Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 68: Trong tháng giêng

Độ ấm của nước dần giảm đi, Lôi Thiết đưa chiếc khăn lau chân màu xanh cho Tần Miễn, mình thì dùng chiếc màu xám lau chân.

Sau khi Tần Miễn đi nhà xí thả nước rửa tay thì vào phòng ngủ. Các điều kiêng kị trong tháng Giêng hắn đã hỏi qua Trương tẩu, mùng Một kị mở cửa tủ quần áo, tránh để tiền tài vận may chạy mất. Hắn mở tủ quần áo ra, chọn lựa một hồi, lấy quần áo giày dép mới hắn và Lôi Thiết mặc ngày mai để ra ngoài.

Lôi Thiết khóa kỹ các cửa xong cũng vào phòng.

“Đến đây chơi cờ.” Tần Miễn vẫy tay gọi y, đón giao thừa không thể ngồi không, phải tìm trò giết thời gian.

Lôi Thiết lấy bàn cờ tới. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Huynh phải chấp ta vài quân.” Trình độ chơi cờ của Tần Miễn bình thường, không khách khí nói.

Lôi Thiết gật đầu.

Lúc đầu Tần Miễn còn hạ cờ thuận lợi, sau thì mỗi lần hạ một con thời gian suy nghĩ ngày càng dài, tư thế ngồi khoanh chân biến thành ngồi nghiêng, cánh tay trái chống cùi chỏ trên bàn, hai chân duỗi thẳng, thỉnh thoảng run run đùi, điệu bộ cúi đầu nhíu mày suy nghĩ thực mê người.

Ánh mắt Lôi Thiết lướt đến cặp chân trần kia, vươn tay véo nhẹ một cái. Tần Miễn ngẩng đầu nhìn y một cái, không thèm rút chân về, mặc kệ y đi, lại suy xét một lát rồi đặt một quân xuống.

Lôi Thiết không cần suy nghĩ, hạ một quân cờ trắng xuống, ánh mắt trở lại chân Tần Miễn, đôi chân trắng nõn không có chút tì vết, móng chân bóng loáng dưới ngọn đèn hiện ánh sáng nhàn nhạt, năm xương móng chân gồ lên thấy rõ. Vẫn còn rất gầy, y nhịn không được nhéo nhéo.

Tần Miễn giống như chả hề gì nhìn bàn cờ, mặt càng ngày càng nóng. Đôi chân thối rùm có gì mà niết mãi không biết.

Độ ấm trên lòng bàn tay tăng, Lôi Thiết nhìn Tần Miễn, phát hiện hắn không được tự nhiên, bèn kề sát người vào bàn nhỏ, cúi đầu hôn một cái trên mặt hắn.

Bầu không khí rất ái muội, Tần Miễn đẩy đầu y ra, nghiêm mặt “Chơi cờ nghiêm túc coi.”

Lôi Thiết lại nhéo bàn chân hắn lần nữa, buông ra.

Tần Miễn vội co chân về.

Đêm dài đằng đẵng, Tần Miễn hơi không chịu nổi, đánh ngáp một cái.

Lôi Thiết thu quân cờ vào hộp đựng “Đi ngủ.”

Tần Miễn lắc đầu “Ta cùng chờ với huynh.” Đây là đêm giao thừa đầu tiên của hai người họ, hắn không muốn lưu lại nuối tiếc.

Lôi Thiết dời bàn nhỏ qua một bên, kéo hắn vào lòng mình, đáp chăn bông lên “Ngủ, đến giờ ta gọi ngươi dậy.”

“Được rồi.” Tần Miễn vuốt ve vết sẹo trên mặt đối phương một chút, rụt tay vào trong chăn, tựa vào ngực y, khép hai mắt mơ mơ màng màng ngủ.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài vang lên một chuỗi tiếng pháo nổ.

Nhất Điểm Bạch đã ngủ say đột nhiên nhảy dựng lên, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, lắc lắc đầu, nằm sấp xuống lần nữa.

Tần Miễn mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, hỏi: “Giờ Tý rồi à?”

“Ừ.” Lôi Thiết đứng dậy, chỉnh chăn bọc kín hắn “Ta đi châm ngòi pháo.”

Tần Miễn nhìn y đi ra ngoài, rất nhanh, trong sân vang lên tiếng pháo nổ ‘Bộp! Bộp!’ đinh tai nhức óc, kéo dài hồi lâu mới dừng. Toàn thôn trang như bị đánh thức, từng đợt tiếng pháo hoặc xa hoặc gần lục tục vang lên, thậm chí nghe được cả tiếng pháo hoa nổ có quy luật trên không trung xa hơn nữa.

Cơn buồn ngủ của Tần Miễn bị nổ chạy mất, cởi quần áo dày trên người ra, ngáp một cái, bò lại vị trí của hắn, đắp kín chăn bông.

Ước chừng qua hơn hai khắc ( 30phút), thôn trang mới khôi phục yên tĩnh.

Lôi Thiết thổi tắt đèn, cởi quần áo lên giường lò, kéo người vào lòng.

Trong bóng đêm, Tần Miễn mò mẫm tới khuôn mặt y, nhoài người hôn lên miệng y “Tân niên vui vẻ.”

Sau khi hai người nói rõ, rất nhiều chuyện tự nhiên mà làm.

Lôi Thiết giữ chặt gáy hắn, làm nụ hôn sâu thêm “Tân niên vui vẻ.”

“Ngủ ngon.” Tần Miễn điều chỉnh tư thế ngủ, nhắm mắt lại.

Lôi Thiết lại không hề buồn ngủ, cách lớp áo lót mỏng manh vuốt ve bờ lưng tức phụ, khí tức của tức phụ nồng đậm hơn so với bất kì thời điểm nào trước kia, truyền nhiễm đến người y chuyển hóa thành lửa nóng đốt người. Một tay y vòng chặt eo đối phương khiến hai người thân mật dán sát vào nhau, tay còn lại không tự chủ thò đến bộ vị gồ ra dưới thắt lưng tức phụ.

Bàn tay bỗng nhiên bị túm, đồng thời bị nhéo mạnh một cái.

Tần Miễn lười biếng nói: “Ta mới mười lăm tuổi.”

Tay Lôi Thiết đặt trở lại thắt lưng hắn, bịt kín môi hắn, hung hăng liếm mút một phen, khó nhịn thở dốc vài tiếng, dần bình tĩnh trở lại, vỗ nhẹ lưng hắn “Ngủ.”

Tay Tần Miễn khoát qua hông y, người vẫn không nhúc nhích, ngủ say rất nhanh.

Một đêm ngon giấc.

Sáng sớm rời giường, hai người mặc quần áo mới vào, Tần Miễn còn buộc một mảnh vải đỏ lên cổ Nhất Điểm Bạch.

Cho cơm thừa đồ ăn thừa vào nồi hâm nóng, hai người ra khỏi cửa. Tuyết đã ngừng rơi, nhưng tuyết đọng không tan đi chút nào, bước một bước phát ra tiếng ‘loạt soạt’, nơi nơi đều là dấu chân chồng chéo hỗn độn. Gió nổi lên càng lạnh.

Trên đường đụng phải mấy thôn dân đang đi tới nhà khác chúc tết, dù là quan hệ tốt hay không tốt, ai nấy cũng đều tươi cười chúc nhau một câu năm mới tốt lành.

Tiểu cô nương tuổi dậy thì tránh phía sau cha mẹ từ xa thấy Tần Miễn, len lén mặt đỏ tim đập, vô tình chống lại ánh mắt sắc bén như đao của Lôi Thiết, cuống quít cúi đầu.

Bên trong lão trạch Lôi gia, nhóm vãn bối đang dập đầu chúc tết các trưởng bối, tiếng hoan hô vang lên không ngừng.

Ba người Lôi Đại Cường, Đỗ thị và Vệ thị đều ngồi ở ghế trên. Lôi Đại Cường mặc một thân áo bông màu lục vàng thêu chữ ‘Phúc’, thân thể nhờ được Vệ thị chăm lo điều dưỡng nhiều ngày nên mặt mày hồng nhuận, khí sắc vô cùng tốt, nhìn qua trẻ hơn trước kia bốn năm tuổi Đỗ thị chải tóc kiểu tùy vân kế(1), trái cài trâm bạc, phải cài trâm vàng, cũng vận một thân đồ mới, áo vải đỏ phối với chân váy thêu hoa màu tím, vẻ mặt hoà nhã hiếm thấy Vệ thị bắt mắt nhất, chải kiểu tóc linh xà kế(2), vấn trâm cài đá phỉ thuý xanh ngọc có sợi tua lay động theo tác giơ tay nhấc chân, vành tai đeo hoa tai ngọc thạch, một thân áo váy dài lam nhạt tôn lên eo thon hoàn mỹ, áo khoác ngoài sắc đỏ thẫm, cả người lộ vẻ quyến rũ động nhân. Lôi Đại Cường thường liếc mắt ngắm nhìn nàng.

Sau khi Tần Miễn, Lôi Thiết vào cửa, ánh mắt mọi người bất giác đều dừng trên người họ, âm thầm nín thở trước hai người anh tuấn.

Lôi Thiết dùng phát quan bằng ngọc bích búi tóc, tóc dài đen nhánh để xoã sau lưng, bên trong một thân áo bào gấm màu chàm, đai lưng bản dày màu đỏ ngụ ý mừng tân niên vui vẻ, áo khoác ngoài màu đen đính khoá vàng chạm trổ hoa văn, vóc người cao to, uy nghiêm cao ngất, quý khí bức nhân Tần Miễn tuy tuổi còn nhỏ nhưng cao ráo, bên trong một thân áo bào gấm màu trắng thêu hình lá trúc, đai lưng cũng màu đỏ giắt thêm một túi tiền hình cái trống, áo khoác ngoài cũng màu đen nhưng dài đến đùi, viền áo đính lông cáo trắng tuyết, cả người xuất trần thoát tục.

Hai người là con trai con dâu, chúc tết cần dập đầu Lôi Đại Cường, Đỗ thị, Vệ thị.

“Cha, nương, tiểu nương, chúng con xin chúc tết các ngài.”

Tâm trạng Lôi Đại Cường không tệ “Tốt, tốt, mau đứng lên.”

Đỗ thị không mặn không nhạt ừ một tiếng.

Vệ thị mời Tần Miễn, Lôi Thiết ngồi xuống uống trà ăn hạt dưa và đậu phộng.

Mấy huynh đệ muội Lôi Hướng Nhân dẫn ba hài tử lại đây chúc năm mới tốt lành.

Ba tiểu quỷ nhanh nhẹn quỳ trên mặt đất dập đầu, mặt mày hớn hở, tiếng hô giòn tan: “Chúng con chúc tết đại bá, đại bá nương.”

Tần Miễn ngoài mặt tươi cười, nội tâm thì run rẩy, sờ sờ đầu ba đứa tiểu quỷ, lấy ba bao lì xì đỏ từ túi tiền ra nhét vào túi áo chúng.

Triệu thị lén mở hai bao lì xì ra, đếm đếm số đồng tiền, đều là mười sáu, mỉm cười cất kỹ. Người bình thường lì xì cho vãn bối nhà thân thích đều là sáu văn tiền, Tần Miễn, Lôi Thiết có tiền mở cửa tiệm, đối với Triệu thị chính là kẻ có tiền, nếu cũng chỉ cho sáu văn nàng sẽ lên tiếng ngay.

Tiền thị chỉ lén ước lượng bao lì xì của Hân Hân, mím môi cười cười, cất đi.

Tần Miễn và Lôi Thiết chỉ ngồi chốc lát thì đứng dậy đến nhà Lôi Đại Cương.

Lôi Đại Cương có thành kiến với Lôi Đại Cường, nhưng với hài tử của Lôi Đại Cường thì không, ông và tức phụ ông chiêu đãi Tần Miễn, Lôi Thiết rất nhiệt tình.

Tần Miễn cho tiểu hài tử nhà họ mỗi đứa một bao lì xì, trong bao cũng là mười sáu văn tiền.

Từ nhà Lôi Đại Cương đi ra, hai người cũng không dừng lại nhà các trưởng bối khác hay những người đồng trang lứa chúc tết, mà đi đến nhà lý chính trước.

Tần Miễn biết ăn nói, trò chuyện vui vẻ với lý chính. Tức phụ lý chính còn khen hắn và Lôi Thiết đều có mã ngoài tốt…

Dạo qua một vòng trong thôn rồi về nhà, hai người mở rộng cửa, bày các loại điểm tâm lên bàn, chờ các nhà ngang hàng và vãn bối đến chúc tết. Đây là cấp bậc lễ nghĩa, về phần người ta có nguyện ý đến hay không thì không thể miễn cưỡng.

Không qua bao lâu, vài đứa củ cải đỏ(3) mặc quần áo mới cười hì hì chạy vào, cả đám đều mặc áo nhỏ đỏ thẫm, nhìn rất vui mắt. Đi đầu chính là tiểu Hổ và Cẩu Đản.

“Lôi thúc thúc, Tần thúc thúc, tân niên may mắn!”

Lôi Thiết nhàn nhạt gật đầu.

Tần Miễn mỉm cười dắt bọn chúng vào phòng khách, phát mỗi đứa một bao lì xì nhỏ, bên trong đều một văn tiền, là phong tục trong thôn ngụ ý cầu may mắn. Hắn chỉ vào các loại đồ điểm tâm trên bàn “Thích ăn gì thì cứ tự nhiên lấy nhé.”

Mấy đứa bé hai mắt tỏa sáng, nước miếng chảy ròng, hoan hô chạy đến mép bàn, bốc đồ ăn vặt nhét vào túi, làm bao lì xì trong túi rơi xuống đất cũng không tự biết.

Tần Miễn buồn cười dẫn bọn nhóc nhặt lên nhét lại túi.

Tiểu Hổ lễ phép nhất, hô to “Cám ơn Tần thúc thúc” mới chạy tới lấy bánh cam đường.

Từng đứa bé đều nhét đầy túi vải mới thoả mãn rời đi.

Tiểu hài tử tổ chức đi chúc tết người lớn đến đây hết đám này tới đám khác, non nửa canh giờ sau không có người tới cửa nữa, Tần Miễn và Lôi Thiết mới bắt đầu ăn sáng.

Mồng Một náo nhiệt trôi qua như thế.

Mồng Hai tháng Giêng là ngày tức phụ về nhà mẹ đẻ.

Mấy hộ gia đình chung quanh từ sáng sớm đã truyền ra tiếng thu dọn đồ đạc, tiếng trách mắng hài tử đừng làm bẩn quần áo mới, Lôi Thiết nhìn Tần Miễn, muốn nói lại thôi.

Tần Miễn buồn bực một lúc lâu mới hiểu ra, nghiêm mặt nói với Lôi Thiết: “Ta thật sự không nhớ rõ cha mẹ.”

Lôi Thiết ôm lấy eo, cúi đầu hôn môi hắn “Hôm nay ta đi chúc tết ông bà ngoại, ngươi ở nhà. Sau khi tuyết tan mới dẫn ngươi đi thăm họ.”

Tần Miễn kinh ngạc “Ông ngoại huynh vẫn còn? Lần đầu tiên ta nghe huynh nhắc tới đấy.”

Lôi Thiết trầm mặc một lát “Ông bà ngoại đều còn. Ông ngoại, bà ngoại và nhị cữu đối với ta rất tốt. Lúc trước ta rời nhà trốn đi, họ lén cho ta một lượng bạc, lúc phân gia thì lén cho ta hai lượng bạc.”

Tần Miễn cảm thấy khó hiểu “Lúc tân gia họ không có tới…”

Lôi Thiết: “Ông bà ngoại sống cùng đại cữu. Đại cữu không thích ta cưới nam tử, nhị cữu mẫu vẫn cảm thấy ta liên lụy nhị cữu.”

Tần Miễn hiểu rõ, đứng lên “Ta đi chuẩn bị lễ vật mừng tuổi… ông bà ngoại và nhị cữu.”

Lễ vật mừng tuổi hắn chuẩn bị cho Lôi Thiết biếu ông bà ngoại rất nặng. Cá viên, thịt viên, củ sen viên và đậu phụ viên mỗi loại một bao bánh quai chèo, bánh cuộn thừng và tàu hủ ky chiên mè hơi cứng đối với người già, nhưng nấu kèm với đồ ăn hương vị cũng rất ngon, từng loại đều lấy một ít, một gà rừng, một thỏ hoang Lôi Thiết săn được, ngoài ra còn hai loại điểm tâm mềm dễ nhai khác. Các thứ chứa đầy cả giỏ xách.

Lễ vật mừng tuổi nhị cữu cũng không mỏng, một bao gia vị lẩu, một bao đậu phụ viên và một con gà rừng.

Lôi Thiết nhìn hắn dùng giấy dầu gói kỹ, ngực ấm áp vô cùng “Hôm nay hai cô sẽ đến, nếu tới nhà mình, ngươi chỉ cần chiêu đãi, không cần quản chuyện khác.”

“Yên tâm, ta gánh không nổi.” Tần Miễn không để ý nói. Thời đại này coi trọng thanh danh cùng cấp bậc lễ nghĩa, trừ phi là có thâm cừu đại hận mới hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ thân thích, nếu không, truyền ra ngoài rất không dễ nghe. Sau này bọn họ và một nhà Lôi Tiểu Vân sẽ không cự tuyệt lui tới, nhưng dừng ở mức duy trì mặt mũi là được.

Lôi Thiết đánh xe trâu ra ngoài, Tần Miễn ở nhà một mình đọc sách cắn hạt dưa, cũng không cảm thấy nhàm chán, giữa trưa, hắn giải quyết hết số đồ ăn còn dư của mồng Một, không bạc đãi chính mình chút nào.

Lôi Thiết ăn cơm trưa ở nhà đại cữu xong liền chạy về.

-Hết chương 68-

Chú giải:

(1) Kiểu tóc tuỳ vân kế

tóc tuỳ vân kế

(2) Kiểu tóc linh xà kế

Tóc linh xà kế

(3) Củ cải đỏ: Biệt danh của liệt sĩ cách mạng Tống Chấn Trung. Nay để chỉ những đứa bé đầu to thân nhỏ.

——