Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 20

Sắc mặt Thủy Mai thay đổi, vừa thấy nàng ta đặt xuống bàn ăn đã cẩn thận đi sau lưng nàng ta kéo nàng ta ra, trừng một phen.

Thủy Linh cong môi cười, không phản kháng.

Mà trên mặt bàn có rất nhiều thức ăn lại thêm hai đ ĩa, vốn là một món nhưng vì nghĩ đến khẩu vị của trẻ em nên biến thành hai món.

Cánh gà thơm cay và cánh gà mật ong không cay.

Màu sắc của cánh gà thơm cay đỏ hơn, phía trên rải tiêu. Mà màu của cánh gà mật ong lại óng ánh hơn.

Hai món ăn này chỉ nhìn màu sắc đã thấy rất nổi bật, chỉ là nghe lời Thủy Linh nói khiến người ta cảm thấy là lạ.

Bọn người Tiêu phu nhân và Tạ Thanh Vân tỏ vẻ kinh ngạc, làm thức ăn đã rất khác biệt, bình thường tiểu thư khuê các ai dám tự mình xử lý những nguyên liệu nấu ăn này chứ? Tiêu Hoài Thanh cũng hơi kinh ngạc, chỉ là góc nhìn của chàng hơi khác biệt: "Rút xương? Nhìn có vẻ rất hoàn chỉnh mà!"

Ngoại trừ vết khứa ở mặt người thì không còn vết cắt khác, vậy mà xương bị rút đi rồi?

Yến Thu Xuân cười gật đầu: "Đúng, trong cánh gà có một đoạn xương, dùng kéo có thể rút xương dễ dàng, ăn như thế không cần nhả xương.

Phần này cay, phần kia không cay, Uyển Nhi và Đông Đông có thể ăn."

"Thì ra còn có thể như thế, cô nương tính toán chu đáo quá." Tiêu Hoài Thanh hứng thú, trước tiên gắp cho mình.

Chàng thích ăn cay, đương nhiên gắp vị cay, một miếng cánh gà cho vào miệng, đầu tiên cắn thử, vỏ ngoài chiên đến thơm giòn. Lúc cắn thử, dường như bên tai còn nghe tiếng vang rộp rộp.

Sau đó, phần vỏ cánh gà rách ra để lộ phần thịt non mịn mềm mượt, hỗn hợp xen lẫn hương vị cay mặn, cánh gà mềm mà không nát, béo mà không ngán, mang theo vị cay!

Đủ vị!

Ăn rất ngon!

Tiêu Hoài Thanh ăn rất tập trung, còn cẩn thận thưởng thức. Sau khi ăn xong, chàng mới nhìn những người khác, nói: "Ngon quá! Nương, đại tẩu, mọi người mau nếm thử đi!"

Nhưng ai cẩn chàng nhắc nhở?

Lần này món vừa dâng lên, mọi người đã đưa đũa, mỗi người một miếng đắc ý thưởng thức, liên tục khen Yến Thu Xuân làm tốt.

Đông Đông không đủ cao, chỉ trông mong nhìn xem. Lúc này thấy tất cả mọi người không gắp cho cậu bé, lập tức vội hô: "Con cũng muốn ăn! Con cũng muốn!"

Ma ma vội gắp cho cậu bé: "Tiểu thiếu gia, ngài không thể ăn cay, vậy ăn cái này được không?"

Bà gắp không cay. Đông Đông không kịp trả lời, uống cậu bé thích, ăn cậu bé càng thích, trong đó thịt là món cậu bé thích nhất!

Cậu bé gấp gáp, lúc này đồ vật đã cho vào chén, cậu bé vội cắn một miếng cánh gà mật ong, hai loại nguyên liệu mặn ngọt dung hòa vô cùng tốt, không kì lạ. Trước tiên nếm thử vị ngọt, sau đó là mặn, hơn nữa, thịt gà non mịn nhiều nước, không xương, cánh gà vô cùng mềm, cảm giác vô cùng ngon.

Trước tiên, Tạ Thanh Vân gắp một miếng cho Tiêu phu nhân: "Mẫu thân, người cũng nếm thử đi."

Tiêu phu nhân yên lặng nhìn con dâu, mang theo vẻ khiển trách.

Đây là phát hiện bà không muốn để tiểu cô nương kia thất vọng nên cố ý làm khó bà à?

Tạ Thanh Vân ăn món ngon, thật ra không nghĩ nhiều như thế, chỉ nghĩ muốn để Tiêu phu nhân nếm thử. Khi bị bà nhìn còn mờ mịt, tiếp tục ăn, mặc dù ăn rất đoan trang nhưng động tác rất nhanh chóng.

Cánh gà không cần nhả xương, da gà béo ngậy bị chiên lên không còn mỡ nữa, bên trong là thịt gà trơn mềm, cay mặn vừa phải, nàng rất thích!

*

Tiêu phu nhân thở dài một tiếng, nhưng thấy mọi người lớn nhỏ trên bàn đều đang ăn, bình thường cháu gái bà rất đoan trang cũng ăn đến nheo mắt, lại có nước ô mai khi nãy, bà vẫn cầm đũa lên.

Bà ăn cánh gà mật ong trước, vừa cho vào miệng có vị mặn ngọt, đầu tiền là mặn sau đó lại ngọt, nhưng ngọt không ngán mà hòa hợp với vị mặn lại thêm mấy phần phong vị. Bên ngoài vẫn giòn, khi ăn vào lại cảm thấy mềm, răng lợi của người già như bà vẫn nhai được.

Thậm chí lúc nhai nuốt không hề tốn sức.

Dường như chưa hoàn hồn lại thì chân gà kia đã trượt vào cổ họng.

Ăn!

Dễ dàng như thế, không hề phản cảm!

Tiêu phu nhân chớp mắt nhìn cánh gà thơm cay trong chén, bình thường chắc chắn bà không ăn nữa, vì đối với bà ăn một cánh gà trong bữa tối thì đã đủ no rồi, lại uống thêm canh lót dạ đã đủ.

Bà không hứng thú với thức ăn, từ khi trượng phu, nhi tử nối tiếp nhau rời đi, bà không còn hứng thú với những thứ này. Bà muốn đi cùng bọn họ lại không nỡ con cái, cứ lẩn quẩn dày vò như thế, bình thường ăn một chút sẽ phun ra.

Nhưng bây giờ bà lại có cảm giác muốn ăn tiếp.

Nghĩ như vậy, Tiêu phu nhân động đũa!

Nhưng không phải muốn ăn cánh gà tiếp, đối với bà món này vẫn hơi dầu mỡ. Mặc dù có nước ô mai nhưng không nên ăn nhiều, bà vẫn muốn ăn nên ăn rau xanh.

Rau xanh thanh đạm là món nước, ăn vào đầu lưỡi vẫn thấy ngon.

Tiêu Hoài Thanh vẫn lén nhìn Tiêu phu nhân nở nụ cười nhẹ nhõm, nhướng mày nói: "Nương, A Xuân cô nương làm thức ăn ngon không?"

Ăn no rồi, Tiêu phu nhân cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, lúc này vô thức nở nụ cười nhạt: "Ừm, hương vị rất ngon."