Xuyên Thành Vợ Đại Gia

Chương 22: Chương 22

Lục Chân Chân hôm nay đã đi dạo phố cả buổi trưa với Quý Minh Noãn, đừng nhìn gia đình Quý Minh Noãn bần hàn, lúc cô tiêu tiền không hề thua người phụ nữ phá của như Lục Chân Chân, kỳ lạ là Quý Minh Noãn chẳng mua bừa thứ đắt đỏ, chọn đồ cũng rất có thẩm mỹ.
 
Lục Chân Chân còn tưởng rằng mình phải dẫn một nha hoàn nghèo khổ quê mùa dạo phố, toàn bộ hành trình cần đóng vai giám đốc nghệ thuật, nào ngờ đỡ tốn công của cô bé, hại cô nhóc tưởng rằng có thể có hình tượng cô bé tinh tế kiêu ngạo trước mặt đối phương.
 
Lục Chân Chân mua sắm xong, dẫn cô đến Thủy Vân Gian ăn cơm, tính toán để Quý Minh Noãn tiếp xúc nhiều với cuộc sống tao nhã.
 
Ai biết Lục Chân Chân đi lấy xe, thấy anh trai và một người phụ nữ đang nói chuyện với nhau.
 
Còn về họ nói chuyện gì, cô nhóc không nghe rõ.
 
Cô ấy nhìn thấy cô gái có vẻ ngượng ngùng, làm người khác thấy thương.
 
Cô ấy mới cười nói nhìn bọn họ: “Anh ~”
 
Lục Ngôn Thâm nhìn Lục Chân Chân vờ vịt, lập tức có dự cảm không tốt.
 
Chẳng phải Quý Minh Noãn dạo phố với Lục Chân Chân? Người đâu?
 
Chu Mặc là người rất thức thời, thấy công chúa không có ý tốt, nói: “Lương tiểu thư, mời về cho, giám đốc chúng tôi còn chuyện khác để làm nữa.”
 
Lương An Nghi nhìn Lục Chân Chân đi tới chỗ họ với ánh mắt tò mò, nhưng cảm giác đối phương đang tức giận, lập tức thu lại danh thiếp.
 
Cô ta vừa bị Lục Ngôn Thâm nói như vậy, cũng không còn mặt mũi ở lại nữa, gật đầu xoay người, chưa đi được hai bước, đã bị đại tiểu thư kia gọi.
 
“Này, đợi đã.” Lục Chân Chân gọi đối phương, lại nói: “Anh, đây là bạn anh à? Sao không giới thiệu với em?”
 
Lương An Nghi ngừng bước chân, chưa kịp phản ứng với câu hỏi của Lục Chân Chân, chỉ ngơ ngác nhìn cô ấy.
 
Lục Ngôn Thâm chẳng cho cô ta nửa ánh mắt, lãnh đạm nói: “Đây là bạn của Triệu Đổng.”
 
Dăm ba câu đã phủi sạch quan hệ.
 
Lục Chân Chân một tay cầm túi xách, một tay cầm di động, đương nhiên không thật sự làm lớn chuyện, còn muốn người phụ nữ kia nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không, để Quý Minh Noãn nhìn thấy chắc chắn sẽ hiểu lầm, cũng không biết người phụ nữ kia lên cơn ghen sẽ hành hạ anh trai cô ấy thế nào nữa.
 
Anh trai cô còn đang dưỡng thương, sao chịu nổi?
 
Trước khi Quý Minh Noãn đến đây, cô cũng muốn xem thử đây rốt cuộc là ai.
 
Lục Chân Chân nhìn cô ta, hình như đối phương khá quen mắt, “Cô là nghệ sĩ à? Hình như tôi gặp cô ở đâu rồi đấy.”
 
Lương An Nghi ngại ngùng cúi đầu, “Ừm, tôi tên…… Lương An Nghi.”
 
Mấy năm nay Lương An Nghi được người hâm mộ nuông chiều, ra vào sân bay, phim trường, đều có người hâm mộ hò hét tên mình, đi đâu cũng có người quen biết cô ta, dù không biết cô ta, sau khi cô ta nói tên, cũng sẽ có ấn tượng, biểu hiện rất vui vẻ.
 
Không hề giống với Lục Chân Chân bây giờ, đối phương dường như đứng ở chỗ cao hơn cô ta, biết cô ta là nghệ sĩ, cũng sẽ không chủ động nịnh bợ, cảm giác này làm cho cô ta không thoải mái.
 
Lục Chân Chân không truy vấn, dường như hiểu quanh co trong chuyện này.
 
Lục Chân Chân cười, “À.” Lục Chân Chân nói xong chữ này thì mặc kệ cô ta.
 

Lương An Nghi bị phớt lờ, phòng tuyến tâm lý tan rã, cô ta không muốn ở đây thêm một giây nào nữa.
 
“Tôi không quấy rầy hai người nữa, tạm biệt.”
 
Lục Chân Chân mặc kệ cô ta, nói với Lục Ngôn Thâm: “Anh, hôm nay chị dâu mua quà cho anh đấy, em nghĩ anh nhất định rất thích nó. Chị dâu chọn lâu lắm đấy, ai da, đúng là quan tâm anh.”
 
Lương An Nghi vốn muốn rời đi, nghe Lục Chân Chân nói hai chữ “chị dâu”, trái tim vỡ tan, cô ta chẳng còn cách nào ở đây thêm một giây phút nào nữa, nhanh chóng đi tới xe bảo mẫu của cô ta.
 
Lục Ngôn Thâm ở phía sau cất giọng hỏi: “À? Mua gì?”
 
Lục Chân Chân nói: “Chờ chút thì biết chứ gì, gấp cái gì?” Cô ấy nhìn Lương An Nghi cuống quít rời đi.
 
Ôi chao, lần này tiện nghi cho cô đấy, nếu không phải cô ấy sợ Quý Minh Noãn thấy chuyện này, đúng là muốn dạy dỗ ả đàn bà kia.
 
Lương An Nghi vừa đi, Lục Chân Chân lại thay giọng điệu, nói: “Tối nay em không về nhà cũ, anh bảo Quý Minh Noãn ngồi xe của anh đi. Em bận về chơi game với người khác rồi, em đi nhé, anh chờ chị ấy đi, có lẽ vài phút nữa mới ra đây đấy.”
 
Lương An Nghi cảm thấy bước chân nặng ngàn cân, không dám quay đầu, cũng không rõ người phía sau nói gì, chỉ nhanh chóng đi tới xe bảo mẫu của cô ta.
 
Cô ta lên xe, hít sâu vài cái, chậm rãi bình phục tâm tình, sau đó mệt mỏi dựa vào ghế, sao lại ngốc vậy chứ?
 
Cô ta nhắm mắt, không ngừng nhớ lại dáng vẻ của anh, một người đàn ông ưu tú như vậy, thì ra đã cưới vợ, chẳng biết cô gái nhà nào tốt số như vậy.
 
Cô ta thở một hơi, mở to mắt, nói với tài xế ở phía trước: “Lái xe đi.”
 
Xe chậm rãi chạy, Lương An Nghi cắn cánh môi, chưa từ bỏ ý định, kéo rèm che, quay đầu nhìn Lục Ngôn Thâm.
 
Trong bóng đêm, cô ta nhìn thấy một cô gái mặc quần jean và áo sơ mi đứng đối diện Lục Ngôn Thâm, hai người đứng xa nhau, cô ta cũng chẳng nhìn thấy bọn họ có cử chỉ thân mật gì.
 
Qua vài giây, hai người chuẩn bị lên xe, Lương An Nghi dán mặt lên cửa sổ xe, cố hết sức híp mắt, nhưng chỉ nhìn thấy gương mặt nghiêng của phụ người phụ nữ kia, chẳng thể nhìn rõ dáng vẻ của người phụ nữ đó.
 
Người phụ nữ đó mặc quần áo tầm thường như vậy, chắc cũng chẳng xinh đẹp gì.
 
Xe càng lúc càng xa, hai người ở phía sau đã co lại thành một chấm đen, cô ta mệt mỏi nhắm mắt.
 
*
 
Giữa trưa Quý Minh Noãn ăn món Nhật, bụng không thoải mái, cho nên cô ra chậm, vừa ra đã không nhìn thấy bóng dáng của Lục Chân Chân.
 
Cô nhìn kỹ, nhìn thấy Lục Ngôn Thâm đứng cạnh xe, đang nói chuyện với trợ lý.
 
Quý Minh Noãn không suy nghĩ, tiến lên hỏi: “Trùng hợp vậy? Chân Chân đâu?”
 
Cô có dự cảm công chúa Chân Chân lại bán cô.
 
Lục Ngôn Thâm nhìn Quý Minh Noãn đi từ trong ra, đúng lúc dặn dò Chu Mặc chút chuyện, chưa kịp gọi cô.
 
Anh nhìn Quý Minh Noãn, phát hiện đối phương thay đổi kiểu tóc thật, tóc xoăn biến thành tóc thẳng.
 
“Chân Chân đi rồi, con bé bảo em ngồi xe tôi về nhà.”
 

Quý Minh Noãn giờ phút này cảm thấy Lục Chân Chân nói đúng, cô phải tự lái xe ra ngoài thôi.
 
Nếu công chúa đã bán cô như bán heo, vậy cô cũng chỉ có thể ngồi xe Lục Ngôn Thâm về nhà.
 
Hai người lên xe, không biết có phải tài xế có suy nghĩ khác không, nhanh chóng nâng tấm chắn, Quý Minh Noãn ngẫm lại bản thân nên ngồi ở hàng ghế phía trước, để Lục Ngôn Thâm ngồi với trợ lý của anh.
 
Cho nên…… Bọn họ phải nói gì với nhau đây?
 
Lần này Lục Ngôn Thâm không xử lý công việc nữa, đột nhiên hỏi: “Hôm nay mua gì?”
 
Quý Minh Noãn đáp lời rất quy tắc: “Vài món quần áo.”
 
Hai người câu được câu không trò chuyện với nhau, một người hỏi một người đáp, không khí rất gượng gạo, bắt đầu tẻ ngắt.
 
Lúc xe sắp về đến nhà, Lục Ngôn Thâm đột nhiên hỏi, “Nghe nói em mua đồ cho tôi?”
 
Quý Minh Noãn nghe vậy, ngẩn ra, nghe ai nói? Không có việc này đâu. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn. 
 
A, cô dự định mua quà nhận lỗi cho Lục Ngôn Thâm, sau đó hoàn toàn quên mất……
 
Sao đây?
 
Dường như Lục Ngôn Thâm đang chờ cô, anh hơi nhướng đuôi lông mày, nghiêng đầu nhìn cô như một cậu bé đang đòi kẹo.
 
Quý Minh Noãn vắt óc nhớ lại những vật tùy tiện mua ngày hôm nay.
 
Hình như không có gì thích hợp để tặng anh.
 
Quý Minh Noãn sắp hoảng loạn, nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh.
 
Lục Ngôn Thâm đột nhiên nhận ra đây có thể là Lục Chân Chân thuận miệng nói, lập tức thu ánh mắt, miễn cho xấu hổ tiếp tục lan tràn.
 
Một giây sau, Quý Minh Noãn đột nhiên lấy con búp bê thủ công trong túi ra, đưa cho anh.
 
“Cái này tặng anh đấy, không biết anh có thích nó không nữa.”
 
Thích mới có quỷ! Sao Lục Ngôn Thâm có thể thích loại búp bê dành cho con gái này được chứ, a a a, Lục Chân Chân, chị có thù oán gì với em sao? Sao em lại hại chị như vậy chứ?
 
Quý Minh Noãn đoán có lẽ Lục Ngôn Thâm muốn ngắt đầu của cô!
 
Lục Ngôn Thâm cười, nhận con búp bê trong tay Quý Minh Noãn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng sờ nó.
 
Quý Minh Noãn cho rằng giây tiếp theo Lục Ngôn Thâm sẽ nói: Tôi là đàn ông, sao có thể thích thứ này được? Đem về đi! Cô đang sỉ nhục tôi đấy!
 
Lục Ngôn Thâm đột nhiên hỏi: “Đây là em?”
 
Quý Minh Noãn:??

 
Lục Ngôn Thâm không đợi Quý Minh Noãn trả lời, lại nói: “Rất đáng yêu.”
 
Quý Minh Noãn lại cảm thấy biểu cảm của Lục Ngôn Thâm giờ phút này đang nói: có phải cô bị ngu không?
 
Quý Minh Noãn định giải thích không phải, Lục Ngôn Thâm thần kỳ biến thành kẻ nói nhiều, tiếp tục nói: “Cũng sinh động thật đấy, rất giống em.”
 
Quý Minh Noãn:……
 
Giống chỗ nào? Vừa mắng vừa bất lực.jpg
 
Xem ra cô không có cách nào dùng phương pháp khoa học giải thích ánh mắt của trực nam.
 
“Vậy…… Vậy à?”
 
Lục Ngôn Thâm gật đầu: “Ừm, tôi rất thích.”
 
Anh nghĩ có lẽ nên tìm một chỗ nào đó để đặt con búp bê này.
 
Cô cũng không biết sao Lục Ngôn Thâm xem con búp bê thủ công cột hai chùm với dây cột tóc màu xanh, mặc váy cổ trang là cô.
 
Cô không cần hỏi, đây vốn dĩ là sai lầm.
 
Xem ra giá trị của con búp bê thủ công này cũng rất đúng trọng tâm, 250 tệ (250 nghĩa là ngu ngốc).
 
Quý Minh Noãn: “Anh thích là tốt.”
 
Lục Ngôn Thâm cười, “Cảm ơn.”
 
*
 
Hai ngày sau, Lục Ngôn Thâm luôn đi sớm về trễ, rất ít khi gặp mặt Quý Minh Noãn, Quý Minh Noãn đã kết thúc buổi huấn luyện kỹ năng, ở nhà nghỉ ngơi hai ngày.
 
Chẳng biết có phải ông trời cũng biết cô sắp mốc meo, hôm nay vừa rời giường, nhân viên của đoàn làm phim Bích Vân Truyện đã gọi điện thoại cho cô, nói có thể chụp ảnh poster.
 
Quý Minh Noãn vô cùng vui vẻ thu dọn đồ vật chuẩn bị ra ngoài, cuối cùng có thể bắt đầu công việc rồi.
 
Cô vừa đi ra cổng lớn, nhìn thấy cụ Lục đứng bên cạnh một chiếc xe Alphard Modellista trắng, nhìn thấy Quý Minh Noãn ra ngoài, đi lên giới thiệu với cô.
 
“Minh Noãn, ông nghe nói mấy người bạn cùng nghề với con đều thích dùng xe bảo mẫu này, cho nên tuần trước đã đặt một chiếc cho con, bạn xem nó thế nào? Có thích không?”
 
Sau khi cụ Lục nhận được tác phẩm phong bút của Đào Chí Khang, được rất nhiều chiến hữu hâm mộ, ngày nào cũng vui vẻ nghĩ chuyện tặng quà đáp lễ cho cô.
 
Ông ấy nhớ có lần Lục Chân Chân nhắc Quý Minh Noãn rất ít dùng xe trong nhà, nghĩ có phải cô chê xe trong nhà không đủ chức năng không? Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn. 
 
Lục Chân Chân còn nói mua Ferrari, Lamborghini gì đó, nhìn mấy chiếc xe đó cũng tầm thường, chẳng có chức năng gì.
 
Sau đó ông ấy hỏi mấy chiến hữu, họ đều nói loại xe này là loại xe được hoan nghênh nhất trong đám nghệ sĩ, ông ấy không nghĩ ngợi, đặt một chiếc có đầy đủ chức năng cho cô.
 
Ông ấy nhìn ánh mắt của Quý Minh Noãn, hình như con bé rất hài lòng, xem ra ông ấy chọn đúng rồi, may mắn không nghe lời Chân Chân.
 
Quý Minh Noãn nhìn chiếc xe trước mắt, lập tức trợn mắt há mồm, loại xe này giống y như đúc chiếc xe kiếp trước cô dùng, rất quen thuộc!
 
Quá tốt!
 
“Cảm ơn ông nội, con rất thích.” Chủ yếu là quá quen thuộc.
 

Cụ Lục vui vẻ cười, “Con mau đi bận chuyện của con đi, có phải sắp đi chụp ảnh không? Cần dẫn người đi chung không?”
 
“Không cần, con báo với trợ lý của con chờ ở studio rồi, con đi trước đây.”
 
Cụ Lục nhìn Quý Minh Noãn ngồi vào chiếc xe ông ấy mới mua rời đi, gửi một tấm ảnh vào nhóm chat: 【 Minh Noãn nói rất thích xe ông tặng. 】
 
Sáng sớm Lục Chân Chân đã bị tin nhắn của ông nội đánh thức: 【 Không thể nào! Chị ấy còn thấy Ferrari của con chướng mắt. 】
 
Ông cụ bấm gửi ảnh: 【 Có hình có chân tướng.jpg】
 
Lục Chân Chân: 【 lạnh mặt.jpg Hôm qua con tặng quà cho chị ấy, chị ấy cũng rất vui đấy. 】
 
Lão gia tử: 【 Không có hình không có chân tướng.jpg】
 
Lục Chân Chân trở tay gửi tấm ảnh Quý Minh Noãn thử váy ngày hôm qua, ông nội Lục cuối cùng lựa chọn không nhìn thấy, vui vẻ đi tập thể dục buổi sáng.
 
Lúc Lục Ngôn Thâm nhìn thấy tin nhắn trong nhóm chat đã gần buổi trưa, nhìn tấm ảnh Lục Chân Chân gửi, Quý Minh Noãn mặc váy dài rượu đỏ, cười rạng rỡ, váy đuôi cá phác họa dáng người hoàn mỹ của cô, làm làn da của cô trắng như trong suốt.
 
Anh nới lỏng cà vạt, sau đó nhanh lưu tấm ảnh.
 
Chu Mặc không dám lên tiếng, nhìn Tổng giám đốc Lục lại xem ảnh chụp của một người phụ nữ, còn cười, anh ấy cũng không dám động, chỉ chờ Tổng giám đốc Lục ra lệnh.
 
Anh ấy đột nhiên nhớ tới ngày đó ở bãi đỗ xe Thủy Vân Gian, nhìn thấy vẻ bất ngờ hiện trên gương mặt Tổng giám đốc Lục khi Lương An Nghi đưa danh thiếp, dù chỉ thoáng qua.
 
Xem ra giám đốc sợ bị hiểu lầm?
 
Chu Mặc mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, lập tức ném suy nghĩ vớ vẩn này ra ngoài, sao Tổng giám đốc Lục không sợ trời không sợ đất có thể sợ vợ!
 
Anh ấy dời tầm mắt khỏi di động của Tổng giám đốc Lục, lại thấy con búp bê thủ công trên bàn làm việc của Lục Ngôn Thâm, con búp bê thủ công đáng yêu không hề ăn nhập với phòng làm việc được trang trí theo tông màu lạnh.
 
Anh ấy không biết Lục Ngôn Thâm bắt đầu thích những thứ này từ khi nào, còn cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không dám hỏi.
 
Hơn nữa, đây là đồ thủ công mà, chẳng phải đàn ông đều thích mấy món đồ như Transformers sao?
 
Món đồ đáng yêu này là gì nhỉ?
 
Anh ấy khó hiểu.
 
Lần đầu tiên Lục Ngôn Thâm thấy Chu Mặc thất thần, lặp lại, “Gọi Tiểu Lý bộ phận kinh doanh gửi báo cáo quý cho tôi.”
 
Chu Mặc lấy lại tinh thần, “Vâng.”
 
Lục Ngôn Thâm hất cằm, nhìn con búp bê thủ công, hỏi: “Cậu cảm thấy món này thế nào?”
 
Chu Mặc bị hỏi, mới phát hiện ánh mắt mình luôn lưu luyến con búp bê thủ công, lập tức lúng túng nói: “Tay nghề khá giỏi, rất độc đáo.”
 
Lục Ngôn Thâm không biết suy nghĩ gì, sau đó vẫy tay, bảo anh ấy đi ra ngoài.
 
Không nhìn ra đây là Quý Minh Noãn à?
 
Lục Ngôn Thâm không để ý đến chuyện này nữa, mở di động, mới biết hôm nay là ngày đầu tiên Quý Minh Noãn đi làm, nhìn thấy ông nội và Chân Chân đều tặng quà cho cô, cũng không thể bị bọn họ bỏ ra sau.
 
Anh ngẫm lại có lẽ không kịp tặng quà, tặng hoa thì không biết cô chụp ảnh poster ở đâu, chỉ có thể……
 
Chuyển khoản cho cô thôi.