Chỉ mấy giây là chiếc xe điện đã vọt ra khỏi đám đông chạy đi thật xa. Tô Hồi Ý áp sát vào lồng nguc của Tô Trì, đôi tay vòng quanh lưng cậu rắn chắc mạnh mẽ.
Mọi người xung quanh lấy lại tinh thần sau nỗi kinh hãi, quay sang thì thấy hai người đang áp quấn rịt vào nhau.
Tô Trì cao lớn rắn rỏi, đứng trong đám đông vốn rất hút mắt, trong vòng tay hắn là Tô Hồi xù lông mềm mại, nửa mặt cậu ló ra từ trong khăn quàng cổ, cũng mang vẻ ngoài đẹp đẽ sáng sủa.
“Uầy uầy uầy, nhìn lẹ…”
“Hai người này tình quá đi!”
Tiếng nói nhỏ vụn truyền vào trong tai, Tô Hồi Ý từ trong ngực Tô Trì ngẩng lên. Cậu còn nhớ Tô Trì nói trước mặt người ngoài phải ý tứ một chút, bèn đẩy hắn một cái.
Đẩy một cái không ra, Tô Hồi Ý ngẩng đầu. Tô Trì đang cụp mắt nhìn cậu, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, màu mắt tối đen.
“Anh hai?”
Cậu cảm thấy có lẽ là Tô Trì giật mình phát hoảng, hoảng đến nỗi ôm chặt cậu em út nhà mình, không thì nhịp tim ban nãy cũng sẽ không nhanh đến vậy.
Chiếc xe điện đó lao ra một cách bất ngờ, nếu như bị đâm phải chắn chắc sẽ vút thẳng ra ngoài như cái yo yo đứt dây.
Tô Hồi Ý luồn tay qua nách hắn vỗ vỗ vào lưng hắn, ra hiệu cho hắn có thể thả lỏng tay được rồi, “Anh hai, không sao rồi, chưa buông tay nữa người khác sẽ hiểu lầm đó.”
Tô Trì thả tay ra một chút, rồi xách cậu lên bậc thang nhỏ bên đường, “Cậu sợ bị người khác hiểu lầm?”
“…” Thế đòn phản công của anh hai cậu lúc nào cũng tự nhiên tuồn tuột như vậy. Tô Hồi Ý nói, “Em sợ anh không vui.”
Tô Trì quay đầu đi về phía trước, “Thế thì cậu cũng tâm lý lắm đấy.”
Tô Hồi Ý theo phía sau, được khen đến mức mặt mày thẹn thùng.
Trung tâm thương mại nằm chính giữa phố thương nghiệp có tổng cộng năm tầng, mới được xây mấy năm nay, được trang hoàng vừa khéo léo vừa hoành tráng.
Tầng một hai ba là trang sức quần áo, trên nữa là các hàng xa xỉ phẩm, đồ đạc gia dụng trong nhà, Tô Hồi Ý và Tô Trì đi thang máy lên thẳng tầng bốn, lúc la lúc lắc trong trung tâm thương mại được mở điều hòa.
Dọc đường đi, tiệm đồ ngọc, tiệm đồ sứ, tiệm trà cụ nối liền một hàng, ánh đèn sáng rực trong cửa hàng chiếu vào tỏa ra ánh sáng lung linh, màu sắc đậm chất lượng tinh xảo.
Tô Trì thò đầu nhìn xem.
Cậu vẫn luôn muốn chọn quà cho Tô Kỷ Đông và Vu Hâm Nghiêm, trải qua một thời gian được làn sóng Internet thúc đẩy, nguồn tiêu thụ của rượu côn đã được mở rộng ra. Trong một tháng rưỡi giá đã được nâng lên 30%, phần tiền lời đầu tiên đã được chuyển vào trong thẻ, được đâu mấy trăm ngàn.
“Anh hai, cha mẹ có thích cái gì không?”
“Sao thế?”
“Sắp sang năm mới, em muốn tặng qua cho cha mẹ.”
Tô Trì theo tầm mắt của cậu nhìn lướt qua dãy cửa hàng, “Mấy cái này đều được hết.”
Thế là Tô Hồi Ý kéo hắn đi dạo từng tiệm.
Đồ ngọc ngoại trừ nhẫn vòng tay truyền thống ra, thì còn được chạm khắc thành các món đồ mỹ nghệ khác. Bắp cải phỉ thúy, giá bút mực đen, bàn cờ ngọc bích Nephrite… tất cả được chế tác tinh xảo, chất ngọc cao cấp, chọn bừa một món không có cái nào dưới sáu chữ số.
Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh giới thiệu từng món, Tô Hồi Ý quay đầu trưng cầu ý kiến, “Anh hai, anh thấy cha thích bắp cải phỉ thút hay là giá bút bàn cờ?”
Tô Trì liếc cậu một cái, “Giá bút bàn cờ đi.” Trong nhà có một gốc cải trắng là đủ rồi.
Tô Hồi Ý than thở, “Thì ra papa thích học đòi văn vẻ.”
Nhân viên cửa hàng bên cạnh, “…”
Tô Trì giơ tay xoa đầu chó của cậu, “Sau đó trước mặt cha mẹ bớt nói lại.”
Cuối cùng Tô Hồi Ý chọn một bộ bàn cờ ngọc bích Nephrite cho Tô Kỷ Đông, một bộ hộp ngọc chạm trổ cho Vu Hâm Nghiêm để nước hoa sáp, đóng gói xong hẹn chạng vạng giao hàng về nhà.
Lúc quẹt thẻ tính tiền, Tô Trì đứng chờ cạnh cậu. Tô Hồi Ý tiêu sái xa hoa quẹt bay mất 80% số tiền trong thẻ, thấy số còn dư lại mới sực nhớ ra mình còn đang thiếu Tô Trì mấy tờ ngân phiếu khống.
“Anh hai, anh có thích gì không, em mua cho anh.”
“Bây giờ thì chưa có.” Ánh mắt Tô Trì rơi xuống ngón tay đang căng thẳng siết thẻ của cậu, “Sau này nghĩ ra sẽ nói cho cậu biết.”
“Dạ vâng.” Tô Hồi Ý thở phào nhẹ nhõm, nhét chiếc thẻ với số dư ít ỏi vào cái túi thẹn thùng, “Chờ khi anh nghĩ ra rồi thì nhất định đừng khách sáo với em.”
“Ừm, không đâu.” Tô Trì nói, “Cậu yên tâm.”
Gần phố thương nghiệp có một quán trà chiều rất nổi tiếng, đi dạo một vòng trung tâm thương mại một lúc sau Tô Hồi Ý đã tiêu hóa xong, cậu cảm thấy mình lại có thể.
Thế là rục rà rục rịch, “Anh hai, em cóa thể (2) ăn nữa rồi~”
Tô Trì không cóa thể, “Sao cậu còn ăn được nữa, giờ đã sắp 3 giờ rồi, tối nay cậu không ăn sao?”
“Tối em có thể không ăn… ăn khuya.”
Tô Trì hít sâu hai cái.
Cuối cùng thì hai người vẫn đi trà chiều, gọi năm sáu đĩa bánh ngọt, một bình trà nóng. Bánh ngọt thơm ngọt mát mát tươi tươi, vừa vào miệng là tan ngay, Tô Hồi Ý ăn xong lại đóng gói thêm sáu hộp chuẩn bị mang về nhà.
Dùng xong bữa trà chiều vừa đúng lúc đến giờ cơm tối, cả quá trình liền mạch không hề vấp váp gì.
Thói quen ăn uống lành mạnh của Tô Trì không cho phép hắn làm xằng làm bậy theo Tô Hồi Ý, hắn dẫn người nào đó đến ăn sushi băng chuyền, phần mình thì ngồi chờ kế bên.
Khi xong xuôi thì đã là 7 8 giờ tối, đèn hoa rực rỡ.
Đèn màu của lễ giáng sinh treo khắp hai bên đường phố, trang trí phối màu đỏ rực và xanh lục làm nổi bật lên không khí nồng nhiệt của ngày lễ.
Bánh ngọt Tô Hồi Ý gói mang về được Tô Trì xách trong tay, cậu tương đối là ngại, “Anh hai, cứ để em xách cho.”
Tầm mắt Tô Trì rơi xuống đôi tay mèo giấu (2) của cậu, thoạt trông không hề có dấu hiệu nào như muốn lú ra cả, “Cậu định dùng miệng ngậm hả?”
“…” Tô Hồi Ý ngượng ngùng, “Em có thể thò tay ra trong hai giây ngắn ngủi, anh tranh thủ móc vào khuỷu tay em, rồi em nhét tay vào ngay.”
Tô Trì bình tĩnh từ chối, “Không phiền, tôi cầm cho.”
Về đến nhà đã 9 giờ, hai người mới vừa vào cửa, Tô Kỷ Đông và Vu Hâm Nghiên nghe tiếng đến, “Thằng hai với Tiểu Ý về rồi à?”
Tô Trì dạ một tiếng, một tay chống tường đổi giày.
“Đã về rồi!” Tô Hồi Ý cũng đang đổi giày trước mặt hắn, lúc ngẩng đầu thoắt cái chân đứng không vững ngửa về sau.
Vợ chồng Tô Kỷ Đông, “Ối ối!”
Khuỷu tay Tô Trì vừa thu lại, đỡ cậu. Hai người áp vào rất gần, gần như hắn chỉ hơi nghiêng đầu là đã có thể chạm vào đỉnh đầu của Tô Hồi Ý rồi.
Hắn ôm lấy ai kia vào lòng, giương mắt lên người về phía Tô Kỷ Đông và Vu Hâm Nghiên đứng cách đó một cánh tay.
Tô Kỷ Đông hân hoan vỗ tay, “Được được, anh em là phải giúp đỡ lẫn nhau!”
Tô Trì, “…”
Tô Hồi Ý đứng vững, vỗ tay theo, “Đúng đúng, anh em là phải giúp đỡ lẫn nhau!”
Cậu ngửa mặt, “Cám ơn anh hai, cùi chỏ của anh là bến bờ chiến lược ngửa ra sau của em~”
Tô Trì, “…”
Thay giày xong đi vào phòng khách, trên bàn để hai cái túi. Vu Hâm Nghiên nói, “Tiểu Ý, đây là đồ của con này, mẹ thấy ký tên người mua là tên con.”
Tô Hồi Ý bịch bịch bịch chạy đến, mang túi dâng lên trước mặt vợ chồng Tô Kỷ Đông, “Đây là quà năm mới con tặng cho papa mama đó!”
“Ôi chao!” Hai vợ chồng vui mừng nhận lấy, “Sao còn có cả quà thế này?”
Hai người đặt lên bàn tháo ra, đồ mỹ nghệ chế tác từ ngọc tinh xảo dưới ánh đèn trơn nhẵn lấp lánh sáng. Tô Hồi Ý giải thích, “Con dùng tiền tự mình kiếm được mua đó, một ít tấm lòng của con.”
“Con còn tự kiếm tiền nữa à?”
Tô Hồi Ý ngại ngùng cúi đầu, “Làm một ít chuyện kinh doanh với bạn…”
Tô Trì đứng một bên nhìn sang Tô Hồi Ý.
Tô Kỷ Đông và Vu Hâm Nghiên cảm động, “Ui~ Tiểu Ý có lòng.”
Tô Hồi Ý cảm nhận được ánh mắt Tô Trì, lại chia một nửa công lao cho hắn, “Hôm nay anh hai chọn chung với con đó!”
Tô Kỷ Đông và Vu Hâm Nghiên thán phục, “Wow wow~ cũng cực cho anh hai rồi.”
Bầu không khí trong phòng khách vui vẻ hòa thuận, đầy tiếng cười cười nói nói, ánh đèn sáng ngời chiếu cả phòng ấm áp. Trong không khí dường như đang được nắng ấm chiếu khắp ấy, Tô Hồi Ý bỗng nhiên cảm nhận được một tầm mắt.
Cậu theo tầm mắt quay đầu, đối diện với Tô Giản Thần ở đầu cầu thang.
Tô Giản Thần như chú mèo cam, nửa ẩn mình đằng sau cầu thang, rõ ràng là đang âm thầm quan sát, ánh mắt lại như có vật chất thực.
Tô Hồi Ý, “……”
Lễ giáng sinh vừa qua là đã gần đến đầu năm mới, người nhà họ Tô cũng chuẩn bị lên đường đến miền Nam vượt qua mùa đông.
Nơi để vượt qua mùa đông là một thành phố ở Điền Nam, nơi đó ngập tràn ánh nắng, khí hậu dễ chịu, rất thích hợp để đi nghỉ dưỡng lão. Nhà họ Tô có cất một căn, mùa đông năm nào cũng đến.
Tô Đĩnh nghỉ trước Tết một ngày, sẽ đến thẳng từ trường. Hành lý của hắn đa số để ở nhà, bèn call video cho Tô Hồi Ý nhờ cậu thu xếp đồ đạc giúp hắn.
Đây là lần đầu tiên Tô Hồi Ý vào phòng của Tô Đĩnh, rất khác so với trong tưởng tượng của cậu —— Tô Đĩnh thoạt nhìn có vẻ thích chơi bời, nhưng trong phòng lại có rất nhiều sách, còn có một cái kệ riêng chuyên để các loại mô hình.
Tô Đĩnh thấy cậu dán mắt vào đó, cách màn hình điện thoại thong thả nói, “Nếu như em út thấy thích, chờ khi nào nghỉ anh tư chỉ cưng ghép một cái nhé~”
“Dạ vâng ạ ——” Giọng điệu cùa Tô Hồi Ý chầm chậm kéo dài theo tầm mắt đang di dời của mình.
Thu gom từ tủ quần áo đến kệ sách, Tô Đĩnh muốn mang theo tùm lum thứ, Tô Hồi Ý gom hai chục phút rồi mà vẫn chưa xong. Giữa chừng có Tô Trì đến, ôm cánh tay đứng dựa cửa.
Trong video, Tô Đĩnh đang chỉ cho Tô Hồi Ý lấy đồ, cậu vừa mới xoay người một cái, thì lập tức để lộ Tô Trì ở đằng sau lưng.
Tô Đĩnh nhìn thấy ánh mắt của Tô Trì vẫn luôn rơi vào người Tô Hồi Ý.
Đôi mắt hẹp dài của Tô Đĩnh híp híp. Chờ cho Tô Hồi Ý lấy đồ xong xoay lại, hắn mới mở miệng nói, “Dưới gầm giường anh có một cái rương nhỏ, cưng lấy một hộp thuốc trong đó giúp anh với.”
Tô Hồi Ý ngờ vực, “…anh tư, anh bị kẹt đĩa hả?” Cậu mới vừa cúi người xuống, thì bỗng nhiên cánh tay bị kéo lại.
Tô Trì từ đằng sau vớt cậu lên lôi sang một bên, một tay khác với đến lấy điện thoại. Hắn cụp mắt nhìn Tô Đĩnh trong màn hình, giọng điệu không nhanh không chậm, “Chú tư, chú còn muốn lấy gì, nói đi.”
Tô Đĩnh, “…”
Có Tô Trì vào thế chỗ rồi, hành lý được soạn cấp tốc trong vòng năm phút. Hôm sau còn phải lên máy bay, nên ba người cúp máy xong thì về phòng ngủ rất sớm.
Sáng sớm hôm sau, máy bay bay lên không trung trong bầu không khí lành lạnh.
Cậu quay đầu lại trong tiếng động cơ nổ vang, Tô Trì ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, gò má góc cạnh rõ ràng, mi mắt hơi khép.
Câu dò hỏi của Tô Hồi Ý đã đến bên mép, nhưng nhắm mắt lại nuốt ngược trở vào.
Chắc là anh hai mình mệt rồi.
…
Hai địa điểm cách nhau không quá xa, sau khi đáp cánh cả nhà đón xe đến khu nhà, thời gian cũng vừa đến buổi trưa.
Tô Kỷ Đông mở cửa bảo mọi người cùng vào, “Đi cất hành lý đi, trưa nay nhà mình đi ra ngoài ăn.”
Lần này đi có dẫn theo tài xế Lâm, má Ngô và hai người làm, vali của Tô Đĩnh do tài xế Lâm xách, cả nhà họ Tô cùng nhau đi vào trong sân nhà.
Nhiệt độ ở đây từ mười độ trở lên, trong sân vườn vẫn còn có thể nhìn thấy lốm đốm xanh biếc.
Tô Hồi Ý thò cổ ra ngắm nghía, kết cấu ở đây tương tự với nhà chính, có tổng cộng ba tầng, ban công phòng ngủ chia ra hai bên trái phải.
Có điều ban công ở đây hình như là được liên thông, vì cậu nhìn thấy hai cánh cửa đi ra cùng một cái ban công.
Tô Hồi Ý xách vali đi theo đằng sau, cậu vẫn chưa biết phòng mình nằm ở đâu, chỉ có thể chờ những người khác đi vào trước, rồi tìm phòng mình trong mấy phòng còn dư ra.
Tô Kỷ Đông đi phía trước, “Tiểu Lâm, phòng của thằng tư chú còn nhớ không? Đừng để nhầm nha.”
Tô Hồi Ý âm thầm lặng lẽ vểnh tai lên.
Tài xế Lâm, “Tôi nhớ mà, giống như ở nhà chính thôi, căn phòng nằm ở lầu hai bên tay trái gần bên trong.”
Giống như ở nhà chính, thì xem ra phòng của mình vẫn là cái nằm gần cuối bên phải.
Mỗi người tự mang hành lý đi vào phòng.
Ngay khi Tô Hồi Ý đẩy cửa đi vào, không khí phủ đầy mùi bụi phả thẳng vào mặt. Cậu để hành ly ở cạnh cửa, đi ra ban công đẩy cửa kính ra.
Rầm —— gần như là đồng thời, một bên ban công cũng vang lên tiếng động tương tự.
Tô Hồi Ý ló đầu ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Tô Trì bước ra ban công. Cậu gọi một tiếng, “Anh hai!”
Tô Trì nghiêng đầu nhìn về phía cậu, tiếp đó đi thẳng về phía cậu, cách chừng hai ba bước chân thì dừng lại trước khung cửa.
Tô Hồi Ý cảm thấy kiểu thiết kế liên thông thế này rất mới, cậu nhích người sang bên lên tiếng mời gọi, “Anh hai, gậy ông đập lưng ông.”
Tô Trì, “…”
Hắn đi tới, túm phần da sau gáy của người nào đó.
Tô Hồi Ý co cổ, “Anh hai, anh làm gì thế?”
Tô Trì đáp lễ cậu, “Bắt ba ba trong rọ.”
“…”
Hai người dùng thành ngữ giao phong với nhau một lúc, sực nhớ ra sắp phải ra ngoài ăn trưa. Nhiệt độ bên này cao, Tô Hồi Ý khi đến mặc áo lông, mang khăn quàng cổ giờ không cần dùng đến nữa, cậu cúi đầu kéo áo lông ra, kéo được giữa chừng thì khăn quàng cổ bị xoắn.
Cậu không dám dùng bạo lực bứt ra, quần áo trên người không được rẻ, “Anh hai, cái này bị dính chùm vào rồi, anh tháo tháo ra giúp em với.”
Tô Trì bén bước lên trước giữ khóa kéo cho cậu, ngón tay khớp xương rõ ràng kéo nhẹ khăn quàng cổ, thử mở ra từng chút một, “Tôi nên trả cho cậu ít tiền học phí mới được.”
Hai người cách nhau rất gần, khi Tô Trì cúi đầu thì hơi thở phả vào tóc mái của Tô Hồi Ý, thổi sợi tóc mềm mại dập dìu.
Trực giác mách bảo Tô Hồi Ý rằng lời đó làm nền cho một câu cà khịa nữa, nhưng cậu vẫn không giữ kiềm được mình, “Tại sao thế ạ?”
“Nếu không thì sẽ có lỗi với đống nan đề mà cậu ra cho tôi mất.”
“…”
Khăn quàng cổ được rút ra, khóa kéo trơn tru kéo một cái roẹt xuống. Tô Hồi Ý lập tức gạt bỏ trận đấu võ mồm vừa nãy, khen, “Anh hai, anh đúng là biết cởi áo nới dây lưng.”
Ngón tay Tô Trì còn đang giúp cậu kéo khóa, nghe vậy thì ngước mắt lên, tay vẫn kéo, “Cậu còn dùng thành ngữ linh tinh nữa thử xem.”