Xuyên Thư Chi Nghịch Chuyển Nhân Sinh

Chương 146: Động Phủ Sở Diệp



Editor: Tĩnh
Sở Diệp đang ở trong động phủ nghỉ ngơi, linh tinh vang lên.

Lâm Sơ Văn thả ra linh hồn lực, xem xét một chút, sắc mặt cổ quái nhìn Sở Diệp liếc mắt một cái.

“Người của khu giao dịch cùng với người của Sở gia đều tới a!” Lâm Sơ Văn nói.

Người Sở gia đến Lưỡng Giới Thành đã được một đoạn thời gian, Sở Diệp vẫn luôn không có có liên hệ, hiện giờ tình huống lại thế này, dù muốn tránh cũng không thể tránh.

“Sở Tư Thần cũng tới nữa a!”
Sở Diệp thầm nghĩ: Sở Tư Thần người này rất sĩ diện, lần trước tới đây thì đã gặp ngây lúc hắn bế quan, vậy về sau tên kia sẽ không tới đây nữa, không ngờ lại chạy tới đây nữa.

“Muốn gặp không?” Lâm Sơ Văn hỏi.

Sở Diệp gật đầu, nói; “Cho bọn họ vào đi.” Lần này có tới tận hai nhóm người, cũng không thể không ra gặp, mà trốn tránh cũng không thể giải quyết được vấn đề.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Cũng hảo."
Sở Diệp tuy rằng cùng Sở gia có chút hiềm khích, nhưng chung quy cũng không có xé rách mặt, cũng không nên nháo quá khó coi.

Sở Diệp lấy ra lệnh bài mở trận, đưa cho Tuyết Bảo.

“Cửa mở."
Cửa vừa mở ra, mọi người liền thấy được một tiểu hồ ly lông xù xù, Tuyết Bảo liếm liếm móng vuốt, lười biếng quét mọi người một cái.

“Thần ca, chỉ hồ ly này cấp mấy vậy a!” Sở Hinh Nhi nhịn không được hỏi.

Sở Hinh Nhi thầm nghĩ; con tiểu hồ ly này hẳn là chủ sủng của Lâm Sơ Văn, Lâm Sơ Văn phó sủng là Thất Thải Huyễn Điệp cũng đã được bồi dưỡng tới Chiến Tướng cấp, vậy chủ sủng cấp bậc cũng sẽ không thấp.

Sở Tư Thần cau mày, nói: “Ta cũng không biết.”
Một nhân viên đoàn xe thuận miệng nói: “Con Hồn Sủng này của Lâm thiếu đã là Chiến Tướng cấp 3."
Sở Hinh Nhi sắc mặt đổi đổi, Chiến Tướng cấp 3, mà con Đạp Vân Báo của Sở Tư Thần bất quá cũng chỉ là Chiến Tướng cấp 2.

“Vậy con Ngân Sí Ong vương của Sở Diệp thì sao?” Sở Hinh Nhi ở một bên mở miệng người hỏi.

Nhân viên trong đoàn xe lắc đầu, nói: “Không rõ nữa, hẳn cũng là Chiến Tướng cấp 3 đi.”
Mấy thành viên còn lại của Sở gia, liền sôi nổi nghị luận.

Chiến Tướng Hồn Thú chỉ cần kém một cái giai vị thì chênh lệch đều là không nhỏ, nghe được tiểu hồ ly cùng Ngân Sí Ong đều là Chiến Tướng cấp 3 mấy người Sở gia nhịn không được cảm thấy có chút chấn động.


“Đây là động phủ của Sở Diệp a!” Sở Hưng Xương nhìn xung quanh.

Mấy người trẻ tuổi ở Sở gia thì tò mò thực lực của Sở Diệp, còn Sở Hưng Xương càng tò mò về tài lực của Sở Diệp hơn.

“Linh khí thật nồng đậm a!” Sở Tập nhịn không được cảm thán một tiếng.

Khi người Sở gia tới Lưỡng Giới Thành thì đã nghe rất nhiều lời đồn về cơ ngơi của Sở Diệp nhưng thật ra cũng không mấy tin tưởng, nay nhìn thấy thì thật sự đã tin rồi.

“Linh điền a!"
“Thật nhiều linh điền a!"
Linh điền đối với đại gia tộc mà nói là một bút tài phú không nhỏ, Sở gia cũng có mấy chục mẫu linh điền.

“Bên trong linh điền có trồng không ít linh thảo, linh thảo trồng có chút hỗn loạn a!” Sở Uyển Nhi nói.

Linh thảo trong linh điền, cơ bản đều là do Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn trồng.

Sở Diệp đối việc gieo trồng linh thảo trong linh điền cũng không có quá mức để bụng, còn những loại linh thảo trân quý hiếm có thì Sở Diệp đều trồng trong không gian, còn linh thảo trong linh điền chỉ là để che mắt mọi người mà thôi.

Động phủ có vài mẫu linh điền, Sở Diệp chọn cách trồng chính là vứt hạt, có nghĩa là đem hạt giống trực tiếp vứt vào linh điền là xong.

Có linh tuyền cùng trận pháp mà Sở Diệp bố trí, mặc dù Sở Diệp gieo trồng linh thảo cũng không quá tinh tế, nhưng linh thảo cũng lớn lên không tồi.

Bất quá, nguòi Sở gia thấy linh thảo lớn lên một bên thì quá dày đặc, một bên thì quá thưa thớt, liền cảm thấy Sở Diệp là đang lãng phí linh điền.

“Đó là Thiên Thanh Hoa, kia giống như là Nghê Tang Thảo, đó là Huyết Thảo, đều là những loại linh thảo khó hầu hạ.” Sở Duẫn Tuyền tấm tắc bảo lạ nói.

Sở Duẫn Tuyền ở Sở gia là người phụ trách chính trong việc gieo trồng linh thảo, nhưng khi nhìn thấy đám linh thảo trong linh điền, liền cảm thấy đỏ mắt.

“Ta nhớ rõ mấy loại linh thảo này rất là khó trồng! Vậy mà ở đây lại lớn tốt như vậy, hay bởi vì linh điền ở đây phẩm chất tương đối cao sao?” Sở Hinh Nhi hỏi.

Sở Duẫn Tuyền lắc đầu, nói: "Chỉ đúng một phần, mà phần còn lại là do ở chung quanh linh điền có bố trí trận pháp, có Tụ Linh Trận, Sinh Cơ Trận và Xuân Phong Hóa Vũ Trận."
Sở Hinh Nhi có chút kinh ngạc nói: “Nhiều như vậy?"
Sở Duẫn Tuyền gật đầu, nói: “Đúng vậy! Những cái trận pháp ở đây không có một cái nào là rẻ tiền cả, thường chỉ có những đại tông môn hoặc đại gia tộc mới dùng bố trí cho các linh điền trồng các loại linh thảo quý hiếm thôi."
“Nhưng hình như trận pháp ở đây hơi nhiều?” Sở Hinh Nhi hỏi.

Sở Duẫn Tuyền gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Mà các loại trận pháp khác nhau nhưng bố trí cùng một chổ sẽ dễ xảy ra xung đột, không biết số trận pháp này là ai bày ra, do trận pháp có tính xung đột nên đã làm công hiệu của trận pháp giảm đi phân nữa."
“Như vậy thì có sao không?” Sở Hinh Nhi hỏi.

Sở Duẫn Tuyền nói:" Cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn chỉ là có hơi lãng phí mà thôi."
Sở Uyển Nhi ôm hai tay, nói: “Tham thì thăm, Sở Diệp không biết có phải bị tên trận pháp sư kia gạt không?"

Bổng nhiên đội trưởng đoàn xe cười, nói: “Mấy cái trận pháp là do Sở thiếu chính tay bố trí.”
Sở Duẫn Tuyền có chút kinh ngạc nói: “Sở Diệp bố trí?”
Đội trưởng gật đầu, nói: “Đúng vậy! Ở Lưỡng Giới Thành trận pháp sư tương đối thiếu, mà trận pháp của Sở thiếu thật ra đã xem như không tồi."
Sở Diệp từ khi bắt đầu nghiên cứu trận pháp thì cấm chế trong động đều do hắn tu sửa, mà trong lần thú triều trước phòng hộ trận của hai nhà Tiền Hồ đã bị tổn hại, nhưng lại không kiếm được người tu sửa giúp.

Nên đã nhờ Sở Diệp giúp đở.

Lúc sau, tên tuổi Sở Diệp cứ như vậy mà truyền đi ra ngoài, ở phụ cận nhà ai có trận pháp xảy ra vấn đề, đều sẽ tìm Sở Diệp tới tu bổ.

Tu bổ trận pháp có thể giúp củng cố kiến thức trận pháp, lại còn có thể giúp đề cao trận pháp thuật của bản thân, mà thù lao Sở Diệp đưa ra cũng khá tiện nghi.

Nếu người tìm tới cửa, thì Sở Diệp trên cơ đều cũng sẽ không cự tuyệt, dần dà trận pháp thuật của Sở Diệp cũng càng ngày càng tinh vi, thanh danh cũng càng lúc càng lớn.

Sở Hinh Nhi tràn đầy ngoài ý muốn nói: “Sở Diệp thật sự hiểu trận pháp?”
Đội trưởng gật đầu, nói: “Kia là đương nhiên.”
Sở Uyển Nhi bĩu môi, nói: “Nếu vậy tại sao hắn lại bố trận trồng lên nhau là sao?"
Đội trưởng cười, nói: “Tuy rằng có đôi khi trận pháp bố trí nhiều sẽ tạo thành xung đột giữa các trận pháp, nhưng nghe nói nếu là trận pháp sư cao cấp, thì có thể làm giảm sự xung đột giữa các trận pháp mà còn khiến cho chúng hỗ trợ lẫn nhau, cách đây không lâu Tư Đông Phong tiền bối đã đến nơi này du lãm qua còn không tiếc lời khen về khả năng trận pháp của Sở thiếu."
Sở thiếu làm việc, luôn là có đạo lý của ngày ấy mà.

Sở Uyển Nhi nghe đội trưởng nói, thì bĩu môi.

Sở Hinh Nhi có chút hoảng hốt, Sở Diệp cư nhiên còn hiểu trận pháp, Sở Hinh Nhi cảm thấy chính mình giống như càng ngày càng không quen biết Sở Diệp vậy.

Sở Duẫn Tuyền tràn đầy cảm thán nói: “Quả nhiên là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đúng là chớ khinh thiếu niên nghèo."
Sở Duẫn Tuyền thầm nghĩ: Trận Pháp Sư đều có tâm tính trầm ổn, là người có tâm tư nhanh nhạy, nhạy bén, Sở Diệp tính tình lười nhác, cư nhiên cũng có thể trở thành Trận Pháp Sư, dường như từ khi rời đi gia tộc, thì đối phương liền như thoát thai hoán cốt vậy.

Nhưng nếu muốn trở thành Trận Pháp Sư là một chuyện không dễ, muốn học trận pháp thì mọt phải có sư phó, hai là phải có truyền thừa, nếu không thì chẳng thể làm gì.

Mà mấy cái trận pháp trong linh điền nếu thật sự là do Sở Diệp bố trí, vậy trận pháp của Sở Diệp hẳn là đã bước qua nhập môn, và tất nhiên trên tay phải có trận pháp truyền thừa.

Một phần truyền thừa của trận pháp có giá cả không thấp a! Sở Diệp cũng không biết là như thế nào mà có, Sở gia bọn họ đều không có trận pháp truyền thừa.

Nếu Sở Diệp có thể đem trận pháp truyền cho Sở gia thì Sở gia sẽ ngày càng lớn mạnh.

Sở Diệp hiện giờ ở Lưỡng Giới Thành phát triển tốt như thế, sợ là không muốn trở lại Sở gia đâu.

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn từ trong đi ra Thất Thải Huyễn Điệp thì đang ở bên cạnh Lâm Sơ Văn phe phẩy cánh, tò mò nhìn nhóm người trước mặt.


Sở Tư Thần đánh giá Lâm Sơ Văn, đôi mắt bên trong hiện lên vài phần khác thường.

Trước đó đã gặp qua vài lần, nhưng Sở Tư Thần không có chú ý Lâm Sơ Văn, mà Lâm Sơ Văn cũng luôn cố tình che dấu dung mạo của bản thân, nên Sở Tư Thần cũng không có quá mức chú ý tới.

Nay Thất Thải Huyễn Điệp đã tiến giai Chiến Tướng, do chịu ảnh hưởng nên diện mạo của Lâm Sơ Văn càng thêm tinh xảo hơn vài phần, hơn nữa cả người đều toát ra vẻ tự tin, mà tinh thần diện mạo cùng nhau kết hợp lại nên làm cho cả người tản mát ra một cổ mị lực kinh người.

Sở Tư Thần bỗng nhiên phát hiện, Lâm Sơ Văn tuy rằng là nam nhân, nhưng tướng mạo lại thuộc hàng nhất đẳng, Sở Diệp vì vậy mà thần hồn điên đảo, tựa hồ cũng không có gì kỳ quái.

Sở gia không ít người đều nghe qua đại danh của Lâm Sơ Văn, biết Sở Diệp sau khi rời đi gia tộc thì đã gặp Lâm Sơ Văn, tính hướng đều thay đổi, do đó người Sở gia đều đối với Lâm Sơ Văn rất tò mò, một đám trộm nhìn chằm chằm người ta.

Sở Uyển Nhi nhìn Thất Thải Huyễn Điệp đang bay bên cạnh Lâm Sơ Văn thì đôi mắt liền hiện lên vài phần hâm mộ.

Thất Thải Huyễn Điệp phẩm chất không tầm thường lại còn xinh đẹp, không thể nghi ngờ là Hồn Sủng mà rất nhiều Hồn Sư tha thiết ước mơ.

Sở Uyển Nhi vẫn luôn muốn tìm một con Hồn Sủng xinh đẹp, đáng tiếc phẩm tướng hảo lại còn có huyết mạch bất phàm thì rất khó có được, Sở Uyển Nhi do không tìm được nên cũng đã khế ước với Đạp Vân Báo.

“Tiểu Diệp, đây là con Thất Thải Huyễn Điệp mà ngươi cho tiến giai sao?” Sở Hưng Xương gương mặt tươi cười hỏi.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng trước đó không lâu, vừa mới tiến giai thành công.”
Tuy rằng Sở Hưng Xương đã sớm nghe được đồn đãi, nhưng này nghe được Sở Diệp thừa nhận, cuối cùng cũng hết hy vọng.

Sở Hưng Xương nhìn Thất Thải Huyễn Điệp, đáy mắt hiện lên vài phần chán ghét, giống như đối phương đoạt mất cơ duyên của hắn.

Nhìn ra đáy mắt ghen ghét của Sở Hưng Xương, Sở Diệp âm thầm ở trong lòng mắt trợn trắng, thầm nghĩ: Lão già này thật lớn mặt a! Huyễn Vụ Sát mà lão già này có thể mơ ước sao?
Sở Uyển Nhi có chút tò mò nói: “Sở Diệp, nghe nói ngươi là dùng trăm năm Duyên Thọ Thảo để đổi Huyễn Vụ Sát a!”
Sở Diệp bĩu môi, thầm nghĩ: Làm nhân vật phong vân chính là không tốt thế đó a! Một chút bí mật đều không giữ được.

“Đúng vậy!” Sở Diệp cũng không giấu giếm.

Sở Uyển Nhi tràn đầy hâm mộ nói; “Không nghĩ tới, ngươi mà cũng có thứ quý giá như vậy.

Sao không để lại dùng cho bản thân."
Sở Diệp chẳng hề để ý vẫy vẫy tay, nói: “Một gốc trăm năm Duyên Thọ Thảo mà thôi, bất quá chỉ có thể kéo dài thêm 5 năm tuổi thọ thôi, nếu có thể trở thành Hồn Vương, thì ta sẽ có 500 năm thọ nguyên vậy càng tốt hơn sao."
Sở Uyển Nhi trừng lớn mắt, có chút khó có thể tin nói: “Hồn Vương, ngươi cư nhiên cũng muốn trở thành Hồn Vương?"
Sở Diệp cau mày, không vui nói: “Ta muốn trở thành Hồn Vương rất kỳ quái sao?”
Sở Uyển Nhi đây là cái biểu tình gì hả a! Hắn muốn trở thành Hồn Vương rất kỳ quái sao? Sở Tư Thần thành Hồn Vương thì được chất.

Hắn chính là người khế ước cực phẩm hung thú đó, mà xác suất trở thành Hồn Vương còn cao hơn Sở Tư Thần nhiều.

Sở Uyển Nhi ha ha nở nụ cười, nói: “Muốn trở thành Hồn Vương đúng là không sai, nhưng làm Hồn Sủng Sư thì phải biết đủ."
Sở Diệp ôm hai tay, thầm nghĩ.

Thế đạo thật đúng là thay đổi a! Sở Uyển Nhi chỉ là một cái Hồn Sĩ, mà cũng giám chất vấn hắn.

“Này liền không cần ngươi nhọc lòng, Uyển Nhi muội muội thay vì lo lắng cho ta có thể hay không trở thành Hồn Vương, thì tốt hơn vẫn là lo lắng cho mình có thể trở thành Hồn Sư hay không thì tốt hơn.” Sở Diệp nhàn nhạt nói.


Sở Uyển Nhi đỏ bừng mặt, tức giận nói: “Ta nhất định có thể trở thành Hồn Sư.

Sở Tư Thần từ khi trở thành Hồn Sư, Sở Uyển Nhi địa vị cũng như nước lên thì thuyền lên, trong nhà không ít người đều khen tặng nàng nói, nàng có ca ca là Hồn Sư thì nàng tương lai cũng có thể trở thành Hồn Sư, lời nghe quá nhiều nên Sở Uyển Nhi cũng tin tưởng tràn đầy cảm thấy chính mình nhất định cũng có thể trở thành Hồn Sư.

Sở Diệp lạnh lạnh nói: “Ngươi nói được, là được đi."
Sở Uyển Nhi nhìn Sở Diệp liếc một cái.

“Sở thiếu, đây là đồ vật ngươi muốn” Đội trưởng đoàn xe nói.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Vất vả, phiền toái vài vị giúp ta đem đồ dọn đến kho hàng đi."
Đội trưởng gật đầu, đáp: “Được.”
Những Hồn Sủng Sư trong đoàn xe triệu hồi Hồn Thú, đem thú cốt đưa vào kho hàng.

Thú cốt quá nhiều, kho hàng cũng không chứa hết, Sở Diệp trực tiếp chọn một khối đất trống, đen thú cốt trực tiếp đặt ở trên đất trống.

“Hảo xú a!” Sở Uyển Nhi bóp mũi nói.

Sở Diệp nhíu nhíu mày, không ít thú cốt đã có từ rất lâu nên mang theo một cổ mùi mốc, còn thú cốt mới thì mang theo mùi thịt thối, cho nên, hương vị cũng không thế nào hảo.

Sở Hưng Xương ninh mày, có chút khó hiểu nói: “Sở Diệp, ngươi mua nhiều thú cốt như vậy để làm gì?"
Sở Diệp lưng đeo xuống tay, nói: “Gần nhất đang nghiên cứu một cái cốt trận, yêu cầu không ít thú cốt làm tài liệu."
Sở Hưng Xương cau mày, nói: “Một cái cốt trận, yêu cầu nhiều như vậy sao?”
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đó là một cái đại hình cốt trận."
Trước khi mua thú cốt Sở Diệp đã nghĩ ra một lý do hợp lý để nói với những người có ý tò mò rồi, mà thật ra hắn cũng đang nghiên cứu cốt trận.

Sở Tư Thần nhìn thú cốt đầy đất trực giác cho thấy Sở Diệp không có nói thật.

“Thật là vì cốt trận, hay là ngươi đang nghiên cứu thứ gì đó kỳ quái đi.” Sở Tư Thần hỏi.

“Ta có thể nghiên cứu thứ gì kỳ kỳ quái quái sao?"
Sở Tư Thần nhàn nhạt nói: “Ta làm sao có thể biết được?”
Sở Uyển Nhi che mũi phẩy phẩy, vẻ mặt chán ghét nói: “Sở Diệp, ngươi có tiền làm cái gì cũng được, một hai phải nghiên cứu mấy thứ ghê tởm như vậy."
Sở Diệp: “.......” Cái này nha đầu chết tiệt kia, thật là không ánh mắt a! Hắn muốn nghiên cứu chính là sát khí, sát khí như thế nào mà ghê tởm? Thứ có mắt không tròng, còn muốn trở thành Hồn Sư, mơ mộng hão huyền.

Sở Diệp lưng đeo xuống tay, nghiêm trang nói: “Nghiên cứu thì luôn phải trả giá bằng vất vả cần cù cùng mồ hôi.

Chỉ nhiêu đây mà không chịu được thì còn làm được đại sự gì chứ.” Dù sao khi ngao luyện thì cũng chẳng còn mùi vị gì.

Sở Uyển Nhi khinh thường nói: “Dựa vào số xương cốt này thì có thể nghiên cứu ra cái gì, ngươi sẽ không sợ sẽ như giỏ tre múc nước công giả tràng sao?"
Sở Diệp thầm nghĩ: Sở Uyển Nhi này nghĩ chính mình ngốc nên cũng cho rằng ai cũng ngốc như cô ta sao?
"Nói chung vẫn sẽ thành quả.” Sở Diệp nói.

Sở Uyển Nhi khẽ hừ một tiếng, nói: “Lãng phí.".