Sở Diệp nhắm mắt lại, khởi động mặt trang sức trên tay.
Sau khi tới thế giới này, Sở Diệp rất hoài nghi chiếc vòng cổ ở trên người hắn, có phải hay không nội có càn khôn, vì thế hắn liền lấy máu nhỏ vào trên chiếc dây chuyền, kết quả thật sự làm hắn phát hiện được, bên trong vòng cổ có một cái không gian, bên trong không gian còn có một gian nhà tranh, một hồ nước suối và một cái la bàn.
Khi phát hiện không gian trong vòng cổ còn có một hồ linh tuyền, Sở Diệp hoảng sợ, cả người điều lạnh.
Trong sách nữ chủ cũng có một cái vòng cổ, bên trong giống nhau có một cái linh tuyền, lai lịch vòng cổ trong sách cũng không có giới thiệu qua.
Sở Diệp thập phần hoài nghi, sau khi nguyên chủ đem vòng cổ đưa cho Sở Tư Thần, đối phương vì làm cho nữ chủ vui vẻ liền đem vòng cổ đưa cho nữ chủ, thành bàn tay vàng của nữ chủ, có suy đoán như vậy làm Sở Diệp da đầu tê dại.
Ở thế giới này Không gian đạo cụ tồn tại là thập phần trân quý, túi không gian bình thường bên trong chỉ có một mét vuông, có giá gần 600 đồng vàng.
Sở gia tuy rằng giàu có, nhưng toàn bộ gia tộc cũng chỉ có gia chủ Sở Hùng có một cái nhẫn không gian, nghe nói nhẫn không gian của Sở Hùng khoảng chừng có một trăm mét vuông, có giá gần tám vạn đồng vàng.
Không gian đạo cụ có kích thước không gian càng lớn, có giá càng cao, cái không gian này của Sở Diệp bên trong có tới mấy trăm mét vuông, nội bộ còn tồn tại linh tuyền, giá trị không thể đo lường.
Sở gia rất nhiều người đều biết Sở Diệp có một cái vòng cổ như thế này, bất quá những người đó ngay cả nguyên chủ cũng đều cảm thấy giá trị lớn nhất của vòng cổ là Xích Huyết Ngọc, căn bản không hề biết vòng cổ mới là thứ trân quý nhất.
Sở Diệp đối với phát hiện của mình thập phần hưng phấn, sau khi tới Long Nhai Thôn, liền lấy nước suối trong hồ tưới vào ruộng thử nghiệm.
Sở Diệp phát hiện những mẫu ruộng được tưới quá nước suối, thu hoạch so với những đất ruộng bình thường là hơn gấp hai, nếu gia tăng phân lượng nước suối thực vật trong ruộng sẽ lớn lên càng tốt, nhưng mà nước suối cũng có giới hạn Sở Diệp cũng không muốn thực vật trồng trong ruộng bị chú ý, liền không làm như vậy.
Sở Diệp uống hết một ly nước Linh Tuyền, nước Linh Tuyền thanh mát ngon miệng, có hiệu quả đề cao thể chất, hàng năm nguyên chủ cũng chỉ biết chọi gà cưỡi ngựa, không để tâm đến việc tu luyện, tố chất thân thể bình thường thật, sau khi phát hiện linh tuyền có tác dụng này Sở Diệp liền lấy nước Linh Tuyền thay thế cho nước uống hằng ngày, uống hơn một tháng nước Linh Tuyền thân thể của hắn mới chuyển biến tốt đẹp hơn.
Sở Diệp lấy la bàn từ trong vòng cổ ra thử hoạt động một chút.
La bàn được Sở Diệp tìm thấy ở bên trong không gian vòng cổ, trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không có ấn tượng gì với loại pháp khí này, cho nên Sở Diệp chỉ có thể tự mình tìm hiểu.
Qua hơn một tháng tác dụng của la bàn, hắn cụ thể đã tìm hiểu rõ ràng.
Đây là một cái la bàn dùng để tìm kiếm linh thú, Hồn thú ở khu vực xung quanh la bàn sẽ phát ra màu sắc và đặc điểm khác nhau, có cái la bàn này khi nào vào núi thì có thể dễ dàng tránh đi các địa bàn của dã thú một cách hiệu quả.
Sở Diệp phát hiện được trên la bàn có ba dấu chấm trong lòng không ngăn được hưng phấn.
Trên La bàn ba địa điểm được hiển thị ở lĩnh núi phía đông, ở bên trong lĩnh núi phía đông của Long Nhai Thôn có một đàn Ngân Sí Ong rất lớn, lấy một con ong chúa cấp Chiến Tướng cầm đầu.
Đàn Ngân Sí Ong này là bá chủ ở trong núi, một đám mênh mông cuồn cuộn đi thải mật không ai dám chọc, toàn bộ lĩnh núi phía đông, không hề có một con Hồn Thú vì tất cả đều là địa bàn của chúng.
Ong đàn hung hãn, mỗi khi thôn dân vào núi đều vòng quanh đi, sợ gặp phải thì có chạy cũng không kịp.
Trên la bàn có ba địa điểm tương đối xông ra, dấu chấm lớn nhất đại biểu cho lão ong chúa, cái dấu chấm đó so với dấu chấm bình thường thì lớn hơn gấp mấy lần, nhưng màu sắc lại ảm đạm việc này cũng đại biểu cho việc Hồn Thú tuổi thọ đã tới cuối.
Còn về hai dấu chấm khác tuy nhỏ nhưng màu sắc thì sáng ngời, cũng có nghĩa đây là hai con ong chúa mới sinh.
Sau khi con Ngân Sí Ong vương chết, trong tộc đàn sẽ sinh ra một con ong chúa mới nhưng mà bây giờ dấu chấm đại biểu tân vương lại có đến hai cái.
Một núi không dung hai hổ, đối ong đàn mà nói cũng là như thế, một khi lão ong chúa chết đi, tân ong chúa sẽ tranh đấu với nhau một trận, người thắng sẽ trở thành thủ lĩnh của tộc đàn, thống lĩnh đàn ong, người thua sẽ phải rời khỏi tộc đàn, tự sinh tự diệt.
Lén vào bên trong lãnh địa của đàn Ngân Sí Ong, bắt lấy tân Ngân sí ông vương, đối với chuyện này Sở Diệp nghĩ cũng không dám nghĩ, bất quá đối với con Ngân sí Ong bại trận kia hắn có thể suy xét một chút.
Ngân sí Ong bình thường phẩm tướng đều là Hạ Phẩm, nhưng Ngân Sí Ong vương phẩm chất kém đến mấy cũng là Trung phẩm.
Hồn Thú được chia thành Hạ phẩm, Trung phẩm, Thượng phẩm, Cực phẩm, trong mỗi phẩm tướng được chia nhỏ ra thành Hạ hạ phẩm, Hạ trung phẩm, Hạ thượng phẩm, Trung hạ phẩm, Trung trung phẩm, Trung thượng phẩm, Thượng hạ phẩm, Thượng trung phẩm, Thượng thượng phẩm, Cực hạ phẩm, Cực trung phẩm, Cực thượng phẩm.
Lão tổ của Sở gia có nuôi một con Đạp Vân Báo Thượng Hạ Phẩm cũng là tượng trưng của Sở gia.
Mấy năm nay Sở gia luôn cố gắng hết sức tìm phối ngẫu cho Đạp Vân Báo, để có thể sinh được càng nhiều tiểu báo tử phẩm chất tốt, để cho những người trong gia tộc khế ước, Thượng phẩm Hồn Thú khả ngộ bất khả cầu, có thể là do bạn lữ của Đạp Vân Báo có huyết mạch không cao, nhiều năm qua gia tộc được đến Đạp Vân Báo ấu tể, phẩm tướng tốt nhất cũng chỉ có Trung thượng phẩm.
Khoảng thời gian trước, ấu tể Đạp Vân Báo được sinh ra có hai con, một con Trung thượng phẩm và một con Trung hạ phẩm, hai con tiểu báo tử điêù bị đông đảo các đệ tử trong gia tộc nhìn chằm chằm như hổ rình mồi.
Nguyên chủ đối với ấu tể Đạp Vân Báo cũng thèm khẩn, nhưng người thì nhiều cháo lại ít, tư chất nguyên chủ lại kém, căn bản là không tới phiên nguyên chủ.
Dựa theo trong sách ghi lại, Sở Tư Thần có một con ấu tể Đạp Vân Báo phẩm chất không tồi, Sở Diệp cảm thấy con báo tể Trung Thượng Phẩm của Sở gia chắc là thuộc về hắn.
Trong sách Sở Tư Thần là nam xứng, so với nguyên chủ chỉ là pháo hôi không được miêu tả nhiều là hoàn toàn không giống nhau, đối phương là nữ chủ lam nhan tri kỷ quan trọng chi nhất, nam xứng có thể ở bên cạnh nữ chủ lưu lại tên họ, điều kiện vẫn là không tồi.
Trong sách ghi lại Sở Tư Thần là một người phong tư độ lượng rộng rãi, khí độ bất phàm, nghĩ đến Sở Tư Thần, Sở Diệp liền có chút ghen ghét.
Sở Diệp lắc lắc đầu, đem Sở Tư Thần vứt ra khỏi đầu, quyết định trước tiên suy xét sự tình trước mắt.
Khế ước Hồn Thú là có nguy hiểm, nếu linh hồn lực của khế ước giả không đủ hồn hậu, tố chất thân thể không tốt, rất dễ dàng bị Hồn Thú phản phệ, bình thường Hồn Thú đầu tiên Hồn Sủng Sư lựa chọn khế ước đều là ấu tể vừa mới sinh ra.
Hồn thú thành niên đều đã có suy nghĩ của chính mình, đa số không muốn bị con người thu phục, trong quá trình khế ước, khế ước giả bị ý tưởng của Hồn thú đánh trả biến thành ngu ngốc, thậm chí chết đi cũng có không ít.
Ấu tể mới sinh thì không giống nhau, lối suy nghĩ của ấu tể tương đối đơn giản, muốn khế ước cũng tương đối giản đơn, hơn nữa bồi dưỡng khế ước thú từ nhỏ thì quan hệ với khế ước giả sẽ bền chắt hơn rất nhiều.
Sở Diệp nhìn la bàn, cảm thấy cơ hội của bản thân đã tới, Vương cấp Hồn Thú theo đàn khả ngộ bất khả cầu rất được mọi người hoan nghênh vì khế ước một con tương đương như khế ước được cả một đám.
Hồn Sủng Vương tuy tốt, nhưng muốn khế ước chúng không phải là một chuyện dễ dàng.
Sau khi Tân Ngân sí Ong vương đánh với nhau một hồi, hẳn là sẽ bị thương, trong khi Hồn thú bị thương tâm trí tương đối bạc nhược càng dễ dàng khế ước.
Khế ước Hồn thú bị thương cũng sẽ có một số nguy hiểm, một khi hồn thú thương thế không có chuyển biến tốt Hồn Sủng Sư cũng sẽ bị liên lụy
Hồn Sủng Sư kỳ thật là một nghề rất tốn kém, một con ấu tể Hồn thú Hạ Phẩm hơi tốt một chút đến mấy trăm đồng vàng, càng không cần phải nói đến Hồn Thú trung phẩm, Đạp Vân Báo Trung Hạ Phẩm của Sở gia đều có người nguyện ý ra giá hơn vạn đồng vàng để mua.
Nguyên chủ là đại thiếu gia, thời điểm Sở Diệp rời đi Sở gia, đem những đồ vật có thể bán điều bán lấy tiền mặt, trên đường tiêu phí không ít, khi đến Long Nhai Thôn, toàn thân trên dưới cộng lại cũng chỉ còn 150 đồng vàng.
150 cái đồng vàng, cũng đủ gia đình bình thường ở nơi này có một cuộc sống tốt, nhưng nếu dùng để mua ấu tể Hồn Thú chỉ có thể mua được một con ấu tể Hạ trung phẩm.
Hồn Sủng đầu tiên của Hồn Sủng Sư, rất lớn trình độ sẽ mang lại ảnh hưởng đến tương lai của Hồn Sủng Sư sau này, ấu tể Hạ phẩm có thành tựu hữu hạn nhưng Sở Diệp cũng không nghĩ được nhiều như vậy.
Sở Diệp tính toán một lúc lâu, cảm thấy cơ hội khó có được bỏ lỡ sẽ rất đáng tiếc, liền quyết định đi vào chỗ của đàn Ong nhìn xem sao.
Nơi này là một nơi lấy Hồn Sủng Sư xưng vương xưng bá, người thường địa vị cực kỳ thấp hèn, chỉ có trở thành Hồn Sủng Sư mới có thể trở thành nhân thượng nhân.
Tình cờ xuyên qua đến nơi đây, Sở Diệp cũng không muốn sống một cuộc sống bừa bãi vô danh, giống như nguyên chủ trở thành một người không có tên họ pháo hôi.
Thiên phú của Hồn Sủng Sư cùng linh hồn lực có quan hệ, linh hồn lực của nguyên chủ là Hạ phẩm, tiền đồ hữu hạn, nhưng mà Sở Diệp cảm thấy thiên phú của hắn có lẽ đã thay đổi, bất quá hắn sợ người nhìn ra manh mối nên Sở Diệp cũng không có đi làm thí nghiệm thêm lần nữa.