộ Thần cùng Quý Đông Thành ra tay thập phần tương tự, đều là đem một phen tứ cấp phù chú oanh qua, bất quá Quý Đông Thành oanh một cái liền héo, Mộ Thần lại bất đồng.
Linh hồn lực của Mộ Thần xa xa vượt qua tu luyện giả cùng giai, Chúc Húc còn chưa kịp xuất kiếm đã bị Mộ Thần ném một bó phù chú oanh thành trọng thương, không đợi Chúc Húc điều chỉnh xong, Mộ Thần lần thứ hai ném thêm một bó phù chú oanh qua nữa, Chúc Húc bị oanh lung lay sắp đổ, Mộ Thần tại trong ánh mắt tràn đầy hung ác của Chúc Húc mà ném ra lần thứ ba, trực tiếp đem Chúc Húc đang trọng thương oanh ra khỏi đài chiến đấu.
Mộ Thần nhìn Chúc Húc bị oanh khỏi đài thi đấu, cười vân đạm phong khinh, khí định thần nhàn chắp tay sau lưng, “Thực lực của ta đúng là không tốt, nhưng mà ta có nhiều nhất chính là tiền!” (A, đm tuy là idol của tuôi nhưng tay cũng thật ngứa..)
Đang xem cuộc chiến trên đài, Tạ Đan Yên đầy khiếp sợ nhìn một màn này, “Mộ Thần tổng cộng ném ra bao nhiêu tờ phù chú vậy?!”
Trình Uyển Bạch đánh giá một chút, “Hẳn là không ít hơn bốn mươi tờ.”
“Bốn mươi trương tứ cấp phù chú? Hắn từ chỗ nào có được nhiều tứ cấp phù chú như vậy?” Tạ Đan Yên trừng lớn mắt, nói thầm.
Trình Uyển Bạch cười khổ một chút, “Mộ Thần không phải là có tiền sao?”
Tạ Đan Yên nhịn không được nhíu mày, cái gì gọi là dùng tiền đập chết người, đây chính là chính tông ‘dùng tiền đập chết người’ đó! Thân gia hiện tại của Mộ Thần thật sự là làm cho người ta hoa mắt.
Tứ cấp phù chú đó là dùng để bảo mệnh vào thời điểm mấu chốt, tên Mộ Thần này cư nhiên lại xa xỉ như vậy, đem tứ cấp phù chú thành rác rưởi mà ném.
Bại gia tử, cái tên bại gia tử chết tiệt này.
“Thật là ác, thắng không cần võ!” Tạ Đan Yên đỏ mắt.
Trình Uyển Bạch cười khổ nói: “Sao lại có thể? Thắng là được hết.”
Một võ vương đạo sư của Minh Nguyệt học viện chạy tới đây, đang muốn cứu giúp Chúc Húc, lại phát hiện Chúc Húc đã không còn thở.
Mộ Thần vô tội cười, “Xin lỗi, ta nhất thời thu tay không được, lời Chúc Húc đồng học nói lúc trước làm cho ta rất khẩn trương, thế cho nên không nắm chắc được đúng mực.”
“Ngươi là cố ý!” Tưởng Phi Long tức giận nhìn Mộ Thần.
Khí thế Hùng Uy đột nhiên bạo phát, “Trước khi đấu đều đã nói rõ sinh tử do mệnh, phú quý tại trời, không có mệnh thì cũng chỉ có thể oán thực lực của mình không tốt, không oán được người khác, Tưởng Phi Long, ngươi muốn phá hư quy củ sao?”
Vẻ mặt Tưởng Phi Long biến đổi vài lần, cuối cùng hung hăng liếc nhìn Mộ Thần một cái, sau đó mang theo thi thể của Chúc Húc, tràn đầy cô đơn ly khai đài thi đấu.
Hùng Uy cười lạnh, trước trận đấu Tưởng Phi Long là kêu gào hung hăng nhất, nói cái gì thất thủ trong khi đấu là vô pháp khống chế, kết quả người chết đầu tiên lại chính là đồ đệ của hắn.
Mộ Thần thản nhiên cười, thầm nghĩ: Không uổng công hắn khổ tâm cứu trị Hùng Uy, tới thời khắc mấu chốt thì lão gia hỏa này vẫn là có tác dụng không nhỏ.
Mộ Thần giết Chúc Húc là có dự mưu, không quản trận này Chúc Húc có thể thắng hắn hay không, lấy thực lực của người này chắc chắn sẽ được cho tham gia thăm dò bí cảnh, nếu người này liên thủ với Lục Nghiêu trong bí cảnh, vậy hắn sẽ phải đối mặt với hai võ linh, rất khó giải quyết, vì vậy hắn không thể không ra tay giải quyết trước một tên.
Liên Thành Không thấy Chúc Húc tử vong, khóe miệng nhịn không được xẹt qua một tia tươi cười.
Hùng Uy mi phi sắc vũ nhìn một màn này, “Chậc chậc, đồ đệ của ta thật lợi hại nha! Xuống tay hai ba phát liền đem một tên khẩu khí thì lớn mà bản lĩnh thì nhỏ đánh chết.”
“Hừ, chỉ biết mưu lợi.” Không Sát siết chặt tay, ánh mắt lãnh liệt nhìn Mộ Thần đang đứng trên đài.
Hắn đã công đạo cho Chúc Húc, có cơ hội phải giết chết Mộ Thần, kết quả cái tên ngu ngốc này khinh địch, đều chưa kịp xuất chiêu đã bị Mộ Thần giết chết, được việc không đủ, bại sự có thừa.
Ở trên đài, Mộ Thần chắp tay sau lưng, khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười nhạt, thoạt nhìn thần thái phi dương, khí chất bất phàm.
Trái lại, Lục Nghiêu lại là một thân chật vật, tóc tai tán loạn, khi so sánh hai người với nhau liền cao thấp lập ra.
“Mưu lợi? Đây là cái cách nói gì? Bất kể thế nào thắng chính là thắng, thắng chính là thực lực.” Hùng Uy không cho là đúng nói.
Không Sát nhìn Mộ Thần, trong mắt tràn đầy sát khí.
Cái tên lúc trước lên đài luận võ với Lục Nghiêu, cũng giống như bộ dạng của Mộ Thần, hai người đều ra tay như nhau, không biết là do cao tầng Thánh Tinh học viện sai sử, hay là tự Mộ Thần làm ra.
Chiến lực của Diệp Thạch rất cao, đối thủ của hắn đã bị Diệp Thạch thuần thục dùng roi vứt khỏi đài.
Trang Du cũng rất nhanh thắng được, đài của Trang Du ở bên cạnh Diệp Thạch, đối thủ của Trang Du là một cửu tinh võ sư.
Diệp Thạch nguyên bản cảm thấy phần thắng của Trang Du không lớn, nhưng mà rất nhanh Diệp Thạch liền phát hiện sự tình không đơn giản như vậy, đối thủ của Trang Du giống như là thất hồn lạc phách vậy, liên tục phát huy thất thường, cuối cùng mạc danh kỳ diệu mà thua trận.
Diệp Thạch nghiêm túc đánh giá lại Trang Du, hắn cảm thấy Trang Du nhất định là một yêu tinh, nam nhân gặp được hắn liền sẽ bị mê hoặc thần hồn điên đảo.
… …
Đấu võ thì Thánh Tinh học viện thắng được năm tràng, viện trưởng Liên Thành Không nhìn thấy kết quả như thế thì rất là vừa lòng, thực lực của Thánh Tinh xa xa không bằng Minh Nguyệt học viện nhưng lại có thể bất phân thắng bại, đó đã rất không dễ dàng.
Liên Thành Không coi như vừa lòng, nhưng Không Sát lại không hài lòng.
Dựa theo dự tính của Không Sát thì Minh Nguyệt ít nhất có thể thắng bảy tràng, nào biết, bởi vì Chúc Húc khinh địch mà đem mệnh bồi lại, còn tên đệ tử đối trận với Trang Du lại xảy ra vấn đề, bại bởi một người có thực lực kém hơn mình không ít.
Khi trận đấu chấm dứt thì Không Sát liền âm trầm phẩy tay áo bỏ đi.
Trong đại sảnh, tất cả đệ tử tinh anh của Minh Nguyệt học viện đều tụ tập lại.
“Mấy đệ tử trong trận võ đấu sơ suất quá, chỉ có được năm cái danh ngạch, kế tiếp là so đấu học thuật, tất cả mọi người chú ý một chút lên cho ta.” Không Sát lạnh lùng nói.
Đồng Dao Dao cau mày, nàng vốn cho rằng lấy thực lực Minh Nguyệt học viện bọn họ, liền tính không thể toàn thắng thì thắng được bảy tám tràng cũng không thành vấn đề, không ngờ Chúc Húc có thực lực gần với Lục Nghiêu cư nhiên lại bị người ta phất tay hai ba cái là oanh chết, chiến lực của Diệp Thạch cũng không tồi, nhưng oan uổng nhất chính là một trận của Trang Du kia.
Đồng Dao Dao âm thầm nhìn thoáng qua Lục Nghiêu, Đối thủ của Trang Du là Kim Thạch Vũ, lấy thực lực của Kim Thạch Vũ thì đối phó với một bát tinh võ sư hẳn là rất dư dả, chỉ là, hắn lại cố tình thua?! Mà phi thường khả nghi chính là, tại trước khi trận đấu bắt đầu thì Lục Nghiêu đã một mình đi tìm Kim Thạch Vũ.
Lục Nghiêu sư huynh sẽ không sắc lệnh trí hôn, vì lấy lòng Trang Du mà để cho Kim Thạch Vũ cố ý thua đi? Đồng Dao Dao lắc lắc đầu, đem cái ý tưởng không thực tế này vứt đi ra khỏi đầu.
“Trong trận đấu thuật viện, ai mà lại khinh địch hay phớt lờ làm cho thua trận, thì đừng trách học viện không khách khí với các ngươi.”
Đồng Dao Dao đang ở bên cạnh suy nghĩ miên man thì thanh âm đạo sư đột nhiên tại trong đầu nàng vang lên, Đồng Dao Dao làm theo mọi người, cuống quít xác nhận.
“Lục Nghiêu, cái tên Mộ Thần kia so với trong tưởng tượng lại càng khó giải quyết, ngươi chú ý chút đi.” Không Sát nghiêm túc dặn dò Lục Nghiêu nói.
Lục Nghiêu cũng nghiêm túc gật đầu, nhớ tới Quý Đông Thành, Lục Nghiêu liền nghẹn một bụng hỏa, một con kiến mà hắn căn bản không để vào mắt lại làm cho hắn xấu mặt như vậy, Lục Nghiêu rất rõ ràng, người chân chính muốn đối phó với mình là một người khác, người kia rất có thể là Mộ Thần.
Bất kể thế nào, Quý Đông Thành cùng Mộ Thần, hắn một người đều sẽ không bỏ qua.
… …
Trang Du cõi lòng đầy tâm sự đuổi đi mấy đồng học tiến đến chúc mừng, trốn vào phòng.
Trước trận đấu, hắn đã từng ngẫu nhiên nói qua với Lục Nghiêu, hắn không có tin tưởng thắng được trận đấu, nhưng lại không muốn thua, không muốn mất mặt, không muốn làm sư phụ thất vọng, càng không muốn cho người khác cảm thấy hắn kém Diệp Thạch.
Lúc ấy Lục Nghiêu đã nói với hắn, có Lục Nghiêu ở đây thì hắn sẽ không thua, quả nhiên là hắn không có thua.
Trang Du nhẹ hít một hơi, người hôm nay cùng hắn đối chiến tựa hồ căn bản không dùng hết toàn lực, hẳn là do Lục Nghiêu phân phó đi, Lục Nghiêu cư nhiên vì mình mà hy sinh hai cái danh ngạch, trong lòng Trang Du không khỏi dâng lên một cỗ cảm động cùng áy náy.
“Trang đồng học, Lam Nhược Phong đồng học tới.”
Trang Du nhíu mày, nói: “Kêu hắn đi đi, ta không muốn gặp hắn.”
Trang Du còn đang đắm chìm bên trong Lục Nghiêu thâm tình có tình có nghĩa, trong lòng không khỏi đối với Lam Nhược Phong “Lòng dạ khó lường” bài xích thêm mấy phần.
Lam Nhược Phong nghe nói Trang Du thắng trận đấu thì tỉ mỉ chuẩn một bàn đồ ăn, muốn tìm hắn chúc mừng một chút, thuận tiện làm dịu đi quan hệ của hai người, nào biết Trang Du ngay cả gặp cũng đều không nguyện ý.
Lam Nhược Phong siết chặt tay, trước kia có Mộ Thần, sau lại có Lục Nghiêu, khi nào thì mới là ngày hắn nổi danh đây? Nếu hai người kia đồng quy vu tận thì tốt rồi.
Lam Nhược Phong nhìn vào biệt viện của Trang Du, trong lòng dâng lên một cỗ tự giễu.
Trang Du đã sớm muốn rời khỏi mình rồi đi? Chỉ là Mộ Thần không thích hắn, cho nên hắn vẫn luôn miễn miễn cưỡng cưỡng đi theo bên mình. Hiện giờ lại xuất hiện một người có thể so sánh với Mộ Thần, hắn liền không thể đợi được mà quăng đi mình.