Chương 68
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Trong gian phòng tối đen âm trầm, ngọn nến lúc sáng lúc tối, ánh lửa quỷ dị đong đưa khiến lòng người hốt hoảng. Trong phòng tối, hai tay Yến Hà Thanh bị xích sắt trói buộc, treo cao lên, tóc trên đầu rối tung, nửa người trên trần trụi, toàn thân trên dưới đều là vết roi khiến người ta nhìn thấy phải giật mình. Phùng quản sự nhìn Yến Hà Thanh, một bên vuốt vuốt roi sắt trong tay, trên cái roi sắt kia mang theo gai ngược, mỗi lần quất xuống đều có thể đem da người đánh cho máu tươi văng tung tóe. “Đau không?” – Phùng quản sự cười cười, đưa tay ấn lên vết thương trên người Yến Hà Thanh, tàn nhẫn xé rách ra. “Ngô…” – Yến Hà Thanh không thể nén được, toàn thân bắt đầu run rẩy, trong cổ họng phát ra tiếng rên thống khổ đè nén. “Nói đi, khi nào thì cùng Vũ Ninh vương gia bắt đầu mưu đồ bí mật tạo phản? Chứng cứ ở nơi nào? Ây dà, ngươi nghe ta một câu, mau nói đi thôi, nói rồi thì không cần phải chịu loại đau khổ này nữa, đau dài không bằng đau ngắn mà.” – Phùng quản sự hảo ngôn hảo ngữ, từng bước dụ dỗ. Ai ngờ Yến Hà Thanh lại không cảm kích, ngược lại cười lạnh một tiếng, âm điệu tràn ngập trào phúng. Phùng quản sự bất đắc dĩ lắc đầu, lại hung hăng quất một roi lên người Yến Hà Thanh, gai ngược móc vào thịt, vạch ra vết thương cực sâu. Yến Hà Thanh hung hăng nuốt tiếng kêu thảm vào trong cổ họng, đau đến mức dường như không thở nổi. “Dưới loại tình huống hiện tại, ngươi dù có mọc cánh cũng khó thoát, vì sao không chịu khai mau, ít chịu khổ lại một chút? Chẳng lẽ ngươi còn đang chờ hoàng thượng tới cứu sao?” – Phùng quản sự vung vung cái roi trên tay,đem máu đen vẩy xuống: “Tỉnh lại đi, là ngươi cùng bọn hắn mưu đồ bí mật tạo phản, suýt chút nữa đã lấy đi tính mệnh của hoàng thượng.” Hô hấp Yến Hà Thanh hơi ngưng lại, sau đó lại thở dốc mang theo thống khổ. “Nếu chịu không được thì mau khai ra, đem chuyện cấu kết với Vũ Ninh vương nói hết toàn bộ không phải tốt rồi sao, dù sao thì cũng phải chết, còn không bằng chết thống khoát một chút.” – Phùng quản sự nghĩ rằng Yến Hà Thanh rút cuộc không chịu được nữa, thế là lại ngon ngọt thuyết phục, nào biết Yến Hà Thanh vẫn không chịu mở miệng. Phùng quản sự nói hai câu xong, sau đó tiện tay vứt roi sắt qua một bên, từ trên giá treo đầy hình cụ trên tường cầm một cây xẻng sắt xuống, bỏ vào trong lò than trong phòng tối nung đỏ lên. Bởi vì đau đớn, hô hấp của Yến Hà Thanh rất nặng, tiếng thở dốc cùng với thanh âm của xẻng sắt bị đốt nóng hòa vào nhau, nghe cực kỳ đáng sợ. “Ta có lòng tốt khuyên ngươi.” – Phùng quản sự dùng xẻng sắt đảo đảo lửa than, hững hờ nói: “Những thủ đoạn này của ta, đều không vào được mắt của Triệu công công, ngươi có biết ông ta có một loại thuốc bột, nếu vẩy vào vết thương, sẽ khiến cho người ta vừa ngứa vừa đau, giống như bị vạn con kiến gặm nhấm không? Ây chà, ta đã thấy một lần, người kia chết cũng thật thảm, toàn thân bị cào đến nát rữa, cho nên ta khuyên ngươi, sớm mở miệng khai ra, đừng để chịu khổ.” Thấy Yến Hà Thanh vẫn không nói một lời như cũ, Phùng quản sự cầm lấy xẻng sắt bị nung đến đỏ bừng, đi đến trước mặt Yến Hà Thanh, đối mặt với hắn ra vẻ thổi thổi xẻng sắt một chút, thổi ra một luồng sóng nhiệt: “Nói không? Ôi chao, nói đi chứ, sao lại có thể cứng đầu như vậy?” “Được rồi, những gì nên khuyên ta cũng đã khuyên, ngươi đã bướng bỉnh như vậy, cũng đừng trách ta.” – Phùng quản sự lắc đầu, làm bộ muốn đem xẻng sắt nóng bỏng ấn xuống ngực Yến Hà Thanh. “Dừng tay!!” – Một tiếng hô giận dữ cùng với thanh âm cửa phòng bị đá văng vang lên, tay Phùng quản sự run lên một cái, xẻng sắt rớt xuống đất. Tiêu dư An vừa nhìn thấy hình dạng của Yến Hà Thanh trong phòng tối, lập tức hô hấp không thuận. “Hoàng thượng?!” – Phùng quản sự bị dọa đến mức quỳ rạp xuống đất, hai đùi run run, mặt xám như tro. Tiêu dư An mặc kệ gã, nhanh chóng bước tới, cởi xích sắt trên cổ tay Yến Hà Thanh xuống, Yến Hà Thanh căn bản đứng không vững, thẳng tắp ngã vào lòng Tiêu dư An. Tiêu dư An không dám chậm trễ, đỡ lấy người vội vàng chạy tới thái y viện. Yến Hà Thanh hôn mê ròng rã một ngày vẫn không thấy tỉnh lại. Tiêu dư An ở thái y viện đi qua đi lại, lão thái y thấy vậy sợ hãi trấn an hắn: “Hoàng thượng đừng gấp, tính mạng của hắn không đáng lo.” Tiêu dư An gật gật đầu, trông thấy lão thái y đang giã thuốc, vài bước đi qua, đưa tay: “Để ta giã.” Lão thái y bị kinh hãi đến biến sắc: “Hoàng thượng! Lão thần sao có thể để hoàng thượng làm loại chuyện này!” Tiêu dư An cầm chày giã thuốc qua: “Ta giải phóng áp lực.” Nói xong, không để ý đến sự ngăn cản của lão thái y, hung tợn giã xuống hai cái khiến lão thái y cũng muốn phát bệnh tim. Tâm tình Tiêu dư An không tốt. Cực độ không tốt. Gần đây hắn phát hiện một chuyện, bất kể là hắn làm cách gì để cải biến nguyên tác của kịch bản, thì phương hướng tổng thể của nó cũng sẽ bị một lực lượng vô hình nào đó kéo trở về. Nhưng mà sau khi Hồng Tụ vì mình mà chết, Tiêu dư An không muốn ngồi không chờ chết nữa, hắn muốn thay đổi gì đó. Bởi vì mệnh của hắn, đã không còn đơn thuần là mệnh của hắn nữa, đó là mệnh của quân vương thiếu niên Bắc quốc do Hồng Tụ đã cứu về. Đột nhiên, trong nội thất truyền đến tiếng bát sứ rơi xuống đất cùng với tiếng ho khan của Yến Hà Thanh. Tiêu dư An cùng lão thái y đều khẽ giật mình, Tiêu dư An đang đứng lên, đột nhiên lại dừng lại. Lão thái y vội vàng đi vào trong nội thất, lại vội vàng đi ra, bẩm báo Tiêu dư An: “Hoàng thượng, hắn tỉnh rồi.” Tiêu dư An gật gật đầu, vài bước đi đến trước cửa nội thất, nhưng lại không lập tức đi vào. Tiêu dư An vẫn luôn đem mình xem như người ngoài cuộc, trong đó có một nguyên nhân rất trọng yếu đó là hắn không biết giữa Bắc quốc và Yến Hà Thanh hắn phải chọn cái nào. Hắn cho rằng mình có thể một mực không nhìn vào mâu thuẫn của cả hai, vừa khiến Bắc quốc mạnh lên, đồng thời cũng cẩn thận bảo vệ Yến Hà Thanh. Nhưng trên thế gian này, làm gì có phương pháp nào vẹn cả đôi đường thế chứ. Việc Hồng Tụ hương tiêu ngọc vẫn đã khiến Tiêu dư An triệt triệt để để thanh tỉnh, để hắn hiểu được mình chưa bao giờ là người ngoài cuộc, chưa bao giờ là như vậy, nếu như là lúc trước, Tiêu dư An sẽ ở giữa cả hai mà do dự bàng hoàng. Nhưng bây giờ hắn sẽ không như vậy nữa. Hắn không thể cô phụ cái chết của Hồng Tụ. Tuyệt đối không thể. Tiêu dư An hít sâu một hơi đẩy cửa đi vào. Yến Hà Thanh ngồi ở trên giường, đang muốn đem cái chén sứ hắn làm rơi lúc tỉnh dậy nhặt lên, Tiêu dư An đi vào nhặt cái chén sứ ấy, đặt ở bên cạnh giường, nhìn Yến Hà Thanh hỏi: “Ngươi vẫn ổn chứ? Cảm thấy thế nào?” Yến Hà Thanh gật gật đầu, chịu đựng đau đớn trên người, hơi thở hơi chút hòa hoãn. “Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt, đêm mai ta lại đến tìm ngươi, có việc muốn cho ngươi biết.” – Bàn tay giấu sau lưng Tiêu dư An âm thầm nắm lại thành quyền. Yến Hà Thanh nhìn Tiêu dư An quay người đi, một cỗ bất an từ trong đáy lòng hắn dần dần dâng lên, loại cảm giác này lúc trước hắn đã từng loáng thoáng cảm nhận được, vậy mà bây giờ lại càng phát ra mãnh liệt hơn: “Tiêu dư An.” – Yến Hà Thanh đột nhiên mở miệng gọi người lại. Tiêu dư An chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt ôn nhuận đen nhánh nhìn Yến Hà Thanh. Yến Hà Thanh đột nhiên phản ứng kịp, biết cỗ bất an kia từ đâu mà tới. Từ khi biến cố của Vũ Ninh vương gia xảy ra, từ sau khi Hồng Tụ chết, Tiêu dư An chưa từng cười với hắn. “Yến Hà Thanh.” – Tiêu dư An chầm chậm mở miệng, tựa hồ hạ quyết định gì đó, cuối cùng, hắn vẫn đem từng lời từng chữ kia nói ra, giống như ngân quang trên lưỡi dao, tàn nhẫn đến cực điểm: “Ngươi hẳn phải gọi ta là, hoàng thượng.” Hô hấp Yến Hà Thanh trì trệ, sống lưng đột nhiên thẳng tắp, hắn mờ mịt mở miệng, tựa như muốn nói gì đó để đáp lại nhưng cái gì cũng không nói ra được. Tiêu dư An không lưu lại nữa, đẩy cửa đi ra ngoài, lưu lại một mình Yến Hà Thanh lẻ loi trơ trọi trong nội thất. Thật lâu sau, Yến Hà Thanh cúi đầu xuống, tay nắm thật chặt lấy ngực, chỗ đó có tổn thương, đụng vào một cái khiến thần kinh đau đớn bị kích thích, Yến Hà Thanh lại phảng phất vô tri vô giác, chỉ gắt gao ôm lấy tim mình, bởi vì so với ngoại thương, có nơi còn khiến hắn khống khổ đến độ không thể chịu nổi hơn nhiều.