Trong sân đấu, một tiểu cô nương mười tuổi đang chật vật đỡ các đường kiếm, tay cầm kiếm rung bật, máu theo cánh tay nhỏ từng giọt xuống sân.
Nhận thấy được chủ nhân của cây kiếm kia lơ là trong mắt tiểu cô nương loé lên tia giảo hoạt, làm một động tác giả đưa kiếm sang phải, tay trái tiểu cô nương xuất hiện một chuỷ thủ thân thể linh hoạt lách mình về phía trước đâm tới cánh tay người kia.
' Ầm ' Hạ Vân Du té nhào.
' Nha đầu, đánh lén cũng cần kỹ thuật... ' Phạm lão cao ngạo liếc mắt khinh thường nhìn Hạ Vân Du.
' Rầm rầm '
Lập tức trong không khí truyền đến mùi khét, Hạ Vân Du bật cười bộ dáng đắc ý vì thực hiện được gian kế, ngón tay nho nhỏ lắc lắc, nhìn đoạn tóc bị cháy của Phạm lão cất giọng khiêu khích:
' Con dùng trí nha '
Hạ Vân Du biết nàng không phải là đối thủ của Phạm lão vì vậy lúc nãy nàng làm động tác như muốn đánh lén sau đó mượn thế té ngã nhân lúc Phạm lão không chú ý nàng âm thầm dùng linh lực tạo ra tia sấm đánh xuống.
Tuy dùng cách này nàng cũng sẽ bị thương nhưng nếu không làm thế hôm nay nàng sẽ ăn đan dược thay cơm mất.
' Con thông minh nhỉ? Có lẽ do dùng nhiều dược đi? Hay là tháng này...'
' Không đâu, con rất ngốc ' Hạ Vân Du gấp gáp đánh gãy lời nói của Phạm lão.
Phạm lão gần đây rất thích luyện đan, những thứ người luyện ramặc dù đều là đan dược thượng phẩm nhưng không phải ai cũng có can đảm để thử.
Bởi vì chỉ cần là dược liệu qua tay người sẽ biến thành một loại dược kì quái, nếu nói là y dược thì cũng không phải bởi vì khi nàng sử dụng thì cả người có lúc nóng như lửa thiêu, lúc lạnh như nằm trong hầm băng luân phiên nhau dày vò nàng hay làn da nàng sẽ đen lại bốc mùi hôi thối hoặc khắp người nổi ban đỏ ngứa ngáy khó chịu .... nhưng nếu nói là độc dược cũng không đúng bởi vì cơ thể nàng bách độc bất xâm.
' Vừa đúng ta mới luyện ra một lọ đan trị ngốc nha, con sử dụng đi ngày mai ta lại luyện thêm vài lọ nữa ' Phạm lão mỉm cười nhàn nhạt nói.
' Không cần..' Hạ Vân Du níu tay Phạm lão, đôi mắt ngấn nước đau khổ cầu xin, không biết lần này người lại luyện ra cái gì.
' Quyết định vậy đi '
' Phạm lão.....'
' Được rồi, vào đây ta trị thương cho hai người' Điền thúc bật cười, ông đã quen với chuyện này, sư đồ họ lúc nào cũng như vậy đấu kiếm với nhau tới bị thương sau đó sẽ đấu võ mồm nhưng Du nhi lúc nào cũng bị thua triệt để.
Phạm lão vui vẻ nhấc bước về phía Điền thúc, Hạ Vân Du nhăn nhó theo sau.
Năm năm trước lúc nhìn thấy Phạm lão cùng Điền thúc vui vẻ nói cười nàng ngạc nhiên vô cùng hỏi ra thì mới biết họ cũng xem như có duyên. Trước kia lúc Điền thúc lên rừng đốn củi thì bị linh thú tấn công, đúng lúc Phạm lão đi qua nên đã cứu người một mạng, Điền thúc luôn nhớ ân công nên khi vô tình gặp lại lần nữa thì cũng trở nên thân thiết.
' Để con sửa lại tóc cho người' Giọng nói ngọt ngào của Hạ Vân Du vang lên.
Nói xong Hạ Vân Du thật sự muốn cắn đứt luôn đầu lưỡi của mình, giọng nói của nàng thật sự rất ngọt, muốn giả lạnh lùng một chút cũng không được.
' A ' Phạm lão nhướng mày, vẻ mặt không tin tưởng hướng Hạ Vân Du.
' Người yên tâm, bọn Hoàng nhi là con tỉa lông không đấy' Hạ Vân Du mang vẻ mặt ' an tâm' hướng Phạm lão nói.
Lời vừa dứt da đầu Phạm lão run lên, nha đầu dám đem lão so sánh cùng bọn sói hoang đó?
' A,.. sao con lại cắt chỗ đó....'
' Ngắn chút nữa, nó không bằng kìa..' Phạm lão cầm gương nhỏ giọng lầm bầm.
....
' Người ngồi im đi..'
Thời gian qua đi rất nhanh, thoắt cái đã qua năm năm. Dưới sự dạy bảo của Phạm lão nàng cũng có chút thành tựu, đã có thể bảo vệ cho người nàng quan tâm đồng thời trong năm năm này nàng cũng biết được thế nào tu luyện chân chính.
Nàng nhớ rõ trong một buổi sáng ba tháng sau khi nàng gặp Phạm lão, Phạm lão nghiêm túc nói với nàng:
' Nha đầu, bước vào Luyện Khí Kì tầng một con đã được coi là một tu sĩ bây giờ ta sẽ chính thức dạy con, những gì trước đây chỉ là khởi động thôi! '
Cũng chính vào lúc đó nàng bước vào một cuộc rèn luyện tàn khốc.
Sáng sớm trời chưa tỏ nàng phải thức dậy, mang hai bao cát chạy bốn canh giờ trong bùn.
Trong lúc chạy nàng luôn phải cảnh giác nếu không nàng sẽ thật thê thảm mà rơi vào bẫy của Phạm lão. Việc nàng rơi xuống hố bùn gần năm mét ở cùng một vài loài thú đặc biệt là việc thường xuyên xảy ra hoặc trong bùn có thêm vài mũi tên bay ra khi nàng đạp trúng cơ quan hay tệ hơn là bị một con linh thú đuổi theo....
Sau đó Phạm lão sẽ đứng trước mặt ta làm ra vẻ đau thương tự trách rồi lại bày ra nhiều cạm bẫy độc ác hơn, cái sau hơn cái trước, nhưng cũng nhờ vậy mà tính cảnh giác của nàng nâng cao lên rất nhiều.
Chạy xong, nàng phải đến Tử Hồ để giết đóm sáng nhưng trong đó sẽ có thêm vài con linh thú khác, cấp bậc của chúng tăng còn nhanh hơn nàng, đối phó với cả hai trong một lúc đối với người ít kinh nghiệm như nàng không phải là chuyện đơn giản.
Lần nào cũng là tỉnh khi vào ngất khi ra, nàng có thể khẳng định cứ cách hai ngày máu nàng sẽ được thay mới toàn bộ.
Nàng còn nhớ một ngày kia, trời trong xanh mát mẻ Phạm lão đưa nàng đến một ngọn núi rất cao rất cao, nàng không dám nhìn xuống dưới, chân muốn nhũn ra, tay run run bám chặt Phạm lão. Trầm ngâm một lúc nàng nghe tiếng Phạm lão:
' Con biết điều gì đáng sợ nhất trong chiến đấu không?'
' Nhược điểm bản thân bị phát hiện' Không phải yếu, không phải vũ khí, bùa chú... mà là nhược điểm.
Không có sức mạnh dùng trí, không có vũ khí dùng lực...nhưng bị đối phương nắm nhược điểm chỉ có chết.