Xuyên Thành Người Câm Sống Cạnh Nhà Nữ Chính Truyện Xã Hội Đen

Chương 6

12.

Tư vấn tâm lý khá khô khan, đặc biệt là lúc này tôi không thể mở miệng nói chuyện.

Tôi bỗng thấy thất bại vì đang làm việc vô ích, trong đầu liên tục hiện lên khuôn mặt kia của Tống Yến Xuyên, tôi rất muốn về nhà gặp anh, chẳng làm gì cả, chỉ cần hai người yên lặng ngồi cạnh nhau là được.

Dường như tôi hơi ỷ lại vào anh, nhưng chuyện này cũng không trách được, dẫu sao Tống Yến Xuyên là người đầu tiên và cũng là duy nhất sống chung với tôi lâu nhất kể từ khi tôi xuyên vào cuốn tiểu thuyết xã hội đen này.

Sau khi tư vấn xong, tôi lập tức về nhà.

Bước vào nhà, phát hiện Tống Yến Xuyên không ngồi trong phòng khách làm việc với máy tính như thường lệ, phòng ngủ dành cho khách truyền ra vài âm thanh, tôi đi qua xem, thấy Tống Yến Xuyên đang đứng trên ghế thay bóng đèn.

Vẫn không mặc áo, cơ bắp khỏe khoắn rắn chắc phô bày ra hết trước mắt tôi.

Nhìn động tác đổi bóng đèn của anh rất thành thạo, không giống như cậu cả chưa trải việc đời.

Không hiểu sao tôi lại cảm thấy nếu anh mặc quần yếm, bên hông treo vài món dụng cụ, sẽ còn gợi cảm hơn lúc để trần thân trên.

Đầu tôi bỗng nảy ra một từ — thợ sửa chữa play.

Tôi lắc đầu, muốn vứt suy nghĩ xấu xa này ra khỏi não bộ.

Lúc tôi đang mặc quần yếm giúp anh trong tưởng tượng, giọng nói của Tống Yến Xuyên đột nhiên vang lên, cắt ngang suy nghĩ của tôi.

“Bật đèn thử xem.”

Tôi nhấn công tắc, quả nhiên bóng đèn bị hỏng đã được thay mới, căn phòng sáng sủa hơn mọi ngày nhiều.

Tống Yến Xuyên bước xuống ghế, lấy khăn lau mồ hôi trên cổ.

Thay bóng đèn rất tốn thể lực à? Sao còn đổ cả mồ hôi?

Tôi và Tống Yến Xuyên ngồi đối diện uống cà phê, cuối cùng anh cũng mặc áo vào.

Vốn tôi còn cho rằng anh sẽ hỏi tôi tư vấn thế nào rồi, kết quả anh lại mở miệng hỏi: “Sao em mãi vẫn không thay bóng đèn vậy?”

Làm sao tôi biết được tại sao nguyên chủ không thay bóng đèn, nên tôi viện một lý do viết lên giấy: [Để tiết kiệm điện.]

Tống Yến Xuyên tán thưởng gật đầu khen ngợi: “Bảo vệ môi trường à? Không ngờ ý thức bảo vệ môi trường của em cũng rất lớn.”

Tôi lắc đầu, tiếp tục viết: [Để tiết kiệm tiền.]

Tống Yến Xuyên hơi ngây người, dường như không hiểu tiết kiệm điện thì có thể bớt được bao nhiêu tiền.

Tôi bỗng muốn trêu đùa tâm tư của anh, nhanh chóng viết: [Chào mừng anh đến với thế giới của người bình thường, tiền của chúng tôi được tiết kiệm từng chút như vậy đấy.]

“Em cố gắng tiết kiệm tiền như thế để làm gì thế? Định về hưu sớm sao?”

[Mua một ngôi nhà ở tầng rất cao.]

Tống Yến Xuyên nghi hoặc nhìn tôi, viết lên giấy một dấu chấm hỏi: [?]

Tôi viết lời giải thích: [Tôi có chứng sợ hãi tầng thấp, nếu ở tầng nào thấp một chút, tôi sẽ có cảm giác như cuộc đời của mình sắp đi rồi.]

Lúc trước tôi ở tầng 30, mà phòng nguyên chủ ở tầng 3, ngày nào tôi cũng cố hết sức để bản thân không nhìn xuống cửa sổ, mỗi lần nhìn ra phía ngoài cửa sổ, tôi cứ cảm thấy như đời mình ngã xuống đáy cốc.

Tôi hỏi anh: [Anh ở tầng mấy?]

Tống Yến Xuyên xoè bốn ngón tay: “Phòng tôi ở tầng 4.”

Chẳng phải trong phim truyền hình kẻ có tiền luôn tầng cao nhất, rồi cầm ly rượu đỏ đứng trước cửa sổ sát đất quan sát cả thành phố sao?

Dường như Tống Yến Xuyên có thuật đọc tâm vậy, hiểu được tâm tư của tôi, bèn bổ sung thêm: “Tôi ở biệt thự, cả đỉnh núi là nhà của tôi.”

Có phải tôi là người rất hèn không?

Thế giới này có thêm một kẻ có tiền là tôi, Địa Cầu sẽ nổ tung sao?

Lúc trước tôi hận kẻ có tiền, bây giờ tôi chỉ hận bản thân mình không phải là kẻ có tiền!

Tôi viết nghi vấn của mình lên giấy: [Anh định sống ở đây bao lâu?]

Tống Yến Xuyên đọc nội dung trên tờ giấy xong, chớp mắt bầu không khí bỗng trở nên đầy ngượng ngùng.

“Có vẻ như tôi phải trả thêm tiền phòng rồi, lần này 100 vạn được không?”

Tôi không chút do dự viết: [Tiểu Trần trung thành của ngài sẽ cung cấp cho ngài dịch vụ tốt nhất 24 giờ mỗi ngày.]