Xuyên Về Bộ Lạc Nguyên Thủy Làm Thủ Lĩnh

Chương 8: Chương 8


Sau khi đi theo huynh trưởng Tiểu Bắc ra khỏi sơn động, rất nhanh Quân Tiểu Nam đã trèo lên một đỉnh núi khá cao ở gần sơn động, phóng mắt quan sát bốn phương tám hướng xung quanh.

Có thể nhìn thấy ở hướng mặt trời mọc có những núi cao liên tiếp không ngừng, mơ hồ tựa như có khói trắng bay ra.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, mỗi năm, vào một đoạn thời gian cố định, những bộ lạc quanh đây sẽ tiến hành các hoạt động giao lưu với nhau, có tộc nhân đi tìm phối ngẫu, cũng có người đến để trao đổi vật tư, thông báo với nhau những chuyện đã xảy ra gần đây.

Trước đây nguyên chủ vẫn luôn đi theo cha mẹ nên hoàn toàn không hề chú ý đến địa điểm cụ thể, hiện tại xem ra đại khái hẳn là ở phương hướng kia.

Ngược hướng mặt trời mọc lại không có một ngọn núi nào, cô giơ tay che khuất ánh mặt trời cố gắng nhìn về nơi xa xăm kia, đó là cái gì thế?Để nghiệm chứng phỏng đoán trong lòng, Quân Tiểu Nam liền từ trong cửa hàng bán dụng cụ thể thao lấy ra một chiếc kính viễn vọng.

“A… a… a….

là biển!”Tiểu Nam Nam kích động đến mực nhảy dựng lên.


“A huynh, người xem! Ở bên kia chính là biển!”Người Lam Tinh đều rất thích ăn hải sản, biết được bộ lạc hiện đang cư trú gần biển, Quân Tiểu Nam quả thật vô cùng vui vẻ!Bất quá, nếu một Tham Dữ Giả nào đó thành công phát triển mảnh lục địa nhỏ, vậy thì lục địa đó sẽ tự động trôi dạt về phần đất đất liền kề.

Nói cách khác, bộ lạc của bọn họ rất có khả năng sẽ trở thành một chiến trường!Xem ra cô phải sớm tính đến chuyện thành lập một tiểu đội phòng vệ.

“Đúng vậy, bên kia là biển, nhưng không thể uống nước ở nơi đó, đánh bắt cá cũng rất khó khăn, còn rất dễ bị chết đuối.

”Dã nhân Tiểu Bắc không rõ em gái mình vì sao lại trở nên hưng phấn như vậy, bất quá có lẽ do con bé còn nhỏ, nên mỗi khi vui sướng liền hò hét!Tiểu Bắc bắt đầu hồi tưởng lại dáng vẻ của bản thân vào mười mấy năm trước…Quân Tiểu Nam thầm nghĩ trong lòng: Đó là vì các người không biết sử dụng lưới đánh cá, cũng không biết đóng thuyền hay chèo thuyền.

Trong lòng Quân Tiểu Nam lặng lẽ chờ mong, sau này có cơ hội nhất định phải làm cho bọn họ một bộ thiết bị đi biển.

Có kính viễn vọng sẽ vô cùng thuận tiện, có thể quan sát những vị trí xa xôi một cách rõ ràng.

Biển rộng và núi cao, một phía là bình nguyên, phía còn lại là một đong sông không lớn lắm, dòng chảy của con sông này trực tiếp đổ ra biển.

Trong ký ức của nguyên chủ cũng có ấn tượng về con sông này, vào mùa hạ, các tộc nhân đều đến đó để tắm rửa.

Chẳng qua, bên dưới lòng sông thỉnh thoảng sẽ có rắn nước, các tộc nhân không cẩn thận liền bị nó cắn chết.

Nước sông không chảy xiết.

Lúc này trên bề mặt đã sớm kết thành một lớp băng.

Quân Tiểu Nam âm thầm cân nhắc, kỳ thật bộ lạc có thể định cư lâu dài ở khu vực bình nguyên ngược hướng với dòng sông này.


Nơi đó địa thể trống trải, bốn bề thông suốt, có thể dễ dàng phát hiện các mối nguy hiểm bất cứ lúc nào.

Đầu tiên có thể xây dựng nhà cửa, chờ đến khi tộc nhân ngày càng đông đúc sẽ dần dần phát triển các địa phương như chợ.

Bằng cách này, về sau địa phương của bọn họ sẽ trở thành trung tâm kinh tế của phiến lục địa này.

Hiện tại, giữa các bộ lạc dã nhân vẫn chưa xuất hiện tiền tệ, bất quá tiền tệ là một thứ rất trọng yếu đối với việc phát triển xã hội, Quân Tiểu Nam dự định sau này sẽ cố gắng phát minh ra tiền tệ.

Ân? Đó là cái gì?“A huynh, người xem kia có phải là hai con thú Hô Hô hay không?”Quân Tiểu Nam chỉ về phía bình nguyên bên kia.

Thú Hô Hô là một loại thú đặc trưng thường thấy ở đại lục này, nó là loài động vật ăn tạp, vóc dáng cao lớn, sinh sản nhanh chóng nhưng lại rất ngốc, thịt nhiều, lúc tức giận thường phát ra âm thanh “hô hô” nên được gọi là thú Hô Hô.

Khi những dã nhân ở đại lục này săn thú cũng thường xuyên bắt gặp giống loài này.

Tiểu Bắc nhìn theo hướng tay của em gái, quả nhiên thấy được hai con thú Hô Hô với bộ da lông màu xám trắng!Đã lâu rồi chưa được ăn thịt tươi, Tiểu Bắc không nhịn được nuốt nuốt nước miếng!Hai con này chắn chắn là giống đực, hình thể to lớn, nhiều thịt.

Hẳn là vào mùa thu chúng nó ăn không đủ no nên hiện giờ đang ngủ đông lại bị đói đến tỉnh giấc, bèn chạy ra ngoài tìm thực vật lót dạ.


Nhìn em gái bên cạnh gầy yếu, tay nhỏ chân nhỏ, hắn không thể để con bé bị thương.

Tiểu Bắc cố gắng kiềm nén dục vọng, kiên quyết gạt bỏ ý niệm đi săn của bản thân.

Mọi khi, các tộc nhân đều tốp năm tốp ba hợp lực mới có thể giết được thú Hô Hô, bây giờ cũng chỉ có mỗi hai người là hắn và em gái, nhất định không thể mạo hiểm.

Nếu hắn trở lại bộ lạc để gọi người thì e là lúc quay lại hai con thú Hô Hô kia đã sớm chạy mất.

“Em gái, hai chúng ta không thể đối phó với bọn chúng, em nhìn hai con thú này xem, hình như cũng không… mập mạp lắm.

”Quân Tiểu Nam: Đại ca, anh có biết anh đang nhìn chằm chằm bọn chúng hay không? Ánh mắt ngơ ngác và khoé miệng đang chảy nước miếng kia đã hoàn toàn bán đứng anh….