Xuyên Về 1983

Chương 34: 34 Chương 31-2


Đây là chuyện xấu xí, trước kia bị phát hiện sẽ bị người nhà bắt đưa đến bệnh viện điều trị như bệnh thần kinh, hoặc là nói bây giờ vẫn vậy.
Từ Thận dám dẫn Thư Nhiên đến bởi vì cảm thấy bác sĩ Hồ lớn tuổi, kiến thức rộng rãi kinh nghiệm nhiều, hẳn là có thể hiểu bọn họ, cho dù không hiểu bọn họ cùng lắm thì không gặp bác sĩ nữa.
Bác sĩ Hồ nhìn người thanh niên cao lớn hơn, cười và nói: "Đừng lo lắng, tôi không nghĩ cậu bị bệnh tâm thần, cũng không nói với bất cứ ai đâu."
Đây là đạo đức nghề nghiệp cơ bản của bác sĩ, không tiết lộ chuyện của bệnh nhân ra ngoài.
"Cảm ơn bác sĩ Hồ." Hai người cùng nói một câu, sau đó Từ Thận nhìn sườn mặt Thư Nhiên, Thư Nhiên thì không được tự nhiên cúi đầu.
Sau khi cẩn thận bắt mạch, bác sĩ Hồ nói: "Sức khỏe của người yêu cậu không tệ, chỉ là hơi suy nhược, có phải cách đây không lâu bị bệnh nặng, không chăm sóc tốt đúng không?"
Từ Thận nhìn về phía Thư Nhiên, từ sau khi quen nhau đối phương chưa từng bị bệnh nặng, chuyện lúc trước hắn không rõ lắm.
"Vâng." Thư Nhiên hắng giọng, trả lời bác sĩ: "Đại khái hai ba tháng trước suýt chết đuối dưới sông một lần, về nhà thì sốt li bì."
"Đúng rồi, không chăm sóc tốt, cơ thể hư nhược." Bác sĩ Hồ gật đầu.
"Vâng." Thư Nhiên hàm hồ trả lời, điều kiện nuôi dưỡng của Chu gia là thế, sau khi hạ sốt thì đã bắt đầu phải làm việc.
Nghe nói Thư Nhiên suýt chút nữa chết đuối, Từ Thận lập tức cau mày, sau đó nghe nói không được chăm sóc tốt, trong lòng hắn tức giận nhưng không thể bùng ra, dù sao lúc đó hắn còn chưa biết Thư Nhiên, không giúp được gì, chỉ hận Chu gia không quý trọng, không biết làm cha mẹ kiểu gì?
"Cha mẹ em đúng là khiến người ta phải nổi giận." Từ Thận mặt lạnh nói.
"Là chị em cõng em từ dưới sông về nhà, chăm sóc em đến khi khỏi bệnh." Thư Nhiên thì thầm: "Nếu không thì em cũng không sống được đến bây giờ.

"Cho nên cậu rất cảm ơn Chu Huệ.
Vậy thì cũng hiểu được, vì sao Thư Nhiên lại liều mạng giúp Chu Huệ thế hôn, Từ Thận nhớ tới chuyện cũ, chỉ có một cảm giác rất đau lòng.

Lập tức bất chấp việc bác sĩ Hồ ở đây, hắn nắm chặt tay còn lại của Thư Nhiên.
"Sau này, anh sẽ chăm em thật tốt." Từ Thận nói, sau đó hỏi bác sĩ Hồ: "Bác sĩ Hồ, vậy cơ thể người yêu tôi nên điều hoà như thế nào? ”
Thư Nhiên thất thần, cảm thấy cách xưng hô "người yêu" thế hệ trước rất có cảm giác rất lãng mạn, là hương vị độc quyền của thời đại đó.
Càng đến hiện đại hình như càng không thơ mộng, khụ khụ, thậm chí còn nổi lên gọi người yêu là heo heo, thúi thúi… đây là cái quỷ gì.
"Không sao, kê mấy toa rồi uống thuốc điều hoà, còn trẻ sẽ khoẻ nhanh thôi." Bác sĩ Hồ vừa nói, vừa lấy giấy và bút từ ngăn kéo ra viết phương thuốc.

"Bác sĩ Hồ, chuyện phòng the, xin hỏi ngài có đề nghị gì không?" Từ Thận trực tiếp hỏi.
"Phòng the à." Bác sĩ Hồ trầm ngâm khá lâu, viết xong phương thuốc đầu tiên mới chậm rãi nói: "Có thể ít làm thì ít đi sẽ tốt nhất, nếu không muốn kiêng khem, vậy thì chỉ có thể dưỡng thật tốt.


"Dưỡng như thế nào?" Từ Thận vội vàng xin chỉ giáo.
Thư Nhiên ở bên cạnh nghe được mặt đỏ tai hồng, xấu hổ đến mức cảm thấy đây hẳn là cảnh tượng xấu hổ nhất mà mình từng trải qua, nhưng lại liên quan đến sức khỏe của mình, cho nên vẫn vểnh tai lên lặng lẽ chú ý.
"Không khó, có một phương thuốc dành cho phụ nữ, người yêu cậu dùng cũng được." Bác sĩ Hồ chậm rãi nói: "Chờ tôi viết cho 2 cậu, về theo phương thuốc tĩnh dưỡng thật tốt là được.”
Không lâu sau, bọn họ nhận lấy phương thuốc từ tay bác sĩ Hồ, Thư Nhiên thò đầu nhìn hai lần, khi nhìn thấy hai chữ "giao hợp " bên trong thì biểu tình của cậu không còn bình tĩnh nữa, xấu hổ tức giận dùng sức giẫm lên chân Từ Thận một phát.
Phiền toái như vậy, không thì về sau cấm dục là được rồi.
Thấy Thư Nhiên không được tự nhiên, Từ Thận vội vàng nhỏ giọng dỗ dành cậu: "Buổi tối dùng lúc ngủ mà thôi, ban ngày sẽ không ảnh hưởng.

"Lại cam đoan: "Em yên tâm, chuyện này một tay anh lo liệu, nấu thuốc gì đó em không cần động tay vào."
Bác sĩ Hồ còn ngồi ở chỗ đó cười tủm tỉm nhìn bọn họ, Thư Nhiên bất đắc dĩ gật đầu, trước tiên không bắt bẻ Từ Thận cái này, cậu đẩy Từ Thận: "Mau xem tiền khám bệnh bao nhiêu, đưa cho bác sĩ Hồ đi."
Lúc này Từ Thận mới nhìn bác sĩ Hồ, cảm ơn rồi hỏi đối phương nhận bao nhiêu tiền khám bệnh.
Sau khi trả tiền khám bệnh, bọn họ tới nhà máy đi một chuyến, Thư Nhiên lấy ra sổ và bút, vẽ lại đại khái bố cục, về sẽ xem nên quy hoạch như thế nào.
Ngày hôm sau, Từ Thận lại ra ngoài, đi mua thuốc và bần, thuận tiện mua một phần quà to đưa đến nhà bác sĩ Hồ, sau này cơ thể Thư Nhiên còn cần tới bác sĩ nữa.
Từ Thận tặng rất nhiều quà, bạn già của bác sĩ Hồ lúc dọn thì thầm một câu: "Đứa nhỏ này hào phóng thật đấy."
Bác sĩ Hồ cười nói: "Tôi xem bệnh cho người yêu cậu ta cũng không phải vì cậu ta hào phóng."
Hành nghề y đã nhiều năm, bác sĩ Hồ rất ít khi thấy có người dũng cảm dẫn người yêu của mình tới khám bệnh, đại đa số đều giấu diếm, thà để người yêu mình chịu tủi hờn còn hơn.
Cho nên ông rất thích Từ Thận, là một người đàn ông biết thương người có trách nhiệm.
Người kia tuy rằng hơi nhút nhát, nhưng cũng quang minh chính đại, không cảm thấy mình là người thấp kém thua người khác, mất đi sự nam tính của mình.


Có chí khí, có ngoại hình, nhìn thế nào cũng rất xứng đôi, không có chỗ nào không hợp.
Từ Thận mua xong những thứ mình cần, lập tức đốt lò sắc thuốc trong sân, trước tiên nấu thuốc bổ cho Thư Nhiên uống.
Xong bắt đầu động thủ mài bần, mài mấy cây gỗ dày bằng ngón tay cho nhẵn bóng, loại gỗ này không gây hại cho cơ thể con người, có khả năng hấp thụ mạnh, đến lúc đó có thể ngấm đủ.
Mỗi ngày đổi một cây, tuần hoàn sử dụng.
Thư Nhiên cũng không phải không muốn làm, nhưng thấy Từ Thận không thèm để ý chút nào, còn nói sau này sẽ một tay lo liệu, vậy thì...!sao cũng được.
Trước khi đi ngủ, Từ Thận bưng thuốc đã sắc lên, còn bưng cả một cốc nước lọc lớn: "Đừng viết nữa, uống thuốc rồi nhanh đi ngủ."
Thư Nhiên vẫn đang làm bản thiết kế nhà máy, gần như đã xong, đang trong quá trình sửa đổi: "Ngửi hình như đắng lắm."
"Có thuốc nào không đắng sao?" Từ Thận nói: "Hớp một ngụm sẽ hơi khó chịu, uống thêm hai ngụm nước lọc sẽ không còn mùi vị gì nữa."
Đây là đang dỗ trẻ con hả?
Thư Nhiên cũng không phải là người dài dòng, cầm lấy nhanh nhẹn mà uống…Cậu vẫn đánh giá quá cao bản thân, uống hai ngụm thì ho khan, thống khổ nói: "Đắng quá, sao đắng dữ vậy? Rốt cuộc cho bao nhiêu hoàng liên thế?"
Đắng như vậy à?
Từ Thận nhận lấy nhấp một ngụm nhỏ, cũng nhíu mày, không ngờ thuốc của Thư Nhiên lại đắng quá thế, nhưng vì sức khỏe, không còn cách nào khác là phải uống hết.
"Đưa em đi." Tốn tiền mua, Thư Nhiên không có lý do gì không uống, một lúc sau cậu mới cầm lấy, nhéo mũi một cái rồi uống hết.
Từ Thận lập tức đưa nước lọc, thấy Thư Nhiên uống xong thì lấy ra một viên kẹo hoa quả đút cho cậu: “May mà kẹo cưới còn chưa ăn hết.”
Làm xong một đống chuyện, khóe mắt Thư Nhiên đỏ lên, xoa xoa lồng ngực dường như vẫn còn vị đắng, uất ức ngậm kẹo.
Từ Thận nhìn cậu vài lần, sau đó bưng bát và cốc rỗng đi xuống.
Thuốc rất đắng, Thư Nhiên cũng không muốn về sau đều phải chuẩn bị trong nhà, cho nên cậu không cần Từ Thận thúc giục, bản thân rất tự giác thu hồi quyển sổ đi ngủ.
Từ Thận đi lên, thấy Thư Nhiên đã nằm xuống, bên môi lộ ra nụ cười hài lòng, hắn cũng tắt đèn nằm xuống nói: "Thuốc đắng dã tật, không uống sao mà khỏi được?"
Thư Nhiên quay qua vách tường, không muốn để ý tới hắn.
"Cũng đâu phải anh kê thuốc đắng cho em, em trách anh à?" Từ Thận buồn cười, nhưng cũng không chọc cậu nữa.

Qua một lúc lâu, Thư Nhiên hỏi: "Cái kia…giao hợp..."
"Còn đang ngâm, tối mai bắt đầu cho em dùng." Từ Thận nói: "Thế nào cũng phải dùng một thời gian anh mới đụng vào em."
Người trẻ tuổi khôi phục nhanh, cho dù lúc trước có tổn thương, dùng một thời gian hẳn là cũng có thể nuôi lại như trước.
Thư Nhiên nói cậu không nghĩ tới sau này, điểm này Từ Thận vẫn tương đối để ý, hiện tại hắn sẽ dùng hành động thực tế để Thư Nhiên biết, hắn đến tột cùng có muốn hay không.
Đối với thiết kế nhà nhà máy, buổi sáng Thư Nhiên thức dậy mất chút thời gian hoàn thành nốt công việc, sau trao đổi thảo luận với Từ Thận một phen, đưa cho đối phương cầm đi khởi công.
"Thật ra em tự giám sát công việc sẽ tốt hơn, sẽ không có điểm mù..." Thư Nhiên chần chờ đề xuất.
"Em coi mình là Quan âm ngàn tay à, việc này để anh xem là được rồi." Từ Thận gạt bỏ mộng tưởng của Thư Nhiên, để cậu ở nhà, buổi trưa về sẽ nấu cơm cho cậu ăn.
"Được rồi." Thư Nhiên gật đầu, Từ Thận cùng cậu chạy tới nhiều xí nghiệp như thế, cậu biết cái gì, Từ Thận cũng biết.
Việc cải tạo nhà máy cứ khởi công như vậy, rất nhiều chuyện vụn vặt đều là nhóm anh em bọn họ đang làm, chỉ cần lo cơm với thuốc lá là được.
Đây là nhà máy của mình, bọn họ bắt đầu làm việc ở đây, nếu làm tốt có thể có được vị trí quản lý, không cần Từ Thận và những người khác tổ chức họp động viên, mọi người rất tự giác hăng hái làm việc.
Bên này hai anh em Trần Sâm quản lý nhà xưởng, đầu kia Từ Thận cùng Giang Phàm chạy đi làm chứng chỉ, còn phải tốn chút tiền.
Nhàn rỗi nhất là Thư Nhiên, sau khi bàn giao bản thiết kế nhà xưởng, cậu đến nhà anh rể một chuyến thăm Chu Huệ, hỏi xem công việc may đo của cô ấy thế nào.
Chu Huệ cười báo cáo với em trai: "Đã nhận được mấy đơn hàng của gia đình đồng nghiệp anh rể em rồi, bận lắm đây."Cô lấy ra một bộ đồ đã chuẩn bị sẵn sắp giao, trưng cho Thư Nhiên xem: "Bộ này bóp eo, chị đại kia mặc vào cam đoan đẹp mắt, đến lúc đó bảo cô ấy giới thiệu việc làm ăn cho chị.


“Chị, kỹ thuật cắt may của chị giỏi thật đấy.” Thư Nhiên suy nghĩ, đến lúc sư phụ từ ven biển qua, có thể để Chu Huệ đi học mấy chiêu.
"Con gái nhà nào mà không biết cắt may quần áo." Chu Huệ khiêm tốn nói, nhưng chỉ có thể làm một số kiểu dáng đơn giản, còn những kiểu khác thì cô phải suy nghĩ.
Hai chị em hưng phấn nói chuyện, Chu Huệ đánh giá Thư Nhiên từ trên xuống dưới: “Ra ngoài hơn nửa tháng, trở về lại gầy đi rồi, cho nên mới nói chạy việc làm ăn vất vả, có tiến triển tốt không? "
Thư Nhiên gật đầu: “Mọi chuyện vẫn ổn, chị à, em nói với chị một chuyện, chị đừng nói ra ngoài, bọn anh Thận muốn mở xưởng may, qua bên ven biển chính là chuẩn bị cho việc mở xưởng.


"Thật sao? Tuyệt quá.

"Phản ứng đầu tiên của Chu Huệ là vui thay cho Từ Thận, tiếp theo giảo hoạt cười nói: "Em yên tâm,ngay cả anh rể em chị cũng không nói đâu." Miệng cô rất chặt.
"Vâng, sau này nói sau." Thư Nhiên cũng cười cười.
"Tuần sau anh rể em nghỉ phép, chị về với anh ấy một chuyến, tế tổ." Cũng coi như ra mắt bố mẹ chồng, Chu Huệ cười, nói với Thư Nhiên về chuyện gia đình.

Thư Nhiên ở chỗ anh rể ăn một bữa cơm xong mới đi, nghĩ ra cũng ra ngoài rồi, không bằng đi đường vòng đến nhà xưởng bên kia xem tiến độ cải tạo thế nào.
Trước mắt Trần Khải là giám sát trong nhà máy, thấy Thư Nhiên rất vui vẻ: "Thư Nhiên! Đến đây, đúng lúc lắm.

"Hắn cầm bản thiết kế Thư Nhiên vẽ, ba bước làm hai chạy tới thỉnh giáo, hỏi vài chi tiết xem làm như thế nào, hắn không hiểu lắm, vạn nhất nhầm lẫn gì, anh trai hắn và Từ Thận chẳng đánh hắn à.
"Không hiểu ở đâu? Để em xem nào.

"Thư Nhiên lập tức để ý.
"Nhiều lắm, anh tích góp cả tồi, chuẩn bị đến nhà tìm em đấy." Vừa lúc bây giờ Thư Nhiên tự mình đưa tới cửa, Trần Khải lôi kéo không cho cậu đi, hôm nay phải làm xong công việc này, ai biết lần sau Thư Nhiên quay lại là khi nào.
Cả buổi chiều Thư Nhiên ở trong nhà xưởng đối chiếu chi tiết cải tạo với Trần Khải, không chú ý tới ánh mặt trời ngoài cửa sổ đang dần dần ảm đạm.
Bên phía Từ Thận, chuyện giấy tờ chứng thực rút cục cũng có tia sáng, chỉ chờ sau khi tu sửa xong nhà xưởng, bên kia cho người tới khảo sát một phen, làm thủ tục.
Giang Phàm: "Ai nha, việc này cuối cùng cũng xong rồi, em còn lo làm không tốt.


"Tao về nhà." Trong nhà Từ Thận cất giấu một người vợ yêu kiều, chờ hắn trở về cho cậu ăn, hắn không có tâm tư nói chuyện với Giang Phàm, vội vội vàng vàng chạy về nhà.
Lo lắng Thư Nhiên ở nhà một mình có cô đơn hay không, giờ này có đói hay không, tuy rằng Từ Thận biết, Thư Nhiên đã trưởng thành, không có hắn bên cạnh sẽ không chết đói, nhưng hắn vẫn lo lắng.
Thật ra ở cạnh Thư Nhiên như vậy, cũng không phải hắn tự nguyện một mình, hắn nghĩ như thế có thể tạo ra một bầu không khí khiến Thư Nhiên không thể sống thiếu hắn, thỏa mãn bản thân, nhân tiện ăn gian vợ mình đôi chút.
Trước mắt xem ra, Thư Nhiên còn rất vui vẻ bị hắn ăn gian.
Từ Thận về nhà nhìn vào trong, người mà hắn luôn nhớ mong căn bản cũng không ở nhà, còn bận hơn cả hắn.

Chắc hẳn là tới nhà xưởng.
Từ Thận quay đầu xe, lập tức đi về phía nhà xưởng.

Dù sao cũng chỉ là một con đường, bất kể con đường nào cũng không muốn bỏ lỡ.
__________________________.