(*Giải thích một chút về tiêu đề: Gốc là <望穿他盈盈秋水,蹙损他淡淡春山> nghĩa là chờ người đến mòn mỏi cả mắt, cau mày buồn rười rượi. Mình giải thích theo cách mình hiểu thôi chứ hai câu này mình không dịch thuần việt được, bạn nào biết thuần việt thì giúp mình nha 。・゚・(ノД`)ヽ( ̄ω ̄))
Trạm dịch trăm dặm ngoài hoàng thành, vài người bình an gặp nhau, trong lòng ai nấy đã đều rơi xuống một tảng đá lớn, chỉ cảm thấy đại nạn qua đi, cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lo sợ Nam Yến quốc sẽ đột nhiên hối hận, phái binh đến truy đuổi, Tiêu Dư An gấp ga gấp gáp rửa sạch mặt và đôi tay, thay về nam trang, chuẩn bị ngồi lên xe ngựa rời khỏi nơi đây.
Thái độ của Tiết Nghiêm khiến Tiêu Dư An vài lần nghi ngờ, nhưng mà chạy trốn vội vàng, nào đâu có thể chú ý mà suy nghĩ tỉ mỉ.
Sau khi vội vã chuẩn bị, xe ngựa lao nhanh ở trên đường, Tiêu Dư An vén lên màng che, nhìn thấy hoàng thành Bắc quốc bị bỏ lại càng ngày càng xa, trong khoảnh khắc lại cảm thấy năm tháng ở cổ họng, than tiếc không thể kính giang sơn này một ly, nguyện thiên thu.
Tiêu Dư An chậm rãi thả xuống màng che, như muốn cắt bỏ tất cả quá khứ, đột nhiên nơi xa truyền đến tiếng móng ngựa gấp rút, Tiêu Dư An vẫn chưa lần nữa vén màng lên nhìn, Dương Liễu An điều khiển xe ngựa đột nhiên vén màng mà vào, sắc mặt tát mét: “Là Án Hà Thanh.”
Bởi vì số người nhiều, bọn họ chia thành ba chiếc xe ngựa, hai chiếc xe ngựa còn lại cũng cảm thấy đằng sau có người đuổi theo, thả chậm tốc độ, muốn để xe ngựa mà Tiêu Dư An ngồi đi trước.
Khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc là, Án Hà Thanh rõ ràng có thể lao nhanh cản lại bọn họ, nhưng mà hắn lại không có, Án Hà Thanh thắt chặt dây cương, chạy theo ở đằng sau xe ngựa, giống như là sợ làm kinh sợ đến cái gì đó vậy, không cản cũng không về.
Như vậy duy trì một đoạn đường, Tiêu Dư An không thể hiểu nổi mà hỏi: “Hắn chỉ có một người?”
Dương Liễu An đáp: “Đúng ạ.”
Tiêu Dư An trầm mặc vô ngôn, đột nhiên ngẩng đầu: “Liễu An, Ngừng xe lại.”
“Hoàng thượng??” Dương Liễu An sợ hãi.
“Đừng sợ, ta chỉ là có vài câu muốn nói với hắn, và hắn chỉ có một người, nơi đây cách hoàng thành cũng xa, nếu thật sự nổi lên xung đột, cũng là không bắt được ta đâu.” Tiêu Dư An nói.
Dương Liễu An nghĩ nghĩ có lý, đem xe ngựa ngừng xuống.
Tiêu Dư An hít sâu một hơi, nhảy xuống xe ngựa, nơi không xa, Án Hà Thanh nhìn thấy xe ngựa ngừng lại, cũng kéo lấy tuấn mã, ở tại chỗ đạp bước qua lại, nhìn thấy Tiêu Dư An từ trên xe ngựa đi xuống, đôi ngươi Án Hà Thanh hơi co lại, rồi sau đó lật người xuống ngựa, dắt lấy dây cương, không có lên trước.
Hai người ngăn cách nhau bởi một đoạn đường đất vàng bụi bặm tung bay hai mắt nhìn nhau, Tiêu Dư An thở một hơi, từng bước từng bước đi qua đó.
Tiêu Dư An có lời nói với Án Hà Thanh, những lời này giấu ở trong lòng hắn rất lâu, trước trước sau sau nhiều lần sửa đổi, sớm đã biến thành một loại ý nghĩa khác rồi, nhưng chung quy hắn vẫn là muốn để Án Hà Thanh biết được.
Lúc nãy đã chỉnh lý mạch suy nghĩ rối loạn, Tiêu Dư An dần dần hiểu ra, có lẽ Án Hà Thanh không có hận mình giống như trong suy nghĩ của mình đến vậy, nếu không thì làm sao có thể để mình thuận lợi chạy trốn đến như vậy?
Nhưng mà bất luận Án Hà Thanh có hận mình hay không, hắn cũng phải đi rồi, nơi đây sau này chính là Nam Yến quốc, là thiên hạ của Án Hà Thanh, hắn ở lại nơi đây, thì chính là phế đế, chỉ có thể ở trong lồng giam gọi là cung điện này hoàn toàn không có ý nghĩa mà trải qua cuộc đời còn lại.
Quá thảm rồi, cho dù Án Hà Thanh nhớ đến tình cũ quá khứ, sẽ không tổn thương hắn, nhưng mà đó vẫn không phải là ngày tháng mà Tiêu Dư An mong muốn.
Cho nên hắn phải đi.
Đã là phải đi, vậy thì tạm biệt cho tốt nào, không vui không buồn, không hận không tiếc.
Tiêu Dư An ở nơi cách Án Hà Thanh hai bước ngừng lại, Án Hà Thanh nhìn hắn, giống như đã làm sai chuyện gì đó vậy, cẩn thận e dè lại bàng hoàng bất an, nóng ruột nóng gan lại sợ bị hắn ghét bỏ, buông xuống toàn bộ động tác lại không biết làm gì cả.
Tiêu Dư An đột nhiên đối với Án Hà Thanh giương lên một nụ cười dịu dàng, Án Hà Thanh bỗng nhiên trợn lớn mắt, đôi ngươi hoàn toàn không động đậy ham mê mà nhìn chằm chằm Tiêu Dư An, hận không được đem cái màn này khắc vào trong não, khắc ở trong tim, khắc vào xương tủy, để cho thời gian không thể không phai, để cho năm tháng không hủy, để cho chính mình đời này kiếp nàu đều không thể nào quên mất lần nữa.
Tiêu Dư An mang theo nụ cười chắp đấm thi lễ, hắn nói: “Nhân sinh khổ đoản, hận ý lâu dài, giờ đây thiên địa làm chén, ngôn từ làm rượu, một chén mong ngươi binh mã chinh chiến quay về, đối ảnh thành đôi không sợ đêm lạnh. Thêm một chén mong ngươi đời ngày gặp đều là người lương thiện, khác đường cùng đích bạch đầu cầm tay. Một chén cuối cùng mong ngươi vui vẻ an khang, một đời vô lo. Sầu cùng khổ qua đi đã từng, sự cùng vật qua đi đã từng, buông xuống, buông ra, buông qua. Cuối cùng sẽ có một ngày đăng đỉnh cửu tiêu, thay cho thiên hạ này một đất trời tươi sáng rộng lớn a Án Hà Thanh.”
Án Hà Thanh nghiêm túc nghe xong, nhưng rất lâu không có lời nào, Bắc quốc đang là cuối đông, gió lạnh ríu rít thổi lên ống tay áo của hắn, quát vào đáy mắt của hắn, lại như lưỡi dao cắt vào đáy lòng của hắn, hắn nắm chặt dây cương, rất lâu cuối cùng cũng hơi hơi giương miệng, vừa ra tiếng, giọng nói lại vừa ráp vừa khàn: “Tiêu Dư An, ngươi có biết, ngươi bảo ta buông xuống, buông ra, buông qua là cái gì không?”
Tiêu Dư An ngây người.
Không lẽ không phải là thù hận đối với Bắc quốc sao? Và quá khứ khuất nhục đã từng chịu ở Bắc quốc sao?
Tiêu Dư An nhất thời không có hồi đáp, chỉ thấy Án Hà Thanh hướng đằng trước bước lên nửa bước, Tiêu Dư An cùng Án Hà Thanh đối mặt, chỉ cảm thấy đôi mắt của Án Hà Thanh thật sự rất là đẹp, rõ ràng trong nháy mắt đền gần hơi có áp bức, nhưng tầm mắt mình lại làm sao cũng không thể rời khỏi.
Vần sáng con ngươi Án Hà Thanh lanh lãnh, tựa như thanh quang nguyệt huy, đáy mắt lại như kiềm nén ba ngàn u sầu, đó toàn bộ là mệnh lý mà Tiêu Dư An nhìn không hiểu, Án Hà Thanh nói: “Ngươi nếu như là một lòng một ý kiên quyết muốn đi, thậm chí thà rằng lấy mạng ra liều, vậy được, ta không cản ngươi, nhưng mà… …” Án Hà Thanh ngừng một chút, hắn nhắm lại mắt, âm thanh giống như là đang vượt qua thiên sơn vạn thủy, gian nan hiểm trở, cuối cùng hướng trời đất mà nói: “Nhưng mà, ta cứ không buông xuống, cứ không buông ra, cứ không buông qua.”
Cái câu cuối cùng đó, Án Hà Thanh dường như là đang nghiến răng nghiến lợi mà nói, Tiêu Dư An bị bộ dạng và ngữ khí của hắn bức đến lùi về sau nửa bước, nghi hoặc không hiểu mà hỏi: “Đã ngươi không nguyện buông, vậy tại sao để ta đi?”
Án Hà Thanh từ từ mở mắt, ánh mắt ảm đạm.
Bởi vì hằn không muốn Tiêu Dư An đau khổ, không muốn lại không thể nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của hắn lần nữa, hắn không muốn Tiêu Dư An hận hắn, chán hắn, ghét hắn. Hắn có thể chịu đựng qua nước mất nhà tan, có thể chịu đựng qua ngược đãi lăng nhục, có thể chịu đựng qua chinh chiến gian khổ. Hắn có thể chịu đựng qua nhiều chuyện khó khăn như vậy, nhưng vẫn cứ không thể chịu đựng nổi một ánh mắt ghét bỏ của Tiêu Dư An.
Nhìn chuyện tình của thế gian này, đáng than đáng cười, đáng buồn đáng thôi (thúc).
Tiêu Dư An cuối cùng là nhịn không được hỏi: “Ngươi rốt cuộc vì cái gì đuổi đến… …”
Án Hà Thanh thu lại con ngươi, áp chế nỗi lòng, vừa từ trong lòng ngực mò ra một cây trâm bạch ngọc.
Chính là cái cây mà là di vật của mẫu thân Án Hà Thanh, là vật định tình cực kỳ quan trọng trong nguyên tác, Án Hà Thanh đã từng để làm quà đáp lễ mà đem nó tặng cho Tiêu Dư An, cuối cùng lại bị Tiêu Dư An lưu lại ở trong cung.
Án Hà Thanh nhẹ giọng: “Ngươi quên mang đồ rồi, ta đưa đến cho ngươi.”
Tiêu Dư An kinh ngạc đến dường như không dám tin vào đôi tai của mình.
Đây, đây, đây là vì chuyện này?
Án Hà Thanh đem trâm ngọc đưa cho Tiêu Dư An, lòng bàn tay hắn hướng lên, trâm bạch ngọc lẻ loi mà nằm đó, giống như cái ngày ở phố xá phồn hoa, Án Hà Thanh nhận được sáo ngọc sau đó, đem trâm ngọc tặng cho Tiêu Dư An vậy.
Tiêu Dư An nhiều lần do dự, vẫn là đã đưa tay ra, Án Hà Thanh kiên nhẫn mà chờ đợi, mỗi lần tay của Tiêu Dư An đến gần hắn một phân, con ngươi của Án Hà Thanh lại sáng lên một điểm, nhưng đến lúc ngón tay của Tiêu Dư An sắp sửa chạm đến trâm bạch ngọc, Tiêu Dư An bỗng nhiên dừng lại, sau đó thu tay về.
Nơi sâu thẳm trong con ngươi của Án Hà Thanh có cái gì đó đang vỡ vụn, sụp đỗ tan tành, hắn nghe thấy Tiêu Dư An nói: “Cái này, ngươi vẫn là tự mình giữ đi a, ngươi sẽ tìm được người có duyên càng thích hợp hơn với nó.”
Án Hà Thanh thu bàn tay rất chậm, âm thanh hắn nghe lên hoàn toàn không có cảm xúc, trái lại càng giống như là đang khắc chế kiềm nén gì đó, hắn nói: “Ngươi thật sự không cần?”
Tiêu Dư An đáp: “Ta… … vẫn là… … vẫn là không nhận nữa, ngươi đem nó tặng cho người khác đi.”
“Được.” Án Hà Thanh ngẩng mắt.
Cứ tưởng Án Hà Thanh cuối cùng cũng nghe lọt vào tai lời của mình, Tiêu Dư An gật gật đầu, vừa muốn ly biệt, đột nhiên thì thấy Án Hà Thanh giương tay lên, sau đó đem trâm bạch ngọc hung hăng mà đập xuống mặt đất!
Trâm bạch ngọc theo tiếng gãy ra, trộn vào đất cát lăng ở bên đường, bộ dạng thê thảm in vào trong con ngươi của Tiêu Dư An bởi vì không thể tưởng tượng nổi mà trợn lớn.
Tiêu Dư An vẫn chưa từng trong chuyện bất chợt như vậy hồi lại thần, thì thấy Án Hà Thanh lật người lên ngựa, quay người hướng hoàng thành lao nhanh mà đi.
Một đường bụi đất tung bay, không biết là đang che đi góc mắt ửng đỏ của ai đó, than một câu không dám lưu thêm một phút nào.
-
Tác giả có điều muốn nói
Các bạn ơi, ly biệt đến rồi, phát đường vẫn còn xa chứ!?
Thật sự không ngược a Thật sự không ngược a Thật sự không ngược a [Cố gắng đem các bạn đều tẩy não]
-
Dịch giả XueTu đang cảm thấy… ( ̄ε(# ̄)☆╰╮o( ̄▽ ̄///)
P/s: Có bao nhiêu bạn phá sản vì cược nhầm rồi =]]]]望穿他盈盈秋水,蹙损他淡淡春山>