Xuyên Việt Biến Thành Thái Giám

Chương 16-1

–  Trúng độc?! – kết quả sau khi kiểm tra của ngự y làm mọi người chấn động.

Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, chuyện Bộc Dương Ứng Khế sinh bệnh đã truyền khắp hoàng cung. Trước khi ngự y tới thì đã có một đám oanh oanh yến tến tiến vào Vọng An điện. Khi các nàng chứng kiến cảnh Tạ Đông Quân cả người toàn máu đang ôm Bộc Dương Ứng Khế liên tục nôn ra máu thì đều la hoảng lên, thiếu chút nữa đem nóc nhà đá bay đi.

Bộc Dương Tuyên Cầu vội vã cho người đi gọi Bộc Dương Tuyên Cẩn. May mắn độc kia cũng không hiếm gặp, độc tính cũng không quá mạnh nên Bộc Dương Tuyên Cẩn nhanh chóng điều chế ra thuốc giải độc cho Bộc Dương Ứng Khế uống xong liền rời đi. Trong phòng có quá nhiều nữ tử hình như khiến cho tâm tình hắn không được tốt cho lắm.

–  Sao lại trúng độc? Chẳng lẽ có người muốn mưu hại điện hạ? – người nói chuyện chính là một phi tử mặc y phục màu xanh.

–  Rốt cuộc là ai mà nhẫn tâm như vậy! – còn đây là giọng của phi tử mặc y phục màu đỏ.

Ước chừng có đến mười tần phi mặc quần áo sặc sỡ vây quanh Bộc Dương Tuyên Cầu mà líu ríu thảo luận. Tạ Đông Quân một thân quần áo dính máu vẫn chưa hề thay ra, sớm đã nép mình vào một góc.

Sau khi ăn thuốc giải do Bộc Dương Tuyên Cẩn điều chế, Bộc Dương Ứng Khế đã không có việc gì. Hiện tại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhợt đang lim dim mắt nghỉ ngơi.

Bộc Dương Tuyên Cầu bị làm cho đau đầu, lại còn lo lắng cho Tạ Đông Quân đang co ro trong góc tối. Tạ Đông Quân hình như vẫn chưa phục hồi lại tâm trạng khiếp sợ khi nhìn thấy Bộc Dương Ứng Khế hộc máu, vẻ mặt hãy còn hoảng hốt.

–  Hoàng thượng, ngài nhất định phải tìm ra hung thủ!

–  Đúng đó! Tuyệt đối không thể buông tha cho kẻ nào độc ác như vậy!

Bộc Dương Tuyên Cầu xoa xoa thái dương đau buốt, không kiên nhẫn ngầm ra lệnh đuổi khách:

–  Được rồi! Đừng có nói nữa, tất cả các ngươi đều đi xuống đi, đừng có làm phiền tới tiểu … đừng làm phiền tới Khế nhi nghỉ ngơi!

Thấy Bộc Dương Tuyên Cầu mất hứng hạ lệnh đuổi người, đám phi tần tốp năm tốp ba rời đi. Có vài kẻ trước khi đi còn trộm trừng mắt nhìn Tạ Đông Quân; nhưng Tạ Đông Quân hiện tại không còn lòng dạ nào mà chú ý thấy.

–  Ngươi ổn chứ?

Sau khi cho đám nữ nhân kia rời đi, Bộc Dương Tuyên Cầu đi tới bên cạnh Tạ Đông Quân, vỗ về nhẹ nhàng vai hắn.

–  A!? – Tạ Đông Quân giống như giật mình bừng tỉnh, nhất thời không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

–  Nhóm quý phi rời đi khi nào vậy?

–  Đã sớm đi rồi. Ngươi có khỏe không? Cảm giác như hồn ngươi đã bay đi mất rồi.

–  Ta không sao. – Tạ Đông Quân đi tới bên giường quan sát sắc mặt Bộc Dương Ứng Khế vẫn tái nhợt như cũ. Vừa nãy, độc phát dường như đã khiến nó sức cùng lực kiệt.

–  Rốt cuộc là ai hạ độc?

Trừ bỏ sự đau lòng, từ đáy lòng Tạ Đông Quân còn dâng lên một cỗ tức giận; còn có cả sự sợ hãi nữa.

Hiện tại, hắn đã chân chính cảm nhận được chỗ đáng sợ của chốn hoàng cung.

Trước kia, tuy Bộc Dương Ngự Thiên từng sử dụng vài thủ đoạn với hắn nhưng Tạ Đông Quân cũng không cảm thấy sợ hãi, chỉ thản nhiên mà chấp nhận. Nhưng mà, lúc này đây, Bộc Dương Ứng Khế thiếu chút nữa đã biến thành vật hi sinh trong cuộc tranh đấu chốn hoàng cung… Chuyện như thế, thật sự làm đáy lòng Tạ Đông Quân cảm thấy vô cùng sợ hãi.

–  Ta sẽ điều tra. – Bộc Dương Tuyên Cầu nói rồi tiến lên ôm lấy Tạ Đông Quân mà an ủi; đồng thời cũng làm chỗ dựa cho hắn, bởi vì thoạt nhìn bộ dáng hắn lung lay sắp muốn té xỉu tới nơi.

–  Ưm… – Tạ Đông Quân cắn chặt môi dưới, buộc chính mình phải tỉnh táo lại.

Bộc Dương Ứng Khế từ nhỏ đã không có nương, cha đẻ lại không để ý tới cho nên nó mới sống khổ sống sở lâu như vậy. Tạ Đông Quân tự nói với chính mình, hắn nhất định phải giúp Bộc Dương Ứng Khế bình an trưởng thành, có được cuộc sống hạnh phúc nhất, tuyệt không để cho người ta khi dễ nó!



Việc điều tra phạm nhân hừng hực khí thế triển khai. Chuyện Bộc Dương Ứng Khế bị người ta hạ độc đã làm chấn kinh từ triều đình xuống dân chúng; khiến không ít đại thần có con hay cháu gái làm tần phi trong cung cảm thấy bất an.

Dù sao thì việc này cũng liên quan tới chuyện hoàng tự và sắc lập hoàng thái tử, đám quý nhân kia đương nhiên có khả năng đáng nghi khá cao. Nếu bị tra ra thì chắc chắn sẽ tru di cửu tộc! Cũng vì thế mà tẩm cung của các nàng trở thành mục tiêu thứ nhất để kiểm tra.

Người của phủ nội vụ mang một đám thị vệ hung thần ác sát xông vào tẩm cung, không nói hai lời liền động thủ tìm đông tìm tây, chỉ kém không lật tung nóc nhà lên. Nhóm quý nhân phi tần ngoại trừ việc thét chói tai, la mắng thì chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ mở tung đống xiêm y quý báu hoặc phá tung mọi thứ để tìm chứng cớ.

Nhưng mà lật tung cả hậu cung lên nhiều lần mà vẫn không tìm được chút chứng cớ nào; cuối cùng phủ nội vụ tìm đến Tĩnh Tâm điện.

Tĩnh Tâm điện là chỗ ở của Bộc Dương Tuyên Cầu, vốn không cần tra nhưng không biết kẻ nào lắm lời nói chỗ ở của Tạ Đông Quân gần kề Tĩnh Tâm điện có vẻ hiềm nghi nên vẫn bị liệt vào danh sách khám xét.

Buổi chiều ngày hôm đó, sau khi tiễn Bộc Dương Tuyên Cầu vào ngự thư phòng bàn bạc với các đại thần, Tạ Đông Quân đang trở về định vào Vọng An điện chăm sóc Bộc Dương Ứng Khế thì đột nhiên một đám thị vệ xông tới, bao vây Tạ Đông Quân. Một người tiến lên túm lấy hai tay Tạ Đông Quân, bẻ ngược về sau, đè chắc hắn lại.

–  Đây là có chuyện gì?

Tạ Đông Quân bị khống chế đau đớn không hiểu ra sao, căn bản là hắn không rõ là có chuyện gì đang xảy ra.

Một kẻ nhìn có vẻ là người cầm đầu đi lên trước, lấy ra một túi nhỏ giơ tới trước mặt Tạ Đông Quân.

–  Thứ này nhìn có quen mắt không?

Tạ Đông Quân nhìn chăm chăm bọc vải nhỏ kia một hồi rồi nghi hoặc nhìn người kia.

–  Đây là cái gì?

–  Còn giả ngu? Đây là thứ rơi ra từ dưới giường của ngươi, hoàn toàn giống với độc mà Ứng Khế điện hạ bị trúng!

Nghe vậy, Tạ Đông Quân trừng lớn mắt. Sao hắn chưa bao giờ biết là dưới giường mình có thứ này?

–  Này … Chuyện này hẳn là có hiểu lầm gì đó… – Tạ Đông Quân mới nói được một nửa thì người nọ hét lớn, ngắt ngang lời hắn.

–  Bớt sàm ngôn đi! Vật chứng vô cùng xác thực, ngươi có gì muốn biện hộ thì đến đại lao mà nói!

Tên đầu lĩnh vung tay một cái, Tạ Đông Quân lập tức bị cưỡng chế mang đi khỏi phòng Bộc Dương Ứng Khế. Bộc Dương Ứng Khế cố gắng xuống giường đuổi theo nhưng lại bị Thiền Nhi đang hoảng sợ ôm chặt lại.

–  Tiểu cha … Tiểu cha!

Tạ Đông Quân lo lắng quay đầu lại nhìn, thấy Bộc Dương Ứng Khế không theo kịp mới thở phào một hơi. Sau đó, hắn không hề phản kháng mà cứ thế đi theo đám người kia.

Rõ ràng là có người muốn hãm hại hắn; nhưng là ai mới được? Lúc này nội tâm Tạ Đông Quân không hề bối rối chút nào, song đối với chuyện này vẫn không tìm ra được chút đầu mối.

Nhìn đoàn người đã mất dạng, Thiền Nhi mới buông Bộc Dương Ứng Khế ra, xoa dịu cảm xúc kích động của nó.

–  Điện hạ, ngài ngoan ngoãn ở trong này, nô tỳ đi tìm hoàng thượng. Ngài không được chạy loạn, có được không?

–  Được, phụ hoàng … Đi ……

Nghe thấy Thiền Nhi nói muốn đi tìm Bộc Dương Tuyên Cầu, Bộc Dương Ứng Khế liên tục gật đầu rồi ngoan ngoãn ngồi im trên giường. Thiền Nhi thấy nó đồng ý liền lao nhanh ra ngoài như một cơn gió.

Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn đang còn đang nghị luận, không kiên nhẫn nghe các đại thần thượng tấu hàng ngàn lần một chuyện giống nhau. Thỉnh thoảng có người thượng trình tình hình hạn hán của vài địa phương; mặt khác phần lớn thời gian đều là ngồi nghe bọn họ quan tâm tới cuộc sống riêng tư của Bộc Dương Tuyên Cầu, còn cả chuyện trúng độc của Bộc Dương Ứng Khế nữa.

Các đại thần năm lần bảy lượt nhắc nhở Bộc Dương Tuyên Cầu về tính nghiêm trọng của vấn đề, yêu cầu nhất định phải nghiêm trị phạm nhân. Điều này căn bản vô nghĩa! Không cần bọn hắn nói thì Bộc Dương Tuyên Cầu cũng sẽ trừng phạt thích đáng tên phạm nhân kia.

Đột nhiên, bên truyền tới một trận tiếng ồn, Bộc Dương Tuyên Cầu khẽ nhíu mày.

–  Kẻ nào lớn mật như vậy, dám ở bên ngoài ngự thư phòng làm ầm ĩ!

–  Hoàng thượng thứ tội! Là một nô tỳ bỗng nhiên xông tới, lại còn nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo lên hoàng thượng. Nô tài không cho vào, nàng liền xông tới! – một gã thị vệ quỳ xuống xin trị tôi. Bên ngoài cửa, đám thị vệ đang ngăn một nô tỳ, nô tỳ kia hãy còn đang làm loạn.

Vốn định giáng tội nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu nhìn kỹ lại mới phát hiện nô tỳ kia chính là Thiền Nhi.

Lại xảy ra chuyện gì sao? Mày Bộc Dương Tuyên Cầu nhíu lại chặt hết mức có thể, sao mỗi lần tiểu nha hoàn này xuất hiện đều có chuyện không hay phát sinh vậy?

–  Buông nàng ra, cho nàng tiến vào!

Bộc Dương Tuyên Cầu vừa nói như thế, bọn thị vệ lập tức buông tay. Thiền Nhi đang còn giãy dụa không kịp đứng vững liền ngã nhào trên mặt đất. Nhưng nàng nhanh chóng đứng lên, vọt vào trong điện.

–  Hoàng thượng…. Tạ đại nhân, Tạ đại nhân, ngài ấy….

Thiền Nhi hít lấy hít để, một câu nói cũng không xong. Nhưng vì nhắc tới cái tên Tạ Đông Quân khiến toàn bộ lực chú ý của Bộc Dương Tuyên Cầu tập trung hết lại đây.

–  Đông Quân xảy ra chuyện gì?

–  Tạ đại nhân, ngài ấy … Ngài ấy bị người của phủ nọi vụ bắt đi rồi! Nói là dưới giường của ngài ấy tìm thấy độc dược giống với thứ độc mà điện hạ trúng phải… – Thiền Nhi nói xong liền oa một tiếng bật khóc. Đứng trước mặt bao nhiêu nhân vật tai to mặt lớn thế này khiến nàng nhận không nổi áp lực. Chân nàng mềm nhũn ra, quỳ rạp xuống.

–  Cái gì?!

Bộc Dương Tuyên Cầu giận không thể át, vỗ bàn một cái muốn rời đi nhưng nhóm cựu thần lại vội vàng ngăn cản.

–  Hoàng thượng muốn đi đâu? Thời gian lâm triều còn chưa kết thúc!

–  Đừng dài dòng! Trẫm còn có chuyện quan trọng! – Bộc Dương Tuyên Cầu vung tay áo lên ý bảo chấm dứt thượng triều nhưng đám cựu thần vẫn không chịu buông tha y.

–  Hoàng thượng, vị kia chắc là Tạ thị nhân! Hoàng thượng trăm triệu lần không thể can thiệp! – Thường thượng thư tiến lên vài bước. Lần này sắc mặt lão rất nghiêm túc, giọng nói kiên quyết đầy thuyết phục.

–  Tại sao trẫm không thể can thiệp?

Bộc Dương Tuyên Cầu dừng bước, nheo ánh mắt nhìn Thường thượng thư. Thường thượng thư bị nhìn như vậy nhất thời cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn can đảm đáp lời.

–  Nếu phủ nội vụ đã tìm được chứng cớ thì đã chứng minh Tạ thị nhân quả thực đáng nghi. Nếu lúc này Hoàng thượng đi bảo vệ hắn, nhất định sẽ làm ảnh hưởng tới uy nghiêm cùng sự công bằng của hoàng thượng!

–  Đông Quân không có khả năng là phạm nhân! – nghe thấy Tạ Đông Quân bị hoài nghi, Bộc Dương Tuyên Cầu giận dữ phản bác lại. Giọng của y khá lớn khiến đám người có mặt đều phát run.

–  Nhưng hoàng thượng cũng không có chứng cớ, không phải sao?

–  Hắn xem Khế nhi như con của mình, không có khả năng sẽ hại nó!

–  Tạ thị nhân là một thái giám, vốn không có khả năng có con nỗi dõi, càng không nói tới chuyện long tử. Thế nên, hắn ghen ghét với sự tồn tại của Ứng Khế điện hạ, đây là chuyện không phải không có khả năng!

Lời Thường thượng thư vừa nói ra khiến cả đám đại thần xôn xao cả lên.

Cho tới nay, mối quan hệ giữa Bộc Dương Tuyên Cầu và Tạ Đông Quân là một bí mật không thể công bố nhưng trong lòng tất cả mọi người đều biết, chỉ là không nói toạc ra thôi. Dù sao thì vua của một nước cùng một nam nhân có quan hệ yêu đương thực sự là một chuyện vô cùng ám muội; huống chi nam nhân kia lại là một thái giám!

–  Lớn mật!

–  Hoàng thượng thứ tội! – Bộc Dương Tuyên Cầu dùng sức vỗ bàn, tất cả mọi người đồng loạt quỳ phục xuống.

–  Thường thượng thư, lá gan ngươi thật lớn. Các ngươi đã biết Tạ Đông Quân có ý nghĩa đối với trẫm như thế nào thì cũng phải biết trẫm cực kỳ không muốn nghe những lời không phải về hắn!

–  Cho dù hoàng thượng không muốn nghe, cho dù hoàng thượng muốn gỡ bỏ chiếc mũ trên đầu thần thì thẫn vẫn phải nói! Hoàng thượng sủng ái Tạ thị nhân không phải là không thể nhưng nếu vì Tạ thị nhân mà xem nhẹ hậu cũng cũng trăm triệu lần không được! – Thường thượng thư cúi rạp đầu xuống nền đất không hề đứng lên, giọng nói vẫn vang vang truyền khắp đại điện.

Bộc Dương Tuyên Cầu tuy không thích nghe nhưng cũng không thể phản bác, cuối cùng y chỉ có thể căm giận vung tay rời đi.