Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Trong Niên Đại Văn

Chương 47: Chương 47


Vừa rồi cô còn cảm thấy kích động, cảm thấy thím Lưu quả thật đặt bút như thần, không chỉ mời được Mạc Viễn Sơn tới mà còn mời được cả cụ Mạc.

Không ngờ! Thật không ngờ!
Cụ Mạc cũng không có lực sát thương lớn như cô tưởng tượng.

Giang Tiểu Mãn sao có thể để Mạc Trần thị xoay chuyển cục diện cô mất công tạo ra được, chỉ lạnh lùng nói: “Ông trời mà có mắt thật, vậy thì phải để cho anh cả nhìn thấy bà đối xử với giọt máu duy nhất của anh ấy như thế nào.


Mạc Trần Thị thôi không khóc nữa, hung dữ nhìn chằm chằm Giang Tiểu Mãn, hận không thể xông lên cắn chết cô.

“Chuyện này!.

” Cụ Mạc tức giật đến mức gõ gậy, đang muốn nói vế sau, thì Mạc Tam Dạng từ trong nhà chạy ra.


“Cụ!” Mạc Tam Dạng không phải chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn với Mạc Trần thị.

Dù sao, vợ cưới lúc trẻ cũng không phải do ông ta chọn, chẳng có tình cảm gì.

Qua nhiều năm như vậy, Mạc Tam Dạng chỉ thấy, Mạc Trần thị là công cụ tốt nhất.

Có lẽ lần duy nhất ông ta xem trọng bà ta, là khi nhận được tin đậu đại học của Mạc Lệ Phong, khiến cho Mạc Tam Dạng lần đầu cảm thấy cưới được người vợ này rất tốt.

"Cụ Mạc à, con đã lớn tuổi như vậy rồi, nếu ly hôn sẽ bị chê cười!"
Trạng thái biểu hiện ra ngoài làm cho người ta cảm thấy ông ta không thích Mạc Trần thị, nhưng không nhẫn tâm ly hôn.

Mạc Viễn Sơn lặng lẽ trợn tròn mắt.

Cùng một biểu tình, còn có Giang Tiểu Mãn đứng ở phía sau.


Trong trí nhớ của nguyên chủ, ấn tượng đối với Mạc Tam Dạng rất tốt.

Mỗi lần làm ác đều là Mạc Linh Chi và Mạc Trần thị, Mạc Tam Dạng còn tới an ủi vài câu.

Chẳng qua ông ta không có tiếng nói ở cái nhà này, cũng không giúp được Giang Tiểu Mãn cái gì.

Nhưng thực tế thì sao?
Mạc Tam Dạng thật sự không thể kiểm soát được cái nhà này sao?
Chưa chắc đâu.

Cụ Mạc không nhìn ra, còn thất vọng nói với Mạc Tam Dạng: “Vợ anh đã như vậy, anh là người đứng đầu một nhà lại chẳng ra gì? Anh muốn thấy cốt nhục duy nhất của cậu cả nhà anh bị chà đạp sao?”
Mạc Tam Dạng vội vàng lắc đầu.

Chỉ len lén nhìn Giang Tiểu Mãn, đáy mắt tràn ngập sự không cam lòng và bất đắc dĩ.