Ngọc Linh gần đây thực sự rất bận. Thời gian của hợp đồng chụp hình quảng cáo với công ty của Phương Minh là hai tuần phải hoàn thành xong bộ ảnh, vậy mà bên đó gia hạn thêm một tháng. Hết chụp trong studio, hắn lại kêu muốn có thêm những bức chụp ngoại cảnh. Đến khi chụp xong ngoại cảnh thì hắn lại kêu thế này không được thế kia không xong làm bao nhiêu người chạy theo ý muốn của hắn. Đến Cao Lăng cũng bắt đầu cảm thấy khó hiểu nhưng anh cũng không tỏ thái độ gì. Ngọc Linh thì không như vậy. Cô không ngại làm việc nhưng sao những ngày chụp hình nào Phương Minh cũng lò dò đến đây vậy nhỉ? Anh ta không có việc gì để làm sao? Cao Lăng nói với cô rằng có vẻ như Tuyết Nhi và hắn đang hẹn hò nhưng cô lại không thấy vậy. Nếu nói Lâm Tuyết Nhi đang tán tỉnh người yêu cô thì cô còn công nhận. Nhưng nói vậy thôi chứ Ngọc Linh cũng chẳng có gan đi ra thắc mắc với hai người đó. Một người thì tạm coi là tình địch, còn người kia thì cô tránh xa còn không kịp. Sau hôm chạm mặt đầu tiên, Phương Minh cũng định bắt chuyện với cô mấy lần nhưng Ngọc Linh không bao giờ để hắn ta có cơ hội. Đối với người này, cô không muốn và cũng không biết nói gì. Ngọc Linh cũng chẳng muốn suy nghĩ lý do vì sao hắn cứ muốn nói chuyện riêng với cô. Giữa cô và hắn thì còn có gì để nói chứ.
Nghĩ đến Phương Minh, Ngọc Linh liếc mắt nhìn sang Cao Lăng. Hôm nay là ngày nghỉ nên cô và anh muốn dành thời gian ở bên nhau. Thời gian gần đây cả hai đều bận muốn chết. Vì phát sinh việc kéo dài hợp đồng với Phương Minh nên số công việc cũng dồn vào với các hợp đồng khác. Hàng ngày chụp ảnh xong là tầm ba đến bốn giờ chiều, cả hai thu dọn rồi quay về studio làm hậu kỳ cũng đến tối, làm xong thì ăn gì đó qua loa rồi về nghỉ ngơi, sáng hôm sau lại bắt đầu từ bảy giờ. Cũng vì bận rộn như vậy mà cô cũng chẳng có thời gian ở bên cạnh anh nhiều và việc giữa cô và Phương Minh cũng cứ thế chìm xuống. Nhưng Ngọc Linh biết nếu không nói ra rồi đến một ngày anh lại nghe được điều gì đó từ người khác thì có thể sẽ trở thành một sự hiểu lầm không nên có, cứ như thể cô cố giấu diếm vậy. Nghĩ là vậy nhưng trong thâm tâm, Ngọc Linh cũng không biết nên mở lời sao nữa. Cô phải nói như thế nào mới phải? Nói là người tình một đêm của em trước kia? Hay nói là hắn ta là bạn trai trước đây của em? Như thế cũng đâu phải, cô với Phương Minh cũng chưa yêu nhau được ngày nào, có lẽ chỉ toàn cô tự mình đa tình. Mà hơn nữa, nếu Cao Lăng biết rồi, anh sẽ có thái độ như thế nào đây? Nếu anh tức giận thì sao?
Trước kia cô có từng xem một bộ phim, nữ chính A làm việc có lỗi với nữ chính B. Và cô ta cần phải thú nhận điều đó với cô B trước khi quá muộn. Khi cô ta định mở miệng thì cô ta phát hiện ra hôm nay là thứ hai, nếu cô A nói điều tồi tệ này ra thì sẽ làm hỏng cả một tuần mới của cô B, vì vậy cô ta quyết định để đến hai ngày hôm sau. Nhưng đến sáng hôm đó, cô A lại nghĩ nếu nói buổi sáng sẽ làm hỏng cả một ngày của cô B, vậy là cô ta lại lùi việc thú nhận xuống buổi tối. Đến lúc chuẩn bị nói, cô B lại khoe rằng cô ta vừa ký được một hợp đồng vô cùng hậu hĩnh và cô A lại nghĩ, nếu nói bây giờ thì sẽ làm mất đi sự hạnh phúc của cô ấy. Cô ta lại quyết định lùi lại sau mấy ngày, và đến ngày quyết định nói ra thì lại nhận ra đó là ngày cuối tuần. Đó là ngày nghỉ duy nhất của cô B sau một tuần làm việc căng thẳng, nếu cô ta thú nhận bây giờ thi sẽ làm hỏng luôn ngày nghỉ duy nhất của cô B. Và cuối cùng cô ta quyết định sáng ngày mai cho dù có là ngày đầu tuần thì cô ta cũng sẽ không chấn chừ nữa. Nhưng mọi chuyện đều không kịp để cô ta tự thú nhận nữa rồi. Cô B đã biết và điều duy nhất khiến cô ấy cảm thấy đau lòng chính là sự giấu diêm và phản bội. Cả hai đã không thể nhìn mặt nhau một thời gian rất dài. Lúc vỡ lở mọi chuyện rồi, cô A mới kêu lên một câu " Tuyệt thật, biết vậy tôi đã thú nhận ngay từ đầu tuần trước và không thèm quan tâm đến việc làm mất một tuần làm việc của chị hay không vì kiểu gì thì cũng mất".
Ngọc Linh chính là không muốn mình trở thành cô A trong bộ phim kia. Chỉ là cô thực sự chưa nghĩ ra các mở lời như thế nào. Cao Lăng đang ngồi tựa lưng vào thành giường lau chùi máy ảnh một cách rất chăm chú nên không hề biết rằng cô đang nhìn anh với ánh mắt đầy suy nghĩ. Ngọc Linh ngồi trên giường, sờ tay lên tóc anh, vừa tết thành từng bím nhỏ, vừa suy nghĩ. Nhưng nghĩ một lúc cũng chẳng ra được cái gì, cuối cùng cô chẳng muốn nghĩ nữa. Cứ nói đại đi. Thà nói toẹt ra còn hơn cứ giữ trong lòng như thế này, cảm giác như cô có lỗi vậy.
"Ờm.. Cao Lăng, em bảo này" Ngọc Linh khẽ hắng nhẹ giọng, căng thẳng lên tiếng. Anh vẫn tiếp tục lau chùi máy, đàm đạm đáp.
"Ừ, sao thế em?" Anh giơ máy lên quay về phía cô chụp thử vài kiểu, cười toe toét nhìn Ngọc Linh như đang chờ cô nói tiếp.
Ngọc Linh khẽ mím môi một cái" Hôm lần đầu gặp Phương Minh, em đã biết anh ta từ trước."
"Ừ em nói anh mới nhớ, sao hai người lại quen nhau vậy?" Cao Lăng cất gọn đồ đạc lại, định bụng dẫn Ngọc Linh đi chơi bây giờ. Dạo gần đây cả hai đều bận tối tăm mặt mũi, chẳng có thời gian dành cho nhau gì cả. Như vậy thật không ổn, nhỡ cô chán anh thì sao. Thế nên Cao Lăng định bụng sẽ đưa cô đi đâu đó để hâm nóng tình yêu.
"Hồi trước, lần đầu gặp anh là em mua máy ảnh để đi du lịch, sau đó trong hội du lịch em quen được Phương Minh" cô nhìn thẳng vào mắt anh, nhàn nhạt mở miệng nhưng không giấu được sự căng thẳng trong đó.
" Em đã từng đơn phương yêu anh ấy" Ngọc Linh thực sự không biết nên nói như thế nào hơn một câu như thế này.
Cao Lăng hơi sững lại một chút, quay sang nhìn cô thì lại bắt gặp khuôn mặt đầy hồi hộp và lo lắng. Anh liền không nhịn được phì cười, đưa tay véo má Ngọc Linh.
"Làm gì mà căng thẳng quá vậy? Chẳng phải chỉ là trước kia hay sao? Hay là bây giờ em vẫn còn yêu cậu ta"
"Không, người em yêu bây giờ là anh" Ngọc Linh hơi nhíu mày, đưa tay lên nắm lấy bàn tay của anh đang véo má mình, nghiêm túc trả lời. Thấy cô như vậy Cao Lăng càng bật cười to hơn, anh để lùi túi máy ảnh ra rồi nhanh như chớp lao lên ôm cô vào lòng ngã xuống giường. Nhìn cô càng như vậy anh càng thấy cô dễ thương hơn bao giờ hết.
"Anh biết anh biết. Chuyện kia chẳng phải chỉ là quá khứ rồi sao. Nếu đã như vậy dù có muốn cũng chẳng thể sửa lại được. Quan trọng là bây giờ em là của anh" Cao Lăng vừa ôm cô trong lòng, vừa mỉm cười nói. Ban đầu khi nghe cô nói, anh có chút giật mình vì không ngờ quan hệ của Phương Minh và cô là như vậy. Nhưng khi nhìn thấy cô như thế kia, Cao Lăng liền chẳng thể suy đoán được gì nữa. Không phải anh cũng từng theo đuổi Tuyết Nhi cuồng nhiệt sao, vậy thì hà cớ gì anh lại có thể giận Ngọc Linh chỉ vì cô đã từng yêu người khác. Như thế thật không công bằng. Nhưng phải thú nhận rằng khi nghe thấy cô nói người đó là Phương Minh, Cao Lăng cũng không khỏi có chút gì đó không được tự nhiên.
"Em chỉ không muốn giấu anh điều gì" Ngọc Linh nằm trong lòng Cao Lăng khẽ nhỏ giọng. Quả thật , sau khi nói ra xong, trong lòng cô cũng chẳng còn cái cảm giác như có một tảng đá đè nặng nữa. Cô cũng không ngờ thái độ của anh sẽ nhẹ nhàng như vậy. Nhưng như thế này thật tốt, dù sao cô cũng hiểu cảm giác khi ghen tuông rồi và cô cũng không muốn khi yêu nhau mà lại phải chịu đựng sự khó chịu đó. Ngọc Linh cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý để giải thích và làm dịu Cao Lăng nếu chẳng may anh có tức giận. Thật may là anh không có như vậy.
Ngọc Linh ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông của mình, lúc này cô cảm trong lòng ngọt ngào vô cùng, cô khẽ nhướn người lên đặt một nụ hôn thật nhẹ vào môi Cao Lăng. Đôi môi mềm vừa đặt lên chạm nhẹ một cái liền mau chóng định rút lui như vẻ ngại ngùng lắm. Nhưng anh sao cho cô trốn nhanh như vậy chứ. Ngọc Linh là người không quá cởi mở trong chuyện quan hệ nếu không muốn nói là cô hơi cứng ngắc. Thế nên bình thường cô rất ít khi có những chủ động thân mật với anh. Nhiều nhất chỉ là nắm tay và ôm ôm một chút. Cao Lăng cũng hiểu được là cô ngại ngùng nên anh sẽ không vì thế mà bỏ qua vị trí thượng phong áp đảo cô. Miếng ngon vừa dụ dỗ trước mắt mà không ăn thì chỉ có kẻ ngốc mà thôi. Anh giữ lấy gáy cô, hôn một cái thật sâu.
"Là em dụ dỗ anh trước nhé" Rời khỏi đôi môi hồng đầy cám dỗ kia, Cao Lăng híp mắt nhìn cô rồi ngay lập tức đè lên người cô nằm xuống giường. Trước khi Ngọc Linh định cất tiếng minh biện thì đôi môi cô đã bị anh khóa lại bằng một nụ hôn nữa. Ban đầu còn có tiếng la hét phản đối âm ỉ trong cuống họng nhưng dần dần thay thế bằng những tiếng thở gấp gáp và tiếng rên rỉ đầy ái muội khiến cho ai nghe thấy cũng sẽ phải đỏ mặt. Ánh nắng buổi sáng chiếu hắt vào
***
Tuy đã được ăn no nhưng Cao Lăng vẫn không quên kế hoạch hun nóng tình yêu của mình. Dù cho Ngọc Linh có muốn biểu tình phản đối để làm bạn với chiếc giường như thế nào thì cũng vô dụng. Anh đang rất tràn trề tinh lực nên không thèm nghe cô phản đôi liền cúi xuống nhấc bổng cô lên vác trên vai và đi ra khỏi nhà. Thế nên dù có bất mãn như thế nào thì Ngọc Linh cũng phải ngoan ngoãn ngồi vào xe.
"Anh định đưa em đi đâu thế?" Thấy Cao Lăng vác một cái túi to, xem chừng khá nặng, cô không khỏi thắc mắc.
"Đi dã ngoại, đến một nơi cực kỳ lãng mạn luôn" Anh chất xếp thêm mấy thúng xốp xong xuôi liền đóng mạnh cốp lại rồi nhanh chóng lên xe khởi động máy.
"Anh đã bảo hành xe chưa? Hay lại chết máy giữa đường như hôm đi Maldives?" Ngọc Linh đang thắt dây an toàn liền chợt nhớ ra chiến tích trước kia của em xe này liền bĩu môi nói.
"Ầy, anh bảo hành rồi. Yên tâm không chết máy được đâu. Mà nếu chẳng may thé thật thì cùng lắm chúng ta ở lại trong xe rồi hun nóng tình yêu như hồi sáng ý... a...a ...a... đau" Vừa dứt lời anh liền nhận ngay được một cái véo không nhẹ từ người bên cạnh. Cao Lăng kêu oai oái nhưng miệng cười không ngớt. Ngọc Linh đỏ mặt lườm nguýt con người cợt nhả kia. Đúng là chẳng nghiêm túc được một chút nào cả.
Cao Lăng lái xe chạy thẳng ra khu ngoại ô, nơi anh định đưa cô đến là một hồ nhỏ cách trung tâm khoảng một tiếng lái xe, bên cạnh bờ hồ có một thảm cỏ trải dài chuyên cho thuê để cắm trại. Trước kia, Cao Lăng cũng đã từng có dịp đến đây để chụp ảnh, phong cảnh ở đó cũng không quá tệ, cắm trại qua đêm cũng khá an toàn. Thế nên anh liền quyết định sẽ đưa cô đến đó để nghỉ ngơi.
Trong trung tâm thành phố chỉ toàn nhà cao chọc trời nhưng chỉ cần đi đến ngoại thành thì cảnh sắc dần thay đổi, rừng cây chạy dọc hai bên đường cao tốc, xa xa còn trông thấy được những ngọn núi nhấp nhô. Kể từ khi làm việc ở studio Ngọc Linh cũng không có nhiều thời gian để đi du lịch nữa, cô không kiềm chế được sự hưng phấn liền mở cửa xe ra hít hà không khí trong lành. Cao Lăng liếc nhìn sang phía cô cười nhẹ, anh biết là cô sẽ thích mà. Vươn tay bật chiếc loa lên, tiếng nhạc vang lên bài hát Anyone of us, anh khẽ ngân nga theo giai điệu, chiếc xe vẫn không ngừng lao về phía trước.
Anh đã khiến em phải thất vọng Em yêu à, anh biết anh đã quá ngu ngốc Khi đã không thể chống lại cám dỗ Lẽ ra khi đó anh phải thật bình tĩnh Nhưng rồi anh lại không thể nào kiềm chế được
Anh hi vọng em sẽ tha thứ cho anh Điều đó có thể xảy đến với bất cứ ai Bất cứ ai mà chúng ta nghĩ đến Ai cũng có lần vấp ngã Ai cũng có thể làm tổn thương người họ thương yêu... Trái tim tan vỡ Bởi vì anh đã phạm phải một lỗi lầm thật quá ngu ngốc
Điều đó có thể xẩy đến với bất cứ ai Hãy nói đi nói rằng em sẽ tha thứ cho anh đi em Ai cũng có những thất bại Nói đi em, nói rằng em sẽ tin anh Anh chẳng thể nào chịu nổi khi con tim này tan vỡ Chỉ bởi anh phạm phải một lỗi lầm thật quá ngu ngốc
Cô ta thật quyến rũ Anh biết anh có chút rung động Rồi cô ta làm anh thay đổi Để rồi anh đề nghị được đưa cô ta về nhà
Và rồi mọi chuyện xảy ra ngoài tầm kiểm soát Anh hi vọng em sẽ hiểu cho anh
Điều đó có thể xảy đến với bất cứ ai Bất cứ ai mà chúng ta nghĩ đến Ai cũng có lần vấp ngã Ai cũng có thể làm tổn thương người họ thương yêu... Trái tim tan vỡ Bởi vì anh đã phạm phải một lỗi lầm thật quá ngu ngốc
Điều đó có thể xảy đến với bất cứ ai Hãy nói đi nói rằng em sẽ tha thứ cho anh đi em Ai cũng có những thất bại Nói đi em nói rằng em sẽ tin anh đi em Anh chẳng thể nào chịu nổi khi con tim này tan vỡ Chỉ bởi anh phạm phải một lỗi lầm thật quá ngu ngốc
Đó là một lỗi lầm thật ngu ngốc Cô ta chẳng có ý nghĩa gì với anh Anh xin thề mọi lời nói của anh đều là sự thât Anh không muốn mất em đâu...
Ngọc Linh vừa ngồi hóng gió vừa nghe theo lời ca. Giai điệu bài hát này vô cùng nhẹ nhàng và đầy sự thành khẩn nhưng nếu thực sự có điều xảy ra như trong lời bài hát thì cô nghĩ rằng mình cũng sẽ chẳng đủ sự rộng lượng đê tha thứ được. Đâu phải cứ phạm lỗi lầm liền xin được sự tha thứ là xong chứ. Không phải điều gì cũng có thể dễ dàng sửa lại như vậy, đặc biệt là lòng tin và tình yêu.
Lái xe được nửa đường, anh định dừng lại một chút để nghỉ ngơi, vừa định lên tiếng hỏi ý kiến của cô thì lúc này anh mới chợt nhận ra cô đã tựa đầu vào cửa xe ngủ từ lúc nào không hay. Vì cửa sổ xe vẫn mở nên mái tóc cô cũng bị thổi tung lên, gió lùa vào khiến Ngọc Linh không tự chủ được khoanh tay trước ngực, hơi co ro người lại. Thấy cô như vậy, Cao Lăng liền tạt tay lái đỗ ở bên lề đường, anh với tay lấy chiếc chăn mỏng để ở ghế sau đắp vào người cho cô, rồi khẽ đưa tay nhẹ nhàng chỉnh đầu cô dựa vào ghế để kéo hết cửa kính lên. Xong xuôi, Cao Lăng mới khẽ mỉm cười hài lòng, ngắm nhìn khuôn mặt cô đang ngủ say một chút rồi mới tiếp tục nhấn ga phóng xe đi.
Lúc Ngọc Linh tỉnh dậy thì trong xe chỉ có mình cô. Ánh nắng chiều xuyên qua cửa xe chiếu vào mắt đã khiến cô tình giấc. Ngọc Linh lắc lắc cổ một chút cho đỡ mỏi, gấp chiếc chắn lại cận thận rồi mới mở cửa xe bước ra. Thấy cô đã dậy, Cao Lăng liền mỉm cười thật tươi, tay vẫn không ngừng lật lật mấy miếng thịt trên vỉ nướng.
"Em dậy rồi đấy à?"
Ngọc Linh hít một hơi thật sâu, nhìn khung cảnh xung quanh một chút. Cảm giác thật là thư thái. Hôm nay tuy là ngày nghỉ của cả hai nhưng lại không phải là ngày cuối tuần nên khu cắm trại cũng không đông lắm. Chỉ có mấy hộ gia đình nhưng cách chỗ của hai cũng khá xa. Cô tiến lại gần phía anh, cầm lấy một cái kẹp khác " Nơi này đẹp thật đấy. Không ngờ ngoại ô lại có chỗ đẹp như thế này. Hồ này tên là gì vậy anh?"
"Anh chịu, hình như không có tên. Thấy bảo đây là hồ nhân tạo, nơi này là thuộc quyền sở hữu của một khu nghỉ dưỡng gần đây. Tuy nhiên vẫn mở cửa cho khách ở ngoài thuê"
Ngọc Linh nghe thấy vậy cũng chỉ gật gù không quá để tâm, liếc mắt nhìn đống đồ đạc xung quanh mình, một thùng xốp đầy ự thịt ướp, còn một thùng khác thì để ướp lạnh bia "Em nhận thấy rằng anh có một niềm đam mê không hề nhỏ với thịt nướng"
"Ngon mà" Cao Lăng vừa nói vừa cắt một miếng ăn thử nhưng cũng không quên đút cho cô một miếng " Yên tâm, anh không quên mang món mà em thích đâu. Anh để trong cái túi nhỏ gần lều đấy, em mang qua đây luôn đi"
"Đừng nói là..."
"Chính là nó đấy" Cao Lăng gật gù đáp. Vừa dứt lời, anh đã thấy Ngọc Linh xoay người chạy tót đến bên gần lều. Cô cầm theo cái túi và nhanh chóng quay lại, đôi mắt sáng rực lên, khuôn mặt đầy vẻ mong chờ. Anh cố nhịn không phì cười, nhận chiếc túi từ tay cô.
"Sao anh biết em thích ăn khoai lang nướng? Em đã nói với anh bao giờ đâu" Ngọc Linh cũng phụ giúp Cao Lăng một tay, hí hửng ném những ủ khoai vào lò than. Ở trong thành phố cũng có một số chỗ bán món này nhưng thực sự kiếm hơi khó. Mà hơn nữa khoai ở đó không ngon, còn nếu tự nướng ở nhà bằng lò thì cũng mất đi hương vị đặc trưng này. Trước kia có duy nhất đúng một lần Cao Lăng đưa cô đi ăn ở khu chợ, đúng lúc đi qua một chỗ có người bán khoai, anh đã thấy cô chạy thật nhanh đến đó và ôm theo một túi khoai to đùng trở về.
"Vì anh là người yêu lý tưởng của em" Anh cười tủm tỉm đáp " Nhưng mà ăn khoai lang nhiều sẽ thả ra bom nguyên tử gây chết người đó"
"Hả?" Ngọc Linh ngẩn người ra chưa hiểu gì nhưng đến khi thấy anh cười gập cả bụng, cô liền đỏ mặt, biết mình bị trêu rồi " Cao Lăng, anh dám trêu em"
Ngọc Linh hét lên một tiếng rồi định lao tới đánh chết cái người đang cười cô đến run rẩy kia. Nhưng Cao Lăng cũng rất nhanh chạy vọt ra xa, tay vẫn cầm cái kẹp sắt. Cả hai kẻ đuổi người chạy mãi cho đến khi ngửi thấy mùi khét từ lò mới chịu ngừng lại.
Sau khi ăn uống và dọn dẹp xong thì trời cũng đã tối từ lâu. Bầu trời giăng đầy ánh sao lấp lánh trải dài đến tận cuối chân trời. Ngọc Linh ngồi khoanh chân trên nóc ô tô, ngẩng lên nhìn nhưng đốm nhỏ trên trời, tận hưởng khí trời. Thấy Cao Lăng cầm theo mấy củ khoai đi đến, cô liền đưa tay ra đỡ giúp để anh leo lên. Mùi khoai thơm nức mũi khiến Ngọc Lình dù đã ăn no cũng không thể kìm được nước miếng. Cô liền bóc một củ trước rôi bẻ một nửa đưa cho anh. Cả hai im lặng ngồi cạnh nhau vừa ăn khoai vừa nhìn bầu trời. Xa xa, mấy gia đình kia vẫn vô cùng náo nhiệt, nhạc bật ầm ĩ suốt từ chiều vẫn chưa ngừng nhưng cũng không quá ảnh hưởng đến hai người. Bỗng Cao Lăng chợt lên tiếng.
"Ngọc Linh, em đã bao giờ thấy cực quang chưa?"
"Em chưa. Em cũng muốn đi một lần. Anh đã từng nhìn thấy chưa?" Ngọc Linh lắc đầu, đôi mắt ánh lên sự tò mò. Trước kia cô cũng đã từng thấy trên báo in hình Bắc cực quang, nếu có thể nhìn thấy cảnh tượng đó một lần thì chắc hẳn sẽ tuyệt lắm.
" Anh từng thấy rồi. Hồi đó anh đi du lịch ở Phần Lan, thấy trên tờ hướng dẫn có nói đến làng Ivalo sẽ ngắm được cực quang nên anh liền đến thử xem. Nhưng nó cũng không được đẹp như Bắc cực quang hay Nam cực quang" Cao Lăng mỉm cười đưa tay vòng qua kéo cô ngồi vào lòng mình, ôm cô thật chặt từ đằng sau, anh tựa vào hõm cổ cô tận hưởng hương thơm nhẹ nhàng từ mái tóc " Kết thúc mấy hợp đồng lần này, em có muốn đi du lịch một chuyến không? Reykjavik của Iceland cũng không tệ. Có thể ngắm được cực quang"
Ngọc Linh quay đầu lại liền bắt gặp đôi mắt ánh lên nét cười của anh, cô bât giác như bị cuốn hút sâu vào đó, nhìn đến ngẩn ngơ. Mãi một lúc rồi mới khẽ mỉm cười gật đầu "Em cũng chưa đến đó bao giờ. Vậy cứ quyết định thế đi"
Nghe được câu trả lời của cô, Cao Lăng liền mỉm cười siết chắt vòng tay đang ôm cô hơn, đặt lên má cô một nụ hôn thật kêu. Nhưng cảm giác vẫn thấy chưa đủ, anh liền hôn thật nhiều cái cả má cả mắt và đến môi thì dừng lại hôn sâu một cái. Mãi mới luyến tiếc rời tiếc rời đi. Bỗng anh chợt kếu lên khiến Ngọc Linh giật cả mình.
"Nhẫn của em đâu rồi?" Vừa nói anh vừa sờ tay cô, ra vẻ hốt hoảng lắm.
"Nhẫn nào?" Ngọc Linh ngẫn tò te không hiểu chuyện gì. Cô đâu có đeo chiếc nhẫn nào.
Cao Lăng không để ý đến cô, vẫn có vẻ tìm xung quanh rồi anh liền kêu lên, lôi được từ đâu đó ra một chiếc nhẫn cỏ được cuốn vô cùng vụng về và có vẻ như to hơn mức bình thường. Ngọc Linh chợt hiểu ra, cô khẽ tủm tỉm cười. Khi anh cầm tay cô định đeo vào, Ngọc Linh liền hơi rút tay lại, giả vờ lưỡng lự.
"Ý, anh đã nói gì với em đâu sao có thể tùy tiện nói đeo liền đeo được chứ?"
"Thì đeo xong rồi anh mới nói đây" Cao Lăng trợn mắt nói.
"Không được. Ai lại làm ngược như thế chứ. Mà chắc gì em đã đồng ý. Đeo nhẫn thế này tức là giống như đính hôn rồi. Vậy thì em sẽ bị trói bên cạnh anh ư? Rừng hoa xung quanh kia em còn chưa ngắm hết " Ngọc Linh bĩu môi , liếc mắt ra chỗ khác.
"Cái gì? Em còn muốn nhìn ngó ai? Không được nhìn, kiểu gì em cũng phải lấy anh thế nên bây giờ cho em hai sự lựa chọn. Một là ngồi im đưa tay ra để anh đeo nhẫn, hai là bị anh đè ra bắt đeo rồi tiện thể vận động luôn. Nào em chọn đi" Anh khẽ nhiến răng dứt khoát nói. Nghĩ đến cô có thể cưới người khác là anh muốn tăng xông rồi. Không được phải trói cô bên mình càng nhanh càng tốt mới được.
Ngọc Linh nghe thấy anh nói thế liền không nhịn được quay sang lườm con người kia một cái, hét lên bất mãn "Anh đúng là dê xồm"
"Dê xồm cũng là chồng em. Mau xòe tay ra"
"Đây là cưỡng bức chứ không phải tự nguyện" Ngọc Linh kêu lên phản đối nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra cho anh đeo nhẫn. Miệng thì la hét như vậy nhưng trong lòng cô không kìm được sự ngọt ngào cứ dâng lên theo từng giây. Cô khẽ cúi đầu mỉm cười một cái. Nhưng rồi sự cố xảy ra, đó là chiếc nhẫn không vừa, đến được nửa ngón tay liền không thể nhích được nữa.
"Rõ ràng đã đo là vừa rồi mà. Chẳng lẽ tại cuộn thêm cỏ nên mới không vừa" Cao Lăng vừa loay hoay vừa lẩm bẩm nói nhỏ.
"Đấy. Đã không có hoa, không có nến, không phải ở nhà hàng sang trọng mà là ở bãi cỏ hoang vu đầy muỗi. Bây giờ tiếp đến là nhẫn không vừa. Em sẽ treo cho anh giải thưởng màn tặng nhẫn thất bại nhất năm" Ngọc Linh giơ ngón tay mình lên ngắm nghía khúc khích cười.
"Không cho cười" Cao Lăng dường như thẹn quá liền lao đến vồ lấy cô lăn ra nằm trên nóc xe. Anh hôn tới tấp lên môi cô để chặn tiếng cười phát ra. Nhưng càng làm như vậy Ngọc Linh càng cười hăng hơn. Đến khi cười mệt quá rồi, cô mới giơ tay đầu hàng.
"Thôi được rồi em không cười nữa là được chứ gì"
Cao Lăng khẽ hừ nhẹ một tiếng nhưng vẫn hơi buông lỏng tay ra, anh quay đầu sang nhìn thật sâu vào đôi mắt sáng long lanh nước của cô, khuôn mặt dần trở nên nghiêm túc hơn. Anh khẽ nắm tay cô lên, hôn nhẹ vào chiếc nhẫn cỏ " Ngọc Linh, em không biết trong lòng anh em quan trọng đến nhường nào đâu. Anh cũng không biết tại sao chính mình lại say đắm em đến thế này. Thực ra anh chưa từng hứa hẹn với ai vì anh chưa từng có suy nghĩ sẽ ở bên ai đó đến hết đời. Nhưng với em, anh không muốn nói đến sự kết thúc mà chỉ muốn cùng em đi đến hết cuộc đời. Tương lai là thứ mình không thể biết trước nhưng anh biết một điều không bao giờ thay đo là anh không muốn mất em. Vì thế hãy tin tưởng và ở bên anh, được không?"
Sau lần cãi nhau trước đấy, Cao Lăng liền nhận ra được sự quan trọng của cô đối với mình. Anh chưa từng có cảm giác lòng đau thắt lại như vậy, cũng chưa từng có cảm giác sợ hãi như thế. Một con người đã quen với sự tự do, lần đầu tiên anh cảm nhận rõ ràng sự ham muốn một cuộc sống yên bình với người mình yêu. Anh muốn cô ở bên anh đến khi già chết đi, cùng nắm tay nhau đến đầu bạc răng long. Lúc đầu Cao Lăng cũng giật mình khi có những suy nghĩ xuất hiện thoáng qua trong đầu. Đối với cuộc sống gia đình, đó là thứ anh từ lâu đã không có. Nếu người đó là cô, có lẽ anh sẽ lại một lần nữa có gia đình của mình.
Ngọc Linh im lặng lắng nghe Cao Lăng nói. Dù cả hai yêu nhau một thời gian không được tính là dài nhưng bản thân cô cũng không tự giác yêu người đàn ông này đến mức cũng đã từng có suy nghĩ muốn cùng anh kết hôn. Vì vậy dù anh có nói hay không thì chẳng phải những thứ đó đều đã thuộc về anh rồi hay sao. Ngọc Linh khẽ nhướn người lên hôn vào môi Cao Lăng "Trái tim em giao cả cho anh đấy. Đừng đập nát nó nhé"
"Ngọc Linh" Anh siết chặt vòng tay ôm cô vào lòng, khẽ nỉ non gọi tên cô. Anh không biết nói gì hơn ngoài ôm cô thật chặt để thay cho lời nói của mình. Bảo bối của anh, trái tim của cô sao anh lại nỡ đập nát nó chứ. Sao anh lại có thể khiến cô đau lòng được. Anh không thể và cũng không được phép.
Cả hai cứ cuốn quýt lấy nhau không rời dưới bầu trời đầy sao. Một ngôi sao phía xa lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt bỗng lóe lên một cái như làm minh chứng cho lời hẹn ước của đôi tình nhân trẻ. Nhưng rồi nó chỉ vừa mới lóe lên thì ánh sáng mong manh đó cũng bị một đám mây đi ngang qua che phủ mất không còn một dấu vết. Tương lai là một thứ không ai có thể đoán trước được, cũng chính vì thế nên mới có những chướng ngại vật khó lòng có thể vượt qua mà không một ai có thể ngờ tới.
***
Cuối cùng hợp đồng với bên Phương Minh có vẻ như cũng dần đến những ngày cuối cùng. Tối hôm đó, tất cả mọi người đều được hắn mời đi một bữa liên hoan để cảm tạ. Tất nhiên Cao Lăng và Ngọc Linh cũng phải có mặt rồi. Trong suốt bữa ăn ai cũng vô cùng vui vẻ và uống rượu bia tưng bừng. Ngọc Linh bị trêu chọc cũng cười chảy cả nước mắt còn Cao Lăng thì không ngừng đón nhận những ly rượu uống cho cả phần mình và phần của cô. Ngọc Linh bóc mấy con tôm bỏ vào bát cho Cao Lăng rồi lại nhúng thêm chút rau cho mình. Có người ngồi cạnh thấy vậy liền trêu chọc.
"Chị Ngọc Linh à, sao chị không ăn tôm đi mà lại bóc hết cho anh Cao Lăng còn chính mình lại chỉ ăn chút rau vậy? Chị chiều anh ấy quá cũng không được đâu"
Nghe thấy vậy, Ngọc Linh liền nở nụ cười nhưng chưa kịp đáp lại thì đã bị Cao Lăng cướp lời trước.
"Sao nào? Tôi được vợ bóc tôm cho thì cậu ghen tỵ à mà dám ở đó nói hươu nói vượn mà Ngọc Linh bị dị ứng hải sản nên cô ấy mới không ăn hiểu không?"Anh hãnh diện hất hàm nói. Nhưng ngay sau đó những người xung quanh cũng không chịu yếu thế, tiếp tục trêu chọc.
"Gì thế, anh còn chưa có cưới chị Linh về đâu nhé"
"Đúng đấy, thế tức là chúng ta vẫn có cơ hội rồi. Chị Ngọc Linh ơi thôi chị bỏ quách cha già này đi, em vừa trẻ lại đẹp trai hơn nhiều. Chị về bên em đi, bóc tôm cho em ăn."
" Không chị phải về bên em, em sẽ không để chị phải bóc tôm cho, chị muốn ăn gì em sẽ gắp cho chị"
Mọi người vừa nói vừa cười lớn, Ngọc Linh cũng không nhịn được mà cười theo. Thấy vậy Cao Lăng liền hùng hổ nói.
"Lũ chúng bây làm phản hết rồi hả? Muốn chết không nhặt được xác nữa đúng không mà dám tư tưởng đến vợ anh? Uống uống, mau lên. Xem chúng mày còn già mồm được nữa không"
Tất cả vui vẻ ồn ào không ngừng như muốn phá luôn quán của người ta. Nhưng không phải tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy vui vẻ. Phương Minh cũng cầm ly rượu lên uống hết cốc này đến cốc khác, ánh mắt không ngừng nhìn về phía hai người kia. Hắn cũng biết cô bị dị ứng hải sản. Hối ở Santorini đã có lần cô nói với hắn điều đó. Tất cả những gì Cao Lăng đang chăm sóc cho cô, hắn đều có thể làm và sẽ còn tốt hơn như thế. Chỉ là bây giờ người bên cạnh cô đâu phải là hắn nữa. Càng nghĩ Phương Minh càng cảm thấy chán nản. Những ngày qua, càng nhìn hai người bọn họ hạnh phúc bên nhau, trong lòng hắn càng không cam tâm. Sự quan tâm của cô ấy, rồi cả ánh mắt chỉ có đối phương kia đáng lý ra đều là của hắn. Chỉ vì vỏn vẹn mấy tháng, những điều đó đã vuột mất khỏi tay hắn và trở thành những thứ thuộc về Cao Lăng. Sự đố kị càng ngày càng lớn lên trong hắn. Đã rất nhiều lần Phương Minh cũng nghĩ sao hắn phải chấp nhất với cô làm gì. Hăn đâu thiếu người để yêu và dù hắn có yêu cô thật thì cũng nên chúc phúc cho cô mới đúng. Nhưng cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện phải nhìn cảnh cô ở bên người khác là hắn không chịu được mà muốn đập nát hình ảnh đó. Hắn muốn phá vỡ mối quan hệ của hai người kia và kéo cô trở lại bên mình. Không cho phép cô rời khỏi mình nữa. Hắn thực sự muốn làm như vậy.
Phía bên kia mắt vừa thấy Cao Lăng đứng dậy đi vệ sinh thì ở bên này Lâm Tuyết Nhi đang ngồi bên cạnh hắn cũng đứng dậy theo. Phương Minh làm như không thấy điều đó, tiếp tục uống rượu. Đối với Tuyết Nhi, cô ta chẳng khác lắm với loại phụ nữ tự cho mình là đẹp thì sẽ có quyền, ngu dốt đến mức nực cười. Dù cha cô ta có mối làm ăn với gia đình hắn nhưng không có ông ta hắn cũng không hề hấn gì. Nhưng cô ta lại cho rằng hắn cũng sẽ ngại cha cô ta nên mới cả gan cài người bên cạnh hắn. Tuy nhiên tất cả những người đó hắn cũng xử đẹp rồi. Còn về phần Tuyết Nhi, cho dù cô ta lợi dụng lúc hắn say mà trèo lên giường nhưng suy cho cùng người đàn bà này cũng có giá trị để hắn lợi dụng đây. Phương Minh hơi liếc mắt nhìn theo lối hai người kia đã đi, khóe miệng hơi nhếch lên. Có lẽ việc phá nát mối quan hệ của hai người kia không cần hắn phải tự động tay chân rồi.