Xuyên Vào Yêu Linh Giới

Chương 4: Mưu Kế của Hồ Ly Tinh !

************

Sau trận hành hung căn phòng thoả chí, Lâm Tử mệt mỏi nằm xải lai trên giường thở hổn hển. Nó nhắm mắt lấy lại bình tĩnh ngồi xếp bằng tịnh tâm tiết chế cảm xúc.

" Hạ hỏa hạ hoả! "

Định thần nhìn lại những thiệt hại nó đã gây ra, thật không thể tin nổi căn phòng vốn ngăn nắp gọn gàng nay trở thành bãi chiến trường. Lâm Tử nó không chấp nhận được hậu quả trước mắt, tay vỗ đầu thở dài một hơi: " Tiêu tùng rồi! Tên Ma Vương đó thấy là mình khó sống yên ổn! Thảm quá đi! "

Bên ngoài Tư Không Thất Tố chẳng còn nghe thấy gì nữa, cô và Nam Cung Tần Vũ áp tai nghe lén. Lâm Tử hết cách, nó nai lưng sắp xếp đồ đạc trở lại lúc ban đầu. " Phìu...! " Nó quẹt mồ hôi trên trán thở hắt nghỉ mệt. Ngồi đếm ngược hơi thở, nó đứng bật dậy sốc lại tinh thần nghĩ cách trốn khỏi cung điện. Càng ở nơi ma quỷ này nó càng mất đi tự do, cảm giác tù túng thôi thúc ý chí muốn vượt tường của nó. Suy đi nghĩ lại, số lượng quân lính, kẻ trên người dưới khó nắm bắt thì làm sao mà có cơ hội chuồn ra ngoài chứ? Miên man suy nghĩ gõ đầu cộc cộc, nó đi tới đi lui trong phòng mặc kệ hai kẻ rình mò ngoài kia. Bỗng dưng sau lưng nó Bạch Diệp Ảnh hiện hình im hơi lặng tiếng khiến nó quay lại giật bắn cả mình suýt hét lên ả nhanh tay che miệng nó thì thào vào tai: " Có muốn ra khỏi đây không? "

Nó khẽ gật gật rồi cùng ả biến mất trong không gian chật chội, luồng gió trắng cuộn một cái Lâm Tử cùng Bạch Diệp Ảnh hạ cánh xuống mặt đất. Thình lình đáp đất, nó chưa quen lắm loạng choạng mất thăng bằng. Nàng ta đưa tay giữ chặt nó giọng ôn nhu: " Cô ổn chứ? Chúng ta xuất cung thành công rồi đó, cô xem đi! "

Lâm Tử ngơ ngác đảo mắt xung quanh: " Wow...! Đây...là nơi nào thế? Cứ như Bồng Lai Sơn ấy nhỉ? "

Nàng chỉ tay lên phía trên đồi núi cười thanh nhã nói: " Trên, chính là nhà tôi đấy! Cô có thể ở đây chơi thoải mái! Phía kia còn có Hồ Thuỷ Linh, nước trong mát cảnh cũng vô cùng đẹp! Bên tay phải tôi còn nguyên rừng Anh Đào nở rộ, hàng ngàn con bươm bướm đều tập trung bay lượn vui đùa ở đó nữa! "

Nó xuýt xoa trầm trồ: " Ú...Woa! Tuyệt vời! Cô ở đây khó trách trông xinh đẹp tới như vậy! "

Vừa đi vừa nói chớp mắt đã lên đến căn nhà sàn gỗ trang trí đầy hoa, phong linh treo gió thổi tạo nên những âm thanh khoan khoái thư thái. Bạch Diệp Ảnh rót trà mời mọc: " Mời cô thưởng thức! Đây là trà hoa Anh Đào, cô nếm thử xem vị có vừa miệng không? "

Lâm Tử nâng tách trà thổi phù phù đặt lên môi, hương anh đào lan tỏa dịu ngọt thấm tận cuống họng nó. Tận hưởng mùi vị thiên nhiên, nó mỉm cười trò chuyện: " Cô ở đây một mình sao? "

Nàng ta hồi đáp: " Đúng vậy! Tôi từ nhỏ đã lớn lên ở nơi này! Thế còn cô? Có mối quan hệ gì với Cổ Huyết Ma Vương? "

Lâm Tử gác chân phải lên đùi chân kia thẳng thắn chia sẻ: " Hầy, cũng chả có gì to tát! Nói cô chưa chắc đã hiểu, đại khái là hắn vô duyên vô cớ chạy đến thế giới khác, tôi cũng vậy. Sau đó hắn lượm được quyển sách tôi viết và không chịu trả. Sau nữa thì bọn tôi phải hợp tác tìm hiểu nguyên nhân hai chúng tôi bị xuyên không, cuối cùng là chính tôi lại tiếp tục xuyên vào thế giới này! Chỉ có vậy thôi! "

Bạch Diệp Ảnh ngây ngô chưa hiểu lắm nhưng không từ bỏ thắc mắc trong lòng quyết tìm hiểu: " Ồ! Đại khái ngắn vậy thôi á? Xuyên không? Vậy... cô và ngài ấy quen biết nhau khoảng thời gian đó cho tới bây giờ... hai người có khi nào nảy sinh tình cảm chưa? "

Lâm Tử nghe tới vụ nảy sinh tình cảm liền sặc trà ho khụ khụ mắng: " Wye! Người ta đang uống trà cô đừng hỏi mấy câu thiên binh đó được không? Hại tôi sặc muốn chết à! "

" Rốt cuộc là có hay không chứ? Thiên binh là sao hở? " Nàng ta vỗ lưng nó sốt ruột.

" Hặc hặc! Ặc Ặc! Chuyện đó là bất khả tưởng tượng! Không đời nào xảy ra nhé! Thật khó hiểu, hỏi gì không hỏi đi hỏi câu vớ vẩn đó! " Nó ho hen khiển trách ả.

" Ồ! Thật sự là thế hả? Ngài ấy anh tuấn soái lãnh như vậy... cô...chả lẽ một chút cũng không có ham muốn gì sao? " Ả yên tâm phần nào cố tình gợi chuyện thăm dò.

" HỂ....~! Mặt mũi cô xinh đẹp thế này... hoá ra...lại có suy nghĩ biến thái nha! Uê Uê! Hay cô thích gã ma đầu đó rồi hở? " Lâm Tử khiếp sợ né xa sau đó giở giọng thám thính tra khảo.

Đoán trúng tim đen, ả đỏ mặt đánh trống lảng: " Hơ! Cô hỏi bừa! Tôi đi ra vườn hái hoa quả đây! "

" Ể Ya...Mặt cô đỏ thật kìa ta! Rõ như ban ngày luôn hé hé! Khoan, cho tôi theo với! Mấy ngày nay không được vận động xương cốt tí nào! " Nó vươn vai cử động chân tay chạy bộ theo Bạch Diệp Ảnh.

........

Hai người họ chẳng hề hay biết người bên trong đột ngột bốc hơi mất tích, Tư Không Thất Tố nghi vấn: " Hửm! Sao im lìm thế nhỉ? Không có động tĩnh gì hết! "

Nam Cung Tần Vũ phán đoán: " Lẽ nào, cô ta quậy mệt quá ngủ quên rồi chăng? "

Dự định hé cửa xem thử, cả hai thất kinh: " Người đâu??? "

Bọn họ lật tung khắp gầm giường, tủ quần áo, cửa sổ vẫn chốt trong không hề phát hiện dấu hiệu chuồn từ chỗ ấy. Hai vị cận thần lo lắng tột độ, sợ rằng Quốc Vương biết thì có nước lấy cái chết đền cũng không hết tội. Thực tình do hai người này nghĩ thái quá lên thôi, có lẽ nào vì làm mất một người mà phải lấy đầu chuộc lỗi. Quyết định duy nhất sáng suốt nhất vẫn là trình báo với Cổ Huyết Ma Vương, cả hai đến điện quỳ gối tạ lỗi.

Nam Cung Tần Vũ chủ động lên tiếng: " Bẩm Quốc Vương! Chúng thần có việc khai báo! "

Tư Không Thất Tố tiếp lời: " Lâm Tử cô ấy... cô ấy...biến mất rồi ạ! Lỗi tại thần canh chừng lơ đãng, xin Quốc Vương thứ tội! "

Nam Cung Tần Vũ vội vã phân giải:" Dạ thực ra, cô ấy không phải là lơ đãng. Chuyện này khó giải thích quá, Thất Tố luôn luôn trực bên ngoài, nhưntră. lạ...ở chỗ cửa sổ không có dấu bị mở ra, càng không có dấu chân trèo lên. Chuyện này... chuyện này...! "

Ngồi trên ngai vàng nghe hai tên cận thần khai tấu mười ngón tay hắn run lên bần bật, Cổ Huyết Ma Vương tức giận mắt bừng nộ khí, răng ken két nghiến chặt phán: " Cút hết đi! Hai ngươi ở lại cho ta! "

Đám quan văn võ sợ hãi lui sạch chỉ còn Nam Cung Tần Vũ và Tư Không Thất Tố quỳ nén run sợ ở lại, Cổ Huyết kìm hãm sự giận dữ tra hỏi kỹ càng.

" Nghĩ kỹ xem trước khi Lâm Tử biến mất có vấn đề gì khác hay không? Ngoài các ngươi ra, còn ai khác bước vào căn phòng? "

Nam Cung Tần Vũ cố khơi trí tuệ đáp lời: " Tâu Quốc Vương! Theo trí nhớ của thần...à có mùi lạ ạ! Lúc đó mùi đó không nặng cho lắm nên thần cũng khó nhận định. "

Tư Không Thất Tố ngờ ngợ chợt nhớ: " Đúng, mùi này khá đồng nhất với mùi hồ ly! Có điều...lý nào mùi hồ ly của ả lại nhẹ như vậy? Bạch Diệp Ảnh...có khả năng tắm tinh dầu của loại hoa nào mà bán mùi nhanh vậy? "

" Hừ, chắc chắn là ả ta! Hai ngươi khỏi cần theo, một mình ta sẽ đi! " Cổ Huyết trầm giọng nghiêm mặt.

Hắn bỏ ngựa thần một mình phi thân trên mây truy tìm nơi ẩn náu Bạch Diệp Ảnh. Vượt ngàn dặm xa xôi, cuối cùng tới đỉnh Lập Sơn mây bao phủ, băng tuyết rơi vi vu bay bay vào khuôn mặt đẹp trai. Hắn phủi bông tuyết đi dùng " Huyết Ma Nhãn " nhìn xuyên suốt khắp nơi.

Sắp chết đến nơi hai cô gái này còn tung tăng nghịch ngợm hoa cỏ xanh biếc giữa bầu trời tuyết rơi ngàn năm. Bạch Diệp Ảnh đương toan tính riêng, ả lùi ba bước làm phép biến khung cảnh đẹp dịch về hình ảnh cũ. Nó đang phấn khích ngắm anh đào bỗng chốc hoá thành " U Tịch Động ", trời tối om, những đốm đỏ đốm xanh sáng tựa mấy nghìn cặp mắt nhìn chằm chằm vào nó. Lâm Tử tâm lý hoang mang, tim gan bấn loạn réo gọi tên " Bạch Diệp Ảnh " cầu cứu. Buồn cười thay, ả phất tay tức thì ánh đuốc cắm bảy góc trong hang phực sáng. Đầu lâu, xương sọ nằm lăn lóc, toàn cảnh tượng khủng khiếp hiện lên rõ mồn một. Trung tâm giữa hang động, nguyên chảo dầu hay thứ nước gì đen đen sôi sùng sục lên, Lâm Tử nhà ta gương mặt hãi hùng tròng mắt loé lên tia sáng do nước mắt chực trào. Bạch Diệp Ảnh tặc lưỡi cười yêu mị bảo: " Chậc chậc chậc! Tội lỗi quá hà! Nhìn cô sợ thế tôi thật đau lòng á nha! "

Lâm Tử tác giả lắp bắp: " Cô.....cô...Ngươi...ngươi....lừa...ta! CỨU TÔI VỚI!!!!! "

" HAHAHAHA...ÁHAHAHA! Kêu to hơn đi! U Tịch Động này tách biệt với bên ngoài, ngươi gọi rát cổ cũng chả ai nghe thấy! " Ả cười man rợ chế giễu.

" Ngươi...ngươi...muốn làm gì ta? Ta...T.. Ta...hổng có giá trị gì hết đó! Ta...Cơ thể ta...càng...hông phải khỏe mạnh....Ăn...hay...hút...linh...khí ta...hông có tác dụng bổ dưỡng gì đâu! " Nó cà lăm bắp hột phân tích ba xàm hòng kéo giãn tình thế.

Nét mặt ả cực kỳ nham hiểm hoá phép trói tay chân nó dính chặt vào gốc cây, Lâm Tử vùng vẫy vô ích, nó hận không thể xé nát bản mặt hồ ly tinh của ả. Bạch Diệp Ảnh phát ngôn đê tiện: " Những lời lúc nãy ngươi nói...ta sẽ tin sao? Hựa hựa! Ta muốn biết Cổ Huyết Ma Vương có tình cảm với ngươi hay không, sinh mạng của ngươi sẽ chứng minh điều đó! Nếu ngài ấy không đến tức là ngài chẳng có tí cảm xúc nào với Lâm Tử ngươi, e...ngươi đã thành tế phẩm trước khi được ai đó tới cứu. Kakaka! "

" Hồ ly tinh ngươi...ngươi...định...làm gì hả? " Lâm Tử giương mắt trợn trừng.

" Làm gì phải xem Mộc Yêu của ta hành sự mới biết! Máu ngươi cạn dần cạn dần sau cùng thành cái xác khô! Há há há! " Bạch Diệp Ảnh che miệng cười xảo trá.

Ả niệm thần chú sai khiến những nhánh cây bò quanh người Lâm Tử, một cành cây nhọn như mũi kim rà rẫm trên cổ nó nhồn nhột bất giác chích " Ẹc ". Cảm giác đau nhói lan rần rần khắp các tĩnh mạch, nhãn lực mờ nhạt, Lâm Tử dù cố gồng mình cũng khó thoát khỏi trạng thái chìm trong vô thức. Toàn thân tái nhợt, đôi môi tím rịm bất động buông xuôi tất cả. Tuy nhiên tiềm thức chưa mất hẳn, nội tâm nó đang cố kêu tên hắn: " Cổ...Huyết...Ma..Mau...Cứu...Tôi! "

Dường như giữa hắn và Lâm Tử tồn tại thần giao cách cảm, hắn cảm nhận được nó đang gọi tên mình tim đập thịch một cái, tâm can dao động đau thấu trời đất giống hàng vạn giáo mác xuyên thủng tim hắn vậy. Cổ Huyết tăng vận tốc tám ngàn hải lý trên giờ lao thẳng xuống U Tịch Động vận hành toàn bộ pháp lực phá cửa hang xông vào. Cửa hang bị vỡ tung thành từng mảnh vụn phát ra tiếng nổ lớn " Bùm ", Bạch Diệp Ảnh hoảng hốt ngoảnh đầu trông thấy Cổ Huyết Ma Vương thân toả sát khí lạnh lẽo chết chóc kéo lê Huyết Hồn Đao về phía ả. Bạch Diệp Ảnh không ngờ rằng chính ả đã đánh thức dòng Huyết Ma Cà Rồng tồn động bẩm sinh hàng ngàn năm trỗi dậy. Huyết sắc trong đôi mắt ác ma bùng cháy, Cổ Huyết nhe nanh nhọn hoắt gào lên một tiếng rùng rợn. Móng tay Gã Ma Vương mọc dài bén như lưỡi kiếm vụt một cái cào Bạch Diệp Ảnh thương tích toét bét, máu từ ngực tuôn trào. Ả thổ huyết yếu ớt lựng khựng khuỵu gối nôn hai ba lần máu kinh khiếp chớp mắt liên tục nhìn hắn nổi cơn thịnh nộ chém tan tành vật cản dưới chân hắn, Cổ Huyết tiến đến gốc cây chém đứt bặc bặc mọi rễ cây quấn quanh nó. Lâm Tử rơi xuống mặt đất mắt nhắm nghiền hôn mê sâu, sờ mũi chỉ còn thoi thóp, mạch đập suy giảm. Trên chiếc cổ nhỏ bé vết chích hai lỗ máu bầm đỏ thẫm, hắn xé vạt áo cầm máu bó tạm bợ bế xốc nó lên quẳng cho ả ánh lườm sắc lẻm. Bạch Diệp Ảnh hồn vía lên mây sợ sệt nằm quẹo một bên im thin thít chẳng dám hó hé, cây Mộc Yêu trăm năm tu luyện bị chiêu " Đoạt Mệnh Yêu Phá " tiêu diệt máu chảy thành sông. Hậu quả của việc chọc trúng Đại Ma Vương thật là ghê gớm, vài trăm năm nay dân yêu muôn phương chưa từng chứng kiến Ma Vương ra tay tàn bạo thế này. Đây là lần thứ hai ả được chiêm ngưỡng cảnh tượng kinh hoàng do một tay hắn tạo nên kể từ ngày mẫu thân hắn lìa bỏ yêu giới. Bế Lâm Tử trong lòng lướt qua từng áng mây xanh, đường về hoàng cung đầu nó xuôi lơ nghoẻo vào người Cổ Huyết. Hắn tăng vận tốc tối đa phóng thẳng về cung điện, hạ cánh nhẹ nhàng. Lâm Tử được cả hoàng cung chộn rộn chăm sóc, gã Quốc Vương cẩn thận tự mình gỡ tấm vải băng tạm ra lau vết máu còn vương vấn trên cổ nó. Lang y xúm xít nào là thuốc men, thần dược, bàn tán xôn xao cách này cách nọ khiến hắn phát bực đuổi hết ra ngoài. Cổ Huyết thuần thục rửa vết thương sạch sẽ, rắc bột thuốc lên sau đó băng lại cách bài bản đúng quy trình trị thương. Trời ngả bóng chiều, thương thế Lâm Tử vẫn chưa khả quan mấy. Gã Cổ Huyết cứ mười lăm phút lại thăm nom một lần, người ở cạnh nó lúc này chỉ mình Tư Không Thất Tố. Cô chăm chú theo dõi diễn biến sức khỏe của nó, tình trạng mỗi lúc một tệ. Thần sắc chuyển biến tiêu cực, tay chân lạnh ngắt hơi thở lúc có lúc không. Tư Không Thất Tố sợ Hắc Bạch Vô Thường đến bắt nó đi vội chạy báo cáo Quốc Vương. Hắn tức tốc truyền ngự y giỏi nhất Ma Linh Thành bất kể là ai, dù ma hay quỷ, kể cả yêu quái, miễn sao có thể cứu sống được mạng nó hắn đều mời hết vào cung. Mọi cách chữa trị đều thử hết rồi nhưng vẫn vô phương cứu chữa, cuối cùng một vị tiên sinh phong cách kỳ dị tiến lên mạnh miệng tuyên bố: " Hãy để ta! Ta có cách cải tử hồi sinh đối với cô gái này! "

Ông ta có bộ râu dài trắng phiếu, giống hệt ông lão bán binh khí bên vệ đường nó từng gặp. Vâng, đích danh " Hồng Y Lão Tiên Sinh ". Ông ta không bắt mạch như các lang y khác mà dùng thần nhãn quét qua tựa máy siêu âm thời hiện đại vuốt râu chẩn đoán: " Ừm hưm! May cho ngươi cứu kịp thời, trễ chút nữa là nha đầu này thành xác khô âm hồn vất vưởng roài kà kà! "

" Rốt cuộc là thế nào? Ông mau nói rõ cho ta! " Hắn nóng ruột.

Lão tiên sinh vuốt râu bảo: " Từ tốn đã! Nóng vội bất thành sự thưa ngài! Nha đầu này huyết quản bị hút gần cạn rồi, mạch máu hiện tại quá thiếu thốn bơm không đủ cho các bộ phận khác. Muốn chữa trị ta cần nguồn máu phù hợp có thể truyền qua ống thông. "

" Làm sao biết ai phù hợp hở ông già kia? " Cổ Huyết xách cổ áo vị tiên sinh lên tra hỏi.

" Ế ế từ từ! Buông lão xuống đã! Ta nói ta nói mà! " Hồng Y Lão Tiên Sinh già cả yếu đuối run rẩy khuyên nhủ hắn.

Cổ Huyết Ma Vương hạ ông lão xuống hầm hố ra lệnh bảo lão nói, Hồng Y Lão Tiên Sinh căn bản vô cùng sợ hắn, ông ấy hít một hơi nói: " Phiền ngài triệu tập tất cả những ai là con người đến đây! Lão tự khắc kiểm tra sẽ biết! "

Tên Ma Vương ban lệnh truyền tất cả người tập hợp lại cho lão tiên sinh kiểm tra một lượt, quét duyệt từng người Lão Tiên Sinh phát hiện Tư Không Thất Tố thuộc dòng máu phù hợp nhất. Ông kiến nghị: " Cô ấy hoàn toàn phù hợp! Cô nghĩ thế nào? Nếu không lão phải tìm người khác thế! "

Tư Không Thất Tố suy nghĩ giây lát hỏi ông: " Nếu tôi đồng ý liệu việc truyền máu diễn ra như thế nào? Sức khỏe của cả hai liệu có vấn đề gì? Tôi có cần thiết hi sinh không? "

Hồng Y Lão Tiên Sinh khua tay cười khà khà giải đáp: " Ồ không, không đến mức như thế, cô chỉ việc nằm tiếp máu, sau khi hoàn thành ta tặng cô viên " Hồi Huyết Đan " hỗ trợ bổ máu, lưu thông khí huyết gia tăng sức mạnh. Tư Không Thất Tố nghe vậy đành đồng ý truyền máu. Hai người nằm kề nhau, Lão Tiên Sinh lấy trong hộp đựng thuốc ra một ống trút dài cùng hai cây kim cắm ở hai đầu. Ông ta ghim vào mạch ở tay trái nó đầu tiên, kế tiếp ghim vào tay phải của Tư Không Thất Tố vận công đẩy lượng hồng cầu chui tọt qua khe ống trút, máu theo đó dịch chuyển nạp vào người Lâm Tử. Ba canh giờ sau, lượng hồng cầu trong người Lâm Tử bổ sung đầy đủ. Ông ta rút hai đầu ống ra băng vải trắng cho họ rồi để lại hai viên " Hồi Huyết Đan " chạy bộ với tốc độ chóng mặt khuất dạng. Cơ thể Lâm Tử bắt đầu ấm lên, làn da khởi sắc tươi tắn, đôi môi hồng hào như bình thường. Ngón tay cử động nhẹ, mắt từ từ hé mở, đầu hơi choáng một tí. Nó quay sang người nằm cạnh mình giật thót tim: " Ơ! Sao Thất Tố lại nằm đây? Cô ấy làm sao thế? "

Cổ Huyết túc trực vừa nhìn thấy nó tỉnh, hắn mừng như cha chết sống lại phớt lờ câu hỏi của nó hỏi han đủ thứ: " Cô tỉnh rồi à? Có đói không? Còn đau ở đâu không? Tôi gọi lang y đến kiểm tra xem! "

Nó vừa thoát khỏi bàn tay Diêm Vương vui mừng hết cỡ liền bị những câu hỏi tới tấp làm đầu óc rối loạn xoay mòng mòng đáp: " Được rồi, không cần lang y đâu! Tôi...ột...đói bụng! "

Chiếc bụng biểu tình vang dội, Lâm Tử cô cô trải qua đợt sinh tử lần này quả là phúc lớn mạng lớn. Hắn vui mừng quá độ lúng túng sai người nấu cháo hải sâm mang lên phòng quên béng đi hình tượng " Uy Phong Lãnh Soái " đặt trên bàn vừa thổi vừa khuấy bát cháo. Lâm Tử nhìn điệu bộ kỳ thú ấy bật cười sằng sặc: " Ặc HáHáHá...Hước hước! Xem ngài kìa đường đường là Cổ Huyết Ma Vương oai phong lẫm liệt, kẻ sợ người tránh sao hôm nay lúng ta lúng túng như mắc tóc vậy ha? "

Tràn cười của nó làm hắn quê độ khoanh tay ngồi ngóng ra cửa, trông bộ mặt lúc này thật tiếu lâm làm sao. Kế bên nó còn có sự góp mặt của Tư Không Thấy Tố, uống viên " Hồi Huyết Đan " thể trạng cô hồi phục nhanh chóng. Thất Tố cất giọng thều thào: " Quốc Vương à! Ngài...có thể bón cháo...cho thần...luôn thể không? "

" WaHáHáHá...! Thất Tố...haha...cô haha! Ôi cười chết ta! " Nó bị chọc cười lần hai.

Cổ Huyết phùng mang trợn mắt: " Đi mà kêu Nam Cung Tần Vũ bón cho cô! Ta không rãnh! "

Tức khắc, nó và Tư Không Thất Tố há họng đồng thanh cười đến lạc giọng. Biết ngay hai người đó chơi khăm mình, hắn thẹn quá hoá giận bảo: " Hưr! Hai cô tự ăn với nhau đi! "

Nói xong, hắn đi nhanh hơn gió bỏ lại trận cười thác loạn của hai con người điên nặng kia. Thất Tố ngồi dậy tâm sự: " Đây là lần đầu tiên tôi mượn gan hùm trêu ghẹo ngài ấy! Chết thật, sao tôi dám làm như vậy nhỉ? " Cô bắt đầu thấy sợ.

Nó thoải mái nói: " Có sao đâu nào, riết rồi quen thôi! À, sao cô giúp tôi thế? Nhỡ vì cứu tôi mà cô mất máu thì sao? Tôi áy náy lắm! "

Tư Không Thất Tố nắm bàn tay nó ôn hòa nói: " Chuyện nhỏ! Giúp đỡ cô cũng là giúp ngài ấy! Cô đừng khách khí, hãy xem tôi như chị em! "

" Ẩy! Đã là chị em, cô phải trả lời thật lòng nhé! Có phải cô...có tình...với hắn ta? " Lâm Tử nhiều chuyện tò mò.

Thất Tố phản đối kịch liệt mọi suy nghĩ xằng bậy Lâm Tử đưa ra, cô thở dài toát mồ hôi ướt trán giảng giải: " Trời ơi! Cô nghĩ vậy hại chết tôi đấy! Cô hiểu lầm thật rồi! Tôi xin thề với lương tâm của chính mình xưa nay đối với Quốc Vương chỉ có bốn từ " Kính Sợ Nể Phục ", tuyệt đối không có ý nghĩ sai trái nào! "

" ỒH! Thế từ cổ chí kim hắn không hề yêu hay thích ai sao? " Nó tọc mạch tiếp.

" Đúng vậy, bọn tôi còn tưởng ngài ấy mãi mãi lạnh lùng vô cảm, cho tới khi cô xuất hiện. Tôi cảm giác ngài ấy thay đổi rất nhiều, nói không ngoa chứ có lần tôi từng nghĩ ngài ấy không biết cười cơ? " Thất Tố ngậm móng tay nói.

Lâm Tử trề môi rùng mình kể: " Ôi dào! Tôi đồng suy nghĩ với cô! Cứ mỗi lần hắn cười lên trông nham nhở thế nào ấy? Hoá ra lý do là không biết cách cười tự nhiên! "

" Wow! Chứng tỏ ngài Quốc Vương rất để tâm đến cô đấy Lâm Tử à! " Tư Không Thất Tố cười gian vỗ má nó nhận xét.

" Hêy! Hai người buôn chuyện đủ chưa? Cho tôi vào nhá! " Nam Cung Tần Vũ đột ngột đứng trước cửa phát ngôn.

" AU! Làm hết hồn à! " Cả hai đồng bộ ôm ngực hét to.

" Quốc Vương sai tôi đến đem cô về phòng tịnh dưỡng đấy Thất Tố ơi! Mau mau ra đây để yên cho Lâm Tử nghỉ ngơi! " Nam Cung Tần Vũ tiến tới lôi cô về tư phòng.

" Nè nè! Ngươi thả tay ta ra được chưa hả? Nam nữ thụ thụ bất thân ngươi có hiểu không? Lôi lôi kéo kéo ta người khác nhìn thấy hay ho lắm à? " Tư Không Thất Tố giật tay đẩy Nam Cung Tần Cũ mắng té tát.

" Thưa quý cô! Câu này ở Trung Hoa nhé! Còn đây là Nhật Bổn! " Tần Vũ khoan thai đáp trả.

" Hừ, như nhau thôi! " Cô đỏ bừng mặt đá một phát vào chân hắn đau điếng.

" Phụ nữ thời bây giờ thích dùng bạo lực thế hờ? " Nam Cung Tần Vũ ngây ngô dựa cột lẩm bẩm.

Canh me phòng nó chẳng còn bóng người phiền nhiễu, Cổ Huyết đại nhân tự động mở cửa bước vào. Lâm Tử nhìn hắn trối chết: " Bà ơi! Lại chuyện gì nữa đây? "

Gã Ma Vương tuỳ tiện đẩy nó dịch sang bên lúc người ta đang ngồi trên giường gỗ, hắn khom lưng đặt mông yên vị ngẫm nghĩ một lúc rồi xoay mặt qua nghiêm túc hỏi: " Cô còn nhớ chuyện giữa cô và Bạch Diệp Ảnh chứ? Cảnh báo trước không nghe, não cô còn chai hơn mắt cá chân của tôi nữa đấy! "

Nó suýt nữa răng cắn phải lưỡi vì câu nói quá đỗi nhân vân của hắn: " SẶC! Cái tên quỷ quyệt này có tiến bộ nhỉ? phép so sánh trừu tượng quá hể? "

" Này, tiết kiệm tế bào não trả lời câu hỏi đi! " Hắn khều vành tai nó hét vào.

" Lạy ông bà ông vải con! Có cần hét bể màng nhỉ tôi thế không hả? " Nó giật nảy người liệu mồm đánh vai hắn chát chát.

" KE! Loại tâm trí để trên trời như cô bể màng nhĩ là quá nhẹ! Nếu không nhờ tôi đến kịp thời thì tính mạng cô hoá thành " Tiểu Cốt Khô " rồi! Hừm! " Cổ Huyết cười khẩy.

Bụng nó bốc cháy nghiến răng rạo rạo liếc hắn bằng nửa con ngươi: " Ôi cái mốc meo gì thế này? Hết ví não mình còn chai hơn mắt cá chân hắn giờ thêm " Tiểu Cốt Khô ", hừ ngươi mới là cái " Cóc Khô " ấy! Càng ngày càng biết dùng từ nhỉ? "

Gã Cổ Huyết khí thế hỏi: " Cô có nói chuyện chính không thì bảo? Tôi đã phá lệ lập lại một câu hỏi hai lần rồi nhé! "

Nó thở hắt thuật lại: " Thưa quý ngài! Ả dụ dỗ tôi theo về động, tiếp đó dụ tôi ngắm hoa anh đào anh điếc gì đấy rồi giăng bẫy bắt tôi hiến tế cho cây " Mộc Yêu " chết tiệt kia! Xin hết ạ! "

" Ừm! Chuyện ban sáng xem như chưa có gì! Cô hãy quên đi! " Hắn bỗng trầm ngâm nói bóng gió chuyện hắn giam nó trong phòng.

" Hơ! Anh ầm ầm xông vào trả khảo tôi chỉ có nhiêu thôi sao? " Lâm Tử gãi đầu ngơ ngác hỏi.

" Ưrhưr..! Hết chuyện rồi, cô dưỡng sức đi! Tôi ra ngoài! " Hắn hắng giọng phủi mông đứng dậy chấp tay sau đít bỏ đi một hơi.

" Hờ! Cổ Huyết Ma Vương cái gì chứ? Mới sáng làm mình làm mẩy với ta, giờ lại tỏ thái độ như chưa có gì là xảy ra! Ngươi nên đổi tên thành " Lật Lọng Ma Vương " mới đúng! " Lâm Tử tác giả tức xì khói phun lửa miệng lèm bèm.

Buổi chiều tà, Bạch Diệp Ảnh bế quang vận công điều thương. Vết thương trí mạng khiến ả cứ hộc máu tươi suốt từ sáng tới chiều, sắc mặt tàn tạ, ủ rũ, vẻ đẹp yêu nghiệt thay thế bởi bộ dạng tiều tụy khô héo, miệng mồm đỏ lòm, mắt lờ đờ. Lòng ngực ả tan nát không phải do lãnh mỗi " Tán Hồn Thiết Trảo " mà vì người đả thương trớ trêu thay lại là người ả hằng mong ước ngày đêm bên nhau " Cổ Huyết Ma Vương ". Bạch Diệp Ảnh đuối sức ngã gục, chín mươi phần công lực tu luyện đều bị đánh tan. Ả sắp hiện nguyên hình là Hồ Ly Chín Đuôi . Phải mất rất rất lâu sau mới tu luyện trở lại thành hình người. Bóng tối bao trùm cả Yêu Linh Giới, cả nhân gian gặp đại nạn. Yêu ma hoành hành tác oai tác quái hết hút máu người rồi đến hút linh hồn, linh khí của toàn thể nhân loại. Triều đình sai thị vệ dán cáo thị tìm người trừ yêu diệt quái khắp nơi, quân đội hoàng gia cưỡi ngựa bắn cung chốt chặng khắp cửa thành từ trong ra ngoài. Dân chúng tháo chạy được bao nhiêu hay bấy nhiêu nhưng vẫn khó thoát khỏi nanh vuốt bọn yêu quái. Sinh linh đồ thán, xác chết chất thành đống. Các lãnh chúa đều bỏ xứ bỏ nhà cửa ra đi tìm miền đất an bình hơn. Một số võ sĩ đạo tiến cung gia nhập quân đội hoàng gia phò trợ triều đình. Thiên Hoàng ( tức hoàng thượng) cùng cô công chúa duy nhất trú ngụ dưới tầng hầm được đào sâu dùng trong tình thế cấp bách, thỉnh thoảng mò lên thăm dò thế sự.

Sự việc đến tai Quốc Vương Yêu Linh Quốc, hắn triệu họp toàn quần thần bàn chiến lược diệt trừ lũ yêu ma đang quậy phá ở Nhân Giới. Cổ Huyết lệnh cho Nam Cung Tần Vũ lãnh đạo mười ngàn yêu quân xông pha vào Nhân Giới giết sạch bọn chúng. Tư Không Thất Tố góp ý kiến: " Thưa Quốc Vương! Thần thiết nghĩ...do Kết giới suy yếu nên bọn yêu ma thừa cơ vượt ra ngoài tung hoành tự tác như thế ạ! "

Gã Quốc Vương buông nhẹ bàn tay gác trên ngai vàng đồng ý kiến bảo: " Ngươi nói phải! Việc này ta suy nghĩ bấy lâu, nay ta quyết định xây dựng lại kết giới mạnh hơn ngăn ngừa bọn yêu quái muốn lọt ra quấy rối nhân gian lần nữa! Hiện giờ chỉ còn mình ngươi lưu lại Yêu Linh Giới, phiền ngươi bảo vệ Lâm Tử giúp ta! Ta đích thân dạ hành Nhân Giới đồng thời tạo ra kết giới khác. "

" Tuân lệnh Quốc Vương! Thần sẽ làm tốt chức trách, quyết không để xảy ra sơ xuất như lần trước nữa ạ! " Tư Không Thất Tố cung kính cáo lui.

" Bãi triều! " Hắn hất ống tay áo ra hiệu.

" Một con vịt xoè ra hai cái cánh! Nó kêu rằng cáp cáp cáp, cạp cạp cạp...gặp hồ nước nó bì bà bì bõm...lúc lên bờ vẫy cá...cá...cái...ÁÁÁÁÁ...! " Con tác giả ngu si Lâm Tử đương tí tửng hát ca đột nhiên mở hết khẩu hình miệng hét lớn.

Kẻ lù lù đực rựa đứng trước mặt nó thật quái thai chính xác hơn là Cổ Huyết Ma Vương. Hắn vội quay mặt đi, hai tròng của hắn tưởng chừng lò xo bật ra ngoài rồi thu ngược trở vào hốc mắt, hắn thở mạnh khì khì hàm răng trắng ngà bị cái môi vừa mỏng vừa đỏ đỏ, khuôn miệng tuấn tú ngậm chặt. Lâm Tử nó chui tọt hạ thấp người xuống thùng gỗ tắm nước lĩnh bĩnh tim quánh " đùng đùng " mấp máy: " Anh.. anh...sao...hễ...lần...nào tôi tắm cũng...có...mặt...anh...hết vậy? "

Nét mặt Cổ Huyết căng thẳng đến đỏ tía giả thờ ơ trả lời: " Tại cô tắm không chịu đóng kín cửa, tôi...ơ...chỉ định...tắm...nhờ...! Bên...tôi...bị hỏng rồi! "

" Hứ! Dóc tổ! Anh xéo đi! Lâm Tử này đâu ngu mà tin lời anh! Chỗ đàn bà con gái mà cứ lén lút mò vào! Thật vô liêm sỉ! " Nó tái mặt táp lại hắn.

" Tuỳ cô thôi! Mặc quần áo vào nhanh! Tôi còn phải tắm rửa! " Hắn cười ma mãnh.

Lâm Tử mặc vội y phục bay ra cửa phòng tắm thấy hắn ôm mớ đồ đưa lưng vào trong, nó ghi thù gồng tay nắm thành đấm vào tấm lưng ngọc ngà dài thượt một cú trời giáng " Bụp ". Xui khiến thế nào gã đàn ông trẻ đẹp ấy xoay mình và âm thanh phát ra tiếng " Bụp " ngay bên phải bờ ngực vạm vỡ trắng bóng loáng không tỳ vết. Ngực hắn chắc khỏe hệt tấm đệm dội ngược bàn tay nhỏ xíu xiu của nó bật ra sau lật gót chân ngã uỵch xuống nền nhà.

" Ây yâu! Mông tôi... ôi! " Nó bợ mông nhăn nhó gượng dậy không nổi.

Tên Ma Vương cười sảng khoái chìa tay đỡ nó, lực qúa mạnh khiến thân thể nó nhào thẳng ụp vào người hắn. Nó xoa trán cố đẩy nhưng bản thân không đủ sức, mũi Lâm Tử ngập mùi cơ thể hắn ngất ngây vài giây. Tóc mai dài lướt tha lướt thướt rũ xuống mặt đến nhột nhạt, nó phủi tóc gã Ma Vương dạt sang hai bên hết sức bình sinh xô hắn nhưng một lần nữa bất lực. Thân thể gã Cổ Huyết vững như kiềng, mình cứng như sắt thép hợp kim khó xê dịch. Nó thở hổn hển: " Thả tôi ra...được chưa? Ngộp chết bà rồi! "

Hắn đẩy nhẹ nó ra gập người khom đầu xuống ngạo nghễ phán: " Ngộp thật chớ chẳng phải hít mùi hương của tôi đến mê mẩn à? "

Lâm Tử ngẩng mặt khiếp đảm: " HẢ? Anh uống nhầm thuốc pháo à? Độ tự luyến bị quạ gấp lên mái nhà hay sao mà cao thế nhỉ? "

Gã Cổ Huyết nín cười quặn thắt ruột gằn giọng điềm tĩnh bỡn cợt: " Cô bớt suy diễn lung tung đi! Tránh khỏi đây mau! Tôi chưa tắm đấy! Hay muốn vào cọ lưng giúp tôi hả? "

" Ối mẹ nó ơi! Con không muốn ở đây nữa! Đánh bài chuồn thôi! " Lông măng sau gáy nó nổi dề dề lên từng đợt khiến nó chạy ma ra tông vèo vèo mất dạng.

" Khừ! Nhỏ con mà chạy cũng nhanh thật! May mắn mình chưa kịp nhìn thấy thứ không nên nhìn, bằng không... mắt ta ô nhiễm mất! " Cổ Huyết lột đồ máng lên sào buồn cười tự nói. Lộ cơ thể trắng trẻo, từng bắp thịt rắn rỏi nhấp nhô phồng lên xẹp xuống. Da mịn màng ướt át múc gào nước xối ào ào, tay cầm khăn thấm nước chà xát kì cọ liên tục. Hơi nước bốc cao màng sương óng ánh tạo nên mỹ nam ẩn ẩn hiện hiện trong căn phòng nho nhỏ cạnh rặng tre già.

.........

Hết chương 4 _ Tác giả: Thiết Tử Vân.