Sở Diệp ngồi xe ngựa, dùng thời gian hai ngày đến Hòe Thôn.
Cách Hòe Thôn một đoạn, Sở Diệp đã ngửi được một cổ mùi hoa hòe, vào Hòe Thôn mùi hoa hòe càng nồng đậm hơn.
Con Hỏa Vân Mã này của Hạ Sơn rất là đáng chú ý, ngựa vừa vào thôn đã khiến không ít thôn dân trong thôn cảm thấy người đến là đại nhân vật, tràn đầy tò mò đi ra xem náo nhiệt, có người thông minh đã vội vội vàng vàng chạy đi tìm thôn trưởng trong thôn, rất nhanh một vị lão nhân sáu bảy chục tuổi hướng về phía hai người bọn họ đi đến.
"Hai vị tiểu hữu, đường xa mà đến, không biết là vì chuyện gì."
Sở Diệp cầm lấy lá thư trên tay, đưa cho thôn trưởng.
Thôn trưởng mở lá thư ra xem một mạch, nói: "Tiểu hữu tuổi còn trẻ, đã là Hồn Sủng Sư rồi, lợi hại lợi hại."
Sở Diệp cười cười, nói: "Thôn trưởng quá khen."
"Theo lý mà nói, chuyện này ta không nên từ chối, nhưng mà, trong thôn có rất nhiều tiểu hài tử ham chơi, sợ sẽ làm cho ái sủng của ngài tức giận.." Hòe Thôn nhờ vào việc bán hoa hòe mà sống, Ngân Sí Ong ở trong thôn hút mật đối với cây hòe không có gì thiệt hại, nhưng cũng không có nhiều chỗ tốt.
Đối với thôn trưởng Hòe Thôn mà nói,
Nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, hơn nữa đối với một người từ bên ngoài đến trong thôn thải mật, thôn dân có điều không hiểu sẽ sinh ra bất mãn.
Sở Diệp cười, nói: "Nếu thôn trưởng đồng ý, ta có thể ra ba mươi đồng vàng tặng cho Hòe Thôn làm quỹ thôn."
Quỹ thôn ở rất nhiều thôn điều có, quỹ thôn phần lớn điều là do thôn dân quyên góp, dùng cho việc xây dựng trong thôn.
Nguyên bản thôn trưởng Hòe Thôn cũng không muốn đắc tội với Sở Diệp, một vị Hồn Sủng Sư, nghe được Sở Diệp tự nguyện quyên góp ba mươi đồng vàng làm quỹ thôn, cũng không từ chối.
"Diệp thiếu đều nói như vậy, ta lại cự tuyệt liền có chút làm quá."
Hạ Sơn nghe thôn trưởng cùng Sở Diệp nói chuyện, trộm nhìn Sở Diệp liếc mắt một cái, âm thầm cảm thán Sở Diệp tài đại khí thô, phóng ong, hút một ít mật liền xài hết ba mươi đồng vàng, trong lòng Hạ Sơn cảm thấy, nếu Sở Diệp không thông báo trước mà trộm phóng ong thải mật, người Hòe Thôn cũng không thể ngăn cảng được, nhưng như vậy thì có chút không phút hậu.
Được thôn trưởng đồng ý, Sở Diệp liền đem Ngân Sí Ong từ trong mấy cái thùng nuôi ong thả ra.
Ở phía xa đàn Ngân Sí Ong đã ngửi thấy được mùi hoa hòe, điều có chút ngo ngoe rục rịch, nhờ có Tiểu Ngân áp chế mới không có bạo động, bây giờ được thả ra, tức khắc vui vẻ khắp nơi bay loạn.
Sở Diệp dặn dò đối với Tiểu Ngân, nói: "Nhìn cẩn thận một chút, không cần làm người khác bị thương."
Tiểu Ngân gật gật đầu, bay xa.
Sở Diệp đem 50 cái thùng nuôi ong, chia ra đặt các nơi ở Hòe Thôn.
Sắp xếp ong đàn xong, Sở Diệp liền ăn không ngồi rồi, dứt khoát ngồi xuống một gốc cây hòe lớn nghĩ ngơi.
Hạ Sơn ngồi xuống bên cạnh Sở Diệp, thần sắc cổ quái hỏi: "Mật ong của ngươi rất đáng giá?"
Sở Diệp nhìn Hạ Sơn liếc mắt một cái, nói: "Còn tạm được đi, tại sao lại hỏi như vậy."
"Ngươi có thể hay không ăn mệt?" Hạ Sơn thầm nghĩ: Sở Diệp phải cho hắn mười cái đồng vàng, lại cho thôn trưởng Hòe Thôn ba mươi đồng vàng, mật ong này còn không có bán đâu, liền hoa đi ra ngoài bốn mươi đồng vàng rồi, nếu mật ong bán giá không cao, như vậy có thể sẽ lỗ vốn.
Sở Diệp tin tưởng tràn đầy nói: "Hồi lại vốn, chắc chắn không có vấn đề gì."
Thảo nguyên hoa Hòe Thôn có phẩm chất cao, số lượng lại lớn, thu được năm mươi đàn Ngân Sí hoa hòe mật chắc là không vấn đề gì, lần này phẩm chất một đám mật ong chẳc sẽ tăng lên được một ít, nếu cửa hàng không ép giá sẽ bán không thấp hơn tám mươi đồng vàng.
Hạ Sơn xem bộ dáng Sở Diệp tin tưởng tràn đầy, cũng không vì Sở Diệp lo lắng nữa.
Sở Diệp ở Hòe Thôn thuê nhà, ở lại.
"Ngày thứ năm." Hạ Sơn nhìn Sở Diệp nói.
Sở Diệp gật đầu, nói: "Ừ, ta biết, giúp ta đem mấy cái bình này để lên xe, chúng ta đi thị trấn gần đây, đem đám một ong này bán trước."
Theo kế hoạch trước đó Sở Diệp chỉ ở lại sáu bảy ngày liền về, bất quá, thảo nguyên hoa ở Hòe Thôn có chút vượt qua Sở Diệp đoán trước.
Tiểu Ngân cùng đàn ong ở đây vô cùng vui vẻ, không muốn rời đi, vì vậy
Không thể không ở lại thêm vài hôm nữa.
Sự thật là bản thân Sở Diệp cũng không muốn rời đi như vậy, dù sao hắn đã dùng ba mươi đồng vàng, mới để cho ong đàn có cơ hội ở đây hút mật, nếu không lợi dụng thật tốt thì thật sự xin lỗi những đồng vàng đó.
Trên người Sở Diệp bây giờ chỉ còn khoản ba mươi đồng vàng, vì vậy quyết định bán trước một đám mật ong, tiếp ứng khẩn cấp.
Hai ngày này, Sở Diệp cùng một nhà ủ rũ ở trong thôn mua hai mươi cái bình rượu, dùng để đựng mật ong.
Hạ Sơn gật đầu, nói: "Được."
Sở Diệp cùng Hạ Sơn đi đến một thành trấn phụ cận Hòe Thôn, Sở Diệp cầm một vò hàng mẫu mật ong, đến ba nhà cửa hàng để hỏi giá.
Giá cả thu mua của Ba cửa hàng phân biệt là, mười chín đồng bạc một vò, hai mươi đồng bạc một vò, hai mươi hai đồng bạc một vò, nguyên bản Sở Diệp còn định bán cho cửa hàng Sở gia với giá hai mươi hai đồng bạc, nhưng lại vô tình thấy được một nhà tửu phường bán Linh Mật Rượu.
Sở Diệp cầm một vò mật ong, đi vào tửu phường hỏi giá cả, lão bản tửu phường đối với linh mật Sở Diệp đem đến rất vừa lòng, ra giá hai mươi năm đồng bạc một vò, Sở Diệp không do dự đem hai mươi đàn linh mật tất cả điều bán cho tửu phường, thu vào được năm mươi đồng vàng, có số tiền này, Sở Diệp liền đi đến một cửa hàng mua một viên Hồn Tinh giá trị bốn mươi đồng vàng.
Hạ Sơn nhìn viên Hồn Tinh của Sở Diệp, nói: "Viên Hồn Tinh này là chuẩn bị cho chỉ Ngân Sí Ong kia của ngươi sao.
Sở Diệp gật đầu, nói:" Đúng vậy. "
Hạ Sơn tràn đầy kinh ngạc nói:" Ngươi cư nhiên cho nó mua viên Hồn Tinh tốt như vậy. "
Hạ Sơn gãi gãi đầu, ngẫu nhiên hắn mới cấp Hỏa Vân Mã một viên Hồn Tinh một giai, khoản sáu bảy đồng vàng hắn đều có chút không bỏ được mua, Sở Diệp lại hoa tiền nhiều đến vậy, vì một con nho nhỏ Ngân Sí Ong, mua một viên Hồn Tinh quý như thế, đối với đãi ngộ Hồn Sủng của mình, Hạ Sơn nghĩ đến không khỏi có chút chột dạ.
Sở Diệp cười cười, nói:" Tiểu Ngân nó có chút kén ăn. "
Từ xưa nhà nghèo giàu lộ, vì để đủ tiền đi đường, lần trước hắn đến cửa hàng Sở gia bán mật ong cũng không có mua Hồn Tinh cho Tiểu Ngân, lương thực đều mau hết phải nhanh chóng bổ sung mới được, Tiểu Ngân tính tình rất lớn, nếu mà bị đói, sợ là muốn cắn người.
* * *
Tiểu Ngân nhìn thấy Sở Diệp trở về, tràn đầy hưng phấn hướng Sở Diệp nhào tới.
Sở Diệp đem Hồn Tinh lấy ra, Tiểu Ngân thật cẩn thận đem Hồn Tinh để vào túi ở trước ngực.
Hạ Sơn nhìn chằm chằm vào Tiểu Ngân không chớp mắt, ánh mắt biến ngưng trọng lên.
" Làm sao vậy? "Sở Diệp nhìn Hạ Sơn hỏi.
Hạ Sơn banh mặt, trên mặt đầy dị thường nhìn Sở Diệp, nói:" Con Ngân Sí Ong này của ngươi, có phải Tam giai hay không? "
Hạ Sơn có chút sợ đàn ong, lúc trước nhìn thấy Tiểu Ngân luôn theo bản năng tránh đi, lần này phát hiện Sở Diệp vì Tiểu Ngân cư nhiên mua viên Hồn Tinh quý như vậy, hắn nhịn không được nhìn chằm chằm Tiểu Ngân xem vài lần, này nhiều xem đã bị sợ ngây người, Hạ Sơn phát hiện nhưng không biết có nên tinh hay không, Tiểu Ngân tuy chỉ nho nhỏ một con, nhưng hơi thở thập phần tràn đầy, so với Hỏa Vân Mã tựa hồ mạnh hơn.
Hồn Sủng Sư bình thường phải ở mười năm tuổi trở lên mới có thể khế ước Hồn Sủng, tuổi Sở Diệp không lớn theo Hạ Sơn phán đoán đối phương khế ước Hồn Sủng cũng chỉ được mấy tháng, nguyên bản Hạ Sơn còn cảm thấy Ngân Sí Ong của Sở Diệp mạnh lắm chỉ được nhị giai, bây giờ phát hiện Ngân Sí Ong của đối phương so với thực lực Hỏa Vân Mã của mình có khả năng cao hơn, trong lòng Hạ Sơn không khỏi có chút khác thường.
Sở Diệp cười cười, nói:" Ngươi đoán. "
Hạ Sơn trừng mắt liếc nhìn Sở Diệp một cái, biết Sở Diệp không muốn nói, cũng không truy vấn.
Lúc đầu Hạ Sơn còn cảm thấy mật ong Sở Diệp bán giá quá cao, phát hiện Tiểu Ngân có khả năng là Tam giai Hồn Sủng, liền bình thường trở lại.
Thảo nguyên hoa Hòe thôn sản lượng cực cao, mười ngày sau, Sở Diệp lại thu được năm mươi đàn mật ong.
Thời kỳ nở hoa hòe mau kết thúc, Sở Diệp dự định ở lại thêm hai ngày, liền đi trở về.
Sở Diệp tìm Hạ Sơn, đem mật ong vận hướng thành trấn.
" Ngươi ở đây đợi, ta đi hỏi tửu phường một chút xem họ còn mua hay không. "Lần trước bán hai mươi đàn mật ong cho tửu phường, lần này lại đây hắn mang theo năm mươi đàn, Sở Diệp không biết tửu phường có thể nuốt hết hây không nữa.
Hạ Sơn gật đầu, nói:" Được. "
Sở Diệp vừa đi vào tửu phường, lão bản tửu phường liền ra tới.
Lão bản tửu phường thái độ nhiệt tình hơn so với lần trước rất nhiều," Diệp thiếu, rốt cuộc ngươi cũng tới, ngươi còn không tới, ta liền phải đi tìm ngươi. "
Sở Diệp nghe cách nói chuyện của lão bản, liền biết sự việc lần này đã ổn." Mật ong như lần trước, lão bản còn muốn không? "
" Diệp thiếu, mật ong của ngươi rất là tốt, nếu ngươi muốn bán nói, một vò ta mua với giá ba đồng vàng. "
Mắt Sở Diệp sáng lên, nói:" Lão bản đều nói như vậy rồi, mật ong lần này ta đem lại, tất cả điều bán cho ngươi đi. "
Sở Diệp cũng lão bản tửu phường tiến hành giao dịch, Sở Diệp nhận được một trăm năm mươi đồng vàng, khuôn mặt điều lộ rõ vui vẻ, thầm nghĩ không uổng công hắn cực cực khổ khổ đi xa như vậy để phóng ong, chuyến đi này không tệ.
" Diệp thiếu, mật ong của ngươi là ở Hòe Thôn thải được sao? "Lão bản tửu phường hỏi.
Sở Diệp gật đầu, nói:" Đúng vậy! Hoa hòe hoa kỳ mau kết thúc, mấy ngày nữa ta liền phải rời đi. "
Lão bản Tửu phường nghe vậy, có chút tiếc nuối nói:" Như thế thì thật là đáng tiếc. "
Sở Diệp cười khổ một chút, nói:" Chuyện này cũng không có cách nào. "
" Diệp thiếu, sang năm nếu ngươi còn đến đây thu thập mật ong, có thể như cũ đem mật ong bán cho ta hay không. "
Sở Diệp sửng sốt một chút, thầm nghĩ: Lão bản Tửu phường suy nghĩ lâu dài như vậy sao? Mới đây mà đã nghĩ đến chuyện sang năm, mật ong của hắn phẩm chất tựa hồ rất tốt, mới làm cho đối phương để ý như vậy.
Sở Diệp cười cười, nói:" Nếu sang năm ta vẫn quây lại đây, chắc chắn sẽ suy xét đến lão bản trước tiên. "
Hạ Sơn thấy Sở Diệp ra tới, thần bí lên tiếng:" Sở Diệp, ngươi biết không? Vừa nãy ta có nghe được vài người nói chuyện với nhau, ba hôm trước cửa hàng mật tửu phường này vừa đưa ra một loại Tuyết Mật Rượu, linh khí dày đặc, hương vị siêu phàm, mùi hương thuần túy so với những loại linh tửu bây giờ cao hơn rất nhiều, cung không đủ cầu.
Tròng mắt Sở Diệp chuyển động một chút, thầm nghĩ: Cái gọi là Tuyết Mật Rượu này, chắc là do hắn cung cấp mật ong ủ ra, lão bản tửu phường khai giá cao cho hắn, chính bản thân cũng kiếm không ít.
"Mật ong ngươi bán rất thích hợp để ủ rũ ha!"
Sở Diệp cười, nói: "Chuyện này ta cũng không rõ ràng lắm!"
Sở Diệp suy đoán mật ong của hắn ủ rượu có hiệu quả như vậy, chắc là có liên quan đến việc hắn cho đàn ong sử dụng nước Linh Tuyền.
Sở Diệp nghe Hạ Sơn nói đến Tuyết Mật Rượu, quyết định vào tửu phường mua ba vò rượu, tặng một vò cho Hạ Sơn, một vò rượu dùng hết mười hai đồng bạc của Sở Diệp, giá không tính rẻ, Sở Diệp vừa thu vào được hai trăm đồng vàng, xài khởi đồng vàng cũng không đau lòng.
Hạ Sơn nhận lấy bình rượu Sở Diệp đưa qua, ngoài miệng thì nói "Ngươi quá khách khí", nhưng tay lại rất nhanh, một giây đã đem rượu đoạt lấy, chụp bay nút rót một mồm to.
"Rượu ngon." Hạ Sơn là một người thích rượu, bình thường sẽ mua một ít rượu uống cho đỡ thèm, bất quá ngày thường Hạ Sơn chỉ mua loại rượu đục hai, ba đồng bạc một vò, so với Tuyết Mật Rượu thì kém hơn quá nhiều.
Sở Diệp nhìn Hạ Sơn toàn bộ gương mặt đều là màu hồng, bất đắc dĩ nói: "Uống ít thôi, cẩn thận đem xe ngựa chạy xuống mương."
Hạ Sơn vỗ vỗ ngực, nói một cách bảo đảm: "Yên tâm, ta ngàn ly không say."
Sở Diệp nhìn bộ dáng lúc này của Hạ Sơn, thật sự là không cách nào yên tâm được.