Xuyên Thư Chi Bảo Bối Là Hiệu Ứng Cánh Bướm

Chương 67: Rắc Rối



Hàn Liên khó khăn thoát khỏi bãi biển, trở về phòng nằm dài trên giường.

Mất hứng móc điện thoại ra, nhắn tin với Lãnh Phong, việc này chính Hàn Liên cũng không ý thức được bản thân đã dần ỷ lại vào cái tên đáng ghét nào đó.

Tiểu Liên đáng yêu nhà bạn cùng bàn:[Hic, hôm nay bị kéo xuống biển chơi, đáng sợ quá đi (;ŏ﹏ŏ)]
Hiện tại ở chổ Hàn Liên là 3 giờ chiều, cho nên rất nhanh đã rep tin nhắn của Hàn Liên:
Lãnh Phong: [Sao vậy? Em không xuống biển được à?]
Tiểu Liên đáng yêu nhà bạn cùng bàn:[Em bị chứng sợ những vùng nước sâu(;ŏ﹏ŏ) ]
Lãnh Phong: [Hừm! ].

Tiểu Liên đáng yêu nhà bạn cùng bàn:[ Thôi không nói nữa, em phải chuẩn bị đi leo núi đây, lần này phải gỡ gạc lại những điều đã mất!]
Lãnh Phong:[Tạm biệt, nhớ ăn uống đầy đủ đó]
Tiểu Liên đáng yêu nhà bạn cùng bàn:[ Tạm biệt, anh cũng vậy]
Lãnh Phong nhìn tin nhắn trên màn hình, khóe môi vô thức cong lên, nhìn chồng tài liệu chất đống trước mặt, bao nhiêu mệt mỏi dường như đều vơi hết.


Hàn Liên tắt điện thoại xong thì bắt đầu chuẩn bị cho buổi cắm trại tối nay.

Ngoài liều trại ra thì đồ ăn cũng là một thứ không thể thiếu được.

2 giờ chiều, cả lớp ai nấy điều một bộ mặt hứng khởi tiến hành leo núi, ngọn núi này không lớn cũng không nhỏ nói chung là đủ sức để cả bọn lớp 6 đi, vì ban đêm trên cao sẽ rất lạnh nên lớp trưởng chọn dừng lại ở nơi bằng phẳng thấp một chút và chọn phía có thể ngắm được rõ ràng hoàng hôn buổi sáng.

Tới nơi thì ai được giao dựng liều thì đi dựng liều, ai phụ trách nấu ăn thì đi chuẩn bị nấu ăn, tất nhiên Hàn Liên là thuộc nhóm chuẩn bị thức ăn rồi, cậu không biết nấu nhưng cậu biết nếm thứ nha! ha ha đùa thôi cậu sẽ chuẩn bị nguyên liệu cho những người khác nấu.

Ở chổ đất rộng rãi lại là ở nơi thành phố tấp nập vẫn giữ được nét thanh mát của chốn rừng núi, tất nhiên ngoài nhóm Hàn Liên thì chổ này cũng có người khác đặt chân tới, là một nhóm sinh viên khoảng 7 người hai nữ và 5 nam.

Trong đó hai nữ sinh rất thân với nhau một người thì luôn vui bẻ hòa đồng, một người thì hơi ít nói nhưng kiêu ngạo, còn 5 anh trai kia, Hàn Liên vừa nhìn liền biết cả 5 người đều thích cái cô gái ít nói kiêu ngạo kia.

Nhưng việc không liên quan tới mình hóng hớt thì được nhưng ai rãnh đâu xen vào, hiện tại cậu phải đi rửa rau nè.

Tối đó lớp Hàn Liên quây quần bên đống lửa, nhóm thì chơi đánh bài, nhóm thì chơi thử thách, còn một nhóm thì xung phong đi chuẩn bị đồ ăn.

Tất nhiên tiểu Liên Liên nhà ta thuộc nhóm 3, vừa chuẩn bị đồ ăn vừa tiện tay bỏ thức ăn vào miệng chăm sóc cho dạ dày luôn.

Hôm nay cả lớp quyết định ăn đồ nướng và lẩu đun lửa lên, hương thơm bay khắp ngọn núi, bên đám sinh viên kia cũng đang dùng bửa chỉ có điều chẳng xịn như bên này cho nên rất nhanh bị hấp dẫn mà nhìn sang.

Bàn tiệc đã dọn xong mọi người ai cũng đều có trên tay vũ khí để chuẩn bị chiến đầu! à không cầm đũa để chuẩn bị dùng bữa.

Thịt bò tấm điều nước sốt sánh mịn bỏ lên vĩ nướng nghe xèo xèo vô cùng vui tai, mùi hương cũng nhanh chóng bay bay, bay qua chóp mũi của mỗi người, khơi dậy niềm đam mê ăn uống.


Nước lẩu cũng đã sôi lên, qua đôi bàn tau khéo léo của các cô gái trong lớp nước lẩu đậm đà đủ vị vừa thơm nồng vị cay hòa quyện với mùi thịt nướng!
Rột rột.

Bụng đám người bắt đầu kiêu lên, Hàn Liên sắn tay áo đầu tiên, vô cùng mất hình tượng mà nuốt nuốt nước bọt:" Thịt ơi, ta tới đây!!".

Thịt vừa trở lên đã chín, ai cũng muốn cướp miếng đầu tiên nhưng tay làm sao mà bắt kịp đôi bàn tay lẹ làng của Hàn Liên? Những người ngồi ngấp nghé miếng thịt đã lâu còn chưa kịp hoàn hồn, Hàn Liên đã cho cả miếng vào miệng.

Vừa nhai vừa thở ra trong miệng:" hô!.

hô!.

nóng!.

hô! mà! ngon vl! ha ha.

.

".


Châu Á Thành rít lên:" Đồ xấu xa, tớ đã ngấp nghé miếng thịt đó lâu như vậy! hu hu.

.

"
"Nhanh tay thì được, chậm tay thì nhịn ha ha!" Hàn Liên thõa mãn nuốt miếng thịt bò thơm ngon vào miệng.

"Tuyệt vời!".

Lập tức nhận được vô số ánh mắt thù hận.

Được rồi, cậu không nên khoe như vậy cơ mà nó ngon thiệt sự√( ̄‥ ̄√).