Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay

Chương 14

Edit: Teade 

Beta: Snivy 

————————

Giang Lâm thấy Vệ Vân Chiêu từ từ tỉnh lại, liền lộ ra vẻ nghi ngờ: “Ngươi ngất thật à?”

Cảnh tượng Vệ Vân Chiêu lúc ở cổng lớn phủ tướng quân khiến Giang Lâm giật mình nhận ra Vệ Vân Chiêu ra ngoài với cậu không chỉ đơn giản là ăn vạ (*) mà hắn còn có mục đích riêng.

(*) Gốc là “bính từ” (碰瓷): ám chỉ hành vi gian lận để đòi bồi thường, cố tình ăn chặn tiền bảo hiểm, lừa tiền chi phí y tế.

Giang Lâm không vui vì mình bị lợi dụng, những người khác đều sẽ chuẩn bị tìm Vệ Vân Chiêu tính sổ, nhưng vẻ ngơ ngác vừa tỉnh lại của Vệ Vân Chiêu khiến Giang Lâm cảm thấy khó hiểu, cậu đút nước linh tuyền cho hắn uống nên cậu biết rõ, Vệ Vân Chiêu không thể suy yếu như vậy mới đúng.

Vệ Vân Chiêu nhẹ nhàng gật đầu: “Ta đã uống thuốc.”

Giang Lâm: “Ngươi uống chén thuốc thái y đưa cho ngươi vào buổi sáng à?”

“Ừ.” Vệ Vân Chiêu gắng gượng ngồi dậy, nhưng vừa gắng sức là bắt đầu ho khan. 

Giang Lâm giúp hắn một tay, cậu cảm thấy chuyện này có hơi kỳ lạ: “Không phải sáng nay ngươi mới tỉnh ư? Sao tác dụng của thuốc lại nhanh như vậy?”

Chẳng đợi Vệ Vân Chiêu lên tiếng, Giang Lâm đã kịp phản ứng: “Không phải chỉ sáng hôm nay, mà thuốc của những lần trước đều có vấn đề đúng không?”

Mặc dù cậu đang hỏi Vệ Vân Chiêu, nhưng dường như đã có khẳng định của mình.

Vệ Vân Chiêu gật đầu, gương mặt tái nhợt hiện lên vẻ áy náy: “Ta xin lỗi vì đã lợi dụng ngươi.”

Mặc dù Giang Lâm thông cảm với việc Vệ Vân Chiêu bị người ta hạ độc, nhưng nhắc đến đây, cậu vẫn thấy hơi tức giận, cậu nói: “Tuy rằng chúng ta vừa quen biết nhau, chưa có niềm tin gì vào nhau cả, nhưng tốt xấu gì ta cũng là ân nhân cứu mạng ngươi, ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng mình như vậy sao?”

“Ta sai rồi, sau này ta sẽ không làm như vậy nữa.” Vệ Vân Chiêu đảm bảo, nghiêm túc hứa hẹn.

“Phải xem sau này ra sao đã, mặc dù ta có thể đoán được lý do ngươi làm như thế, nhưng ngươi không nên lợi dụng ta khi ta chưa cho phép, ta nhớ kĩ chuyện này rồi đấy.”

Đi xe lăn ra ngoài đơn giản là muốn cho vài người biết rằng Vệ Vân Chiêu không thể đi bằng chân, không có uy hiếp gì với bọn họ. Đột nhiên hắn ngất xỉu trước cửa cũng  là ý mặc dù hắn tỉnh, nhưng hắn rất yếu, bất cứ lúc nào cũng có thể chầu trời.

Đơn giản là muốn cho những kẻ theo dõi hắn, muốn hắn chết thả lỏng cảnh giác, không sốt ruột ra tay hãm hại hắn và nhà họ Vệ. Nhưng Giang Lâm tự biết bản thân cậu là một người vừa nhỏ mọn vừa thù dai, kiểu gì cậu cũng nhớ món nợ này, sau này từ từ cậu sẽ tính sổ với Vệ Vân Chiêu.

Mà trước hết, Giang Lâm còn có một món nợ khác. Cậu đặt tay lên đầu gối, nơi trước đó bị Vệ lão phu nhân đập một gậy vào, cậu nói: “Ngươi hiểu ý ta không?”

Vệ Vân Chiêu im lặng một hồi, mãi sau mới lên tiếng: “Nhà họ Vệ không còn như xưa nữa, đã đến lúc nên thay đổi rồi, ta không cản ngươi.”

Giang Lâm coi như hài lòng với câu trả lời này: “Từ trước đến giờ ta chỉ tôn kính người đáng để tôn kính thôi, không liên quan đến tuổi tác, cho nên nhất định ta sẽ tính món nợ này.”

“À phải rồi, do ngươi đã lợi dụng ta nên hôm nay sẽ không có cơm tối đâu, Vệ tướng quân, ngươi ngủ đi.” Giang Lâm quay người leo lên giường.

Vì tức giận nên đêm nay Giang Lâm ngủ nghỉ không kiềm chế bản thân, hậu quả do không kiềm chế là cậu lăn vào lồng ngực Vệ Vân Chiêu, coi Vệ Vân Chiêu là gối ôm, sau đó cởi quần áo người ta ra mò mẫm, tóm lại là quậy phá cả đêm.

Cậu ngủ một giấc no say, sáng hôm sau khi tỉnh lại, tinh thần phấn chấn. 

Còn Vệ Vân Chiêu bị dằn vặt cả đêm không ngủ được thì hai mắt quầng thâm, nhìn cả người càng tiều tụy hơn trước, không cần ngụy trang, vừa nhìn là biết không sống lâu được nữa, còn dọa thái y đến châm cứu cho Vệ Vân Chiêu hoảng hốt. Giang Lâm nhìn phản ứng của thái y, cảm thấy rất có thể đối phương đang cân nhắc có phải là liều lượng thuốc quá mạnh hay không. 

Giang Lâm khẽ chậc một tiếng, cậu cảm thấy bộ tiểu thuyết này đúng là toàn mưu kế thâm độc, người tốt thì chả thấy đâu, người xấu thì nhan nhản ra đó.

Cậu cũng lười nhìn cái vẻ dối trá của thái y, chạy đến phòng bếp làm đồ ăn sáng, cậu phải tự thưởng cho bản thân. 

Dĩ nhiên không có phần của Vệ Vân Chiêu, Giang Lâm bưng bốn viên xíu mại đến từ đường thăm cô bé Vệ Vân Gia.

Vệ lão phu nhân đúng thật là một người nhẫn tâm, Vệ Vân Gia quỳ cả đêm ở từ đường, tối đến không cho cô bé chăn đệm gì cả, cô bé lạnh run cầm cập lên rồi.

Giang Lâm đưa xíu mại cho cô bé: “Ăn đi, ăn no rồi quỳ tiếp.”

Vệ Vân Gia ôm cánh tay, rất là ấm ức: “Đại tẩu, huynh không biết an ủi người khác gì cả.”

Giang Lâm cong môi mỉm cười: “Đại ca của muội còn không có mà ăn kia kìa.”

Xíu mại tỏa ra mùi thơm ngát mê người, cô bé quỳ cả đêm, bụng kêu ọt ọt đã không chịu được sức hút, cầm lấy nhét vào miệng. 

“Đây là cái gì vậy? Ngon quá!” Cô bé vừa ăn vừa khen.

“Xíu mại, ngon thì muội ăn nhiều chút đi.” Cậu cho thêm nước linh tuyền vào, dĩ nhiên là hương vị phải tuyệt vời. 

Giang Lâm nhìn chằm chằm Vệ Vân Gia lạnh đến độ môi tái xanh: “Mẫu thân của muội không quan tâm đến muội sao? Còn những người bên cạnh hầu hạ muội nữa, không đem chăn đệm gì cho muội hết vậy?”

Vệ Vân Gia ăn chậm lại, lắc đầu: “Ta không biết, có lẽ là bị ai giam lại, không cho đến đây.”

Cô bé thoáng buồn rồi lập tức lên tinh thần: “Cũng đâu phải quỳ lần đầu đâu, từ nhỏ ta đã tập võ với phụ thân và đại ca, có căn cơ tốt, không sao cả.”

“Ách xì!”

Nhưng mà vả mặt nhanh quá, cô bé vừa nói xong là hắt xì một tiếng rõ to.

Vệ Vân Gia nhìn Giang Lâm bằng ánh mắt hơi xấu hổ.

Giang Lâm giật xíu mại trong tay cô bé đặt lại vào bát, giơ một tay kéo cô bé lên: “Cô bé ngốc, đi thôi.”

Giang Lâm dẫn Vệ Vân Gia về Chiêu Vân Uyển, sau đó để Bạch Cập và Bạch Vi hầu hạ cô bé tắm rửa thay đồ, cậu đi tìm Vệ Vân Chiêu. Thái y đã đi rồi, Vệ Vân Chiêu đang nói chuyện với Tuân Thất, hình như hắn bảo Tuân Thất điều tra cái gì đó, Giang Lâm không nghe được cụ thể là gì, vì khi cậu đi vào là vừa lúc Vệ Vân Chiêu bảo Tuân Thất ra ngoài. 

Khi Tuân Thất đi ngang qua Giang Lâm, y nhìn chằm chằm cái bát Giang Lâm đang cầm, còn thì thầm bằng cái giọng tự cho là rất nhỏ: “Ta còn chưa ăn đồ ăn sáng mà thiếu phu nhân làm cho, tất cả là do tướng quân liên lụy đến ta!”

Câu sau nghe mà tràn đầy oán niệm.

Vệ Vân Chiêu rất thính tai, hắn nghe rõ ràng hết cả, liếc mắt lạnh lùng nhìn Tuân Thất, chỉ thiếu chưa thốt ra câu “cút”.

Tuân Thất cảm nhận được sự uy hiếp của hắn, nhìn xíu mại bằng ánh mắt thương nhớ vô vàn lần cuối, vội vã cút ra ngoài cửa, còn tốt bụng đóng cửa lại.

Đồ ngốc! Vệ tướng quân lại hối hận lần nữa, lúc đó hắn giữ ai bên cạnh mình cũng tốt hơn là giữ Tuân Thất!

So với sự hối hận của Vệ Vân Chiêu, Giang Lâm thì ngược lại, cảm thấy Tuân Thất như vậy rất được, có thể làm cho cuộc sống càng thú vị hơn.

Cậu ngồi xuống bên giường, nói với Vệ Vân Chiêu: “Ta dẫn muội muội ngươi rời khỏi từ đường rồi về đây, có phải bà nội ngươi có thành kiến với cô bé không, ta nghe muội muội ngươi nói đây không phải là lần đầu tiên cô bé quỳ ở từ đường.”

Bài vị chất chồng hệt như Kim Tự Tháp, nếu là người khác nhát gan, rất có thể sẽ sợ hãi, bây giờ Vệ Vân Gia mới mười ba tuổi, lúc trước thì lại càng nhỏ hơn.  

Vệ Vân Chiêu nghe mà nhíu mày: “Ta không biết.” Hắn nói thật: “Vân Gia không nhắc đến, người hầu trong phủ cũng chưa từng nói tới.”

Lúc trước, hàng năm hắn không ở nhà, rất nhiều chuyện hắn không biết rõ, Vệ Vân Gia lại còn là một cô gái. Mấy tên đi theo hắn đều là đàn ông thô lỗ tục tằng, Vệ Vân Chiêu không thể phái người đi theo cạnh Vệ Vân Gia. 

Giang Lâm sầm mặt: “Nương của ngươi cũng không nói sao?”

Vệ phu nhân không thể không biết gì.

Vệ Vân Chiêu nói: “Ta chưa từng nghe bà ấy nói gì, tính tình bà ấy rất mềm yếu, tuy là con dâu trưởng nhưng nhiều năm như vậy rồi, người quản lý gia đình vẫn là Vệ lão phu nhân.”

Nói ngắn gọn là địa vị tầm thường, nói không ai nghe.

“Nương của ta, bà ấy… không quá thích Vân Gia học võ với ta và phụ thân, bà ấy cảm thấy con gái như vậy rất thô tục.”

“Thế nên thật ra muội muội ngươi là một đứa trẻ mồ côi.” Giang Lâm tiếp tục trào phúng, còn tốt bụng giải thích cái gì gọi là trẻ mồ côi.

“Là không có cha không có mẹ đó.”

Câu này rất chói tai, nhưng Vệ Vân Chiêu không phản bác.

Vấn đề của nhà họ Vệ đâu chỉ đơn giản là gần như tất cả đàn ông đều chết trên chiến trường, vốn dĩ trong nội bộ đã không ổn rồi. 

“Còn đệ đệ của ngươi nữa, bây giờ nó còn nhỏ không hiểu nhiều chuyện, nhưng nếu tiếp tục để nương của ngươi dạy dỗ nó, ai biết có thể ngươi lại có thêm một Ngũ thúc hay không?”

Giang Lâm cảm thấy tình hình rối rắm của nhà họ Vệ quá nát rồi, cậu bắt đầu hối hận tại sao mình không chạy luôn lúc mới xuyên đến.

“Do mấy năm nay ta lơ là nhà mình quá.” Vệ Vân Chiêu hối hận đầy mình.

Nếu thật sự muốn bàn đến trách nhiệm trong chuyện này, thì không thể tính lên đầu Vệ Vân Chiêu. Còn chưa nói đến việc lúc trước phụ thân hắn vẫn còn, chỉ nói đến việc ở biên quan. Vệ Vân Chiêu vừa đi là đi mấy tháng, thậm chí là mấy năm, không tiện gửi thư qua lại, hắn có muốn quan tâm đến chuyện trong nhà cũng không làm được.

Nhưng bây giờ phụ thân hắn vừa mất, mẫu thân là người nhu nhược, trách nhiệm lập tức rơi xuống người hắn.

Vệ Vân Chiêu cũng chỉ mới hai mươi tuổi, lăn lộn đấu tranh với hiểm nguy trong gang tấc để sống sót ở chiến trường, lại còn bị đám phụ nữ trong nhà gây trở ngại, thật sự rất đáng thương.

Giang Lâm ngoắc ngón tay: “Vệ Vân Chiêu, hay là ngươi cầu xin ta đi, ta giúp ngươi chuyện này, thấy sao?”

Nhìn người ta u buồn rầu rĩ, Giang Lâm cũng đồng cảm chứ.

Vệ Vân Chiêu trịnh trọng cúi đầu trước Giang Lâm: “Vệ Vân Chiêu khẩn cầu phu nhân quản lý gia đình thay ta, chỉnh đốn nhà họ Vệ từ trên xuống dưới.”

Vệ Vân Chiêu cúi thấp đầu, chậm chạp không ngẩng lên, giọng điệu chân thành, đúng là đang cầu xin Giang Lâm thật.

Hắn làm thế khiến Giang Lâm thấy nao nao, nhưng trên mặt thì vẫn phải giữ nếp, cậu bèn hắng giọng: “Khụ… Nếu ngươi đã nói vậy thì ta đây sẽ đồng ý. Ngươi bảo người ta chuyển lời với các bậc cha chú nhà ngươi một câu, những gì nên giao thì giao cho ta vào sáng nay, cũng tiện thể nhắc nhở bọn họ, đừng làm trái lời ta, nếu không ta sẽ không nhịn được ra tay đấy.”

Một mình ra tay, Giang Lâm bắt đầu xoay cổ tay.

Vệ Vân Chiêu đã thấy động tác này rồi, vào cái ngày mà hắn vừa tỉnh, Vệ Vân Gia còn dặn dò hắn phải đối xử tốt với Giang Lâm vì động tác này nữa mà. 

Trong phút chốc, Vệ Vân Chiêu cũng không biết rõ Giang Lâm biết võ hay là có chiêu trò gì khác, nhưng hắn không dám thờ ơ trước lời Giang Lâm nói, bèn gọi Tuân Thất vào, bảo Tuân Thất đi chuyển lời cho nhóm người của tổ mẫu.

Tuân Thất vừa đi chuyển lời, Vệ lão phu nhân lập tức dẫn một đám người đến đây.

Vệ lão phu nhân vừa bước vào cửa, không hỏi sức khỏe của Vệ Vân Chiêu ra sao là đã bắt đầu chỉ trích Giang Lâm: “Hồ ly tinh, ngươi đúng là một tên hồ ly tinh, ngươi là đồ hèn hạ chỉ biết dụ dỗ đàn ông, mới chưa bao lâu mà ngươi đã hút hồn cháu trai ta rồi, ngay cả chuyện quản lý gia đình mà còn giao cho ngươi! Ta phải mời pháp sư làm lễ, thiêu cháy tên hồ ly tinh nhà ngươi…”

“Đủ rồi!”

Mặt mày Vệ Vân Chiêu lành lạnh: “Để Giang Lâm quản lý gia đình là ý của ta, nếu mọi người chấp nhận gia chủ là ta, từ nay về sau mọi người phải làm việc theo ý ta.”

“Nếu không chấp nhận, ta đây sẽ không quan tâm đến nhà họ Vệ một chút nào nữa, cứ để mặc nhà họ Vệ hoàn toàn sụp đổ!”

Vệ Vân Chiêu nói xong, Vệ phu nhân và vài người thím của hắn lập tức kêu to.

“Không được đâu Chiêu Nhi!”

“Vân Chiêu…”

Vệ lão phu nhân có vẻ tức tối khó thở: “Tốt, rất tốt, vì tên Tang Môn Tinh* này mà ngươi không nhận bà nội này, nhà họ Vệ chúng ta lại nuôi ra một tên sói mắt trắng*, đúng là chuyện tốt!”

(*): Tang Môn Tinh là vì sao biểu hiện cho u buồn, xui xẻo, chết chóc. Ý Vệ lão phu nhân chính là chửi Giang Lâm đem đến xui xẻo làm náo loạn Vệ gia.

(*): Sói mắt trắng có thể hiểu là để chỉ những kẻ vong ơn bội nghĩa.

“Ngươi muốn tên hồ ly tinh này quản lý gia đình chứ gì, bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ mặc kệ ngôi nhà này, để cho nó làm! Ta muốn xem xem rốt cuộc nó có tài cán gì!”