Xuyên Việt Chi Độc Sủng Tiểu Phu Lang

Chương 16

Edit: Arisassan

Hạ Dung nghe tướng công nói xong thì dần dần bình phục lại, suy nghĩ một chút vẫn đem lời trong lòng mình nói ra: "Tướng công ngươi sẽ cưới tỷ tỷ sao?"

Thấy Hạ Dung hỏi câu này, Thẩm Tương Ngôn cũng thu liễm lại, thần sắc nghiêm nghị trả lời: "Không bao giờ, tướng công chỉ cần một mình ngươi thôi, chẳng những sẽ không cưới tỷ tỷ của ngươi mà cũng sẽ không cưới bất cứ ai khác."

Hạ Dung nghe tướng công nói như vậy, tâm trạng bất tri bất giác mà dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng vẫn không yên lòng hỏi tiếp: "Chẳng, chẳng lẽ tướng công không muốn cưới một nữ tử về làm vợ sao?" Nói xong Hạ Dung bắt đầu đảo mắt trốn tránh, đột nhiên hơi sợ đáp án sắp được nói ra.

Thẩm Tương Ngôn tất nhiên không muốn, thế nhưng nguyên chủ của thân thể này lúc trước đã từng đến cầu hôn Hạ Qúy, không thể làm như mọi chuyện chưa hề xảy ra được, suy nghĩ một chút rồi nói: "Không muốn, lúc trước là do cha mẹ mai mối mới tới cửa cầu hôn, nhưng khi thấy ngươi được gả tới thì lại không muốn, lúc đó ngươi mặc áo cưới trông vô cùng đáng thương, ta chỉ nghĩ rằng tại sao trên đời này lại có thể có một người như vậy, khiến ta chỉ muốn bảo vệ y, không để y phải chịu bất cứ ủy khuất nào." Nói đến đây, Thẩm Tương Ngôn nhấc cằm Hạ Dung lên, hai người trán kề trán, để đối phương nhìn thẳng vào mắt mình: "Dung nhi, ta chỉ cần một mình ngươi, dù ngươi là song nhi hay nữ tử, ta cũng chỉ cần một mình ngươi mà thôi, hiểu chưa?"

Hạ Dung từ bên trong đôi mắt đó thấy được bản thân mình, chỉ duy nhất một mình mình. Y rốt cuộc nở một nụ cười thật tươi, trong lòng cũng không còn đau nữa, ngược lại còn cảm thấy hơi ngọt, từng tia từng tia ngọt ngào bắt đầu nhanh chóng lan ra, tràn ngập toàn bộ tâm nhĩ.

Thấy Hạ Dung rốt cuộc cũng hiểu rõ được tâm ý của mình, Thẩm Tương Ngôn chỉnh chỉnh lại thân thể của Hạ Dung, khuôn mặt nghiêm túc kể lại chuyện sau khi hai người tách ra, trước tiên hắn đi đến chỗ của Thậm Tịch đại sư để uống trà, lúc rời khỏi thì bị tiểu tư bên người Hạ mẫu gọi đi, sau đó lại phát hiện gã tiểu tư kia có gì đó không đúng, liền trùng hợp gặp phải công tử Trương phủ trên đường, khi bước vào rừng mới phát hiện người tìm hắn không phải Hạ Dung, rồi sau đó tính kế thế nào để Trương Ninh Vũ thay hắn đến đình gặp mặt Hạ Qúy từng cái từng cái nói hết ra.

Hạ Dung nghe xong liền khiếp sợ không thôi, hóa ra hôm nay suýt chút nữa là hai người bọn họ đã lọt vào cái bẫy do Hạ mẫu giăng sẵn, nhớ lại những câu nói Hạ mẫu nói với y ngày hôm nay, lại tưởng tượng nếu lúc đó mình trông thấy tướng công cùng tỷ tỷ thầm hẹn nhau gặp mặt thì kết quả sẽ ra sao, y liền không tự chủ được mà lạnh cả người.

Thẩm Tương Ngôn ôm chặt Hạ Dung hơn một chút: "Ta nói cái này chỉ muốn cho Dung nhi biết, người mẫu thân này của ngươi không phải là một người đơn giản. Lần sau nếu còn bị vậy thì đừng nên tin những gì bà ta nói, việc quyết định cứ giao hết cho ta là được." Nói đến đây, Thẩm Tương Ngôn sờ sờ mái tóc mềm mại của Hạ Dung: "Hơn nữa, Dung nhi chỉ cần tin tưởng ta thôi."

Hạ Dung cực kỳ cảm động, liền vội vàng gật đầu đồng ý. Thấy dáng vẻ này của y, Thẩm Tương Ngôn thỏa mãn cười cười, còn Hạ gia, chỉ cần tình cảm giữa hắn và Hạ Dung không có vấn đề thì không cần phải sợ ai cả.

"Dung nhi, ngươi thấy tướng công có tốt với ngươi không?" Nói xong chuyện chính, Thẩm Tương Ngôn lại không nhịn được bắt đầu trêu chọc Hạ Dung.

Hạ Dung gật đầu thật mạnh: "Tướng công đối xử với Dung nhi tốt nhất."

"Tướng công đối xử với ngươi tốt như vậy, Dung nhi cũng nên thưởng cho tướng công một chút chứ?" Nói xong lại đưa mặt về phía trước để thăm dò, tỏ rõ ý muốn Hạ Dung hôn hắn. Kết hôn lâu như vậy, dù Hạ Dung vẫn không hiểu chuyện tình yêu nam nữ, nhưng hôn môi thì lại rất hiểu biết, dù sao nếu ngày nào cũng bị ôm ôm hôn hôn hai cái thì không muốn hiểu cũng phải hiểu thôi.

Hạ Dung dưới sự dụ dỗ của tướng công, nhất thời cũng quên đi mọi ngại ngùng, ngẩng đầu hôn một cái lên môi tướng công. Thẩm Tương Ngôn thấy tiểu phu lang chủ động như thế thì tâm tình lập tức lâng lâng cả lên, cứ lưu luyến xúc cảm mềm mại lành lạnh vừa nãy, rồi cảm thấy vẫn chưa đủ nên liền liều mạng hôn tới nơi khiến cho tâm trí của hắn luôn phải dập dờn nhớ nhung kia.

Sau khi cái hôn không được ôn nhu lắm kia kết thúc, hai người đều có hơi không thở nổi. Hạ Dung vươn tay ôm cổ tướng công, chôn cả khuôn mặt vào bả vai của tướng công, e thẹn nhỏ giọng hỏi: "Tướng công, sao lâu như thế rồi mà Dung nhi vẫn chưa có bảo bảo vậy, không phải là lớn lên thì sẽ có sao, Dung nhi đã lớn thêm một tuổi rồi mà vẫn không có này."

Thẩm Tương Ngôn bị câu hỏi của tiểu phu lang làm nghẹn một chút, tâm trí phu lang mình vẫn rất trẻ con, nhìn là biết trước khi xuất giá y không được ai dạy những thứ này rồi, hắn xoa xoa mi tâm, lúng túng hắng giọng một cái: "Trước khi Dung nhi xuất giá, không có ai nói cho ngươi biết chuyện kia sao?"

Hạ Dung hơi nghi hoặc, không hiểu hỏi: "Chuyện gì?"

"Là, là chuyện liên quan tới động phòng ấy."

Hạ Dung nhớ tới quyển sách mẫu thân đưa cho y rồi bảo y đọc kỹ trước khi xuất giá nhưng y lại chỉ mới lật được một tờ, mặt không tự chủ mà đỏ lên, lẽ nào tướng công đang nói tới cái này, loại sách toàn hình cởi đồ trần truồng khiến người ta phải lúng túng kia thì sao có thể đọc được chứ, Hạ Dung lắp ba lắp bắp nói chuyện quyển sách tranh kia ra.

Thẩm Tương Ngôn đau đầu nhìn Hạ Dung, lần đầu tiên oán giận người Hạ phủ vô trách nhiệm như vậy, bất quá nội tâm lại nổi lên một tia mừng rỡ cùng kích động khó thể nhận ra, tiểu phu lang nhà mình như một trái quả ngây ngô, còn mình thì là hung thú đang chực chờ trái chín, nghĩ đến việc có thể tự tay chăm sóc cho trái này chín dần: "Thế lúc về nhà Dung nhi lấy quyển sách tranh kia ra, để tướng công xem chung với ngươi được không?"

Kỳ thật Hạ Dung cũng rất tò mò nội dung bên trong quyển sách tranh, chỉ là không dám đọc một mình thôi, hiện tại nghe thấy tướng công hỏi vậy thì mặc dù có hơi ngượng ngùng nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.

Thẩm Tương Ngôn thấy y đáp ứng, lập tức vui như mở cờ trong bụng. Hai người âu yếm với nhau một hồi, sau đó Thẩm Tương Ngôn mới định tắt đèn, chuẩn bị ôm Hạ Dung lên giường ngủ. Hạ Dung lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó, kéo tay Thẩm Tương Ngôn không cho hắn tắt đèn, vừa lấy lá bùa bình an mình cầu được đưa cho Thẩm Tương Ngôn vừa nói: "Tướng công mang cái này theo bên mình đi, nghe nói bùa bình an của Phật Quang Tự rất linh nghiệm."

Thẩm Tương Ngôn nhận lấy lá bùa bình an kia, dùng ngón tay tinh tế vuốt vuốt một lần, lúc này mới lấy một cái hầu bao từ trong vạt áo ra, đây là hầu bao Hạ Dung thêu cho hắn theo kiểu dáng mà hắn chọn, màu trắng xen lam có thêu hình hoa lan. Thẩm Tương Ngôn cẩn thận từng li từng tí bỏ lá bùa hộ mệnh này vào trong hầu bao rồi cất kỹ trong người, sau đó mới hôn một cái lên gương mặt trắng nõn của Hạ Dung, trong lòng ngập tràn vui mừng nói: "Không ngờ phu lang nhà ta lại quan tâm đến ta như vậy, ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ cất kỹ bùa bình an trong người."

Rồi hắn lại lấy hai chuỗi phật châu trước đó Thậm Tịch tặng cho hắn ra đưa Hạ Dung: "Đây là do Thậm Tịch đại sư tặng, Dung nhi giữ để chơi đi." Thậm Tịch là một cao tăng đắc đạo có tiếng ở trong Phật Quang Tự, phật châu của ông rất nhiều người muốn nhưng cầu không được, hiện tại cứ như vậy bị Thẩm Tương Ngôn tiện tay ném cho Hạ Dung làm đồ chơi, lời này nếu được người có tâm nào đó nghe thấy thì chắc sẽ phiền muộn chết mất.

————————————

Bên kia phu phu hai người vô cùng hòa hợp, bên này thì Hạ mẫu đang tức giận quăng chén trà về hướng tiểu tư đang quỳ phía dưới: "Đồ ngu xuẩn, có tí chuyện như thế cũng làm không xong, còn cần ngươi ở đây làm cái gì nữa." Nước trà nóng hôi hổi dội đầy người tiểu tư kia, dọa gã sợ đến run lẩy bẩy.

"Phu nhân bớt giận, đừng tổn hại đến thân thể." Dư má má thấy Hạ phu nhân tức giận đến như vậy, vội vàng tiến lên giúp bà nhuận khí: "Chuyện này cũng có một phần lỗi do lão nô, là do lão nô an bài chưa đủ tốt."

Hạ phu nhân nhờ động tác của Dư má má mà kiềm lại được vài phần thất thố vừa nãy: "Không trách nhũ mẫu, cũng do tiểu tử Thẩm gia kia quá thông minh, đúng lúc tránh được cái bẫy này." Bà thở dài, lại hỏi: "Tiểu thư ra sao rồi?"

Dư má má cũng vừa đến xem qua tiểu thư xong mới trở về: "Sau khi tiểu thư trở lại thì có phát giận một cơn, phạt tất cả người hầu xung quanh mình, bất quá lúc lão nô quay về thì đã đi ngủ rồi. Lão nô cũng đã cho người đi tra xét, người xông vào đình ngày hôm nay chính là đứa con được Trương gia nhận nuôi từ nông thôn năm trước, phu nhân người xem chuyện này phải giải quyết sao đây?"

"Một dã tiểu tử không biết từ đâu tới thì có thể dấy lên sóng gió gì được. Truyền lệnh bảo hạ nhân đi theo chúng ta ngày hôm nay kín miệng một chút, cấm không được kể chuyện này ra bên ngoài." Trong lòng Hạ phu nhân cũng không xem đây là chuyện to tát gì, dù sao lúc đó đối phương cũng không biết người ngồi trong đình là ai.

Đáng tiếc Hạ phu nhân nghĩ thì tốt, nhưng chuyện này không hiểu sao chỉ trong mấy ngày đã bị truyền khắp trấn Phù Dung, càng truyền càng thái quá, nghiễm nhiên trở thành một câu chuyện lề đường đặc sắc ở trong trấn. Đồn rằng chuyện tiểu thư Hạ gia cùng con riêng Trương gia lén lút gặp mặt là do hai bên tình nguyện cũng có, đồn rằng tiểu thư Hạ gia không biết kiềm chế, thông đồng con riêng kia của Trương gia cũng có, còn có cả tin đồn Hạ tiểu thư coi trọng tài sản Trương gia, muốn chiếm lấy đống tài sản kia... nói chung là lời đồn nhiều vô số kể, mỗi một loại đều được người ta nói chi tiết cứ như được tận mắt chứng kiến vậy.

Thanh danh của cô nương Hạ gia cứ như thế mà bị hủy, bất quá đến lúc họ muốn cứu vãn thì đã chậm, việc Hạ mẫu cũng vì thế mà tức giận đến ngã bệnh suốt nửa tháng không ngừng tất nhiên không cần phải nhắc đến.

Hết chương 16