Xuyên Vào Nữ Chính Ngu Ngốc

Chương 42: 42 Thì Ra Là Hắn


“Này, tôi còn chưa nói gì đâu, cô là cái thá gì mà bắt tôi phải đi ra ngoài?” Tạ Tâm Tâm bất mãn rống lên.
Lương Dật Phàm nhíu mày, trừng mắt với Tạ Tâm Tâm: “Đứng lên, sang bàn khác ngồi uống cafe đi.”
“Dật Phàm, chẳng phải cô ta nói không thích anh sao, cần gì phải để ý xem em ngồi ở đâu chứ?” Tạ Tâm Tâm không nghe theo.

Cô ta biết Lương Dật Phàm rất thích mình, nếu không hắn đã chẳng đưa cô ta ra khỏi tù, còn bắt cô ta nghỉ việc, hiện tại cô ta chính là bạn gái của Lương Dật Phàm.
Cô ta tin chắc rằng chỉ cần mình làm nũng một chút là Lương Dật Phàm sẽ nghe theo.
“Đúng là tôi không thích anh ta, nhưng tôi cũng không thích cô.

Giờ chúng tôi phải nói chuyện về dì Nguyệt, chẳng liên quan gì đến cô cả, tôi cảm thấy không thoải mái khi có cô ở đây nghe chuyện.

Cô đi ra chỗ khác đi.” Tiết Lạc không hét lên như Tạ Tâm Tâm, cô chỉ nhếch miệng cười, biểu cảm nhàn nhạt.
“Cô…”
“Tả Tâm Tâm, đứng dậy.” Giọng nói của Lương Dật Phàm đã bắt đầu lạnh xuống.
Tạ Tâm Tâm cắn môi, bất mãn trừng mắt với Tiết Lạc nhưng vẫn nghe lời đi sang bàn khác ngồi.
Thấy cô ta rời khỏi đó, cô mới hỏi: “Anh muốn nói gì về chuyện của dì tôi thì nói nhanh lên.”
“Tôi muốn cô đi khuyên dì của cô ly hôn với ba tôi.” Lương Dật Phàm cũng không vòng vo mà đi thẳng vào trọng điểm.
“A, thật buồn cười.


Hai người họ kết hôn chưa được bao lâu, cả hai đều hạnh phúc vì sao lại muốn tôi nói những lời này với dì Nguyệt.

Lương Dật Phàm, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Cô cảm thấy hắn ta rất kỳ quái.
Lương Dật Phàm nói: “Ba tôi bị bệnh không đứng lên được, cả ngày chỉ nằm ở trên giường.

Gia Vỹ vào tù cả đời, tình huống Lương gia lúc này rất không tốt, nếu dì của cô có thể rời khỏi cũng không phải là chuyện xấu.”
“Bọn họ là vợ chồng, vả lại ba của anh đang bị bệnh, dì của tôi sẽ chăm sóc cho ba anh.

Anh cũng biết tình hình nhà mình không được tốt mà còn nói những lời này, anh bị hỏng não rồi à, bảo dì tôi ly hôn với ba anh chẳng phải muốn ông ấy bệnh nặng thêm sao?” Cô nghĩ tay Lương Dật Phàm này thật kỳ quái, nhất định là có bệnh.
“Lời này của cô là đồng ý hay không?” Hôm nay Lương Dật Phàm nói chuyện với cô rất bình tĩnh, không nóng nảy như trước kia.

Hắn nghe lời nói của cô xong lại bật cười.

“Vậy sau này có xảy ra chuyện gì, cô đừng có đem dì cô chạy tới cửa công ty tôi khóc nháo.”
“Anh muốn làm gì?” Câu nói này của Lương Dật Phàm làm nụ cười trên môi cô biến mất ngay lập tức, cô cảnh giác nhìn hắn ta.

Nếu hắn đã gọi cô ra đây để nói những lời này thì chứng tỏ sắp có chuyện xảy ra.
Ánh mắt Lương Dật Phàm nhìn cô đầy thâm ý, cả nụ cười cũng mang theo cảm giác kỳ quái: “Không có gì, chuyện của Lương gia nhà chúng tôi cô không cần biết, chỉ cần cô đồng ý đem dì của cô ra khỏi nhà tôi là được.”
“Tôi phải xem tình huống trước mắt đã.” Cô biết Lương Dật Phàm cũng không rảnh đi lừa gạt cô, bèn muốn đến xem trực tiếp.

“Được, giờ đi ngay cũng được.” Hắn vui vẻ đồng ý.
Một giờ sau ở Lương gia.
Bên ngoài Lương gia vẫn giống như lúc cô rời đi, nhưng sau khi vào nhà cô mới phát hiện bầu không khí nơi đây đã thay đổi.

Đám người hầu thấy Lương Dật Phàm và cô đều cúi đầu chào, sau đó yên lặng đi ra ngoài, trên gương mặt họ không thể hiện chút cảm xúc nào, cũng không dám liếc mắt nhìn xung quanh.
Điều này khiến không khí trong căn nhà yên lặng khác thường, không người nào dám phát ra tiếng động lớn.
Ngoài âm thanh nũng nịu của Tạ Tâm Tâm đang dán chặt vào Lương Dật Phàm, cô không hề nghe thấy âm thanh gì khác ở trong căn nhà này.
Không biết vì sao cô lại cảm thấy sợ hãi, hình như có thứ gì đã đã thay đổi.

Trong đầu cô đột nhiên hiện ra hình ảnh Lương Gia Vỹ ngồi trong tù, bên ngoài có một bóng người mờ nhạt đang nhếch miệng cười.
Cô vịn người vào tay cầm cầu thang và nhắm mắt lại, cái bóng màu đen kia ngày càng rõ ràng, dần dần, bóng đen đó bị gương mặt cười lạnh lẽo của Lương Dật Phàm thay thế.
Thì ra là hắn?
Chính hắn đã đưa anh em của mình vào trong ngục giam?
Cô mở mắt, thấy Lương Dật Phàm đã ở rất gần, trên môi hắn còn treo nụ cười nửa miệng: “Cô thấy đau đầu?”
“Không, tôi đột nhiên nhớ ra một việc thôi.

À mà, việc em trai anh vào tù anh thấy thế nào? Anh ta phải ở trong đó cả đời, nhưng xem ra anh cũng không đau khổ lắm thì phải.”
“Cô nói thế là có ý gì? Nó vào tù tất nhiên tôi rất đau lòng, nhưng dù sao tôi cũng là đàn ông, lại còn là người thừa kế duy nhất của Lương gia, chẳng lẽ muốn tôi ngày ngày kêu đau gọi khổ sao?” Hắn cười khẽ, ánh mắt nhìn cô sắc lẻm.


“Con người khi đã làm sai thì nên chịu tội, trong thời gian nó chịu tội chúng ta nên im lặng thì hơn, Tiết Lạc đây không phải là chuyện cô nên lo, cô đi lên lầu khuyên dì của cô đi, xong việc tôi sẽ cho cô một khoản hậu hĩnh.”
“Tôi không cần tiền thưởng của anh.” Cô lạnh giọng cự tuyệt, lách mình đi lên lầu.
“Dật Phàm, cô ta không muốn thì cho em đi.” Tạ Tâm Tâm cười híp mắt nũng nịu dựa vào lòng Lương Dật Phàm.
Lương Dật Phàm dịu dàng vuốt mái tóc của cô ta, giọng nói bật ra lại vô cùng lạnh lùng: “Cô muốn? Tạ Tâm Tâm, cô còn chưa có tư cách đó.”
Tạ Tâm Tâm sững người, toàn thân như bị dội một thùng nước đá, cô ta biết mình vừa không cẩn thận chọc giận hắn.

Tạ Tâm Tâm vội vàng rụt người, ra vẻ đáng thương: “Dật Phàm, vừa rồi em chỉ nói đùa thôi, anh đừng tức giận, sau này em tuyệt đối sẽ không như vậy nữa.”
“Ngoan, hôm nay anh mệt rồi, em về nghỉ ngơi trước đi.” Lương Dật Phàm đẩy Tạ Tâm Tâm ra rồi lên cầu thang, đi theo Tiết Lạc.
Tạ Tâm Tâm muốn đi theo nhưng cô ta biết tính tình của Lương Dật Phàm rất đáng sợ nên đành yên lặng oán trách Tiết Lạc, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn rời đi.
Trên lầu, Tiết Lạc đến phòng của dì Nguyệt và dượng Lương.
Bên trong phòng có hai vị bác sĩ ngồi trên ghế, ba cô y tá, tất cả bọn họ đều đang thì thầm thảo luận.

Gian bên trong có một chiếc giường lớn, dượng Lương nằm trên chiếc giường đó, sắc mặt dượng tái nhợt, ngồi bên cạnh là dì Nguyệt gầy gò tiều tụy, dì đang yên lặng ngắm nhìn ông.
Hình ảnh này làm cô đau lòng, không để ý tới ánh mắt ngạc nhiên của y tá, bác sĩ, cô vội chạy đến ôm cổ Lâm Bích Nguyệt: “Dì Nguyệt, tại sao lại thành ra thế này? Dượng Lương làm sao vậy ạ? Dì xem tiều tụy đến mức này rồi, con mới ra khỏi nhà được mấy ngày thôi đó.”
Lâm Bích Nguyệt không ngờ còn được gặp lại Tiết Lạc, bà rất vui, nước mắt cứ thế trào ra: “Tiết Lạc, mấy ngày hôm nay dì nhớ con muốn chết, sáng nay dì còn đang nghĩ không biết bao giờ mới thấy con nữa.”
“Dì đừng khóc, chẳng phải con đã ở đây rồi hay sao.

Dì Nguyệt à, dì mau nói cho con biết ở đây đã xảy ra chuyện gì?”
“Được, chúng ta sang phòng bên cạnh nói chuyện.” Mấy ngày hôm nay vì chồng sinh bệnh nên bà không thể ngủ lại ở gian phòng này, đành chuyển sang phòng bên cạnh ngủ.
Cô không phản đối: “Dạ.”
Nhưng vừa đi ra đã thấy Lương Dật Phàm đứng ở cửa, khóe miệng cười khẽ nhếch lên: “Lâm phu nhân, hai người cứ tâm sự thoải mái, không cần lo lắng cha tôi tỉnh dậy sẽ tìm phu nhân, có tôi ở đây rồi.”

Lâm Bích Nguyệt không để ý đến hắn, lôi kéo Tiết Lạc đi ra ngoài.
Nhưng cô thì rất ngạc nhiên trước cách xưng hô của Lương Dật Phàm đối với dì Nguyệt.

Trước đây hắn luôn gọi là dì nhưng bây giờ lại gọi bằng danh xưng Lâm phu nhân xa lạ.
Vừa ra đến cửa bọn họ nghe thấy tiếng nói của Lương Dật Phàm vang lên sau lưng: “Tiết Lạc, cô nhớ nói chuyện với Lâm phu nhân, tôi chờ tin tốt của cô.”
Cô không trả lời hắn mà yên lặng kéo dì Nguyệt ra ngoài, cô biết hắn ta đang nhìn chằm chằm vào lưng cô, nhớ đến khuôn mặt méo mó tươi cười của hắn, cô cảm thấy rét run.
Sang phòng bên cạnh, vừa vào trong dì Nguyệt đã nhanh chóng đóng cửa lại, thả tay cô ra, dì tức giận ngồi lên giường, vành mắt ngấn lệ: “Tiết Lạc, dì cũng không biết hiện tại phải sống tiếp thế nào, Lương gia bây giờ quá kinh khủng, dượng Lương của con vẫn chưa tỉnh lại, dì không biết mình có thể trụ được bao lâu.”
“Dì Nguyệt, rốt cuộc căn nhà này đã xảy ra chuyện gì, dì nói cho con nghe đi.” Cô thấy dì Nguyệt khóc, tay chân bắt đầu luống cuống.
Lâm Bích Nguyệt cũng không giấu diếm, nói ra hết những chuyện về thân thế của Lương Dật Phàm mà bà nghe được vào ngày hôm đó.
“Khi còn bé cậu ấy bị hành hạ, bị tổn thương nên bây giờ muốn trả thù.

Gia Vỹ đã vào tù, ba của cậu ấy cũng bệnh không dậy nổi rồi, dì chỉ là mẹ kế, mà cũng không thể coi là mẹ kế vì cậu ấy không phải con trai ruột của Lương Sâm.

Hiện giờ ngoài việc chăm sóc cho Lương Sâm, dì không biết mình nên làm gì nữa.”
Lâm Bích Nguyệt khóc rất đau đớn, mỗi lời bà nói đều rất thật.

Cô nghe xong thân thế của Lương Dật Phàm cũng cảm thấy hắn đáng thương, nhưng nghĩ tới những việc hắn đã làm, cô lập tức thu hồi lại sự thương cảm.
Lương Dật Phàm muốn báo thù cũng được, nhưng người mẹ kế hành hạ hắn đã chết từ lâu, hơn nữa Lương Gia Vỹ cũng không làm gì quá đáng với hắn, tại sao hắn có thể đưa anh em đã sống với nhau nhiều năm vào ở tù chung thân được? Hắn thật sự...quá độc ác.
Nhưng cho dù nghĩ như vậy, cô cũng không muốn giúp Lương Gia Vỹ, mặc kệ chuyện gì xảy ra với anh ta cũng không có quan hệ gì với cô, cô bắt đầu suy nghĩ không nên để dì Nguyệt ở lại nơi xấu xa này.
Lương Dật Phàm để cô đến thuyết phục dì Nguyệt rời khỏi chỗ này cũng là một chuyện tốt.
Chờ dì Nguyệt khóc một lúc để giải tỏa những u uất trong lòng, cô mới nói với bà: “Dì Nguyệt, dì xem, trong khoảng thời gian này dì không được nghỉ ngơi tốt nên đã biến thân thể thành cái dạng gầy gò đến mức này, con nhìn thấy rất xót xa, nếu không dì dọn ra ngoài ở cùng con đi, hoặc chúng ta quay về nhà bà ngoại ở một thời gian cũng tốt, dì xem có được không?”.