Edit: Guiga
Beta: Ba Chấm
_
Một đống câu hỏi dồn nén trong long Hứa Thuật khiến cậu ăn cơm cũng chả ngon.
Nhưng Quý Xuyên lại ăn rất ngon lành, một mình anh đã ăn ít nhất hai phần ba món ăn.
Thấy tâm trạng anh có vẻ tốt, Hứa Thuật hỏi: "Người mới gặp lúc nãy là ai vậy? Tôi nghe gã gọi anh là bạn học, là bạn học ở cô nhi viện lúc nhỏ hả?"
Quý Xuyên hơi cúi đầu, giật lấy tờ giấy ăn chậm rãi lau khóe miệng, vẻ mặt nhàn nhạt, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Thấy anh một lúc không lên tiếng, Hứa Thuật cười trừ hai tiếng: "Không có gì, không muốn nói thì thôi, tôi chỉ hỏi bâng quơ."
Quý Xuyên nghe cậu nói, ngẩng đầu nhìn, sau vài giây mới lên tiếng: "Ở cô nhi viện, sau đó được nhận nuôi, cũng không phải người tốt lành gì."
Hứa Thuật nói thầm trong lòng, người bị anh gọi là người xấu chẳng khác nào tên đó là người siêu cấp xấu xa?
Có điều, trước đó nghe ý tứ trong lời nói của người kia, có lẽ là có thù với Quý Xuyên, thậm chí biết rõ anh là người điên còn dám tới châm biếm khiêu khích, như vô cùng hận Quý Xuyên.
Lẽ nào......!Quý Xuyên giết ai đó có quan hệ với gã?
Ở ván trò chơi thứ hai Quý Xuyên từng nói mớ, khung cảnh ấy lại một lần nữa hiện lên trong đầu Hứa Thuật.
Hai mắt cậu lặng lẽ liếc nhìn Quý Xuyên, thật sự có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng gan có lớn cách mấy cũng không dám hỏi.
Không quan tâm trước đây Quý Xuyên từng làm gì, không thể nghi ngờ chuyện này đã tạo thành vết thương rất lớn trong lòng anh.
Tùy tiện hỏi, khác nào rắc muối lên vết thương của người khác.
Không tính những người khác, nếu như chọc Quý Xuyên nổi giận.....
Vừa nãy anh trai này ngay trước mặt bàn dân hiền hạ còn định giết người, huống chi bây giờ ở đây không có người ngoài.
"Cậu còn muốn biết gì nữa?" Quý Xuyên đẩy đĩa thức ăn lại gần Hứa Thuật, nhìn cậu nói: "Hỏi đi."
"Hả?"
Hứa Thuật sửng sốt, há hốc mồm một hồi rồi mới định thần: "Anh chắc chứ?"
"Ừ." Quý Xuyên gật đầu một cái, chầm chậm nói: "Tôi sẽ không giữ bí mật với người mình thích."
Hứa Thuật: ".....!Tự nhiên tôi không muốn biết nữa rồi."
Quý Xuyên nhíu mày, đứng dậy đi tới phòng tắm.
Hứa Thuật do dự một lúc, vẫn không nhịn được: "Chờ chút, anh nói cho tôi biết đi!"
Anh ngừng lại, quay người bước về, ngồi trên ghế.
Hứa Thuật suy nghĩ rồi hỏi: "Tại sao anh bị nhốt trong bệnh viện? Khi bé đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại sợ bóng tối?"
Sau khi cậu hỏi xong lại phát hiện, chỉ hỏi mấy câu đơn giản như thế này mà Quý Xuyên bên cạnh lại nắm chặt hai tay.
Gân xanh nổi trên mu bàn tay, dường như đang cố chịu đựng điều gì đó.
Mặc dù vẻ mặt anh xem như bình tĩnh, nhưng theo Hứa Thuật thấy, bên trong vẻ mặt bình tĩnh này là chôn giấu nỗi đau đớn tột cùng.
Cậu đáng lẽ không nên hỏi.
Hứa Thuật đứng lên: "Ôi chao, không còn sớm nữa, tôi còn phải đi tắm rồi ngủ một giấc."
Nói rồi, cậu lập tức chạy vào phòng vệ sinh.
Sau khi chạy vào nhà tắm, cậu quay đầu lại nhìn, thấy Quý Xuyên vẫn ngồi ở đó, cúi đầu, sát khí âm u.
Hứa Thuật nghĩ rồi cầm lấy tay nắm cửa nói: "Này, anh cho rằng tôi thật sự muốn biết chuyện ngày xửa ngày xưa đó à, thật ra vì thấy anh muốn chiếm phòng tắm nên tôi mới cố ý lừa anh ra! Anh bị lừa rồi, đến đánh tôi nè!"
Cậu nói xong đóng sầm cửa lại, lại kề sát trên cánh cửa nghe ngóng một lúc.
Bên ngoài truyền đến tiếng của Quý Xuyên: "Cậu muốn chết à?"
Hứa Thuật đợi một lúc, cũng không nghe tiếng bước chân lại gần đây.
Cậu cúi đầu cười cười, gãi tóc, đi sâu vào phòng tắm.
Lúc đi qua bồn rửa tay, lúc này chiếc gương lớn hiện lên một gương mặt có chút mệt mỏi.
Hứa Thuật dừng lại, nhìn mình trong gương.
Vì tóc xoăn tự nhiên, lần này vào trong game lại không chải tóc, tóc rối bời trên đầu cũng không đẹp đẽ gì.
Dưới mắt có chút quầng thâm, người gầy hơn rõ ràng, cằm cũng nhọn ra.
Vừa sờ lên quần áo vừa nhìn, còn thấy rõ ràng xương sườn.
Hứa Thuật không khỏi thở dài —— trò chơi này còn có tính năng giảm cân hiệu quả, thích hợp cho những chị em muốn giảm cân.
Nhưng mà.....!Thật sự có tướng phu thê à?
Hôm sau, Hứa Thuật ngủ thẳng đến mười một giờ trưa mới tỉnh.
Cậu ngáp ngắn ngáp dài đi ra khỏi phòng, vừa liếc mắt đã thấy được Quý Xuyên đang ngồi trên ghế xem điện thoại.
Anh đưa lưng về hướng này, cúi đầu, không biết đang xem gì mà chăm chú như vậy.
Hứa Thuật có chút tò mò bước đi rón rén, muốn lén lút đi qua nhìn thử, nhưng khi cậu vừa mới đi tới phía sau ghế sô pha, Quý Xuyên bỗng quay đây nhìn về phía cậu.
*Hãy đọc truyện trên Wattpad và WordPress của Dạ Trường Mộng Đa để ủng hộ chủ nhà.
Cậu sửng sốt một lúc, vừa định nói gì đó, đã thấy Quý Xuyên cầm di động đưa về phía cậu, ánh mắt nặng nề hỏi: "Cậu rốt cuộc là ai?"
Hứa Thuật ngây người cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua liền thấy mấy cái tiêu đề to màu đen đậm.
【Một người đàn ông không mặt bí ẩn xuất hiện tại nhà hàng Trung Quốc!!! 】
【Video có thật, chuyện lạ —— một người đàn ông không mặt đánh người tại nhà hàng Trung Quốc! 】
【Hot! Con trai nuôi của Đổng sự trưởng tập đoàn XX bị một người đàn ông không mặt thần bí sỉ nhục trong một nhà hàng Trung Quốc!】
Hứa Thuật ngạc nhiên, tiện tay mở một đoạn video trong đó lên.
Trong video này, rõ ràng là những gì đã xảy ra với họ trong sảnh ở nhà hàng Trung Quốc.
Nhưng khác là ở chỗ, trong video Hứa Thuật lại không có mặt.
Cậu thoát ra mở những video khác, bên trong cũng là cảnh tượng ấy nhưng khác góc nhìn, rõ ràng là không cùng một người quay.
Nhưng các video này, Hứa Thuật đều không có mặt.
Nó không giống như cảm giác mơ hồ trang trí kiểu Mosaic[1], mà nó cho người nhìn thấy rõ da dẻ trên khuôn mặt nhưng không có mắt, mũi miệng.
[1] Mosaic (còn được gọi là "ghép mảnh" hoặc "khảm") là một hình thức nghệ thuật trang trí - tạo ra hình ảnh từ tập hợp gồm những mảnh nhỏ.
Chỉ dựa vào mái tóc xoăn và quần áo trên người mới cho những người quen Hứa Thuật biết cậu là ai.
Nhưng mà, những người có mặt tại hiện trường ngày hôm qua, không ai tỏ vẻ kinh ngạc hay khiếp sợ trên gương mặt.
Dòng chữ bên dưới video cũng nói rõ, khi những người quay chụp ngày hôm qua nhìn thấy người này, họ không cảm thấy cậu ta có gì sai cả, chỉ coi cậu như một người lạ bình thường mà thôi.
Nhưng khi phóng viên hỏi bọn họ có thể nhớ dáng vẻ lúc đó của người kia không, thì không ai nhớ được.
Hứa Thuật nhìn những dòng chữ kia, trong lòng khẽ chùng xuống.
Cậu không nghĩ tới.......!Thế giới này lại có thể xảy ra chuyện như vậy.
Những người qua đường Giáp Ất bình thường đều không có mặt, vốn dĩ sau khi nhân vật chính rời đi nên rơi vào trạng thái biến mất.
Nếu như vậy, một nhân vật còn không được tính là bia đỡ đạn, sao có thể tự tung những video này lên sau khi cách xa nhân vật chính.
Có phải là do có sự hiện diện của Quý Xuyên trong video này không?
Hay là, cậu đã hiểu lầm.
Có lẽ.....! Thế giới này vốn là bản thể hoàn chỉnh.
Sở dĩ ở trong mắt Hứa Thuật không hoàn chỉnh, là bởi vì cậu không phải người trong sách.
Cậu không thể ở nơi này gọi điện thoại, không cách nào kết nối internet, không nhìn thấy cảnh tượng và mọi người trên đường, tất cả chỉ vì cậu không phải người của nơi này!
Thế còn bia đỡ đạn mà cậu cậu thay thế thì sao? Không phải cậu thay thế nhân vật đó sao?
Lẽ nào cậu chỉ chiếm vị trí vốn nên thuộc về bia đỡ đạn, nhưng không thể thay thế thân phận của người đó?
Hứa Thuật nắm chặt điện thoại di động, nhíu mày, đầu óc rối bời.
Hiện tại xem ra, chỉ có thể nghĩ như vậy.
Thật ra, chuyện này đối với cậu không quan trọng, cậu chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành trò chơi, quay về thế giới hiện thực.
Lúc mới đến, giọng nói kia đã nói, chỉ cần cùng nhân vật chính hoàn thành tất cả trò chơi, hố văn này xem như đã viết xong, đến lúc ấy cậu có thể quay về rồi.
Mặc kệ thế giới này trong mắt người khác có hoàn chỉnh không, chỉ cần trong mắt cậu là vô hình, thì một ngày cũng không muốn tiếp tục chờ đợi.
Nếu không, ở đây lâu nhất địnu sẽ điên mất.
"Không muốn giải thích à?"
Giọng nói của Quý Xuyên kéo Hứa Thuật về thực tại.
Cậu nháy mắt mấy cái, cầm điện thoại trả lại, cười nói: "Tôi cũng không biết chuyện gì cả, có thể bọn họ cố ý xử lý video rồi? Anh có thấy kỹ thuật này rất tốt không, đến tôi cũng không nhận ra mình."
"Tại sao sau khi ra khỏi trò chơi cậu lại ở nhà tôi?"
Quý Xuyên không nhận lấy điện thoại, anh đứng lên, quay đầu nhìn Hứa Thuật, nặng nề hỏi: "Thẻ căn cước của cậu đâu, tại sao không gửi tiền vào ngân hàng? Tại sao lần nào cậu cũng vào cùng một ván trò chơi với tôi?
"Trùng hợp......"
"Trùng hợp?" Quý Xuyên bước qua sô pha, đi đến trước mặt cậu, ánh mắt thâm trầm: "Tôi không bị ngu."
Hứa Thuật nhấp môi, không biết nên nói gì cho phải.
Tất cả những điều này cậu không cách nào giải thích,chẳng lẽ phải nói thật?
E là không chờ cậu nói hết,Quý Xuyên đã một cầm dao chặt đầu cậu xuống.
Đầu óc cậu rối bời, muốn tìm ra một lý do để giải thích, nhưng cũng không thể nào nghĩ ra lý do gì.
Thật sự không nghĩ ra.....!Thì giả bộ mất trí nhớ được không?
Đây không phải lý do thường được dùng khi xuyên không à, dùng một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Cậu đang nghĩ ngợi, thì bỗng nhiên nhìn thấy Quý Xuyên bước về phía mình hai bước.
Khoảng cách của hai người, gần đến nỗi có thể nhìn thấy bóng dáng của mình trong mắt đối phương.
Quý Xuyên cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Thuật, vẻ mặt vẫn bình thường như cũ khiến người ta khó đoán.
Hứa Thuật thấp hơn so với anh nửa cái đầu, khí thế cũng thấp hơn không ít, bị anh nhìn chằm chằm như thế, nhất thời cảm thấy da đầu tê dại, theo bản năng muốn mở miệng viện cớ.
Nhưng khi cậu vừa mở miệng, Quý Xuyên đã lên tiếng trước: "Tôi vẫn còn ở trong trò chơi phải không?"
"Hả?" Hứa Thuật ngẩn người.
"Trò chơi Thiên đường không có từng màn chơi khác nhau, mà chỉ có duy nhất một màn." Anh nói:" cậu mới là quỷ hồn trong trò chơi, giả làm người để đánh lừa lòng tin của người chơi, chờ cơ hội ra một đòn cuối rồi lấy mạng, đúng không?"
Hứa Thuật nhìn anh một lúc, đưa tay gãi gãi đầu: "Quý Xuyên, anh có năng lực bổ não thật lợi hại, anh có cân nhắc việc viết tiểu thuyết không?"
Quý Xuyên theo dõi từng động tác của cậu, chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng nhéo vào cổ cậu, trầm giọng nói: "Vậy thì, cho tôi một lời giải thích hợp lý."
Hứa Thuật nhíu mày, bắt lấy tay của anh: "Tôi có thể nói cho anh biết, nhưng anh không được động thủ, đừng quên quy tắc trò chơi."
Quý Xuyên nhìn cậu vài giây, buông tay ra, ngồi trên ghế sô pha: "Nói đi."
Hứa Thuật nuốt nước bọt, liếm môi, cúi đầu nhìn anh, khó khăn mở miệng nói: "Thật ra tôi mất trí nhớ, không nhớ được gì cả."
"......"
Quý Xuyên bình tĩnh nhìn cậu, ánh mắt không thăng trầm cảm xúc dường như đang nói: "Cậu nghĩ tôi là đồ ngốc à?"
Quả nhiên không được, Hứa Thuật thở dài.
Bây giờ cậu muốn viện lý do gì cũng không dễ, dù sao những video đó thật sự có thể coi là video siêu nhiên.
Ở thế giới hiện thực không có ma quỷ, sự kiện linh dị xảy ra với cậu, cậu không biết làm thế nào để giải thích hợp lý.
Ngược lại, những suy nghĩ thiên mã hành không[2] của Quý Xuyên khá hợp lý.
[2] Nguyên văn là: 天马行空,nghĩa là "ngựa thần lướt gió tung mây", có nghĩa là anh Xuyên đang ảo tưởng.
Bây giờ chỉ còn cách là nói thật —— tuy rằng nói thật cũng rất khó để người ta tin tưởng.
Nếu không......!Cứ thử xem sao?
Dưới cái nhìn của Quý Xuyên, Hứa Thuật nhắm mắt nói: "Thật ra ở đây.....!"
"Quên đi.
" Quý Xuyên cắt ngang lời cậu, "Không muốn nói thì đừng nói."
Hứa Thuật nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Quý Xuyên lại nói: "Tôi chỉ muốn biết là có phải như tôi nghĩ, cậu —— sau này sẽ không giết tôi chứ?"
Khi anh hỏi đến vấn đề này, Hứa Thuật nhìn thấy trên mặt anh chợt lóe lên sự căng thẳng.
Hứa Thuật sửng sốt một chút, lắc đầu nói: "Đương nhiên là không."
Anh không giết tôi tôi đã cảm ơn trời đất rồi biết không?
Quý Xuyên nghe được đáp án, gật đầu: "Trưa nay ăn cái gì?"
Hứa Thuật có chút phản ứng không kịp, hai đề tài này cũng chênh lệch quá lớn rồi?
Cậu suy nghĩ một lúc, nói: "Không phải anh thích ăn cay sao, đi ra ngoài mua chút nguyên liệu nấu ăn, rồi chúng ta về nhà nấu một nồi lẩu cay nhỏ được không?"
"Được." Quý Xuyên đứng lên, vừa đi về phía cửa đổi giày vừa nói: "Ngày mai chúng ta ra ngoài một chuyến."
"Đi đâu vậy?" Hứa Thuật hỏi.
Quý Xuyên trầm mặc một hồi, cúi đầu buộc chặt giây dây giày, đứng lên nói: "Cô nhi viện Ánh Dương..