Xuyên Việt Biến Thành Thái Giám

Chương 17-2

–  Ta cầu ngươi. Ta chưa từng cầu ngươi điều gì. Lúc này ta cầu ngươi đồng ý với ta … Để cho ta rời khỏi nơi này!

Bộc Dương Tuyên Cầu không có phản ứng, trong phòng vô cùng tĩnh lặng.

Qua hai ba giây, Bộc Dương Tuyên Cầu rốt cuộc mới tìm thấy giọng của chính mình. Y nói có vẻ khó khăn vô cùng:

–  Vừa rồi ngươi … ngươi có biết mình đang nói cái gì không?

–  Ta muốn rời đi … Rời khỏi cung điện, một mình ta thôi! – Tạ Đông Quân đã đứng thẳng người dậy, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, thậm chí còn có quyết tâm đoạn tuyệt.

Bộc Dương Tuyên Cầu không thể nén nổi nụ cười. Ngay cả y cũng không biết vì sao mình lại cười. Y chỉ biết là đôi mắt Tạ Đông Quân nhìn mình có vẻ kinh hách. Y nghĩ, diễn cảm của mình lúc này chắc dọa người lắm!

–  Ngươi thật sự nghĩ ta sẽ đồng ý với ngươi sao? – Bộc Dương Tuyên Cầu vươn tay chạm vào cằm Tạ Đông Quân. Y có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt hắn.

–  Lúc trước, chính ngươi cũng khuyên ta nên đi làm chuyện này … Ngươi không ổn, vậy ngươi nghĩ ta sống dễ chịu lắm sao? Đi ôm một người mình không hề yêu thương, ngươi nghĩ rằng ta vui vẻ lắm sao? Rồi bây giờ ngươi lại nói ngươi phải rời khỏi ta … Ha, Tạ Đông Quân! Ngươi đúng là một người nhẫn tâm như thế ư? Ngươi nhẫn tâm bỏ ta một mình ở lại nơi địa ngục không có ngươi sao?

Tạ Đông Quân nói không nên lời, bởi vì hắn biết những lời Bộc Dương Tuyên Cầu nói lúc này hoàn toàn đúng.

Rốt cuộc thì tại sao hai người bọn họ lại biến thành cái dạng này? Rõ ràng lúc trước bọn hắn chỉ đơn thuần là yêu thương đối phương, tại sao bây giờ lại không được?

Nếu sớm biết hai người sẽ gặp nhiều trở ngại thế này thì lúc đó dò có thể nào thì Tạ Đông Quân cũng sẽ không đồng ý ở cùng với Bộc Dương Tuyên Cầu.

Bởi vì, nếu bọn hắn không ở bên nhau thì hiện tại Bộc Dương Tuyên Cầu sẽ không phải là một hoàng đế làm cái gì cũng thân bất do kỉ mà là một vương  gia tự do, thong dong… Và hắn cũng sẽ được làm một tiểu thám giám vô danh, sống lặng lẽ cả quãng đời còn lại.

–  Nhưng ta thật sự không thể chịu đựng thêm nữa … Ngươi biết không? Hôm nay lại có một hài từ của ngươi được sinh ra. Lúc ta nghe được tiếng nó khóc, ý nghĩ đầu tiên trong đầu ta chính là muốn xông tới, bóp chết đứa nhỏ kia … Đầu của ta đã bắt đầu không bình thường nữa rồi… Nếu tiếp tục thế này thì ta nhất định sẽ điên mất … Nếu ngày nào đó ta không làm chủ được mình… giết ngươi thì biết làm sao?

Tạ Đông Quân bắt đầu sợ hãi chính mình. Sau khi tỉnh táo, hắn nghĩ lại những gì mình vừa làm. Tự đáy lòng Tạ Đông Quân cảm thấy sợ chính mình… Hắn chưa bao giờ biết trong con người mình còn có một góc tối như vậy.

Nhưng mà Bộc Dương Tuyên Cầu không sợ, ngược lại y kéo Tạ Đông Quân lại gần mình hơn.

–  Nếu như vậy thì người cứ động thủ đi. Giết ta, ngươi có thể rời đi. – Bộc Dương Tuyên Cầu rút con dao cắm trên giường lên, đem chuôi dao đặt vào lòng bàn tay hắn nắm chặt lại rồi chuyển mũi nhọn về phía ngực mình.

–  Chỉ cần dùng sức đâm xuống chỗ này thì ngươi liền tự do. Biết không? Trừ phi giết ta, nếu không ta sẽ không cho phép ngươi rời khỏi ta một lần nữa.

–  Không ….

Tạ Đông Quân sợ tới mức buông lơi tay, dao nhỏ lại rơi xuống giường. Bộc Dương Tuyên Cầu thấy thế liền đá con dao sang một bên rồi ôm chặt cả người Tạ Đông Quân đang không ngừng run rẩy kia vào lòng.

–  Ta đã cho ngươi cơ hội … Ngươi đã bỏ qua, nếu vậy thì cả đời này ngươi cũng không được có ý nghĩ rời khỏi ta. Biết không?

Tạ Đông Quân không có phản ứng, chỉ lăng lăng nghe Bộc Dương Tuyên Cầu không ngừng nói nhỏ bên tai mình như là thôi miên.

–  Ta sẽ không buông tay ngươi, vĩnh viễn sẽ không….

….

–  … ngươi nói hắn làm cái gì? – Bộc Dương Tuyên Mộ ngồi đối diện với Bộc Dương Tuyên Cầu, hắn vốn định uống một hớp trà nhưng cuối cùng cũng quên luông sự tồn tại của chén trà trên bàn. Nước trà theo cái chén bị hắn làm nghiêng mà đổ ra bàn.

–  Hắn như là bị ma nhập, dùng dao muốn thiến ta. – đối ngược với sự khiếp sợ của Bộc Dương Tuyên Mộ thì Bộc Dương Tuyên Cầu lại làm như người không quan tâm lắm… Giống như người suýt bị thiến không phải là y.

Bộc Dương Tuyên Mộ trừng lớn mắt, hoàn toàn không thể tin được. Ám sát hoàng thượng là một tội lớn đáng tru di cửu tộc, thế nhưng Tạ Đông Quân còn dám thiến hoàng thượng?!

Điểm mấu chốt là vị hoàng thượng trước mặt hắn đây lại không có lấy chút phản ứng… Thiếu chút nữa thì đã đổi thành một vị hoàng đế thái giám trong lịch sử huy hoàng của Đại Hạo rồi! Nếu thật biến thành cái dạng như vậy thì vị tiên hoàng Bộc Dương Ngực Thiên kia dù chết cũng sẽ giận tới hộc máu a!

–  Nước miếng chảy xuống kìa! – Bộc Dương Tuyên Cầu lơ đãng nhắc nhở, Bộc Dương Tuyên Mộ vội vàng đóng cái miệng vì kinh ngạc mà cả nửa ngày trời chưa khép lại được.

–  Vậy hiện tại hắn thế nào rồi?

Bộc Dương Tuyên Mộ đương nhiên chắc chắn Bộc Dương Tuyên Cầu sẽ không làm gì với Tạ Đông Quân. Nhưng nghe cũng hiểu trạng thái tinh thần của Tạ Đông Quân lúc này rất không ổn định, hẳn là Bộc Dương Tuyên Cầu không có khả năng yên tâm để cho Tạ Đông Quân một mình ở trong phòng, lại còn nhàn nhã ngồi thưởng trà với Bộc Dương Tuyên Mộ hắn.

–  Hình như lâu lắm rồi hắn chưa có ngủ ngon, trẫm cho Duyên Duyên điểm chút huân hương an thần. Bây giờ thì hắn đang ngủ rồi.

–  Vậy … hiện tại hoàng thượng tính toán sao?

–  Tạm thời trước mắt gia tăng thêm thị vệ trông coi, không cho hắn rời nửa bước khỏi Tĩnh Tâm điện. – tuy ngữ khí Bộc Dương Tuyên Cầu nhẹ tênh nhưng Bộc Dương Tuyên Mộ nhìn ra được lúc này y đang vô cùng lo âu.

Vì Bộc Dương Tuyên Cầu chuẩn bị làm việc nên Bộc Dương Tuyên Mộ liền xin lui trước. Sau khi cáo biệt Bộc Dương Tuyên Cầu, Bộc Dương Tuyên Mộ một bên bước đi vô mục đích, một bên suy nghĩ vơ vẩn gì đó.

Chợt bước chân dừng lại, diễn cảm của Bộc Dương Tuyên Mộ chuyển sang vô cùng nghiêm túc. Ngay sau đó, hắn xoay người, đi về phía Tĩnh Tâm điện.

Sau khi tỉnh lại, đầu Tạ Đông Quân vẫn còn choáng váng, trải qua một giấc ngủ sâu hắn chỉ biết nằm ngơ ngác, cái gì cũng không thể nghĩ. Hắn nhớ mang máng tối hôm qua hình như đã xảy ra chuyện nhưng bản thân hắn lại không thể nhớ rõ lại được.

Hừng đông đã lên, Tạ Đông Quân cảm thấy tinh thần tốt hơn chút nhưng cảm giác mệt mỏi vẫn không có biến mất.

–  Đại nhân, thất vương gia tới chơi, nói là muốn tìm ngài. – Duyên Duyên đứng ở cửa, cách một lớp ván gỗ, nhỏ giọng nói.

–  Mời ngài ấy vào đại sảnh ngồi, ta lập tức đi ra. – không muốn nghĩ ngợi gì thêm, Tạ Đông Quân xoay người xuống giường thay quần áo, chải lại đầu tóc. Trong gương, sắc mặt hắn rất kém, đôi mắt cũng che kín tơ máu.

–  Rốt cuộc là có chuyện gì … – Tạ Đông Quân nói thầm một câu rồi rời khỏi phòng.

Bước vào đại sảnh, Bộc Dương Tuyên Mộ đang ngồi ở vị trí chủ thượng, còn Duyên Duyên thì đang rót trà cho hắn.

–  Nô tài tham kiến vương gia….

–  Được rồi, được rồi. Không phải đã nói là ngươi không cần quỳ thỉnh an rồi sao? Mau đứng lên rồi ngồi xuống nói chuyện!

Bộc Dương Tuyên Mộ cười cười ngăn động tác của Tạ Đông Quân, Tạ Đông Quân cũng đành nghe theo, ngồi vào ghế. Trong đáy lòng hắn đang suy nghĩ xem Bộc Dương Tuyên Mộ tới đây là vì chuyện gì.

Bộc Dương Tuyên Mộ dường như có chuyện gì đó muốn nói nhưng lại không biết vì sao hắn lại không chịu mở miệng.

Tạ Đông Quân lướt nhìn một hồi, nhanh chóng hiểu được.

–  Duyên Duyên, ngươi giúp ta đi xem xem số quần áo may cho Ứng Khế điện hạ ở phòng may mặc có được không. Mùa đông cũng sắp tới, không thể để điện hạ bị đông lạnh được.

Duyên Duyên biết Tạ Đông Quân muốn mình lánh đi nên ngoan ngoãn nghe lời lui xuống.

–  Vương gia có gì muốn nói với nô tài sao? – đợi Duyên Duyên đi xa, Tạ Đông Quân mới lần thứ hai mở miệng.

Bộc Dương Tuyên Mộ uống một ngụm trà, rồi mới nói:

–  Nghe nói ngươi muốn rời khỏi cung, là thật sao?

Tạ Đông Quân sửng sốt một hồi lâu, mãi mới hiểu được ý của Bộc Dương Tuyên Mộ. Hắn nhớ tới hành vi mất kiểm soát của mình đêm qua, cùng hành vi và lời tuyên bố đáng sợ của Bộc Dương Tuyên Cầu nữa.

Hắn không biết mình ngủ lúc nào và khi tỉnh lại thì Bộc Dương Tuyên Cầu đã không còn bên cạnh.

–  …. Là hoàng thượng nói cho ngài biết?

Bộc Dương Tuyên Mộ cũng không kiêng dè, thẳng thắn gật đầu thừa nhận.

–  Ta còn nghe nói ngươi muốn thiến hoàng thượng, thật đúng là lá gan rất lớn! – Bộc Dương Tuyên Mộ ha ha cười vài tiếng nhưng trong lòng Tạ Đông Quân thì không yên chút nào.

Hiện tại, thần trí hắn đã tỉnh táo hơn nhiều nên rốt cuộc hắn nhớ được mình đã làm một chuyện đại nghịch bất đạo. Thế nên tuy Bộc Dương Tuyên Mộ cười ngoài mặt nhưng Tạ Đông Quân thầm hiểu hắn muốn trách cứ mình.

–  Nô tài có lẽ bị ma quỷ mê hoặc nên mới có thể làm chuyện mất khống chế như vậy…

–  Ta định nói không phải chuyện này. – Bộc Dương Tuyên Mộ phất phất tay, muốn bỏ qua đề tài này.

–  Vậy vương gia muốn nói …?

Tạ Đông Quân hoang mang, không hiểu. Nếu không phải vì chuyện đó mà trách móc hắn một trần thì Tạ Đông Quân thực sự không thể nghĩ ra được nguyên nhân Bộc Dương Tuyên Mộ phải đích thân tới Tĩnh Tâm điện; rồi còn muốn mọi người rời đi để nói chuyện riêng với hắn.

–  Ta định hỏi ngươi, ngươi thật sự muốn rời đi sao?

Nghe rõ câu hỏi của Bộc Dương Tuyên Mộ, Tạ Đông Quân giật mình nhìn hắn. Tối hôm qua, Bộc Dương Tuyên Cầu bởi vì chuyện này mà phát điên một trận, Tạ Đông Quân nghi hoặc, tại sao Bộc Dương Tuyên Mộ lại còn hỏi câu này?!

–  Ngươi không cần phòng bị ta… Ngược lại, nếu ngươi thật muốn rời di, ta có thể trợ giúp ngươi.

–  A?

Tạ Đông Quân thực sự kinh ngạc, hắn không ngờ Bộc Dương Tuyên Mộ lại tới nơi này nói muốn tiễn hắn ra ngoài cung.

–  Ngươi không cần kinh ngạc, ta giúp ngươi không phải vì ngươi mà là vì hoàng thượng. – Bộc Dương Tuyên Mộ cười cười nói. Tạ Đông Quân cảm giác được ít nhiều trong nụ cười kia có hơi lạnh.

–  Vì hoàng thượng…?

–  Ta và ngươi đều rõ nếu muốn từ bỏ chuyện hoàng thượng lâm hạnh phi tử vào lúc này là không có khả năng. Một khi đã như vậy, nếu cứ cứng rắn giữ ngươi lại đây thì một ngày nào đó ngươi thật sự sẽ làm hại đến hoàng thượng. Tất nhiên sẽ không còn giống một tràng kịch dễ dàng chấm dứt giống như tối hôm qua nữa.

–  Hoàng thượng không chỉ là hoàng thượng của Đại Hạo mà hắn còn là đệ đệ của ta. Ta đương nhiên không có khả năng để cho một người có thể gây thương tổn cho đệ đệ ta tiếp tục ở bên cạnh y. Nhưng đối với ngươi hẳn là cũng không đến mức hết thuốc chữa… Ta sẽ cho ngươi bạc và ngân lượng, ngươi đi đâu cũng được, nhưng quan trọng là đừng để hoàng thượng tìm thấy.

Vừa nói xong, nụ cười trên mặt Bộc Dương Tuyên Mộ liền biết mất dạng, cuối cùng chỉ còn lại khuôn mặt vô cảm lạnh lẽo như băng hàn. Lần đầu chứng kiến một Bộc Dương Tuyên Mộ như thế này khiến Tạ Đông Quân cảm thấy sợ hãi.

–  Sao? Ngươi đồng ý chứ?

Tạ Đông Quân cắn chặt hai hàm răng. Kỳ thực hắn nghĩ cũng không cần nghĩ, bởi lời của Bộc Dương Tuyên Mộ hoàn toàn đúng với ý hắn.

–  Được, ta đồng ý với ngài!

Tạ Đông Quân gật đầu, trên mặt Bộc Dương Tuyên Mộ lại khôi phục vẻ tươi cười như trước.

–  Tốt lắm. Rất quả quyết. Như vậy sau khi ta nghĩ được cách tốt thì sẽ báo cho ngươi biết. – nói rồi Bộc Dương Tuyên Mộ đứng lên muốn rời đi.

–  Kỳ thực, ta cảm thấy rất đáng tiếc…. – khi đi qua người Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Mộ đột nhiên dừng bước nói một câu không đầu không đuôi như thế.

Tạ Đông Quân chưa có phản ứng lại, hắn cũng không quay đầu nhìn xem diễn cảm trên mặt Bộc Dương Tuyên Mộ lúc này rốt cuộc thì thế nào.

–  Trong mắt của ta, ngươi là người thích hợp nhất với Tuyên Cầu. Ta thực lòng hy vọng ngươi vẫn có thể ở bên cạnh Tuyên Cầu nhưng dù là ai cũng không thể thay đổi tình hình lúc này. Cho dù đó là Tuyên Cầu hay là ngươi… – Bộc Dương Tuyên Mộ cười khẽ vài tiếng, mang ý châm chộc rồi mới nhanh chóng rời đi.

–  Chúng ta cũng không thể có nhiều lựa chọn giữa con lũ lớn, rốt cuộc thì người thân bất do kỷ là đáng thương nhất!

Xa xa, giọng nói của Bộc Dương Tuyên Mộ theo gió bay tới. Tạ Đông Quân nghe thấy cũng chỉ có thể cười khổ mà thôi.