Xuyên Việt Chi Đại Minh Nữ Trạng Sư

Chương 15: Chương 15 Chân Tướng Rõ Ràng - Thượng


CHƯƠNG 15: CHÂN TƯỚNG RÕ RÀNG – THƯỢNG


Dịch giả: Luna Wong


Rõ ràng Quách Luân mới là chủ thẩm trên đường, lại nhiều lần bị Dương Thanh Già nắm mũi dẫn đi, lúc này hung thủ đã sáng tỏ rồi, đối phương lại sinh thêm chi tiết, cơn tức trong lòng hắn vọt lên, vừa muốn phát tác, lại đột nhiên thấy Đoàn Duy đang nhìn Dương Thanh Già.


Ánh mắt kia là kỳ quái hắn không nói được, giống như là tiểu tôn tử năm tuổi nhà mình lần đầu thấy cửu liên hoàn không giải được lại không bỏ xuống được, con ngươi của hắn vòng vo chuyển, nuốt trách cứ gần phun ra miệng xuống, kiền thanh nói: “Ngươi nói đi!”


“Tạ đại nhân.” Dương Thanh Già gật đầu.


Chân trái của nàng lui về phía sau nửa bước, khuất thân ngồi xổm trước mặt Liễu thị, nhìn nàng hỏi: “Vương Sơn là tướng công của ngươi, lại đối đãi với ngươi không tệ, vì sao phải đưa hắn vào chỗ chết?”


Sắc mặt của Liễu thị hôi bại, ngã xuống đất, hai mảnh môi mấp máy vài cái, nhưng thủy chung chưa phát một lời.


“Bức họa này tìm được ở trong sương phòng bị cháy, ” Dương Thanh Già triển khai bức họa cuộn tròn bị cháy còn sót lại một nửa, “Người trong bức họa chính là ngươi, nói vậy người vẽ bức họa này cho ngươi bức họa cùng ngươi có can hệ không cạn đi?”


Quách Luân hừ lạnh nói: “Còn có thể có lý do gì, độc phụ này thủ đoạn độc ác, nhất định là tư thông với người khác, hành tích bại lộ giết người diệt khẩu mưu đồ gia tài.”


“Ngươi dám giết người, lại không nói rõ nguyên do, nói rõ đầu nguồn của án này còn liên lụy đến một người, người này, ” Dương Thanh Già dừng một chút, đột nhiên bắn đường nhìn bình tĩnh về phía đám bách tính xem náo nhiệt ngoài đường: “Phải là người cho ngươi bức họa.”


Trong đám người, hắn bị đường nhìn lợi hại của Dương Thanh Già phút chốc vồ lấy, quanh thân như lung hàn băng, trong lúc nhất thời càng không dám nhúc nhích.


“Nhiều lời vô ích, ” mới vừa rồi còn yên lặng rơi lệ, nữ tử nhu nhược nhát gan, tựa hồ đột nhiên sinh ra thêm chỗ dựa: “Người đích thật là ta giết, ta đền mạng, đại nhân xử là được!”



“Chuyện hôm nay, há phải một mình ngươi gánh là được? Hắn mắt mở trừng trừng nhìn ngươi chịu phỉ nhổ của mọi người, thân bại danh liệt, chết ở sớm chiều, nhưng thủy chung chẳng quan tâm, vì sao ngươi còn muốn hộ hắn?”


Liễu thị nghe vậy nhắm mắt lại, hai gò má co rúm, dấu răng ẩn huyết.


Dương Thanh Già mẫn nói: “Tình nghĩa nhỏ lại thắm thiết, chỉ tiếc tử sinh trước mắt, mặc dù là chim cùng rừng nhưng cũng phải tự vỗ cánh bay.”


“Làm sao ngươi biết hắn và ta là thanh mai trúc mã?”


“Sự thực là che giấu không được.”


Liễu thị gục đầu xuống, hai tay chăm chú nắm lấy làn váy, nét mặt tràn đầy vẻ giằng co.


Dương Thanh Già thấy nàng khăng khăng một mực, liền đứng dậy lãng nói: “Mạnh công tử, nếu đã tới, hà cớ không bước ra?”


Liễu thị nghe được tên của tên Mạnh Trử Phưởng, giật mình một cái ngồi dậy quay đầu lại xem.


Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía đám người tụ tập ngoài đường, qua một lát, một nam nhân mới bất đắc dĩ chậm rãi đi ra.


Mạnh Trử Phưởng bị người chỉ mặt gọi tên, cũng không tiện giả bộ sỏa nữa, chỉ phải đi tới đường.


“Gặp qua hai vị đại nhân, tiểu sinh Mạnh Trử Phưởng, là sinh đồ Chính Đức năm thứ chín.” Hắn vái chào một cái.



Quách Luân thấy đối phương là một tú tài, gật đầu, phái người mang ghế cho ngồi.


“Mạnh công tử, ngươi có quen biết người quỳ dưới đường hay không?” Dương Thanh Già hỏi.


Bookwaves.com.vn

Mạnh Trử Phưởng vẫn không nhìn Liễu thị, chỉ là lắc đầu: “Không biết.”


Liễu thị nghe vậy nghẹn ngào một tiếng, vừa không thể tránh được, vừa tựa như oán vưu bi phẫn.


Dương Thanh Già cũng không để ý tới hắn mở mắt nói mò, như nói chuyện phiếm, hỏi: “Mạnh công tử quê ở nơi nào?”


“Nguyên quán Giang Hiệp huyện.”


Nàng gật đầu: “Trái lại cùng Liễu nương tử là đồng hương.”


Sắc mặt của Mạnh Trử Phưởng chợt biến.


“Sao lại đến Phong thành?” Dương Thanh Già hỏi.


Lúc đầu hắn ở Vương trạch gặp phải Dương Thanh Già đến đây tra tìm chứng cớ, đã cảm thấy ánh mắt của nữ tử này có chút sắc bén, làm mình thập phần không được tự nhiên. Hôm nay ánh mắt của đối phương tựa hồ lại không giống với lần trước, đó là một loại chắc chắc định liệu trước, điều này làm cho hắn càng thêm bất an, Mạnh Trử Phưởng không muốn đa sinh sự đoan, chỉ nói: “Đây còn là việc tư của tiểu sinh, không dám lấy cái này nhiễu loạn nghe nhìn.”



“Chuyện không thể nói với người khác, ” Dương Thanh Già ý có điều chỉ: “Mạnh công tử quang minh lỗi lạc, nói vậy sẽ không tam giam quý khẩu.”


Hai tay của Mạnh Trử Phưởng ngũ chỉ giao nhau, hơi chà xát, miễn cưỡng nói: “Đến Phong thành là bởi vì. . . Là bởi vì Giang Hiệp lũ lụt, quê nhà gặp tai hoạ, khó có thể tiếp tục.”


Dương Thanh Già nhẹ nhàng cười, sau đó liễm, bỗng dưng quát lên: “Ngươi nói láo.”


Hai tay của Mạnh Trử Phưởng nắm chặt, các đốt ngón tay đã hiện lên trắng xanh: “Tiểu sinh nói. . . đều là thật.”


“Ta điều tra Phong thành dịch ti lộ dẫn ghi lại, ngươi Chính Đức năm thứ mười một tháng mười đến Phong thành, mà quan phủ ghi nguyên do vì nương nhờ họ hàng! Huống hồ toàn bộ Giang Tây gần mười năm này đều không ghi có lũ lụt, ngươi nói dối thật là không được tốt lắm!”


“Ta. . . Ta là tới nương nhờ họ hàng.”


“Thân ở nơi nào?”


“Là, là thân thích phương xa của ta.”


“Vậy vì sao ngươi không ở nhà thân thích?”


Bookwaves.com.vn

“. . . Gia đạo sa sút, tao kỳ khu trục.”


“Vậy cẩm bào và trên đầu ngọc trâm trên người ngươi từ chỗ nào mà đến?”


“Đây. . .”



“Ngươi cả ngày nhàn rỗi ở gia, chưa từng có nghề nghiệp chính kinh, lại ăn mặc không lo là vì sao?”


“. . .”


“Bức họa này cùng lối vẽ tỉ mỉ kỹ xảo trên quạt của ngươi giống nhau như đúc ngươi lại giải thích thế nào?”


“Ta. . .”


“Lời nói dối như quả cầu tuyết, ngươi nói dỗ liền phải dùng vô số lời nói dối khác để che giấu, Mạnh công tử đọc đủ thứ sách thánh hiền, trên công đường ăn nói cẩn thận cho tốt.”


Mạnh Trử Phưởng đã luống cuống, hắn nuốt hớp nước bọt, cực lực muốn để cho mình trấn định lại, lại như cũ từng chút lộ ra nguyên hình trong chất vấn liên tục của Dương Thanh Già.


“Ta căn bản không quen biết phụ nhân này! Ngươi không nên vu hãm ta!”


Dương Thanh Già khinh bỉ nói: “Tuy rằng ngươi tay trói gà không chặt, nhưng dầu gì cũng đường đường là nam tử, không có đảm đương như vậy, thực sự để kẻ khác khinh thường!”


“Ngươi! Ngươi ngậm máu phun người. . .”


“Biểu ca!” Một bên Liễu thị thê thanh nói, “. . . Chuyện cho tới bây giờ, thật chẳng lẽ ngươi chỉ muốn phủi sạch quan hệ sao?”


Mạnh Trử Phưởng bị một tiếng ‘Biểu ca’ của đối phương ngăn chặn tất cả ngôn ngữ, hắn cụt hứng ngã ngồi ở trên ghế, tìm không ra lý do giảo biện nữa.


Liễu thị vừa khóc vừa kể lể nói: “Ta cùng với biểu ca vốn là Giang Hiệp dụ Câu Thôn nhân, lúc hài đồng liền quen biết, có thể nói là thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư. Bảy tuổi năm ấy ta cùng với hắn ở dưới trưởng bối hai bên kết hợp quyết định hôn ước, chờ ta tròn mười ba tuổi, là thành thân. Đoạn thời gian đó, tuy rằng ngày khổ chút, đối với chúng ta chẳng biết có bao nhiêu vui vẻ, ta đã nghĩ xong cuộc sống về sau, biểu ca nỗ lực thi lấy công danh làm rạng rỡ tổ tông, ta lại lo liệu gia vụ, thay hắn sinh con dưỡng cái, ta cho rằng hết thảy đều sẽ tiếp tục hạnh phúc như thế. Nhưng mà. . . Ngay trước nửa tháng hôn kỳ của ta, ” nàng hoài niệm thần tình chợt chuyển thê: “Thương đội của Vương Sơn đi ngang qua Dụ Câu thôn, mướn tổ phòng của ta qua đêm, ai biết hắn say rượu, nửa đêm lại đem ta. . .” Liễu thị cắn răng nói: “Ta đã cho hắn, phụ mẫu vô pháp, ta chỉ phải theo hắn tới Phong thành. Ta vì vượt hạn của Vương Sơn, bị trong tộc xoá tên, xa xứ, từ đó ta và biểu ca chia lìa hai nơi, hơn mười năm chưa từng gặp lại. Thẳng đến ba năm trước đây biểu ca thi đậu tú tài, mới đến đến Phong thành, hai ta được gặp lại, đây là cơ hội thứ hai lão thiên gia cho ta, cuộc sống quá khứ của ta và Vương Sơn mỗi một khắc đều vô cùng thống khổ! Ta vô pháp tha thứ cho hắn! Mỗi lần ta nhìn thấy hắn, cũng sẽ nhớ tới chuyện đã xảy ra năm mười ba tuổi ấy trong phòng nhỏ cũ nát còn có gương mặt dữ tợn kia! Nhiều năm như vậy, hắn một mực ở ngoài kinh thương, cùng ta chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, ta không cần lúc nào cũng phải đối mặt với hắn, điều này làm cho ta thở phào nhẹ nhõm! Nhưng tháng tám, hắn cư nhiên gởi thư nói lần này trở về xong không đi nữa! Vừa nghĩ tới quãng đời còn lại ta phải cùng người kia một mực sống ở cùng một mái hiên, liền cảm giác sống không bằng chết! Phụ mẫu ta vốn là người làm hộp quẹt, ta nghĩ tới biện pháp lợi giết người dụng thạch hỏa phấn và dầu hỏa chế tạo chứng cứ không ở tại chỗ, quá trình Dương cô nương đã nói rất rõ ràng, từ đầu tới cuối đều là một mình ta làm. Hắn hủy đi cả đời của ta, là trừng phạt đúng tội!”


(Luna: Đúng là hắc ám thiệt, thế nhưng bà này cũng không nghĩ nếu bả gả cho ổng Mạnh sống thua cả heo chó nữa. Tuy VS chiếm đoạt bả nhưng người ta chịu trách nhiệm lại thương bả, có thể bả có bóng ma quá khứ nhưng nếu bả nghĩ thoáng hơn, hận là được không tới nỗi giết người như vậy)