Nghe thấy Án Hà Thanh nói, Tiêu Dư An hít ngược một hơi khí lạnh, cả khuôn mặt đều bởi vì kinh sợ mà nhồi vào một cục, hắn bạch bạch bạch mãnh liệt mà lùi vài bước, cảm thấy phản ứng của mình quá khoa trương, thế là lại lên trước một bước đây mới ổn định lại thân thể.
Tuy rằng đã làm xong chuẩn bị sẽ đi tình tiết của nữ tam, nhưng trước khi ngươi ghẹo có thể thông báo trước một tiếng không!
Án Hà Thanh ở trong nhà đã ngăm mấy ngày, bây giờ nguyện ý ra ngoài đi lại, Tiêu Dư An đương nhiên không có lý do cự tuyệt, hắn đã gọt cho Án Hà Thanh một cây gậy gỗ, lại dắt lấy hắn hướng trong núi mà đi, Tiêu Dư An một đường nhìn dưới chân của Án Hà Thanh, sợ rằng hắn nhìn không rõ sẽ bị ngã, đến lúc đó kéo luôn mình ngã theo, hai người ngã thành một cục hướng dưới núi mà lăn, cuối cùng cùng nhau phơi thây sơn dã, nghĩ thôi cũng rất là kích thích rồi.
Đoạn đường vốn chỉ cần đi nửa canh giờ, hai người đã đi đến gần một canh giờ mới tới.
Khe suối mát lạnh, lấp lánh như vòng ngọc, Tiêu Dư An dìu Án Hà Thanh đến dưới bóng cây bên cạnh khe suối ngồi xuống, bảo hắn có chuyện gì có thể gọi mình, sau đó xách lấy giỏ thuốc, cuốn lên ống quần, lộ ra một đoạn nhỏ chân và mắt cá trắng như tuyết, đạp vào trong khe nước khom lưng rửa thuốc.
Sau khi rửa được một lúc, Tiêu Dư An cứ cảm thấy sau lưng có một luồng ánh mắt nóng hầm hập nhìn chằm chằm mình, nhưng mà lúc hắn quay lại nhìn đi, thì sau lưng hắn lại chỉ có Án Hà Thanh nửa mù.
Tiêu Dư An nghĩ trong lòng mình từ khi nào bắt đầu nghi thần nghi quỷ rồi, khom lưng tiếp tục rửa đất cát và lá thừa trên thuốc, trong khe suối có một con cá nhỏ lớn bằng lòng bàn tay bơi qua, vụng vụng về về mà đụng lên mắt cá chân của Tiêu Dư An, cả nhỏ dường như bị đụng đến có chút lờ mờ, vẫy vẫy đuôi muốn lách qua hắn, Tiêu Dư An đưa tay vơ lên một cái nước xung quanh con cá, dọa đến con cá nhỏ đó lại một lần nữa đụng lên mắt cá chân của Tiêu Dư An.
Ánh nắng trong suốt rọi xuống, bóng rải lên đáy khe suối, Tiêu Dư An khúc khích một cái cười ra tiếng.
Án Hà Thanh ngồi dưới bóng cây đột nhiên bắt đầu mãnh liệt ho khan, một tay che lấy miệng một tay ôm lấy ngực, hơn nửa ngày không có bình thường trở lại.
Tiêu Dư An đến ống quần cũng chưa kịp cuốn xuống, vội vàng chạy đến bên cạnh hắn, hỏi: “Công tử ngươi làm sao vậy?”
Án Hà Thanh lắc lắc đầu biểu thị mình không sao.
Tiêu Dư An thấy hắn ho đến gò má hơi đỏ, bộ dạng không giống như là không sao, nhưng mà dù sao cũng không có giống như lần trước ho ra máu, thế là cũng không truy hỏi thêm nữa, quay người lại đi rửa thuốc.
Rửa xong một giỏ thuốc đầy đầy rồi sau đó, Tiêu Dư An đi lên bờ, mang ủng, đeo lên giỏ thuốc đi qua bên đó kéo dậy Án Hà Thanh, sau đó dắt hắn chậm rãi hướng đường xuống núi mà đi.
Sau khi hai người về đến nhà gỗ, Tiêu Dư An sợ Án Hà Thanh bởi vì đi lại mà vết thướng nứt ra, để hắn ngồi xuống nghĩ ngơi cho tốt, sau đó từ trong giỏ thuốc chọn ra vài vị thuốc trị thương, giã thành dạng cháo nhừ bỏ vào chén sứ bưng vào trong nhà: “Công tử, ta giúp ngươi đắp thuốc.”
Án Hà Thanh gật gật đầu, đưa tay mở ra đai áo, cởi xuống áo trên.
Tiêu Dư An đem vải băng bó lúc trước mở ra, lại rửa đi thuốc đã đắp lần trước, nhìn thấy vết thương dường như có chiều hướng kết vảy.
Không hổ là nam chính, đến năng lực phục hồi cũng hơn người thường!
Tiêu Dư An nhịn không được đã nói một câu: “Công tử phục hồi rất tốt, chúng ta chắc là rất nhanh có thể xuống núi rồi.”
Án Hà Thanh khựng lại, ấp ấp úng úng mà nói: “Xuống núi?”
Tiêu Dư An vừa đắp thuốc cho hắn vừa đáp: “Đúng a, lúc trước ta xem ngươi gấp gáp xuống núi, đợi vết thương của ngươi lành gần hết, đều kết vảy hết rồi, chúng ta liền xuống núi thôi.”
Ánh mắt Án Hà Thanh rời rạc, suy nghĩ tan rã, đợi nửa ngày mới ừm một tiếng.
Không còn nói thêm gì nhiều, một ngày cứ như vậy chậm rãi trôi qua, đến đêm, gió đêm xào xạc, mây sầu che trăng, Án Hà Thanh đợi Tiêu Dư An ngủ sâu rồi sau đó từ từ tỉnh dậy, im hơi lặng tiếng mà nhìn ngắm vẻ mặt lúc ngủ của Tiêu Dư An trong chốc lát sau đó, lặng lẽ mà đi ra khỏi nhà gỗ.
Mặt trăng như lưỡi liềm ẩn sau đám mây lúc ẩn lúc hiện, ánh trăng nhạt như nước.
Án Hà Thanh nhìn lên mặt trăng, cởi xuống đai áo vò thành viên ngặm vào trong miệng, và sau đó mở ra áo trên, lộ ra vết thương nông nông sâu sâu trên thân, Án Hà Thanh cởi ra vải băng, không có do dự quá nhiều, lấy tay đâm vào trong vết thương, từng chút từng chút tàn nhẫn mà đem những chỗ vốn đã sắp lành xé nứt.
Tanh đỏ thuận theo ngón tay hắn nhỏ xuống cỏ trên đất, dưới mặt trăng lờ mờ, ánh sáng hiện ra mờ ảo.
Đai áo dường như bị Án Hà Thanh nuốt xuống, cảm giác đắng chát thô ráp của vải bông miễn miễn cưỡng cưỡng làm dịu một chút cơn đau, sau khi đem vài nơi vết thương xé xong, Án Hà Thanh khom lưng vịn lấy cái cây bên cạnh, không ngừng mà hít khí, mồ hôi lạnh lớn như hạt đậu lăn xuống gò má của hắn.
Đợi cơn đau hơi hơi bình ổn lại một chút, Án Hà Thanh rửa sạch vết thương và tay, băng bó lại cho tốt, chỉnh tốt y phục, bước chân loạng choạng mà đi về nhà gỗ.
Ngày thứ hai đắp thuốc, Tiêu Dư An vừa mới mở vải băng ra liền nhịn không được kêu ra: “Có chuyện gì vậy! Vết thương tại sao lại nứt ra rồi!?”
Án Hà Thanh thu mắt, nhẹ giọng hỏi: “Có phải là… … không còn cách có thể xuống núi nhanh như vậy?”
Có phải là…
Lại có thể cùng ngươi, ở với nhau thêm một chút thời gian nữa?
Tiêu Dư An nghĩ nát óc cũng nghĩ không hiểu, vết thương của Án Hà Thanh tại sao lại nứt ra chứ?
Còn nứt thành cái bộ dạng này!
Tuy rằng hôm qua là có ra ngoài đi dạo, nhưng cũng không có động tác gì lớn a!
Không lẽ đến đêm Án Hà Thanh sẽ mộng du? Đang ngủ đang ngủ thì liền đến ngay một đoạn Thomas hoàn toàn lộn ngược xoay người nhào lộn 108 độ trên không?
Nếu không làm sao nó có thể bị nứt được?
Tiêu Dư An nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên vầng sáng lóe lên.
Là bởi vì hắn không có theo tình tiết mà đi?
Xí…
Vết thương của Án Hà Thanh còn không khỏi nữa, thì hai người chỉ có thể chôn chân trên núi, Tiêu Dư An vì muốn sớm có thể xuống núi, quyết định ngụy trang thành Lâm Tham Linh, đi thử tình tiết nguyên tác xem sao, đêm đó, Án Hà Thanh vừa mới nằm xuống, đột nhiên nghe thấy Tiêu Dư An hỏi: “Án công tử, thời tiết chuyển lạnh, buổi tối đi ngủ, ngươi có cảm thấy lạnh không?”
Án Hà Thanh ngơ ngác, hơi có khó hiểu, lấp tức hồi đáp: “Còn có thể, không cảm thấy lạnh.”
Tiêu Dư An: “… …”
Còn có thể cái gì mà có thể!!!
Tiếp theo sau đây ngươi đáng lẽ phải nên nói: Lạnh, hay là ngươi nằm gần ta một chút, như vậy ngươi và ta đều có thể ấm áp một chút sao!?
Rồi sau đó nữ tam là có thể thuận nước đẩy thuyền cho nam chính ôm lấy mà ngủ rồi a?!
Kỹ năng ghẹo gái của ngươi là do vợ lớn và vợ hai bỏ trốn với nhau rồi, cho nên bị chó ăn rồi có đúng không!?
Không đúng a! Trước đó bảo ta dắt ngươi lên núi không phải ghẹo rất tốt hay sao?! Cho nên cái kỹ năng ghẹo gái này còn mang theo tính cách không xác định!?
Tiêu Dư An cũng quá lười để cần mặt mũi nữa, vò đã mẻ lại sứt, gọn gàng dứt khoát mà nói: “Nhưng mà công tử ta cảm thấy lạnh, buổi tối ngươi có thể ôm ta mà ngủ không?”
Án Hà Thanh mãnh liệt chống đỡ người dậy, đột ngột di chuyển ra sau, sau đó ngã xuống vạc giường.