Xuyên Thành Nữ Phụ Mạt Thế, Mỗi Ngày Đều Bị Nam Chính Trêu Chọc Đến Đỏ Mặt, Tim Đập

Chương 37

Lâm Lạc gõ cửa, nghe thấy tiếng trả lời của Tiêu Thần, cô mở cửa bước vào.

"Anh ơi~"

Tiêu Thần nghe thấy giọng nói của Lâm Lạc, trong mắt lóe lên sự vui mừng. Anh nhanh chóng đứng dậy, đến bên Lâm Lạc, ôm chặt cô vào lòng.

"Không phải đi xem trận đấu sao? Sao lại đến đây rồi?"

Lâm Lạc đưa tay ôm lại Tiêu Thần, nhẹ nhàng nũng nịu đáp: "Em nhớ anh mà~"

Chỉ một câu nói đã khiến Tiêu Thần bật cười, giọng cười từ tính hấp dẫn vang lên, ánh mắt sáng rực có thể làm c.h.ế.t chìm người khác.

Tiêu Thần kề sát bên tai Lâm Lạc, khẽ l.i.ế.m nhẹ. ANh nói nhỏ, giọng nói đầy ám muội: "Nhớ anh đến vậy, vậy thì tối nay cố gắng một chút, đừng để anh rời khỏi giường, được không?"

Khuôn mặt Lâm Lạc nhanh chóng đỏ bừng, cô ngượng ngùng nhéo mạnh vào eo Tiêu Thần.

"Anh chỉ biết nói linh tinh."

"Anh đâu có nói linh tinh, chẳng lẽ Lạc Lạc không muốn?"

"Nếu anh còn trêu em, em... em sẽ không thèm để ý đến anh nữa."

Lúc này Lâm Lạc chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, ngại quá đi mất.

Tiêu Thần thấy đã trêu chọc đủ, anh nhẹ nhàng cúi xuống hôn mạnh lên môi Lâm Lạc, rồi kéo cô gái đã đỏ như quả táo chín đi về phía ghế làm việc.

Lâm Lạc ngồi trong lòng Tiêu Thần, thấy anh đang bận rộn nên cũng không làm phiền. Cô đổi sang tư thế thoải mái hơn, bình thản lấy cuốn tiểu thuyết hôm kia đang đọc dở ra đọc tiếp.

Đợi khi Tiêu Thần xử lý xong công việc, nhìn thấy Lâm Lạc đang chăm chú đọc sách, anh liền rút cuốn sách khỏi tay cô.

"Để mắt nghỉ ngơi một chút, đọc quá lâu không tốt cho mắt đâu."

"Anh xong việc rồi à?"

"Ừ."

Lâm Lạc nhớ lại lời La Nguyệt Nguyệt dặn cô hỏi, cô tò mò nói: "Anh ơi, việc đi đến căn cứ phíaBắc là anh dẫn đội hả?"

"Ừ, ông nội đã già, không thể đi được, hơn nữa trên đường đi không an toàn, anh không yên tâm."

"Vậy anh cũng cho em và Nguyệt Nguyệt đi cùng nhé, được không?" Lâm Lạc lắc lắc tay Tiêu Thần, nũng nịu nói.

"Không được!" Nghĩ đến lần trước suýt mất Lâm Lạc, đến giờ anh vẫn còn sợ hãi. Lần này dù thế nào anh cũng không thể mạo hiểm.

"Anh, anh cho tụi em đi đi mà~ Em đảm bảo sẽ bảo vệ bản thân thật tốt. Được không? Làm ơn đi mà. Anh~~"

"Nếu tình hình thực sự không ổn, em có thể trốn vào không gian."

"Anh ~"

Tiếng nũng nịu của Lâm Lạc khiến sự kiên định trong lòng Tiêu Thần hoàn toàn sụp đổ, anh đành bất đắc dĩ nhượng bộ.

Thấy Tiêu Thần đồng ý, Lâm Lạc vui mừng hôn chụt một cái lên mặt anh.

Tiêu Thần cưng chiều véo nhẹ má Lâm Lạc, khẽ thở dài một tiếng.

Lâm Lạc đột nhiên nghĩ đến việc, ngoài cô ra không biết người khác có thể vào không gian của mình hay không. Cô liền ôm lấy Tiêu Thần, nhắm mắt nghĩ đến việc vào trong, cả hai liền tiến vào không gian.

Cảm nhận được cơ thể Tiêu Thần căng thẳng, Lâm Lạc biết anh hiểu lầm, liền giải thích: "Anh, không sao đâu, đây là không gian của em."

Tiêu Thần ngạc nhiên nhướng mày. Lâm Lạc dẫn anh dạo quanh tầng một, sau đó dẫn anh xuống tầng hầm xem qua những vật tư khổng lồ, rồi lên tầng ba vào phòng ngủ.

"Thế nào hả anh, không gian của em có đầy đủ tiện nghi, ở đây cả đời cũng được đấy."

"Lạc Lạc thật giỏi." Từ lúc thấy chiếc giường lớn trong phòng ngủ, trong mắt Tiêu Thần đã lóe lên một tia tối tăm.

"Tất nhiên rồi." Lâm Lạc chỉ mải vui vẻ, không để ý thấy Tiêu Thần đã kéo cô về phía giường.

Chưa kịp phản ứng, Tiêu Thần đã cúi người ép cô xuống giường.

Ngay sau đó, anh dùng nụ hôn ngăn chặn mọi lời phản kháng của Lâm Lạc.

Dù hai người đã thân mật nhiều lần, nhưng Lâm Lạc vẫn luôn ngại ngùng, cô chỉ có thể bất lực để Tiêu Thần muốn làm gì thì làm.

Một tuần sau, kết quả của cuộc thi đấu đã được công bố.

Lam Khả Hân, Tạ Từ, Lương Xuyên và Tăng Vĩ đều lọt vào top 10. Sáu người còn lại cũng là những đội trưởng của các đội có thực lực mạnh mẽ.

Hai ngày sau khi kết quả được công bố, Tiêu Thần dẫn đầu đội đi căn cứ phía Bắc, khởi hành với khí thế hoành tráng.

Lần này, chỉ có Trần Đồng và Ngụy Long đi cùng, những người khác vì bận công việc nên bị lưu lại trông coi căn cứ.

Mà La Nguyệt Nguyệt cũng nhờ Lâm Lạc,  cô cũng có tên trong danh sách lần này. Trước khi khởi hành, cô bị La Quân Trạch lo lắng dặn dò liên tục, anh nói nhiều đến mức tai cô như sắp hóa kén rồi đây.

Trong khi đó, để tránh sự chú ý, Chử Hiên và bốn người khác giả trang thành vệ sĩ của quân đội, ngoan ngoãn làm bảo vệ miễn phí kiêm tài xế.

Lâm Lạc còn đề nghị hóa trang cho họ để không bị nhận ra, biến họ thành những quái vật xấu xí với gương mặt đầy mụn.

Trên xe, Chử Hiên lái, Ngụy Long ngồi ghế phụ, Lâm Lạc và Tiêu Thần ngồi ở ghế sau.

Lâm Lạc nhìn Chử Hiên với khuôn mặt bị cô biến thành bộ dáng xấu xí thế này, không nhịn được cười ha hả, thành công khiến Chử Hiên tức đến tối tăm mặt mũi.

Lâm Lạc nghe loáng thoáng tiếng Chử Hiên nghiến răng.

Nhưng cô cũng không yếu thế, khẽ hừ một tiếng. Không sợ! Bây giờ cô đã có người hậu thuẫn, cô yên tâm dựa vào vai Tiêu Thần, nhìn anh ta với ánh mắt đầy thách thức.

Tiêu Thần ôm lấy eo nhỏ của Lâm Lạc, nhẹ nhàng cưng chiều nói: "Nghịch ngợm."

Lâm Lạc lè lưỡi, nũng nịu ôm lấy cánh tay Tiêu Thần, nhẹ nhàng cọ cọ.

Tiêu Thần nhìn Lâm Lạc, nở nụ cười sủng nịch, anh nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cô.

Đường đến căn cứ phía Bắc xa xôi, hiểm trở. Cả nhóm không dám lơ là. Buổi tối khi nghỉ ngơi, chỉ riêng số người gác đêm đã hơn mười người.

Nơi dừng chân là một bãi đất trống, các phương tiện được xếp thành vòng tròn, mọi người dựng lều bên trong.

La Nguyệt Nguyệt cả ngày dính lấy Lương Xuyên, khiến Lâm Lạc không có ai để trò chuyện.

Buổi tối, trời càng lạnh. Lâm Lạc xoa xoa đôi tay nổi da gà của mình, chui vào lều ủ ấm.

Cô lấy từ không gian ra một tấm chăn lông mềm mại để trải trong lều, rồi lấy thêm một tấm khác đắp lên người, thoải mái cuộn mình, lim dim đôi mắt.

Vì trời còn sớm, Tiêu Thần vẫn đang đi tuần tra xung quanh chưa về. Lâm Lạc không có việc gì làm, liền lấy một chiếc máy tính bảng để xem phim mà cô đã tải trước khi tận thế.

Xem một lúc, Lâm Lạc ngủ thiếp đi, cho đến khi nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, cô giật mình tỉnh dậy.

Không thấy Tiêu Thần đâu, tim Lâm Lạc đập nhanh, cảm giác bất an dâng lên.

Cô nhanh chóng bước ra khỏi lều, thấy Trần Đồng đang khẩn trương điều động người, lòng cô nặng trĩu.

Cô bước nhanh về phía Trần Đồng, nắm lấy anh ta, gấp giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Trần Đồng nhìn Lâm Lạc, thoáng ngạc nhiên, nhưng lắp bắp không nói nên lời.

Nhìn thấy bộ dạng của Trần Đồng, Lâm Lạc càng lo lắng hơn.

"Có phải Tiêu Thần gặp chuyện rồi không?"

Nghe vậy, Trần Đồng vốn định giấu cô, nhưng thấy Lâm Lạc đã đoán ra, anh ta cũng không che giấu nữa.

"Lão đại đã phát tín hiệu cầu cứu ở hướng Tây, nhưng chưa rõ tình hình thế nào. Tôi đang chuẩn bị điều động người đến cứu."

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

"Chị dâu yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đưa đội trưởng an toàn trở về."

Nói xong, không chờ Lâm Lạc phản ứng, Trần Đồng đã dẫn người đi.

Lâm Lạc không nghĩ ngợi mà muốn đi theo, nhưng cánh tay cô đột nhiên bị kéo lại bất ngờ.