Xe ngựa chạy nhanh nhiều ngày, cuối cùng cũng chỉ có nửa ngày nữa thì có thể về đến thôn Đào Nguyên, đi ngang qua một thị trấn không lớn không nhỏ, Tiêu Dư An đã tìm một quán trà nghỉ ngơi.
Người kể chuyện đang kể chuyện, một bên gõ gõ gỗ phách đến đinh tai nhức óc, vô cùng khí thế.
Tiêu Dư An bóc vỏ một ít đậu phộng bỏ vào trong miệng, lại vỗ tay liên tục hét hai tiếng ‘hay’, đây mới nghỉ ngơi đủ rồi chuẩn bị tiếp tục xuất phát, ngựa ở trong chuồng ngựa đằng sau quán trà ăn no uống đủ, cong chân vênh mặt hí, Tiêu Dư An phải tốn chút sức lực mới có thể đem nó từ trong chuồng ngựa lôi ra, vừa suy nghĩ vừa buộc lên dây thừng trên xe ngựa.
Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng bước chân gấp gáp và tiếng ầm ĩ, Tiêu Dư An nghi hoặc quay đầu, thì nhìn thấy một nữ tử lao nhanh qua đây, nàng vừa chạy vừa quay đầu, giống như đằng sau có cái gì đó đang truy đuổi.
Tiêu Dư An theo bản năng mà nhường nhường, lại thấy nữ tử đó một cái trẹo chân, ngã ngửa xuống đất, nàng trông như rất đau, trì hoãn nửa ngày cũng chưa bò dậy.
Tiêu Dư An vội vàng lên trước đưa tay, muốn đỡ nàng dậy, lại hơi hơi ngây người.
Nữ tử đó y sam bẩn thỉu, toàn là bụi bặm bùn lầy, cánh tay và hai má đều mang theo vết thương bị quẹt và bị cào, bị Tiêu Dư An vừa đỡ, kinh hãi mà ngẩng đầu, thấy là người lạ qua đường, theo bản năng mà giữ lấy cánh tay của Tiêu Dư An, giống như là người sắp chết nắm lấy thuốc cứu mạng vậy, cứng nhắc không chịu buông tay.
Hai người ngẩn ra mà nhìn nhau một giây, Tiêu Dư An vừa muốn mở miệng hỏi thăm, đằng sau nữ tử đột nhiên truyền đến tiếng mắng chửi. Nữ tử đó toàn thân run rẩy, ngọ ngoạy muốn đứng dậy, nhưng lại bởi vì cái chân bị trẹo, vài lần ngọ ngoạy nghiêng ngã cũng không đứng dậy nổi, cuối cùng dứt khoát dồn sức quỳ ở trước mặt Tiêu Dư An, nắm lấy tay áo của Tiêu Dư An không chịu buông tay: “Công tử cứu cứu ta, cầu xin người cứu cứu ta!”
Tiêu Dư An bị dọa đến nổi xém chút nữa buột miệng nói ra ‘nữ nhân ngươi đây là đang chơi với lửa’, hên là tuấn mã bên cạnh hắn không kiên nhẫn mà đã vung cho hắn một cái đuôi ngựa, đem kịch bản tổng tà bá đạo trong não của hắn bị đuổi ra ngoài.
Tiêu Dư An đem nữ tử không ngừng khấu đầu quỳ lạy đỡ dậy, dìu nàng ngồi lên miếng gỗ trước xe ngựa nơi người đánh xe ngồi, đúng lúc người truy đuổi đằng sau cũng vừa đuổi đến, dẫn đầu là một người thân béo sức trâu, có cầm cây dao bầu lớn, cảnh giác mà nhìn Tiêu Dư An.
“Được rồi.” Tiêu Dư An thấy thật bất đắt dĩ ¯_(ツ)_/¯, “Kịch bản gì đây? Cưỡng ép dân nữ? Ân oán giang hồ? Thiếu nợ dùng thân trả?”
Tên đàn ông cường tráng đó đôi mắt mọc trên trán lên lên xuống xuống quan sát Tiêu Dư An một phen, sau đó một cái đưa tay: “Ba mươi lượng bạc, từ chối trả giá, lấy xong liền đi, tuyệt không làm phiền, hành hiệp trượng nghĩa là chuyện tốt, hiểu biết lẫn nhau vì đại đồng*.”
(*Đại đồng: kiểu nhất trí)
Tiêu Dư An: “… …”
Đại ca ngươi cũng là hồn xuyên đến đúng chứ!!!
Tiêu Dư An móc ra ba mươi lượng bạc đưa cho người đàn ông cường tráng, người đàn ông cường tráng tính toán ngân lượng, vỗ vỗ vai của Tiêu Dư An tỏ vẻ tán thưởng và khích lệ, sau đó dẫn theo các tiểu đệ quay người rời đi.
Thế là quả quần chúng vây xem vừa mới giải tán, kịch đã kết thúc rồi.
Tiêu Dư An quay người lại, nhìn thấy muội tử đang ngọ ngoạy đi xuống xe ngựa muốn quỳ hắn: “Công tử đại ân đại đức không gì để trả! Ta nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp công tử!”
“Được rồi được rồi, đừng quỳ.” Tiêu Dư An vội vàng đưa tay đi kéo nàng, “Ngươi tên gọi là gì?”
Nữ tử đó kiên trì tiếp tục quỳ, nói: “Tiểu nữ họ Lâm tên Tham Linh.”
Tiêu Dư An rầm một tiếng liền quỳ theo rồi.
Hắn tại sao phải ở trong một cuốn tình tiết xung mã văn cứu người một cách mù quáng a!!! Còn là cứu một muội tử!!!
Hắn nhất định là trong một năm nay sống qua ngày tháng quá an nhàn rồi! Đến cư an tư nguy* bốn chữ này viết làm sao cũng quên rồi!
(*Cư an tư nguy <居安思危>: sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy; trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn)
Thiên khiển a! Yểu thọ a! Cứu mạng a!
Lâm Tham Linh bị cái mặt đột nhiên trắng bệch của Tiêu Dư An dọa đến giật mình: “Ân, ân công?”
Tiêu Dư An khốn khổ mà vẫy vẫy tay: “Ngàn vạn lần đừng gọi ta như vậy!”
Lâm Tham Linh: “Tại, tại sao?”
Bởi vì ngươi là vợ của Án Hà Thanh a!!!
Còn là nữ tam toàn thể độc giả cùng nhau bỏ phiếu chọn ra, ngoài trừ công chúa Vĩnh Ninh, ở sách bản chính là muội tử cùng Án Hà Thanh có cảnh tình cảm nhiều nhất A A A A!!!
Ở trong nguyên tác Lâm Tham Linh là, một muội tử có tình cách khắc họa nhân vật vô cùng hoàn thiện, nàng cũng là một cô nương xuất thân dân gian duy nhất trong các lão bà lớn nhỏ của Án Hà Thanh.
Căn cứ vào miêu tả của tác giả, Lâm Tham Linh ở trong hậu cung của Án Hà Thanh, là một vị có tướng mạo bình thường nhất.
Nhưng mà bình thường làm sao đi nữa, cũng là dung nhan xinh đẹp thanh tú, chỉ là không thể so được với những cô công chúa tướng mạo kinh diễm tuyệt mỹ thôi a.
Tuổi của Lâm Tham Linh lớn hơn so với Án Hà Thanh, tính cách giản dị dễ gần gũi, vô cùng dịu dàng, giặt giũ nấu cơm việc việc tinh thông, với các cô công chúa ngang ngược, tiểu thư khuê các trong hậu cung Án Hà Thanh một so sánh, thuộc tính vợ người xuất sắc hơn nhiều! Nhưng mà tính cách của nàng cũng có liên quan đến thân thế bi thảm của nàng.
Lâm Tham Linh từ nhỏ gia cảnh nghèo khó, hiểu chuyện sớm, từ nhỏ đã phụ giúp cha nương làm công việc đồng ruộng, đáng tiếc ở năm vũ tượng chi niên* của nàng, sinh phụ gặp phải bất trắc mất mạng, sinh mẫu tái giá người khác, hôn ước bàn tốt lúc đầu cũng bởi vì chuyện này không thể không hủy bỏ.
(*Vũ tượng chi niên <舞象之年>: Tuổi từ 15 ~ 20)
Kế phụ của Lâm Tham Linh rất thích cờ bạc, hành vi thậm chí còn tồi tệ hơn, trong lúc sinh mẫu của nàng chết vì bệnh sau đó, kế phụ đem Lâm Tham Linh bán vào thanh lầu, để trả tiền đánh bạc.
Lúc nãy Lâm Tham Linh chính là từ trong thanh lầu trốn ra đây.
Trong nguyên tác, Lâm Tham Linh đã trốn đến sáu lần, cuối cùng chân cũng xém bị đánh gãy, mới cuối cùng cũng có thế trốn ra khỏi thanh lầu, nàng cực kỳ may mắn mà trốn đến thôn Đào Nguyên, lại được cứu bởi bá tánh giản dị trong thôn Đào Nguyên, đây mới kết thúc một nhân sinh thê lương.
Sau đó một ngày lên núi, thì như vậy gặp phải Án Hà Thanh đánh trận bị thương ngã ở trong khe núi.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Tiêu Dư An lại biết đến thôn Đào Nguyên, trong nguyên tác đã tiêu tốn rất nhiều bút mực miêu tả cái thôn trang an nhàn rõ ràng nằm ở nơi giao nhau của bốn nước nhưng lại chưa từng gặp phải chiến hỏa này, khiến cho Tiêu Dư An muốn không nhớ cũng không được.
Nhưng mà bây giờ!! Hắn vậy mà đem Lâm Tham Linh cứu xuống rồi! Cứu xuống rồi!!
Án Hà Thanh! Vợ cả của ngươi và vợ hai của ngươi bỏ trốn rồi! Tình tiết vợ ba của ngươi còn kích khởi không được!
Ngươi tại sao lại thảm như vậy a!!!
Lâm Tham Linh đã quan sát một lúc biểu tình của Tiêu Dư An, ra sức mà cắn lấy môi dưới: “Công tử là hối hận đã cứu ta rồi sao?”
Ta không phải là hối hận đã cứu ngươi a!
Ta là cảm thấy mình căn bản chính là đã làm đứt tiền đồ của ngươi rồi a! Ngươi có biết ngươi sau này sẽ sống ở trong hoàng cung, có người hầu hạ, vô ưu vô lự, mặc là tơ lụa đủ loại, ăn là sơn trân hải vị không?
Hai tay Lâm Tham Linh chéo nhau, chặt chẽ mà nắm lại với nhau, rõ ràng là bộ dạng khốn đốn như vậy, vị cô nương này đáy mắt toàn là không ti không ngạo, nàng đứng ở đó, bình tĩnh mà nói: “Nếu như công tử hối hận cũng không sao, đem ta đưa về đó, lấy lại ba mươi ngân lượng đó thì xong, bèo nước gặp gỡ suy cho cùng cũng là qua lại, Lâm Tham Linh ở đây cũng tạ qua công tử rồi.”
Tiêu Dư An im lặng mà nhìn nàng, rất lâu, vỗ xe ngựa một cái, dịu dàng cười nói: “Đi thôi, lên xe ngựa, dù sao đều là đi thôn Đào Nguyên, chỉ là thời gian sớm một chút mà thôi.”舞象之年>居安思危>