*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày thứ hai, thời điểm một nhà Hùng mẫu đuổi đến, Đường Thọ đã đem bánh hạch đào chế tác tốt.
Hùng mẫu cùng Hùng tiểu muội không nói gì, ngược lại là Hùng đại tẩu tâm lý có chút không dễ chịu, cảm thấy Đường Thọ đây là đang đề phòng các nàng, không phải tại sao mỗi lần tới, bánh hạch đào đều đã làm xong, không cho các nàng xem tay nghề. (Hơ, cái con mụ này????????)
Nhưng bây giờ còn phải học tập làm thứ điểm tâm kia Hùng đại tẩu cũng không tiện nói thêm cái gì.
Đường Thọ kiên trì nói cho bốn người một lần, sau đó chỉ vào Hùng tẩu nói:" Mẹ, hôm nay nhượng đại tẩu làm thử xem, ngày hôm qua nàng tìm ta nói qua, cảm thấy nàng có thể làm tốt, liền để nàng làm thử một lần xem."
Hùng mẫu ánh mắt ảm đạm xuống, mất mát nói:" Được, liền để nàng làm thử đi." Hùng mẫu vẫn đau lòng đồ vật đã hư, chính mình làm tới làm đi, vẫn là làm hỏng, càng làm hỏng áp lực càng lớn, nhấc tay lên làm điểm tâm là tay run cầm cập.
Hùng đại tẩu làm việc khá tốt, cũng gọn gàng, có trật tự, ít cần Đường Thọ chỉ điểm, một lồng điểm tâm hấp ra lò, mọi người thử một chút, khẩu vị mặc dù không tốt như Đường Thọ làm, nhưng cũng có mấy phần từ vị.
Đường Thọ thoả mãn gật gật đầu:" Đại tẩu, ngươi làm thêm mấy lần, mùi vị sẽ không chênh lệch."
"Có thật không?" Hùng đại tẩu ánh mắt toả sáng đầy hưng phấn, nàng học được tay nghề này là có thể buôn bán cả đời, sau này còn có thể truyền lại cho con dâu, giống như nghề canh cửi của Triệu gia các nàng, một đời một đời truyền xuống.
"Thật sự." Đường Thọ cười, vừa vặn lúc này Hùng Tráng Sơn tiến vào, Đường Thọ tiện tay đưa cho hắn một khối bánh hoa quế ngọt, Hùng Tráng Sơn nhai nhai, hơi nhíu mày.
"Đây không phải là ngươi làm?"
"Không phải ta làm, đại tẩu làm, lần đầu tiên làm ra điểm tâm được như thế này, hương vị cũng không sai đi!"
Hùng Tráng Sơn rất không nể mặt mũi, mặt không chút thay đổi nói:" Không ra sao, so với ngươi kém xa." Nói xong liền nghênh ngang đi mất, trong ngày thường thích ăn điểm tâm nhất, vậy mà nhìn cái cũng không chịu bố thí.
Này nếu đổi thành người khác phỏng chừng lúng túng, biểu tình đều cứng, nhưng mà Đường Thọ không phải người bình thường, hắn là một thẳng nam sắt thép. Lúc này dĩ nhiên không để ý đến bầu không khí lạnh băng, phi thường tán đồng mà gật gật đầu.
"Là so với ta làm kém xa, còn phải luyện tập nhiều hơn."
Hùng đại tẩu ngổn ngang trong gió:"....."
Đường Thọ cũng không cung cấp thức ăn cho một nhà Hùng gia, cái này cần ăn bao nhiêu a, mấy ngày nay lãng phí nguyên liệu làm điểm tâm hắn chịu là được rồi.
Người nhà họ Hùng chỉ sáng sớm lại đây học làm điểm tâm, làm một hồi, liền tự động rời đi. Còn lại Đường Thọ ở nhà vui mừng a vui mừng mà làm cơm, hắn và Hùng Tráng Sơn vẫn tương đối hưởng thụ thế giới hai người.
"Thịt nhồi khổ qua, thịt tẩm bột chiên, đầu sư tử và một mảnh thịt dê."
Đầu sư tử
Thịt tẩm bột chiên
Thịt nhồi khổ qua
Đối với mấy món đầu Hùng Tráng Sơn chưa nghe qua cũng chưa ăn qua, cảm thấy ngạc nhiên, thịt dê mảnh lúc thường y cũng hay làm, căn bản không để trong lòng, nhưng chờ Đường Thọ bưng ra tới, y mới ngây ngẩn cả người, đây là thịt dê mảnh, làm sao làm được.
Thịt dê mảnh (tái chanh)
Kỳ thực Đường Thọ làm hẳn là thịt dê tái chanh, mà nơi này không có thì là, Đường Thọ cũng chỉ có thể dùng gừng, đem thịt dê khử tanh, dùng tiêu thù du thay thế quả ớt, làm ra mùi vị chẳng hề kém.
Hùng Tráng Sơn trước tiên nếm thử một miếng, vui vẻ nói:" phu lang, thịt dê này rất ngon a."
Đường Thọ cũng ngồi xuống ăn cơm:" Đó là đương nhiên, thịt dê ta làm có bí bài độc môn a."
Hùng Tráng Sơn chân tâm thực lòng mà cung duy nói:" Tay nghề của phu lang ngự trù cũng không sánh được."
Đường Thọ bị khen mà đắc ý, tạm thời quên mất ghét bỏ Hùng Tráng Sơn là thùng cơm. Một bàn thức ăn, một chậu cơm tẻ hai người đều giải quyết hết, chủ yếu là Hùng Tráng Sơn, y đem canh rưới vào cơm ăn sạch sành sanh, cái đĩa cũng sạch như có người lau. ????????
Ăn xong cơm, Hùng Tráng Sơn tự giác rửa bát quét nhà, làm xong hết mới cầm đệm giường lông dê như hiến vật quý mà đi vào phòng.
"Phu lang, đưa ngươi cái này trải ở trêи giường, lông dê này ta đã sử lý sạch sẽ, có thể trực tiếp trải ở trêи giường, mềm mềm, ấm áp."
Đường Thọ tiếp nhận đệm lông dê, không nói rõ được loại cảm giác đang sôi trào này là cảm giác gì, sóng mũi cay cay, rõ ràng tay chân đông cứng lạnh lẽo nhưng trong lòng lại rất ấm áp.
Cũng bởi vì hắn trong lúc vô tình nói một câu, Hùng Tráng Sơn liền bất chấp nguy hiểm tính mạng săn dê trở về.
"Nhanh trải lên thử xem đi."
Đường Thọ đem da lông trải trêи giường, kỳ thật một tầng da lông cũng không mềm mại được bao nhiêu, nhưng Đường Thọ lại cảm thấy so với mười cái chăn đệm còn khiến hắn vui mừng hơn.
"Rất mềm mại, rất ấm áp, thoải mái."
Hùng Tráng Sơn mừng rỡ giống như một đứa nhỏ:" Sau này lúc ngươi ở nhà cứ ngồi trêи chiếc giường này, sẽ luôn ấm. Ta còn có một cái áo lông sói, lát ta sẽ đưa cho ngươi, khi nào đứng dậy làm gì thì mặc. Ta xem ngươi mấy ngày nay ở trong phòng rét đến lợi hại, mỗi khi có người đến nhập hàng, chân ngươi đều lạnh lẽo."
Hùng Tráng Sơn biết chân Đường Thọ lạnh là vì mỗi lần đều là do Hùng Tráng Sơn lấy tay hay áp chân vào bụng mình để ủ ấm.
Áo lông sói Hùng Tráng Sơn không nỡ mặc, hàng năm chỉ có mấy ngày lạnh nhất mới mặc lên người, vừa sợ bẩn lại vừa sợ không cẩn thận làm hỏng, có thể đưa cho Đường Thọ mặc lúc ở trong phòng, hay lúc làm điểm tâm y sẽ bớt đau lòng. (Đau này là đau em Thọ chứ không phải đau áo nha ????????)
Tình cảm chân thành như vậy, Đường Thọ tự nhận mình là thẳng nam không đáp trả lại được, thề nhất định phải làm kinh tế bù đắp cho Hùng Tráng Sơn, chờ hắn đi rồi, nắm giữ gia tài bạc triệu, còn lo y không cưới được nương tử à?
Người đến Hùng gia nhập hàng nhìn thấy Đường Thọ mặc áo may ô da sói trêи người, không khỏi ước ao.
Nhưng vì có mặt Hùng Tráng Sơn, không ai dám nói một câu, cũng không ai dám biểu hiện ra sự ghen tuông,đố kỵ.
Sau khi ra ngoài thì không như vậy, họ nhao nhao thảo luận.
"Không nghĩ tới nhìn Hùng Tráng Sơn hung thần như vậy đối với phu lang lại đau lòng đến thế. Áo da sói cũng chịu cấp phu lang mặc làm việc, cũng không sợ bị bạc."
"Không phải sao, ta còn tưởng rằng Hùng tráng Sơn tính khí sẽ rất thô bạo, sẽ đánh nương tử, không nghĩ tới, dĩ nhiên lại biết đau phu lang, sớm biết lúc trước liền đem..." Nói đến đây, liền biết mình lỡ lời liền tự giác im lặng, có thể người khác đã nghe ra ý tứ trong lời gã nói, nhất thời cười rộ lên.
"Vương lão ngũ, ngươi có thể chiếm được? Tâm tư này của ngươi cũng không quá lên chứ. Nhớ tới Hùng Tráng Sơn lúc mới trở về, nào là mua nhà, mua đất nuôi heo, dê. Chả phải ngươi động tâm muốn đem tiểu nương tử trong nhà cho y, bà mai đều đã tới cửa, là Hùng Tráng Sơn nhìn không lọt mắt con gái ngươi trực tiếp cự tuyệt, ngươi mới yên tĩnh."
Vương lão ngũ nét mặt già nua đỏ chót:" Nói nhăng gì đó, mới không phải y nhìn không lọt mắt con gái ta, là y chỉ thích song nhi, lúc trước cũng không phải có mình nhà ta có ý đồ với y, các ngươi xem nơi này có bao nhiêu người có tiền, cùng Hùng gia đứt gánh giữa đường, ai mà không sai người đến cửa xin cưới. Sau đó nếu không phải khiến Hùng Tráng Sơn phiền, đuổi bà mai ra cửa, phỏng chừng ngưỡng cửa nhà Hùng Tráng Sơn đều bị đạp đổ đi."
Mọi người ấp úng không nói lời nào, Hùng Tráng Sơn vừa mới đi lính trở về, người trong thôn thấy y có tiền, lại cùng với Hùng gia quan hệ không thân cận, căn bản không chợ cấp trong nhà, đều hiểu con gái mình gả đi không cần cung phụng bố mẹ chồng, cũng không cần hầu hạ cả nhà bên chồng. Vợ chồng son có cuộc sống của chính mình, Hùng Tráng Sơn lại có tiền, trong lúc nhất thời Hùng Tráng Sơn ở Hạnh Hoa thôn như một cái bánh bao nhân thịt.
Nào có thôn dân nào hiểu tính tình Hùng Tráng Sơn, dù sao thời điểm y đi lính cũng mới mười bốn tuổi, còn là một thiếu niên nông gia phổ thông. Chỉ coi như y nhìn giống hung thần ác sát, người cũng có thời điểm tức giận. Thẳng đến khi bị bà mai nháo phiền, nhấc cổ tay đem người ném ra ngoài.
Sau lại có người điếc không sợ súng khiêu khích Hùng Tráng Sơn, bị Hùng Tráng Sơn đánh suýt chết, cả nhà bọn họ kéo đến giúp đỡ (cả nhà thằng bị đánh) toàn bộ đều bị Hùng Tráng Sơn đánh. Gia đình kia ỷ vào thân phận mình là nữ nhân, nghĩ Hùng Tráng Sơn không dám động thủ, kết quả y căn bản không phân nam nữ, chọc tới y là y đánh. (Đáng đời)
Sự tình làm lớn, kinh động tới lý chính, lý chính thấy nhà kia bị đánh quá thảm, liền để Hùng Tráng Sơn đền tiền, lần này liền triệt để chọc giận Hùng Tráng Sơn, y nổi điên lên giống như con gấu điên, thiếu chút nữa đem người nhà lý chính cùng phòng ở hủy đi, giống như muốn giết chết toàn gia nhà bọn họ, dáng dấp kia cũng không giống như chỉ làm một chút, thật là hù người. Từ đó gia đình nhà kia nào dám đòi bồi thường, nhìn thấy y còn phải đi đường vòng, lý chính cũng không dám quản sự liên quan đến Hùng Tráng Sơn, đều sợ làm y tức giận. Sau đó Hùng Tráng Sơn lên núi săn cọp, lang kéo về làng, người trong thôn ngày càng sợ y. Cũng không ai dám sinh ra ý nghĩ đem con gái đến gả cho y nữa, chỉ sợ y một lời không hợp liền đánh chết.
Vương lão ngũ thầm nghĩ, sớm biết Hùng Tráng Sơn yêu thích song nhi, lúc trước thời điểm làm mai, liền đem tiểu nhi tử nhà mình giới thiệu cho y. Song nhi nhà gã trưởng thành dễ nhìn, rất thanh tú, điềm đạm đáng yêu như nữ tử. Hùng Tráng Sơn này so với La gia còn muốn lớn mạnh hơn nhiều. La gia vì có sinh ý đậu phụ, tự nhận trong thôn mình là nhất đẳng, ngày thường trải qua thật tốt, nhìn không vừa mắt thôn dân, cảm thấy nhà ai cũng nghèo, không xứng với nhà họ. Song nhi nhà gã ở tại La gia bị khinh bỉ không ít.
Trước đây gã cũng cho là song nhi nhà mình có thể gả cho La gia là phúc khí của song nhi nhà mình. Nhưng bây giờ so sánh Hùng Tráng Sơn săn sóc Đường Thọ, hơn nữa Hùng gia hiện giờ cũng có sinh ý tại gia, người trong thôn đều phải nhập hàng nhà Hùng gia mang lên trấn bán, có thể so với La gia tốt hơn nhiều, tin tưởng không bao lâu nữa Hùng gia sẽ lớn mạnh hơn La gia, trở thành hộ giàu có nhất trong thôn, Vương lão ngũ hối hận đến xanh ruột.
Giờ khắc này bọn họ hoàn toàn quên mất, sinh ý này là do Đường Thọ mang đến, tay nghề cũng là Đường Thọ, không có Đường Thọ liền không có cọc sinh ý này. Lại càng quên mất, Hùng Tráng Sơn có coi trọng song nhi nhà gã hay không, chỉ một lòng một dạ hối hận lúc trước sao không giới thiệu song nhi trong nhà cho Hùng Tráng Sơn, cũng thật buồn cười.
Thôn dân đối với áo may ô da sói của Đường Thọ đố kị không thôi, Hùng mẫu cũng đồng dạng mê tít mắt. Như lẽ thường, trong nhà có gì tốt trước tiên phải cung phụng cho các lão giả trước, có bao nhiêu mới có thể phân cho tiểu bối. Bây giờ bà không có ao lông mặc, phu lang song nhi trong nhà lại mặc áo lông sói, đây không phải để mọi người chỉ trỏ à.
Nói tới nói lui, đều là do Hùng nhị lang cùng bà không thân cận, tâm lý không coi nàng là bậc mẫu thân. Nghĩ, Hùng mẫu liền đỏ mắt.
(Không biết chuyện xưa ra sao nhỉ? Lý do vì sao Hùng ca lại đi lính, sau đó hận bố mẹ, không biết cháp nào mới nhắc đến????????)
Đường Thọ nhìn thấy cũng đoán được Hùng mẫu thái độ không được tự nhiên vì hắn mặc áo lông sói, dù sao Hùng mẫu vẫn mặc áo vải rách sợi, không bằng áo lông sói chắn gió trêи người hắn.
Bất quá Đường Thọ cũng sẽ không rộng lượng đưa cho Hùng mẫu, thông qua mấy ngày ở chung này, hắn biết Hùng gia cùng Hùng Tráng Sơn nhất định xảy ra việc gì đó làm tổn thương tới Hùng Tráng Sơn, cho nên tuy rằng y không cùng Hùng gia đoạn thân mà tâm lại triệt để xa cách. Nếu không phải vì cùng hắn kết hôn, phỏng chừng hai nhà sẽ không còn đi lại.
Đường Thọ chỉ làm bộ như không biết, cúi đầu dạy các nàng làm điểm tâm, Hùng Tráng Sơn lại nhịn không được, y từ ngoài phòng bếp tiến vào nhìn thấy tình huống như thế liền cười lạnh, không khách khí nói:" Các ngươi ở tại nhà ta học mười mấy ngày, ngày mai liền làm tại nhà các ngươi đi, tự buôn bán, đừng phá nhà ta bên này."
"Há, biết, biết." Hùng đại tẩu ấp úng đáp ứng, càng nhiều hơn chính là nóng lòng muốn thử, nàng cũng biết bà bà lập dị chọc giận Hùng Tráng Sơn, không đi nữa sợ Hùng Tráng Sơn sẽ nổi trận lôi đình.
Ba người ly khai Hùng gia, Đường Thọ căn bản không có giữ lại. Đồ vật là do Hùng Tráng Sơn bất chấp nguy hiểm đi săn được, làm thành áo cho hắn, hắn cầm, đó là của hắn. Không thể bởi vì Hùng mẫu là mẹ của Hùng Tráng Sơn, không quản có phải là Hùng Tráng Sơn bất chấp nguy hiểm tính mạng chiếm được đồ vật liền trước tiên phải đưa cho nàng.
Hùng mẫu về đến nhà khóc lớn một hồi, dù có như thế nào, bà vẫn như trước không dám nhìn thẳng vào Hùng Tráng Sơn.
Hùng phụ khuyên nhủ:" Ngươi nên biết đủ đi, nếu không phải a Sơn, chúng ta đâu thể học được tay nghề làm điểm tâm này. Tay nghề không phải ngày một ngày hai là có thể học được, đều là càng làm càng tinh, thiên trường địa cửu sẽ có danh tiếng, mấy đời người có thể kinh doanh."
Hùng mẫu mắt đỏ lên nói:" Ta cũng biết cái lý nó như vậy, nhưng cái gai trong lòng không nhổ ra được, luôn nghĩ lúc trước nếu không xảy ra sự kiện kia, A Sơn có phải sẽ không xa cách đối với ta như vậy."